← Ch.182 | Ch.184 → |
Nhìn ba người từ trong chiếc lỗ trên cửa đi ra ngoài, Đao ca đột nhiên có một loại cảm giác mọi ý niệm đều thành tro bụi, mãi cho tới giờ, Đao ca đều cho rằng mình là một người có ý chí kiên cường, nhưng không nghĩ đến thần kinh của hắn không ngờ yếu ớt như vậy.
Nam nhân vẻ ngoài kiên cường kỳ thật nội tâm đều rất yếu ớt, Đao ca không sợ chết, không sợ ngồi tù, thậm chí không sợ mất đi tất cả nhưng hắn sợ bị người ta đánh bại. Tất cả mọi thứ của hắn đều xây dựng lên từ trên ngọn khoái đao nhanh như sấm rung chớp giận đó.
Chỉ cần một đôi tay, một thanh đao, Đao ca tin rằng vô luận hắn sa sút trầm luân đến mức nào, hắn đều có thể phong sinh thủy khởi.
Đích xác, Đao ca cũng thực hiện được rồi, hắn gần bốn mươi tuổi, mười lăm tuổi vào tù, trong hơn hai mươi năm nay, hơn nửa thời gian của hắn gần như trải qua trong nhà giam, mỗi lần từ nhà giam ra, Đao ca đều có thể trong thời gian cực ngắn chỉnh đốn lại hoàn toàn.
Trên thực tế, điều này cũng là chỗ mà Đao ca trên giang hồ làm người ta khen ngợi, cũng chính vì như vậy, đám lưu manh thành phố ZH đều lấy Đao ca làm tấm gương, làm thần tượng.
Hiện tại, Đao ca thất bại, thần thoại của Đao ca đã bị phá tan rồi.
Đao ca đột nhiên có chút không thích ứng, nếu hắn không lăn lộn, hắn có thể làm gì?
Chẳng lẽ tiếp tục sự nghiệp đầu bếp của hắn? Đột nhiên, đầu Trương Dương từ chiếc lỗ trên cánh cửa bị phá vỡ lách vào.
"Không còn ước định, đã xóa bỏ hết rồi...." Đao ca vẻ mặt thẫn thờ.
"A a, Đao ca, ngươi là Đao ca của thành phố ZH, ở thành phố ZH không có ai có thể thay thế ngươi. Ta sẽ dựa theo kế hoạch vốn có mà tiến hành, ta chờ ngươi!" Trương Dương nở một nụ cười sau đó lại biến mất ở chiếc lỗ trên cửa.
Đao ca!
Ta là Đao ca!
Ánh mắt Đao ca có chút trống rỗng, phảng phất như hai chữ "Đao ca" đã rời xa hắn vậy.
Bên trong kho hàng một trận trầm mặc, hơn ba trăm đại hán đối mặt nhìn nhau.
"Mọi người tản đi thôi..." Cuối cùng Đao ca đã nói chuyện, vẻ mặt không được như ý.
Không ai nhúc nhích, trên trăm hán tử lẳng lặng nhìn Đao ca, không người nào lên tiếng, cũng không người nào rời đi.
"Rời đi thôi, mỗi người các ngươi đều có tiền đồ, Đao ca ta già rồi." Thân thể Đao ca đột nhiên bé nhỏ đi rất nhiều... Vẫn không có người nào rời đi.
"Vì sao không đi?" Đao ca đang cúi đầu trầm tư có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đám thủ hạ dũng mãnh.
"Đao ca, ta muốn đại biểu cho các huynh đệ nói vài câu, có thể không?" Một tên lưu manh bộ dạng nhìn có vẻ lão thành vượt qua đám người lên tiếng.
"Nói." Đao ca không ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt ve thanh thái đao đã theo mình nam chinh bắc chiến.
"Đao ca, ngươi biết các huynh đệ bội phục ngươi cái gì không?" Tên lưu manh dè dặt nói.
Đao ca không ngẩng đầu, khẽ lắc đầu, điều này đối với hắn đã không còn ý nghĩa gì nữa, hắn là một nam nhân, một nam nhân đã từng kiên cường, nhưng hiện tại hắn rất yếu ớt. Trương Dương đã hoàn toàn phá hủy sự kiêu ngạo cùng vốn riêng của hắn."Đao ca, ngài khiến huynh đệ chúng ta bội phục không phải là đánh đánh giết giết, cả đời Đao ca, lúc lên lúc xuống, nhưng Đao ca từ trước tới giờ chưa từng chịu thua, vũ lực của Đao ca không quan trọng. Quan trọng chính là tinh thần của Đao ca, chúng ta đều là lưu manh có thể không hiểu được cái gì là đạo lý, Đao ca bất kể gặp phải bao nhiêu khó khăn trắc trở, Đao ca vẫn mãi là Đao ca...."
"Người thanh niên vừa rồi nói rất đúng, thành phố ZH chỉ có một mình Đao ca không ai có thể thay thế Đao ca, Đao ca có lẽ sẽ vì vấn đề tuổi tác mà lui khỏi giang hồ, nhưng lực ảnh hưởng của Đao ca lại không ai có thể đạt được, ta biết Đao ca rất không vui, bởi vì Đao ca hôm nay đã bại, chỉ là bại rồi thì kệ bại, không có gì mà không dậy nổi, quan trọng chính là, ngã rồi lại có thể đứng dậy, Đao ca ngày trước cũng từng ngã rồi, không lẽ cũng sợ đứng lên sao?"
"Ở thành phố ZH, có ai dám trước mặt cùng Đao ca đối kháng? Bọn Ma Bì Hổ và Bĩ Tử Thái đều có tiền có quyền, nhưng bọn chúng có bao nhiêu huynh đệ? Đi theo Đao ca lăn lộn đều biết Đao ca không có bao nhiêu tiền, tại sao vẫn nguyện ý theo đại ca? Hoàn toàn không phải là "tấm biển vàng" Đao ca, nói những lời vỗ mông ngựa... Đao ca, danh tự Đao ca này đã không phải của một mình Đao ca ngươi, mà đã đại biểu cho một sự tượng trưng tinh thần, ngươi phải nhớ, Đao ca không phải chiến đấu một mình, sau lưng ngươi còn có mấy ngàn huynh đệ, ngươi không phải một mình! Có lẽ rất nhiều huynh đệ ngươi không biết, ngươi cũng không cho bọn họ chỗ đứng tốt, nhưng chỉ cần ngươi một tiếng gọi về, lập tức có thể khiến thành phố ZH phong khởi vân dũng, Ma Bì Hổ, Bĩ Tử Thái gì đó bọn chúng lập tức phải ngửi hơi mà chạy...." "Ngươi không phải đang chiến đấu một mình..." "Câu nói này như thế nào lại nghe rất quen tai...." Đao ca đột nhiên nhíu mày.
"Khục khục.... Điều này.... Điều này.... Ta không có nhiều văn hóa, đều là bình thường lên mạng trong đống QQ học được..." Tên lưu manh kia lúng túng nói.
"......." Đao ca không biết nói gì.
" Đao ca, ta chỉ muốn nói Đao ca biết, các huynh đệ chúng ta sẽ không vì một lần thắng thua của Đao ca mà vứt bỏ Đao ca, cho dù là Đao ca thua, Đao ca vẫn là Đao ca của chúng ta như trước, Đao ca chỉ cần không chết, chúng ta đều tin rằng, Đao ca sẽ vực dậy!" Một tên lưu manh khác đứng ra nói.
"Đúng, Đao ca, đám huynh đệ chúng ta ủng hộ ngươi, kỳ thật bọn Ma Bì Hổ và Bĩ Tử Thái có tiền có quyền, tại sao không dám bức bách Đao ca, nói thẳng ra, bọn họ chính là sợ hãi tinh thần miệt mài bền bỉ của Đao ca, ở thành phố ZH không ai không sợ Đao ca, cho dù lúc Đao ca ở trong ngục, cũng có thể lật tay làm gió ngửa tay làm mưa, chúng ta đều biết, Đao ca biết giữ thể diện, coi trọng nghĩa khí, vì thế không để dành nhiều tiền, kỳ thật nếu Đao ca thực sự cần tiền, chỉ cần mở miệng, phú hào trong thành phố ZH ai dám không cho chút thể diện, Đao ca ngay cả một đêm trở thành triệu phú cũng không khó, chỉ là Đao ca khinh thường làm như thế mà thôi, ta dám khẳng định, rất nhiều người muốn nịnh bợ Đao ca còn không kịp nữa là!" Một tên lưu manh tràn ngập hào khí khác lại đứng ra nói. Nói đến thè cả lưỡi...
" A a, mồm mép các huynh đệ hôm nay tựa hồ đều biến đổi rồi thì phải?" Vẻ âm trầm trên mặt Đao ca dần dần rút đi, cười nói song vẫn không thoải mái."Đao ca, ngươi xem xem các huynh đệ, trên người ai không có vài vết sẹo chứ, nếu đều suy nghĩ như Đao ca, vậy thành phố ZH này chẳng phải là không có lưu manh rồi sao?"
"Ha ha......Nói hay lắm, ta là Đao ca, ZH chỉ có một Đao ca ta, sẽ không xuất hiện người thứ hai, được được, cảm ơn các huynh đệ đã ủng hộ (như anh La xin phiếu tháng), Đao ca sẽ không gục ngã, vĩnh viễn sẽ không."
Đao ca đột nhiên cười to, hào khí ngất trời, thân thể vốn suy sụp kia đột nhiên lại trở lên cao ngất.
"Đao ca, chúng ta bây giờ phải làm sao?" Tên lưu manh lập tức đề xuất một vấn đề rất thực tế, đám lưu manh mặc dù coi trọng nghĩa khí không vứt bỏ Đao ca nhưng điều kiện tiên quyết là Đao ca phải không gục ngã, phải có thể cấp cho bọn chúng một miệng ăn.
"Triệu tập tất cả các huynh đệ, đã muốn chơi, thì phải chơi thật lớn, hãy phóng lời ra ngoài, Đao ca ta hôm nay muốn triệu tập tất cả huynh đệ, nhớ kỹ, chỉ cần lý do là đi theo Đao ca ta, sùng bái Đao ca ta, hết thảy đều thông báo, ngoài ra, ai tới chính là bằng hữu của Đao ca ta, còn không đến chính là địch nhân của Đao ca ta!"
"8h tối đều phải tập hợp đợi lệnh, ta sẽ thông báo mọi người!"
Sau khi Đao ca gác lại một câu, ngửa mặt lên trời cười như điên dại rồi ra ngoài từ chiếc lỗ trên cửa, lưu lại hơn ba trăm đại hán cường tráng đối mặt nhìn nhau.
Đao ca có phải điên rồi hay không?
Trong đầu mỗi người đều xoay quanh vấn đề này, từ khi Đao ca xuất đạo tới nay chưa từng buông lời hiệu triệu như thế, triệu tập tất cả lưu manh thành phố ZH, đây là một con số cực kỳ kinh nhân.
Đương nhiên, khiến cho đám lưu manh khiếp sợ chính là câu nói "tới là bằng hữu của Đao ca ta, không tới chính là địch nhân", câu nói này bao quát rất nhiều thế lực trung lập, câu nói này, chất chứa mùi súng ống quá nồng.
"Ngưu ca, Đao ca muốn chơi lớn gì vậy?" Một tên lưu manh nói với một tên khác.
"Ta làm sao mà biết?" Ngưu ca kia tựa hồ cũng đang nghĩ vấn đề này, tức giận trả lời.
"Đao ca nói triệu tập tất cả nhân mã thành phố ZH, vậy có bao gồm cả xung quanh huyện thành và thị trấn không?" Tên lưu manh kia vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.
"Nếu đã muốn chơi lớn, tự nhiên người càng nhiều càng tốt, lời này của ngươi không phải nói nhảm sao? Được rồi, từ giờ đến 8h tối chỉ có hơn bốn giờ, mọi người cố gắng nhanh chóng thông báo cho thủ hạ của mình, huynh đệ dưới quê cũng phải nhắc họ mau chóng xuất phát, đừng chậm trễ đại sự của Đao ca."
"Vâng, Ngưu ca!"
"Được rồi, Ngưu ca."
Hơn ba trăm người vội vàng chạy đến phía dưới vách tường lôi ra một chiếc rương rồi tìm quần áo của mình, lúc này đã cuối thu, đã rất lạnh rồi, miệng rất nhiều tên lưu manh đều cóng thành màu tím tái, lúc mặc quần áo, một đám lưu manh vừa rồi còn tràn ngập kính ngưỡng lập tức nổi lên oán niệm thật sâu đối với Đao ca.
Trời lạnh thế này, phô trương cởi quần áo làm gì?
Đây không phải tự mình chuốc lấy cái khổ sao?
Sau khi mặc quần áo, rất nhiều lưu manh lập tức bắt đầu cầm điện thoại triệu tập huynh đệ bằng hữu của từng người.
Kho hàng như trở thành chợ thực phẩm, ngay khi trong nhà kho đang gọi điện với khí thế ngất trời, Trương Dương và Lưu Bưu A Trạch đã trở lại phòng thuê, đương nhiên, lúc trở về cũng vẫn hết sức cẩn thận, chỉ sợ bị người ta bám đuôi.
← Ch. 182 | Ch. 184 → |