Vay nóng Homecredit

Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 192

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 192: Bĩ Tử Thái
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)

Siêu sale Lazada


Có thể nói, một đao này của A Trạch, ngoại trừ Trương Dương không bất ngờ ra thì mọi người đều bất ngờ.

Đặc biệt là Đao ca, một đao này làm cho Đao ca có một cảm giác khiếp sợ. Trong mắt hắn từ trước đến giờ đều cho rằng Trương Dương đã cực lợi hại, Lưu Bưu mặc dù có một thân man lực, cũng không hề được Đao ca đặt ở trong lòng.

Nguyên lai, A Trạch cũng là một cao thủ dùng đao!

Đao ca cũng là một người dùng đao, tự nhiên hiểu được ý nghĩa một đao "thạch phá thiên kinh" vừa rồi của A Trạch. Một đao đó không hề thua kém tốc độ của hắn chút nào, thậm chí còn phải vượt qua hắn. Trọng yếu nhất chính là sát khí A Trạch đã ẩn tàng khiến cho Đao ca có một loại cảm giác kinh hãi run sợ.

Không có ai hi vọng có một đối thủ như Đao ca, mà Đao ca cũng không hi vọng có một đối thủ như A Trạch!

Cùng Đao ca so sánh, A Trạch mới là đao khách máu lạnh chân chính.

" Đao ca, Đao ca ... ô ô ... ta biết ta sai rồi, ta không dám như vậy nữa, ngươi buông tha cho ta ...."

Trong lúc mọi người còn đang đắm chìm trong một đao kinh diễm của A Trạch. Ma Bì Hổ đột nhiên chạy đến quỳ xuống trước mặt Đao ca, hai hàng nước mắt ròng ròng chảy xuống mũi.

" ...." Đao ca lại sửng sốt, hắn mặc dù cùng Ma Bì Hổ đối địch nhiều năm nhưng hắn từ trước giờ chưa từng xem thường Ma Bì Hổ. Thậm chí, hắn còn xem Ma Bì Hổ như một đại nhân vật. Không thể tưởng tượng được, đối mặt với tử vong, Ma Bì Hổ lại trở thành một kẻ như vậy.

Không chỉ riêng Đao ca là kinh ngạc, kể cả mấy kẻ thủ hạ lãnh tội thay của Ngưu ca cũng ngây người. Lập tức, vẻ mặt mỗi người đều lộ vẻ khinh thường, làm lão Đại làm được hành động như Ma Bì Hổ này, cũng thật không có một chút tôn nghiêm.

Nhìn đối thủ đã nhiều năm này nước mắt tràn trề, bộ dạng đáng thương, trong ánh mắt Đao ca xuất hiện một tia do dự.

Trương Dương không nhịn được thở dài một tiếng. Đao ca này quả thật là một người phức tạp. Có chút giống như hiệp khách dưới ngòi bút của Cổ Long, Kim Dung. Bất quá, khuyết thiếu sự ngoan độc của kẻ kiêu hùng. Không thể nghi ngờ rằng Đao ca từ trước đến nay là một nhân vật mang tính bi kịch, cho dù là đại ca thực sự của thành phố ZH. Nhưng cuộc sống đại bộ phận là trải qua ở trong lao ngục, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến Trương Dương cho rằng hắn là một nhân vật có cảnh ngộ bất hạnh. Dựa vào lực ảnh hưởng của Đao ca, không thể ngờ còn tồn tại loại nhân vật chống lại Đao ca như Ma Bì Hổ, Bĩ Tử Thái. Điều này vốn chính là một sự thất bại hoàn toàn.

Chỉ cần Đao ca muốn, hắn có thể trong một đêm làm cho những nhân vật này biến mất.

Đáng tiếc, Đao ca chỉ có nghĩ đến lợi dụng vũ lực làm chỗ dựa mà không nghĩ đến dùng vũ lực tiêu diệt địch nhân. Cả ngày trong đầu chỉ ảo tưởng thông qua thủ đoạn chính quy để giành được thắng lợi. Điều này cùng với sai lầm Lưu Bưu vừa phạm phải giống nhau, cùng một boxer so găng...

Trương Dương nhìn ra bên ngoài một chút, đi tới sau lưng Ma Bì Hổ. Đột nhiên, ánh đao trong tay lóe lên, Ma Bì Hổ cả âm thanh cũng không kịp phát ra thì cổ đã bị cắt đứt. Ngũ quan vừa rồi còn nước mắt như mưa đầu tiên là sững sờ, con mắt nhìn Đao ca sau đó bắt đầu mất đi thần thái....

Một đao này cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, không có chút do dự.

" Tại sao giết hắn?" Đao ca cả giận nói.

" Thời gian không còn kịp nữa." Trương Dương bắt đầu ngồi xổm xuống, dọn sạch chứng cớ bản thân lưu lại tại hiện trường.

" Ta hỏi ngươi, tại sao phải giết hắn?"

Âm thanh của Đao ca trở lên lãnh khốc, hai mắt lạnh lùng nhìn Trương Dương chằm chằm. Đột nhiên trong lúc đó, không khí bên trong nhà kho chợt trở nên ngưng trọng, A Trạch và Lưu Bưu cảm giác được trên người Đao ca đang lan tràn khí tức nguy hiểm.

" Ân, ta gọi ngươi là Đao ca. Nhưng không có nghĩa ngươi là đại ca của ta. Ta làm việc không cần phải giải thích giống như ngươi." Ánh mắt của Trương Dương đột ngột biến thành sát khí lẫm liệt, con mắt tập trung nhìn Đao ca, không hề có chút nhượng bộ nào.

Ánh mắt Đao ca đang hung hăng nhìn chằm chằm Trương Dương đột nhiên đình trệ. Dần dần, khí thế hung bạo chậm rãi biến mất rồi khẽ thở dài một tiếng.

"Bước tiếp theo nên làm gì?" Trong ánh mắt Đao ca có một tia mất mác.

" Thanh trừ tất cả đầu mối bất lợi đối với mình ở đây. An bài ba thủ hạ của ngươi nhớ kỹ quá trình giết người vừa rồi, chỉ có điều kẻ giết người biến thành bọn họ. Về phần lý do giết người, các ngươi tùy tiện bịa ra. Ta nghĩ, hẳn là tử hình, nhưng hoãn thời gian thi hành. Sau đó, sẽ có người tìm biện pháp, ngồi tù bảy tám năm là sẽ ra ngoài, còn có mười lăm phút nữa, ta ở bên ngoài chờ ngươi." Ngữ khí của Trương Dương tràn ngập loại lực lượng và quyền thế không thể trái nghịch, phảng phất hạ lệnh với Đao ca lẽ đương nhiên.

Trương Dương không đợi Đao ca trả lời đã mở cửa lớn dẫn đầu bước ra ngoài.

A Trạch nhìn thoáng qua Đao ca rồi cũng theo phía sau Trương Dương đi ra ngoài.

" Đao ca, ta rất bội phục ngươi, ngươi là một hán tử ... ta nghĩ ... ta nghĩ ... ta nghĩ ... Trương Dương chắc chắn có lý do giết Ma Bì Hổ. Ta tin tưởng hắn sẽ cho ngươi một lời giải thích, chúng ta chờ ngươi." Lưu Bưu đứng ở cửa chần chà chần chừ, vuốt qua khóe mắt bị rách, ấp a ấp úng nói.

"Ân, ta hiểu, cám ơn! " Đao ca cười cười với Lưu Bưu, hắn rất có hảo cảm đối với người thanh niên có chút lỗ mãng này.

" Tốt tốt ... ha ha ... lại có thêm một người uống rượu ... ui da..." Lưu Bưu cười to khiến động đến miệng vết thương, đau đớn đến nỗi vội vàng cắn môi biến mất ở ngoài cửa.

Ba người vừa từ trong nhà kho đi ra, da đầu lập tức như muốn nổ ra. Bên ngoài lưu manh mặc dù ít đi rất nhiều nhưng vẫn còn đứng dày đặc ở khoảng đất trống bên ngoài kho hàng, xa xa đã có cảnh sát tụ tập lại.

" Sẽ không phải chạy không thoát đấy chứ?" Lưu Bưu nhìn đám cảnh sát nhìn trừng trừng ở xa xa, không nhịn được có lo lắng nói.

" Sẽ không, chúng ta còn có hơn mười phút. Những tên lưu manh này cái gì cũng đều không biết, dù bị bắt cũng chỉ là bị nhốt vài ngày, nhiều nhất là tạm giam hơn mười ngày là thả ra, chính phủ thực không nuôi nổi nhiều gia hỏa thích nhàn hạ lười làm việc như thế này."

" A a ... Vậy thì, không biết Đao ca có gia nhập với chúng ta hay không?"

"Có thể!"

Trương Dương gật đầu khẳng định. Đao ca xuất hiện ở đây, đã dùng hành động trả lời vấn đề này. Bằng không vừa rồi cũng sẽ không nhượng bộ.

" Két ..." Một tiếng, cửa gỗ mở ra, ngay lúc đang nói tán dóc, Đao ca đã từ bên trong của gỗ đi ra.

"Đi thôi!"

Đao ca vẻ mặt âm trầm, thở dài một tiếng rồi đi nhanh về phía cảnh sát. Đám lưu manh vốn đang đứng đông đến nỗi một giọt nước cũng không lọt qua nổi lập tức tách ra thành một cái hành lang, đều đi theo phía sau Đao ca, ngược lại Trương Dương và Lưu Bưu A Trạch đều lẩn khuất trong đám người.

Trong khi Đao ca đi về phía cảnh sát, trương Dương không nhịn được vuốt mồ hôi. Bởi vì những cảnh sát này đã rút súng lục ra, bộ dáng giống như lâm đại địch vậy.

Khiến bọn Trương Dương thấy kỳ quái chính là, Đao ca vẫn như cũ bước nhanh về phía trước. Phía sau có vô số lưu manh đi theo, dường như không đặt cảnh sát vào mắt. Sau đó một màn không thể tin nổi đã xuất hiện, cảnh sát không ngờ tách ra thành một con đường, buông tha hơn một ngàn lưu manh này....

Uy phong thật lớn!

Vẻ mặt Lưu Bưu không khỏi hâm mộ, lăn lộn đến mức này, không thể nghi ngờ đã là đỉnh cao của một lưu manh.

Trương Dương lập tức nghĩ đến vài nguyên nhân. Đầu tiên, lực hiệu triệu của Đao ca quá lớn. Hiện tại nhân số lớn như vậy, nếu bắt bớ chắc chắn sẽ tạo thành xung đột đổ máu.

Thứ hai, cảnh sát bây giờ không còn cách nào xác định Đao ca tới cùng có phạm pháp không, không muốn dẫn tới hỗn loạn không cần thiết.

Thứ ba, chính là lão nhân đã đánh tiếng dặn dò.

Tuy nhiên, Trương Dương suy đoán, lão nhân hẳn là không dặn dò cụ thể. Lưu manh gây hỗn loạn trật tự trị an lớn như thế này, pháp luật đều là nghiêm trị không tha, ai cũng che chở không nổi. Dư luận xã hội đủ khiến cho lãnh đạo thành phố ZH chết ngập. Nhiều nhất cũng chỉ có thể sau đó nghĩ vài biện pháp giảm ảnh hưởng đến mức thấp nhất.

Thành phố Zh rốt cục đã an tĩnh!

Khi bọn Trương Dương cùng Đao ca ngồi ở quán café uống trà, rốt cục cũng được thở dài một hơi, thành phố ZH cuối cùng cũng khôi phục lại yên ổn.

"Đao ca, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi" Trương Dương xoa xoa bụng. Vừa rồi, hắn cùng Lưu Bưu, A Trạch mỗi người tiêu diệt sạch sẽ một nồi cơm nóng nên rất thoải mái, ngược lại Đao ca hình như không có hứng thú.

" Hả?" Đao ca dường như có rất nhiều tâm sự.

" Ngươi tại sao phải khoan nhượng Ma Bì Hổ nhiều năm như vậy? Hôm nay nhìn thấy lực ảnh hưởng của ngươi ở thành phố ZH thì việc đuổi hắn là chuyện rất dễ dàng." Trương dương nói.

" Không biết nguyên nhân. Có lẽ là ta không muốn đuổi tận giết tuyệt." Đao ca có chút lơ đễnh.

"Đao ca, vô độc bất trượng phu, người làm đại sự phải biết lựa chọn, sự thất bại của Đao ca, chính là ở chỗ này!" Trương Dương cũng không quan tâm Đao ca đang lơ đễnh, lãnh đạm cười nói.

"Ta thất bại! Tại sao ta thất bại?" Đao ca nhíu mày nói.

"Đao ca không thể nghi ngờ chính là hoàng đế thế giới ngầm thành phố ZH. Nhưng Đao ca không cách nào thao túng kết cấu thế lực thành phố ZH, cư nhiên còn có loại lão Đại yếu ớt như Ma Bì Hổ tồn tại, ta nghĩ Bĩ Tử Thái kia chắc hẳn cũng không phải đại nhân vật gì, nếu bọn chúng là nhân vật tạm được, cùng Đao ca ngang vai ngang vế cũng chẳng sao cả, nhưng bọn chúng không phải thế, loại nhân vật như thế mà đều có thể phân cao thấp với ngươi ở thành phố ZH thì không thể không nói, ngươi rất thất bại!"

" ... " Đao ca há hốc mồm, lại không cách nào phản bác. Bởi vì hắn nghĩ tới bộ dáng khóc rống lạy lục cầu xin tha thứ đáng thương của Ma Bì Hổ. Đích xác, đó không phải là một đại nhân vật.

" Đao ca, ta dám khẳng định Bĩ Tử Thái sẽ hướng ngươi thần phục, đương nhiên cũng có khả năng hắn sẽ chạy trốn. Bây giờ ngươi mới chính thức là hoàng đế thế giới ngầm ở thành phố ZH, vị trí này nhiều năm trước vốn phải là của ngươi rồi, mà ngươi lại trì hoãn đến bây giờ...." Trương Dương lắc lắc đầu nói.

" Ngươi xác định Bĩ tử thái sẽ thừa nhận thất bại?" Đao ca có điểm hoài nghi, dù sao thì Bĩ Tử Thái cũng là một nhân vật có tiếng tăm vang dội.

" Cốc cốc ..." Tiếng gõ cửa cắt ngang Trương Dương đang chuẩn bị nói.

" Đao ca, có điện thoại!" Một tên lưu manh dè dặt đẩy cửa ra, trên mặt mang vẻ không thể tin nổi.

" Bây giờ đang có chuyện." Đao ca phất tay, không nhịn được nói.

" Nhưng ... " Tên lưu manh muốn nói lại thôi.

" Đợi lát nữa." Đao ca không giận mà uy. Tên côn đồ kia không nhịn được rùng mình một cái.

"Nhưng ... người ta đã gọi mấy lần ...." Tên lưu manh không lùi ra ngoài, cầm điện thoại vẻ mặt rất khó xử.

"Ai?"

" Bĩ Tử Thái...."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-544)