← Ch.368 | Ch.370 → |
Đây là một cái trạm gác phi thường nguyên thủy, bên đường dùng bao cát xây thành hai cái công sự, mỗi bên một người, trên bao cát có đặt súng máy, bên trong còn có bazooka, có bốn người da đen tay cầm AK47 phụ trách kiểm tra ô tô qua lại, trên người bọn họ đều có bộ đàm, thậm chí Trương Dương còn thấy ở phía sau có cả điện thoại.
Ở giữa, là một cái hàng rào trên gắn đầy đinh, có lẽ là để chống có người xông qua...
Đây là một cái trạm kiểm tra quân sự phi thường tiêu chuẩn, bất quá, tuy nguyên thủy, lại phi thường chuyên nghiệp, binh lính cũng phi thường chuyên nghiệp.
Binh lính mặc là quân phục không có quân hàm, các binh lính này nghiêm túc, hướng Trương Dương chào, Trương Dương mở cửa kính xe, những người lính này thấy mặt Trương Dương đột nhiên trở nên khẩn trương, lại hướng tới Trương Dương chào theo quân lễ.
Ba người khác, cả mấy người nấp sau công sự, cũng hướng tới Trương Dương chào, trong ánh mắt lộ ra vẻ sùng kính.
Hiển nhiên, những người này đều nhận ra Trương Dương.
Trương Dương vắt hết óc nhớ lại đã gặp những người này ở đâu, rất nhanh Trương Dương liền thất bại. Trên thực tế, đại bộ phận người trong thôn trang này đều nhận ra Trương Dương, bởi vì Trương Dương đã ở nơi này một thời gian để thiết kế quy hoạch khu vực này...
Đương nhiên, Trương Dương không có khả năng nhớ rõ từng người một. Trương Dương chỉ có thể theo phép gật gật đầu chào.
Sáu binh lính lập tức động thủ, rất nhanh di chuyển các chướng ngại đi, sau khi Trương Dương rời đi, lập tức có một binh lính chạy đi gọi điện thoại, còn những người khác thì dùng bộ đàm liên hệ.
Xe chậm rãi rời khỏi trạm gác, Trương Dương trong đầu tràn ngập nghi hoặc, tựa hồ nơi này còn cách thôn trang khá xa, sao lại có trạm gác?
Chẳng lẽ A Trạch Lưu Bưu lão nhân bọn họ đã đem phạm vi giám thị mở rộng đến chỗ này rồi?
Nghĩ như vậy, Trương Dương tâm tình đột nhiên trở nên hưng phấn, không biết còn có sự ngạc nhiên nào nữa đây?
Xe địa hình chậm rãi chạy, Trương Dương bắt đầu chú ý đến hoàn cảnh ven đường.
Thay đổi rất lớn, quốc lộ tuy còn đơn giản nhưng chất lượng đã tốt hơn nhiều, đã được trải nhựa bằng phẳng, ven đường còn phủ xanh cây cối, các công trình thủy lợi hai bên đường tựa hồ đã thông suốt, nước lưu động trong các kênh mương, ruộng đất đã được gieo trồng, xa xa nhìn thấy một màu xanh biếc, ngẫu nhiên còn có thể thấy máy đào đang sửa chữa các công trình thủy lợi...
Làm Trương Dương chú ý chính là, ở ven đường còn có trụ điện. Tuy còn chưa có dây điện, chỉ mới là trụ điện trống trơn, nhưng thông qua sự bố trí trụ điện thì việc kéo dây điện cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Biến hóa phi thường lớn!
Dọc theo đường đi, Trương Dương gặp năm trạm gác, người trong trạm gác tựa hồ đều đã nhận được điện thoại, khi xe Trương Dương tới thì đều đứng thẳng người chào, vẻ mặt tôn kính, các chướng ngại đều đã được kéo sang một bên.
Trương Dương phát hiện, các trạm gác càng về sau càng hùng vĩ, không riêng gì bazooka cùng AK47, còn có đại liên, súng cối, xe thiết giáp, đều là trang bị tiêu chuẩn của quân đội.
Mà vị trí của các trạm gác cũng càng ngày càng hiểm yếu, rất nhiều trạm gác xây dựng dựa vào núi, còn có công sự bê tông che chắn, rào chắn không còn bằng gỗ nữa mà bằng bê tông, phải có xe kéo mới di chuyển đi được.
Thấy mấy cái trạm gác này, cảm giác đầu tiên của Trương Dương chính là, quốc lộ này cơ hồ không có khả năng bị quân đội võ trang bình thường chiếm lĩnh, nếu không có vũ khí hạng nặng yểm trợ, thì cho dù áp sát cũng khó.
Mà vũ khí hạng nặng muốn đến chỗ này, thì phải cần thời gian rất dài lâu. Bởi vì, quốc lộ của cả Somali cơ hồ đều đã hỏng, cũng không vì một đoạn quốc lộ nơi này được xây dựng mà tốc độ nhanh hơn.
Huống chi, nếu có quân đội tấn công, chỉ cần đem quốc lộ hủy đi, lập tức sẽ ngăn trở công kích của địch.
Dưới tầng tầng trạm gác phòng ngự này, trên thực tế còn có tác dụng theo dõi, cũng cấp tin tức cho phía sau, giữ quân địch cách xa thôn trang.
Nhìn thấy đồng ruộng sinh cơ bừng bừng, Trương Dương không khỏi cảm thán, lần này đi Nhật Bản gần hai tháng, không thể tưởng được trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, mấy người lão nhân A Trạch cùng Lưu Bưu đã kiến thiết nơi này đến mức này.
Thật ra, Trương Dương không nghĩ tới, tại Somali, sức lao động phi thường rẻ, chỉ cần có tiền, muốn làm gì đều được. Đương nhiên, tại Somali duy nhất thiếu chính là công nhân kỹ thuật cao, ví dụ như thợ xây, thợ mộc, cùng công nhân sửa chữa máy móc..
Cũng may chính là, dân cư trong phạm vi mấy chục cây số cũng đủ thỏa mãn sự an bài của lão nhân, tạm thời còn chưa có xuất hiện hiện tượng thiếu công nhân.
Một số máy móc thiết bị cỡ lớn đều là do các nước khác viện trợ không hoàn lại, chỉ rơi vào tay một số quân phiệt hải tặc, lão nhân bỏ ra một số tiền lớn, rất dễ dàng có được một số máy đào, xe bọc thép...
Xe địa hình thẳng một đường không ngăn trở, ở trên đường ngẫu nhiên gặp được xe cộ cũng đã sớm đậu ở ven đường hướng tới Trương Dương mà chào, hiển nhiên, cả thôn trang đều đã nhận được tin tức Trương Dương trở về.
Từ từ, xe địa hình đã đến trung tâm thôn trang, từ xa xa có thể thấy được, một số kiến lúc lầu cao đã được xây dựng, so với những căn nhà lụp xụp cách đó không xa, có vẻ hết sức hùng vĩ, lưng dựa vào núi có lẽ là khu vực huấn luyện...
Đường vẫn rất tốt, Trương Dương nhớ rõ, nơi hiện tại đang đi lúc trước không thể đi vào mà phải phái người thông báo. Mà hiện tại, đường đã được mở rộng gấp đôi, đường nhựa đen kéo dài tới tận trong làng, ngẫu nhiên vẫn còn đọng lại nước bùn ở trên.
Chung quanh, là một cảnh tượng bận rộn náo nhiệt. Có người đang sửa sang lại đường, có người đang trồng cây cỏ, còn có người đang khuân vác một số thiết bị. Bọn họ, thần thái rất chuyên chú, rất thành kính, không ai nhàn hạ. Tựa hồ có một loại lực lượng tinh thần làm cho bọn họ tự giác lao động...
Xa xa thấy được ba người lão nhân A Trạch Lưu Bưu đang đứng ở đầu thôn trang, sau lưng bọn họ có một đám người da đen, toàn bộ đều mặc vest đen, áo sơmi trắng, giày da đen, còn có cả kính râm đầy phong cách.
Đây là một nghi thức chào mừng long trọng!
Trương Dương không biết, trong khoảng thời gian hắn rời đi, lão nhân cơ hồ mỗi ngày đều tẩy não các thôn dân này, cơ hồ đem Trương Dương hình dung thành sứ giả của Đấng tiên tri Mohammed.
Tóm lại, Trương Dương hiện tại trong mắt dân bản xứ, đã không phải là người, mà là thần.
Lão nhân vận động tạo thần vô cùng thành công, từ ông già tám mươi cho tới đứa trẻ ba tuổi, đều biết Trương Dương là sứ giả do Đấng tiên tri phái đến, để cải thiện cuộc sống bọn họ, lão nhân thay mặt Trương Dương truyền tụng giáo nghĩa, hắn đề xuất phàm là giáo dân thì không phân biệt thị tộc bộ lạc, giai cấp huynh đệ, đều nên liên hợp lại, tiêu trừ huyết thân báo thù, đề xuất cấm bóc lột cho vay nặng lãi, hành thiện đối xử tử tế với người nghèo, mỗi người đều có đất của mình... một loạt các chủ trương cải cách xã hội, đã được quần chúng hạ tầng ủng hộ, điều này làm cho rất nhiều người mất lòng tin đối với xã hội đã trở về.
Giáo lý của lão nhân tại thôn trang vô chính phủ này tràn ngập lực hiệu triệu.
Tóm lại, lão nhân là một nhân viên bán hàng đa cấp xuất sắc, hắn đem giáo lý của Hồi giáo cùng tư tưởng Mao Trạch Đông kết hợp lại với nhau, thần không biết quỷ không hay khiến cho dân bản xứ có cảm giác như đã có một ông chủ để ký thác lòng tin.
Hiện tại, mỗi một người đều vì những lý tưởng hư vô do lão nhân nhồi vào mà phấn đấu...
Đương nhiên, bản thân lão nhân thủy chung cũng không chịu nhận mình là chuyên gia bán hàng đa cấp, lão cho rằng, mình đang truyền bá một loại tinh thần chứ không phải là bán hàng đa cấp. Bất quá, khi lão nhân nói đến mấy cái này, vẻ mặt vô cùng gian trá, thực không ăn nhập gì tới những lý tưởng cao đẹp mà lão nói ra, điều này làm cho Lưu Bưu cùng A Trạch vốn có chút tin tưởng lại thở dài lắc đầu: đây chẳng phải là lừa thần gạt thánh sao?
Sau hơn hai tháng, biến hóa đã rất lớn, thôn trang thiết lập thêm mấy trạm xá, người đi theo Kindness Bull thì người nhà có thể được khám chữa bệnh miễn phí, nếu là người già không có thân nhân, cũng có thể hưởng thụ miễn phí. Đương nhiên, nếu không được miễn phí thì chi phí bỏ ra cũng rất rẻ.
Đây là việc mà lão nhân kiên trì làm, hiệu quả lại tốt đến thần kỳ, chỉ với một hạng mục này đã thu phục toàn bộ dân tại địa phương.
Mà Lưu Bưu cùng A Trạch không nghĩ ra chính là, lão nhân đối với TV lại nghiêm cấm khống chế, trên cơ bản, trong thôn trang chỉ có mấy cái TV vệ tinh công cộng, thôn dân muốn xem TV thì phải tụ tập lại một chỗ mà xem...
Rất nhanh, A Trạch cùng Lưu Bưu hiểu được ý của lão nhân, lập tức đối với lão nhân bội phục sát đất.
Thì ra, đây là một kiểu khống chế tin tức, những gì phát lên TV đều có lựa chọn, cái gì mà tình cảm Hàn Quốc tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trên TV, đại bộ phận những gì phát trên TV đều là những truyền thống tập tục tốt đẹp của các quốc gia Ảrập.
Đây là một loại khống chế tinh thần...
Dưới sự tẩy não của lão nhân, mọi thương thuyền tàu chở dầu đi qua Gulf of Aden của Somali đều biến thành sứ giả của ma quỷ, bọn họ cướp đoạt những gì của dân lao động, chúng là người xấu, chúng nên bị sứ giả tiên tri trừng phạt.
Tự nhiên, cướp bóc bắt cóc thương thuyền tàu chở dầu trở thành một loại hành động chính nghĩa, thành sự trừng phạt đối với ma quỷ.
Trên lịch sử, cho tới bây giờ chưa từng có hải tặc cướp bóc quang minh chính đại đến như thế, có được dân tâm như thế, lão nhân chỉ ngắn ngủi trong thời gian hai tháng đã chiếm được.
Thật ra, làm được mấy cái này cũng rất đơn giản, nếu không có kinh tế hùng hậu để cải thiện cuộc sống của dân bản xứ, thì lão nhân có nói đến mấy cũng uổng công, lý luận của lão nhân chỉ là bề ngoài, vẫn cần phải có một căn cơ tốt thì mới có thể phát triển được.
Bất quá, đáng nói rõ chính là, lão nhân chỉ mới là thực hiện một số suy nghĩ của bản thân, nếu chân chính muốn thay đổi bọn họ, thì cần phải có thời gian cùng tiền tài hơn nữa để duy trì...
Đây là một sự giáo hóa trường kỳ, đương nhiên, đối với lão nhân mà nói, cũng là sự tranh đấu trường kỳ.
Lão nhân không vội, lão có thời gian. Hiện tại, lão nhân thực trầm mê vào cái loại hưởng thụ sự truyền bá tinh thần này.
Rất nhiều lúc, lão nhân đắc ý tới mức tự xem mình là sứ giả của Đấng tiên tri Mohammed. Mỗi một lần thấy lão đắc ý đến quên mình như thế, lão bà, Lưu Bưu, cùng A Trạch đều không chút do dự gõ lên đầu lão một cái, làm cho lão thanh tỉnh ra...
Nhìn làn da phơi nắng ngăm đen của Lưu Bưu, còn có vẻ mặt lạnh như băng, trong hai mắt lại lấp lánh sự quan tâm của A Trạch. Trương Dương cảm thấy cảm động, đã xa cách hơn hai tháng, Trương Dương mới phát hiện, không có hai người bọn họ, cuộc sống của hắn ít vui đi rất nhiều.
Ba người không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nhau.
Chỉ là một sự im lặng, huynh đệ tình thâm không cần phải nói, đặc biệt là Trương Dương, lại cảm giác được sự ấm áp, hắn rất rõ ràng, gần đây tâm lý biến hóa rất nghiêm trọng, đã đến bước rất nguy hiểm. Tư tưởng trong trí nhớ thủy chung vẫn mạnh mẽ thay đổi hành vi của hắn, có rất nhiều lần Trương Dương đã có ý định lợi dụng Lưu Bưu cùng A Trạch.
Thượng vị giả, là lãnh khốc vô tình.
Thượng vị giả, là giết chóc thiết huyết.
Thượng vị giả, chỉ có ích lợi bản thân, không có bằng hữu...
Trương Dương rất muốn làm một thượng vị giả, rất muốn nhất hô bách ứng, rất muốn giống như trung niên tóc dài kia, phất tay một cái, trăm vạn chiến hạm hóa thành tro bụi...
Nhưng cho Trương Dương lựa chọn, Trương Dương vẫn nguyện ý lựa chọn bằng hữu như Lưu Bưu, A Trạch.
Bằng hữu là gì?
Bằng hữu là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia!
Bằng hữu là gì?
Bằng hữu là khi ngươi đến bước đường cùng, sẽ có người đứng ra che chở cho ngươi!
Một nam nhân, nếu không có bằng hữu, đó là một nam nhân thất bại!
Cả đời một nam nhân, có hai thứ không thể thiếu, một là gái, hai là bạn!
"Này này, đừng có như thế chứ? Nơi này còn nhiều người!" Lão nhân thấy ba người ôm cùng một chỗ mà không để ý tới lão, nhất thời bất mãn đi đến bên cạnh Trương Dương nói.
"A... A... đừng... ta có vợ rồi..."
Một tiếng tiếng kêu thảm thiết làm cho người trong thôn trang đều ghé mắt nhìn, mọi người hai mắt hoa lên, cánh tay tráng kiện của Lưu Bưu đã kéo lão nhân vào giữa ba người, ba người ôm chặt lấy lão nhân, thân thể đáng thương gầy trơ xương của lão nhân bị ba đại hán lực lưỡng ép lại, đầu óc choáng váng, hô hấp khó khăn...
Mọi người vây quanh dẫn Trương Dương đến căn nhà mới xây, đây là một căn nhà ngói, bên trong được được kết cấu bằng gỗ mới xây, bên cạnh là một cái phòng học rộng rãi, do lão nhân dạy tiếng Anh cùng Hán ngữ cho người địa phương. Tại Somali, tuy đại bộ phận cũng biết chút tiếng Anh, nhưng cũng chỉ có dân bản xứ là có thể nghe hiểu, nội địa hóa tiếng Anh một cách nghiêm trọng, lão nhân trong lúc tẩy não thuận tiện cũng dạy thêm một ít tiếng Anh cùng Hán ngữ.
Khi đi vào thôn trang, thủy chung chỉ có Lưu Bưu, A Trạch, cùng lão nhân bước ra đón Trương Dương.
Đây là quy tắc của lão nhân, Trương Dương là lão đạo tinh thần của cả thôn trang, tự nhiên địa vị đứng đầu này cần bọn họ phụ trợ, bằng không, rất khó hình thành cho dân bản xứ cảm thấy là sứ giả.
Quả nhiên, khi thôn dân thấy mấy người lão nhân A Trạch Lưu Bưu vẻ mặt đối với Trương Dương cung kính, lập tức bọn họ đối với Trương Dương càng tỏ ra sùng kính, ánh mắt nhìn về phía Trương Dương tràn ngập sự thành kính.
Chiến dịch tẩy não sau hơn hai tháng không quản ngày đêm của lão đầu, rốt cuộc đã đạt được hiệu quả nhất định, Trương Dương mặc dù ở thôn trang không tới vài ngày, nhưng địa vị lại được củng cố, vượt xa sức ảnh hưởng của Kindness Bull.
Trên thực tế, bản thân Kindness Bull căn bản không nghĩ tới việc thay thế vị trí của Trương Dương, hắn muốn thay thế lão nhân còn không được, không phải hắn không muốn thay thế, mà là không có năng lực. Hiện tại, Kindness Bull đối với lão nhân hết sức bội phục, rất nhiều chuyện hắn không có nghĩ tới, lão nhân đã bố trí gọn gàng.
Kindness Bull tin tưởng rằng, cho dù hắn có nắm giữ về tài chính, hắn cũng tuyệt đối không tạo được sức ảnh hưởng như hiện nay, càng không thể làm cho bộ tộc phát triển đến mức như hiện nay. Hiện tại, cả Tộc trưởng của bộ tộc Kindness Bull cũng ủng hộ lão nhân vô điều kiện, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là hy vọng thôn trang của mình có thể sớm được lão nhân quy hoạch kiến thiết.
Nông dân Somali rất cần tài chính cùng kỹ thuật, trong phạm vi hai trăm cây số gần thôn trang, cơ hồ là điện lực, thông tin, giao thông đều đã bị lâm vào trạng thái tê liệt...
Đây là một cái đại sảnh rất lớn, lát đá đen làm cho người ta cảm thấy rất trang nghiêm.
Khi Trương Dương thấy bộ đồ pha trà ở giữa đại sảnh, hắn cơ hồ nghĩ đến mình đã về tới Trung Quốc, căn phòng khách này trang hoàng rất đơn giản, đều dựa theo thiết kế Trung Quốc.
Bàn ghế cùng các dụng cụ pha trà, trên vách tường có treo mấy bức sơn thủy họa, cạnh tường có đặt mấy cái giá trưng bày một số đồ cổ...
"Thế nào?" Lão nhân nắm tay vợ vẻ mặt đắc ý nói.
"Không tệ... lão đầu, trong này có nhiều người, lão không thể tự kiểm điểm chút sao?"
Bà vợ vốn đang ôn nhu bên cạnh lão đầu nhất thời mặt đỏ lên, tránh thoát bàn tay của lão đi đến bàn trà, động tác tao nhã bắt đầu pha trà, động tác như hành vân lưu thủy. Xem ra, bà đã được lão đầu thích hưởng thụ dạy dỗ khá xuất sắc. Trương Dương không khỏi ngầm than thở một tiếng. Rất nhiều lúc, hắn thực hâm mộ tình yêu giữ hai ông bà này, tình yêu này cứ nhàn nhạt nhưng lại lâu dài.
Phòng khách này, tựa hồ ngăn cách với người bản địa. Sau khi mọi người đi vào, trừ Kindness Bull, những người khác đều tản ra, không có tiến vào phòng khách. Trương Dương phỏng chừng, phòng khách này không được lão đầu cho phép, thì người bình thường không được vào.
Mấy người ngồi xuống xong không nói gì, ánh mắt đều lẳng lặng nhìn bà lão đang pha trà.
Bà lão thần thái phi thường chuyên chú, rất nhanh, trong phòng khách đã tràn ngập hương trà. Hiển nhiên, đây là trà mới năm nay, hiện tại cũng là đúng lúc để uống trà.
Phòng khách phi thường im lặng, đây là sự tôn trọng đối với bà lão.
Lưu Bưu mỗi ngày đi theo bên cạnh lão đầu, cũng tiêm nhiễm một chút văn khí, ánh mắt nhìn về phía bàn trà cũng rất nghiêm túc.
Trà đạo, vốn là chuyện cần phải làm một cách chuyên chú.
Mấy chén trà nhỏ "phượng điểm đầu" đều đã được rót đầy nước trà màu xanh biếc, bà lão sau khi rót đầy từng ly một, hướng tới mọi người hiền lành gật đầu rồi vào phòng trong, hiển nhiên, bên trong là phòng ngủ của bà cùng lão đầu.
Đối với việc bà lão tiến vào phòng Trương Dương cũng không kỳ quái, lão đầu tư tưởng nam quyền so với hắn còn nghiêm trọng hơn. Cho tới bây giờ cũng chưa từng cho bà lão tham gia quyết sách gì.
Dùng lời của lão đầu nói là: Chuyện gì mà nữ nhân nhúng tay vào, liền biến vị, nữ nhân tốt nhất là hãy làm hiền thê lương mẫu!
"Lão đầu, gần đây thế nào rồi?" Mấy người sau khi uống cạn ly trà, Trương Dương nhìn thoáng qua bà lão đã đã vào trong rồi nói, "Hoàn hảo... chuẩn bị có một đứa nhỏ..." Lão nhân đột nhiên đỏ mặt lên.
"A..."
Câu trả lời của lão đầu làm cho Trương Dương thiếu chút nữa là bật ngửa ra đất, vẻ mặt không thể tin được nhìn lão đầu, lão đầu đã ngoài sáu mươi, mà bà lão ít nhất cũng ngoài năm mươi, loại tuổi này muốn có con, quả thực là chuyện ngàn lẻ một đêm.
"Khụ khụ... đúng vậy... bác sĩ kiểm tra nói có, đề nghị sinh, bằng không, càng nguy hiểm..." Lão đầu trên mặt như phát sốt.
"Vậy... chúc mừng..."
Trương Dương ngơ ngác nhìn thoáng qua Lưu Bưu cùng A Trạch đang cười trộm, không biết nói gì.
"Hắc hắc, không cần không cần, đứa nhỏ này, các ngươi đều là cha của nó, cho nên, nó lớn lên cũng phải trông cậy vào các ngươi" Lão đầu cười nói.
"Này này... nó cùng chúng tôi là đồng bậc mà, lão cũng đã hơn sáu mươi rồi..." Lưu Bưu hoảng sợ, tuy bình thường một lão đầu hai lão đầu, nhưng trong tiềm thức, hắn đã xem lão đầu là trưởng bối, nói đến, tuổi tác cũng chênh lệch quá lớn, tuy Lưu Bưu cũng xem lão đầu là huynh đệ, nhưng trong lòng cũng không qua được cửa ải này.
"Chiếm chút tiện nghi làm cha nuôi sao lại không được?"
"..." Lưu Bưu nhìn thấy Trương Dương há miệng lè lưỡi, nói không nên lời.
"Anh Bưu, ngươi cũng nói lão đầu đã hơn sáu mươi" A Trạch đứng dậy giúp mọi người châm thêm trà.
"Ồ..."
Lưu Bưu nhất thời hiểu được ý tứ của Trương Dương. Hiển nhiên, lão đầu đã hơn sáu mươi, cũng không có nhiều thời gian để nuôi con nên người. Khi đứa nhỏ hai mươi tuổi, lão đã hơn tám mươi, tự nhiên là phải do bọn họ đảm đương.
"Hắc hắc..." Lão đầu vẻ mặt đắc ý, phảng phất như gian kế đã thành vậy.
"Lão đầu, gần đây thôn trang thế nào rồi?" Rốt cuộc, cũng đã nói đến chính đề.
"Cũng không tệ lắm, nơi này dân phong thuần phác, chỉ cần có chút ưu đãi, thi triển chút thủ đoạn, kết hợp với một ít tông giáo tư tưởng, rất dễ dàng có được dân tâm. Ngươi trên đường trở về cũng thấy được, kiến thiết cơ bản ở nơi này đều đã có căn cơ nhất định, tin tưởng rằng không đến nửa năm nữa là sẽ có thành quả..."
"Sát thủ huấn luyện thế nào?" Đây là đề tài mà Trương Dương quan tâm nhất.
"Cái này càng dễ dàng, nơi này rất nhiều người từ rất nhỏ đã tiếp xúc với vũ khí, cơ hồ đều là sát thủ trời sinh. Chẳng qua, văn hóa còn chưa ổn, làm một sát thủ, không chỉ là biết bắn là được, còn phải học tập kỹ xảo quyền cước, ngôn ngữ rất nhiều quốc gia, còn phải có kiến thức tin học... Tạm thời không có biện pháp để cho bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Bất quá, tại Gulf of Aden cướp bóc bắt cóc tàu chở dầu thì cũng có thừa..."
Trương Dương không khỏi trầm mặc, hắn vẫn nghĩ huấn luyện sát thủ rất đơn giản, không thể tưởng được, làm một sát thủ lại phức tạp như vậy. Bất quá, cẩn thận suy nghĩ lại thì đích xác là như thế. Một sát thủ vĩ đại, không chỉ biết giết người là được, tại một quốc gia xa lạ, phải biết trao đổi với dân bản xứ, phải xem được bản đồ địa phương, phải quen thuộc thói quen cuộc sống cùng văn hóa tại địa phương. Đây là một môn học phi thường phức tạp, mà đại bộ phận người trẻ tuổi tại Somali đều thất học, nếu an bài bọn họ đi tới quốc gia xa lạ chấp hành nhiệm vụ giết người, phỏng chừng người còn chưa tìm được, bản thân đã lạc đường...
Bất quá, làm Trương Dương vui mừng, bắt cóc trên biển cũng không cần kỹ thuật sống gì, chỉ cần có vũ khí cùng công cụ gây án tiên tiến là có thể. Ít nhất, tại Gulf of Aden có thể tìm được tài chính, không cần lo lắng tài chính thiếu hụt mà chậm trễ sự huấn luyện cùng kiến thiết.
"Tình hình tài chính thế nào rồi?"
"Cái này cũng không cần lo, đa số mấy thứ này căn bản không cần tốn tiền, tu kiến đường thì đã có nhân công, rất nhiều máy móc công trình nơi đầy cũng không có... Đúng rồi, lần này một số hàng chúng ta nhập về, cũng đã phân phát cho thôn dân chung quanh..." Lão nhân như vô tình nhìn thoáng qua Kindness Bull.
"Ừm, hiểu rồi" Trương Dương gật gật đầu, cũng không tiếp tục đề tài này, khống chế thôn trang là vấn đề mang tính chiến lược tính, không giống với việc kiến thiết thôn trang, phải đề phòng Kindness Bull, không thể cho hắn biết.
"Đúng rồi, lần trước vụ giao dịch bốn tàu chở dầu thế nào rồi?" Trương Dương nhìn Kindness Bull hỏi.
"Đã hoàn thành giao dịch ba tàu chở dầu, nhưng một tàu chở dầu là của thế lực đối địch với ta khống chế..."
"Thế lực đối địch?" Trương Dương không khỏi nhíu mày, còn chưa bắt đầu mà đã có thế lực đối địch, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy không ổn.
"Chính là thế lực của ta trước kia" Endebuer giải thích: "Hiện tại thế lực này đã xem ta là kẻ địch, tuyên bố là vì đầu mục trước kia mà báo thù, chúng ta vẫn đang truy lùng vị trí của bọn chúng, nhưng đối phương rất giảo hoạt, không ngừng di chuyển, hơn nữa trong thôn trang vẫn còn đang kiến thiết, mọi người còn chưa quen thuộc tình huống trên biển, cho nên vẫn chưa có hành động gì..."
"... Ừm, cho phần thưởng, ai nếu có thể cung cấp vị trí xác thực của tàu chở dầu, chúng ta thưởng hai mươi vạn USD" Trương Dương thản nhiên nói.
"Hai mươi vạn USD..." Kindness Bull hai mắt nhất thời trợn to.
"Ngươi dựa theo ý của ta mà đi làm đi".
Nhìn thấy Kindness Bull đang kinh ngạc, Trương Dương không khỏi thở dài một tiếng. Đám hải tặc này, rốt cuộc cũng không phải là người làm đại sự, chỉ hai mươi vạn USD đã khiến cho hắn không nỡ bỏ ra rồi.
Đối với Trương Dương mà nói, hắn tình nguyện bỏ ra hai mươi vạn USD để tìm được manh mối, chỉ cần tìm được tàu chở dầu, cho dù thuyền viên trên đo đã chết hết, Trương Dương cũng có thể tìm được một khoản tiền thuê khổng lồ. Đương nhiên, Trương Dương tin tưởng rằng, chỉ cần tìm được tàu chở dầu, hắn hoàn toàn có thể bất tri bất giác mà chiếm lĩnh tàu chở dầu.
"Vâng!"
Kindness Bull giật mình, đột nhiên đứng lên.
Bắt đầu từ khi Trương Dương trở về, Kindness Bull liền cảm thấy áp lực rất lớn, tựa hồ, người trẻ tuổi đã nảy sinh ra biến hóa phi thường so với hai tháng trước. Hắn không biết hình dung như thế nào, hắn chỉ cảm giác được, người trẻ tuổi này giơ tay nhấc chân cũng tràn ngập uy nghiêm không thể nghi ngờ, chỉ ánh mắt cũng phảng phất có thể nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của hắn.
Thật ra, không riêng gì hắn, ngay cả lão nhân cùng A Trạch, Lưu Bưu cũng cảm giác được rõ ràng sự biến hóa của Trương Dương.
Loại biến hóa này thực vi diệu, không có mũi nhọn lộ ra như trước kia, cũng không có khí thế sắc bén như trước kia. Trương Dương hiện tại, làm cho người ta một cảm giác rất trầm trọng.
Trương Dương hiện tại, hương vị quyền thế càng đậm, sát khí đã thu vào rất nhiều.
Một vẻ mặt, một động tác, một câu nói, đều làm cho người ta cảm thấy áp lực trầm trọng, một loại áp lực vô cùng nặng.
"Đi đi, mau chóng tìm được mục tiêu, chúng ta sắp tới cũng phải đi một thời gian" Trương Dương hướng tới Kindness Bull rất tự nhiên phất phất tay.
"Vâng!"
Kindness Bull không chút do dự, đi nhanh ra ngoài, phảng phất như hắn phải hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất vô cùng quang vinh vậy.
Sau khi Kindness Bull đi ra ngoài, trong đại sảnh đột nhiên lâm vào sự tĩnh lặng làm cho người ta cảm thấy áp lực, ánh mắt cả ba người đều dừng ở trên người Trương Dương.
"Ha ha, cái gì vậy?" Trương Dương nhìn lão nhân cùng Lưu Bưu A Trạch, cười hỏi.
"Ngươi đã thay đổi".
Làm Trương Dương trợn mắt há hốc mồm, ba người đều đồng thanh nói ra một câu, hơn nữa, cả ba sau khi nói xong, đều thở ra một hơi thật khó hiểu. Trương Dương không biết, vừa rồi khi hắn hạ lệnh cho Kindness Bull đã hình thành áp lực, đối với ba người cũng sinh ra một loại áp lực tâm lý.
"Ta thay đổi... là người đều phải thay đổi..."
Trương Dương không có nói thay đổi cái gì. Trên thực tế, hắn rất rõ ràng, hắn đang ở trên một biên giới, hắn mỗi thời mỗi khắc đều cùng lối suy nghĩ trong trí nhớ tranh đoạt quyền chủ động. Rất nhiều khi, không lưu ý sẽ bị lối suy nghĩ trong trí nhớ ảnh hưởng đến quyết sách của bản thân.
Nếu bảo Trương Dương tự đánh giá mình, hắn sẽ dùng hai chữ để hình dung tính cách của bản thân: Thiện biến (hay thay đổi)!
Đương nhiên, mặc kệ là thiện biến tới đâu, Trương Dương tin tưởng rằng, đều chỉ là một ít tiểu tiết, lối suy nghĩ của hắn thủy chung vẫn chiếm cứ tác dụng chủ đạo. Hơn nữa, thông qua tu luyện gần đây, lối suy nghĩ trong trí nhớ đã có hiện tượng bị mình đồng hóa. Trương Dương tin tưởng rằng, không bao lâu nữa, lối suy nghĩ trong trí nhớ cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết sách của hắn.
Vào lúc đó, Trương Dương sẽ biến thành một cỗ máy tính!
"Chúng ta phải rời khỏi đây?" Lưu Bưu sau khi ngây người, đột nhiên hung hăng uống một ngụm trà.
"Đúng vậy, chúng ta cũng nên về nước, chẳng lẽ, ngươi không hy vọng về thành phố C thăm cha mẹ?" Trương Dương cười nói.
"Ngẫm lại, ****, ta rất nhớ, ta càng nhớ tới những cô bé ở quốc nội, ở nơi này, không phải chỗ cho ta sống, hu hu... Trương Dương, thảm lắm, ở nơi này hơn hai tháng, ta chưa từng gặp một cô gái trẻ nào, nếu ngẫu nhiên gặp được thì lại che mặt... Lão đầu nói đây là phong tục tập quán ở nơi này, hu hu... không thể nhìn, không thể đụng vào, lại càng không thể sờ... Trời ơi, không còn cách nào khác..."
"Không cần tố khổ, chúng ta rất nhanh có thể trở về thành phố C!" Lưu Bưu nói xong, ánh mắt cũng đỏ bừng, Trương Dương tin tưởng rằng, nếu còn không cắt ngang lời hắn, khẳng định sẽ nói đến nước mắt tung hoành.
"Ha ha ha... Tốt tốt, ta muốn đi về nhà, ta muốn gặp Tiểu Thanh, hắc hắc..." Lưu Bưu vẻ mặt cười dâm, thấy vậy ba người đều chuyển mắt, không ngừng lắc đầu thở dài.
"Lão đầu, chuẩn bị cho Bưu đại gia hai mươi vệ sĩ cao lớn, ta sẽ cho con của lão gọi ta là cha, quác quác..."
← Ch. 368 | Ch. 370 → |