← Ch.426 | Ch.428 → |
Nghe được giọng nói già nua kia, Lưu Bưu không khỏi sửng sốt, cả người ngây ra, chậm rãi xoay người lại. Cả Trương Dương đứng ở xa xa vẻ mặt cũng rất kích động.
Là Vương bá.
"Này này, lão già, lão quản đến cả viên gạch thế hả..." Trong từ điển của Tiểu Lý Tử vốn không có chuyện "kính già yêu trẻ" gì sất, lập tức ra vẻ hung ác, nhìn lão nhân, hù dọa nói.
"Bốp!" Lưu Bưu giơ một cái tát vỗ lên đầu Tiểu Lý Tử.
"Ngươi sao lại đánh ta?" Tiểu Lý Tử căm tức nhìn Lưu Bưu, trên mặt gân xanh nổi lên. Hắn chính là cường giả, không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện tát lên đầu của cường giả được.
"Bốp!" Lại là một tiếng giòn vang.
"Ngươi...... Ngươi...... Ngươi cũng đánh ta......" Tiểu Lý Tử quay đầu lại, vẻ mặt buồn bã nhìn Trương Dương. Đối với Lưu Bưu hắn còn dám căm tức, đối Trương Dương, hắn không có dũng khí đó. Nhiều lần luận bàn kết quả đã nói cho hắn biết, hắn không phải là đối thủ của Trương Dương.
"Tiểu Lý Tử, ngươi xứng đáng bị đánh, nơi này là trường học của bọn họ, ngươi kiêu ngạo như thế không phải muốn bị đánh sao?" A Trạch thở dài nói.
"Ta ta......"
"Ta cái gì? Ngươi đánh không lại hai bọn hắn, không lẽ còn muốn báo thù?" A Trạch huơ huơ 3 ngón tay.
"Ồ......" Tiểu Lý Tử nhìn 3 ngón tay sửng sốt, lập tức hiểu được A Trạch mặc dù nói chính là hai người, trên thực tế chính là ba, nhất thời gãi gãi đầu thối lui vài bước, vẻ mặt uể oải. Một cường giả thế mà ngang nhiên bị ba tên này áp chế, sao lại thế này cơ chứ?
"Vương bá!" Lưu Bưu chậm rãi xoay người, nhưng trong tay vẫn cầm viên gạch.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lão nhân rất nhanh nhẹn, thấy Lưu Bưu vẫn cầm gạch và xoay người lại, vội vàng liên tục lui về phía sau hai bước tạo khoảng cách, vẻ mặt cảnh giác nhìn viên gạch trên tay Lưu Bưu. Lão sợ hắn định "dùng" gạch phang lại đây.
"Vương bá, là ta đây, Lưu Bưu đây!"
"A...... Lưu Bưu...... Ai dà, là thằng nhóc ngươi sao, làm ta sợ muốn chết!" Lão nhân lúc này mới ngẩng đầu nhìn, tay xoa ngực thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Vương bá, chúng ta đã trở lại." Trương Dương đi tới nói.
"Tốt rồi, trở về là tốt rồi, có phải muốn lấy chứng nhận tốt nghiệp không? Yên tâm. Có lão nhân ta ra mặt bảo lãnh, không có gì phải lo, ha ha......" Lão nhân cười quái dị.
"Ừ, chuyện này không cần vội. Lão nhân, vì cái gì lão không cho người khác lấy viên gạch này thế?" Lưu Bưu vội vàng hỏi han.
"Bốp!"
Lão nhân vỗ bốp một phát lên đầu Lưu Bưu, tiếng kêu rõ đanh. Thấy vậy Tiểu Lý Tử hưng phấn vô cùng."Báo ứng không ngờ lại đến nhanh như vậy, ha ha! Chỉ một chữ " Sướng"!"
"Ngươi già rồi lẫn hay sao?" Lão nhân mắng."Mỗi lần ngươi ở cổng trường gây sự người khác, không phải đều vào đây kiếm viên gạch này hả!"
"Khụ khụ...... Thế thì là......" Lưu Bưu vẻ mặt xấu hổ.
"Nếu viên gạch này bị cầm đi chỗ khác, ngươi đánh không lại người ta lúc đó tính sao?"
"...... Cám ơn Vương bá......" Lưu Bưu vẻ mặt kích động. Mà mấy người còn lại vẻ mặt cũng sửng sốt, đặc biệt là Tiểu Lý Tử, mặt nghệch ra, mồm há hốc.
Chẳng qua. Trương Dương cũng không cảm thấy quá kỳ quái. Lưu Bưu cùng hắn mấy năm này ở trong trường học cùng với lão nhân quan hệ rất tốt, mà Lưu Bưu cũng rất nghe lời lão nhân. Ví dụ như ai bị Lưu Bưu bắt nạt, nhưng lão nhân can ngăn một chút thì Lưu Bưu lập tức nể tình, sự tình coi như xong.
Mà cổng trường học lại chính là chiến trường đánh lộn chính của Lưu Bưu. Lưu Bưu sau nhiều phen thiệt thòi đã đúc rút được kinh nghiệm, bình thường sẽ cất giấu một số vũ khí đánh nhau tiện lợi như côn sắt, khảm đao... ở gần đó.
Đương nhiên viên gạch vẫn là thứ vũ khí "nguyên thủy" tốt nhất. Chủ yếu là không ai lấy mất. Còn côn sắt và khảm đao bình thường rất dễ bị nhặt mất.
"Cảm ơn cái nỗi gì? Tuy rằng ngươi là tên thô lỗ tham ăn, lại thêm háo sắc, là tên côn đồ mà mọi người đều ghét, nhưng mà ai bảo lão nhân ta lại nhìn ngươi thuận mắt đây? Ta không thể nhìn ngươi bị người khác chém chết được. Mặc dù lão nhân ta không có cách nào giúp ngươi chém người được, nhưng giúp ngươi cất giấu vài viên gạch cũng không phải là việc to tát gì ..."
"Ô ô...... Lão nhân, ta cảm động quá......" Lưu Bưu hai mắt đã đỏ lên.
"Cảm động cái rắm, ta kết hôn mà bọn ngươi cũng không thèm đến." Lão nhân tức giận nói.
"Kết hôn?!"
Lưu Bưu và Trương Dương cùng lúc kinh ngạc nói.
"Ha ha, lão phu đã tự mình ra tay, mục tiêu cao đến đâu ta cũng chiếm được!" Lão nhân vẻ mặt đắc ý nói.
"Đó là đó là......"
Trương Dương cùng Lưu Bưu liên tục gật đầu, nếu như nói trường học này da mặt ai dày, lão nhân tuyệt đối là số 1. Người ta bạn già chết xác còn chưa kịp lạnh, lão đã liền dám ngay buổi tối mò đến cua gái, loại chuyện này, trừ bỏ lão nhân, người bình thường thật đúng là làm không nổi.
Theo cách nói của lão nhân là "Lão tử ở mưa bom lửa đạn vẫn còn sống được, có gì mà chưa từng trải đây? Một đám quả phụ nho nhỏ, lão còn không để vào mắt..."
Tình thế quả nhiên giống như là cướp đoạt cứ điểm trong chiến tranh vậy. Lão nhân có được tinh thần chiến đấu không biết sợ, rất nhanh đã cùng với quả phụ của người bạn già gian díu với nhau, hiện tại lại còn đã kết hôn.
"Lão nhân, ta cho lão biết một bí mật." Lưu Bưu vẻ mặt thần bí hạ giọng nói.
"Bí mật gì?" Lão nhân thấy bộ dáng cố tình ra vẻ thần bí để cho người ta có cảm giác hết hồn của Lưu Bưu, thật là... Không phải thằng nhãi này lỡ tay giết người chứ?!
"Bọn ta...phát tài rồi...!"
Lưu Bưu vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói từng chữ một.
"Sặc...!" Lão nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó ra vẻ khinh bỉ giơ nhón tay giữa lên. Động tác chửi thề này lão làm trước gương đã nhiều, nhưng hôm nay mới sử dụng ở ngoài lần đầu. Đương nhiên cũng chính vì Trương Dương và Lưu Bưu rời trường mà đi, khiến cho lão muốn dùng động tác này cũng không có đối tượng, giờ thì rốt cuộc lão cũng có cơ hội.
"Lão nhân, bọn ta phát tài thật! Lão xem cái BMW ở kia chính là của bọn ta đấy." Lưu Bưu nhất thời nóng nảy, hắn vốn tưởng rằng lão nhân sẽ phải rung động vô cùng, nào ngờ lão dĩ nhiên không thèm tin, điều này làm cho hắn không có cảm giác thành công gì cả, lại. càng không thể thỏa mãn mong muốn ra oai của hắn.
"Đừng tưởng mượn một cái BMW là có thể lừa dối lão nhân ta. Lần trước còn không phải âu phục giày da hào nhoáng à? Ngươi xem, ta ở cổng trường này mười mấy năm, có chuyện gì chưa chứng kiến hả? Rất nhiều sinh viên ở bên ngoài sống khổ sở thê thảm, vậy mà lúc quay về trường còn ra vẻ đạo mạo này nọ..." Lão nhân cười nhạt.
"Lão nhân, lão......" Lưu Bưu tức giận đến mức muốn hộc cả máu.
"Được rồi được rồi. Ta hiện giờ đang trong ca trực, đợi lát nữa tan giờ ta sẽ gặp ban lãnh đạo nói chuyện. Ngày mai 7h tối đến nhà ta ăn cơm, ta sẽ bảo bá mẫu chuẩn bị. Các ngươi cũng cùng đến nhé, đến một lần cũng không vấn đề...Còn nữa, Lưu Bưu ngươi về trường học cũng không cần phải tạo dáng này nọ. Lão nhân ta là nhân vật nào cơ chứ? Ta đã sống sót qua mưa bom bão đạn, còn việc gì chưa từng thấy đâu? Nhớ ngày đó, ta một người một súng, vài chục viên đạn, một mình xâm nhập vòng địch...."
"Lão nhân, chúng ta đi đây, có gì ngày mai buổi tối gặp......"
Lưu Bưu lôi kéo Trương Dương chạy trối chết. Hắn vốn còn muốn ào trường học khoe khoang một hồi, giờ bị lão nhân làm vậy, nhất thời tụt hết cả hứng.
Trương Dương tuy rằng rất muốn cùng lão nhân ôn chuyện, nhưng mà hắn cũng không có hứng thú ngây ngốc đứng ở cổng trường học nghe lão nhân "chém gió" sự tích huyền thoại anh hùng của lão khi xưa....
Lão nhân thấy 2 người lên xe, nhặt viên gạch của Lưu Bưu đem cất lại vị trí cũ, sau đó tiêu sái đi vào phòng bảo vệ.
Mấy người sau khi lên xe, phát hiện Mạch Phi ngồi ở vô-lăng đang ngẩn người ra, ánh mắt ngây dại nhìn vào trường học.
"Mạch Phi, lái xe đi chứ!" Tiểu Lý Tử phá vỡ trạng thái ngây ngốc kia của hắn.
"A...... Không đi vào nữa à?" Mạch Phi bỗng nhiên bừng tỉnh.
"Ừ. Chúng ta đi thôi. Đi đến tập đoàn Bạch Vân xem một chút." Trương Dương nói.
"Không vội chứ?" Mạch Phi quay đầu lại hỏi.
"Có việc gì à?"
"Ta muốn lái xe đi dạo trong sân trường một lúc".
"Ừ, tốt. Chúng ta không vội, đi dạo cũng hay, chúng ta cũng lâu rồi không dạo vườn trường".
Chiếc BMW từ từ tiến vào vườn trường. Vương bá lại từ trong phòng bảo vệ đi ra. Lão đoán chắc Lưu Bưu không hiểu "kiếm" đâu được chiếc BMW lái đến trường khoe khoang mà thôi. Loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên Lưu Bưu làm. Lão ấn tượng sâu sắc một lần Lưu Bưu không hiểu "kiếm" đâu được một cái dây chuyền vàng to, đeo trên cổ vào trường diễu võ giương oai. Kết quả sao, chưa đầy một ngày đã có người đến tận trường đòi. Thì ra cái dây chuyền vàng kia là của một người bà con xa của hắn...
Lưu Bưu ngồi ở cạnh ghế lái xe, mở cửa sổ ra, vẻ mặt hưng phấn nhìn ra ngoài, hi vọng có thể gặp lại được bạn học quen nào đó. Nhìn vẻ hưng phấn của Lưu Bưu, Trương Dương thầm thấy may mắn là đã tính trước, không để đám vệ sỹ kia đi cùng, nếu không giờ này trường học chắc bị Lưu Bưu làm loạn rồi.
"Đông Qua, Đông Qua... Ha ha, dạo này thế nào?"
"A...Bưu ca à, dạo này vẫn khỏe..."
Rốt cục Lưu Bưu cũng thấy được một sinh viên năm thứ 3 có quen biết. Chẳng qua người này thấy Lưu Bưu xong cũng không "sốc" như Lưu Bưu tưởng tượng, ngược lại có chút rụt rè.
Tiếp đó, Lưu Bưu thỉnh thoảng gặp trên đường một vài sinh viên quen biết, đều là khóa dưới. Tất cả giống nhau, đều tỏ ra rụt rè, chẳng ai có vẻ gì muốn nịnh bợ hắn, người giờ đã là tỉ phú, là đại gia của thành phố C...
Rất nhanh, Lưu Bưu dần dần cảm thấy chán nản mất hứng thú.
"Lưu Bưu, con người là động vật rất dễ sinh ra sự ganh ghét. Ngươi đến khoe khoang, bọn họ sẽ ghen tị với ngươi, cho nên bọn họ ra vẻ rụt rè như vậy. Hơn nữa hầu hết bọn họ đều cho rằng ngươi chỉ ngồi tạm trên BMW để "tạo dáng" mà thôi" Mạch Phi cười nói.
"Ồ..." Vẻ mặt Lưu Bưu nhìn rất uể oải, quả thực cảnh hôm nay so với cảnh áo gấm về nhà oai phong vô cùng mà hắn vẫn tưởng tượng thì khác xa.
"Nếu ngươi muốn thỏa mãn hư vinh áo gấm về nhà, thì có thể đi tìm đám bạn học cũ, bọn họ mới có thể giúp ngươi, ha ha".
"Ừ, hôm nay không còn thời gian, ta phải về nhà gặp cha mẹ..." Nhắc tới cha mẹ, tinh thần Lưu Bưu lập tức rung động, trong đầu đã ảo tưởng ra cảnh mang theo 20 vệ sỹ cùng với một đoàn xe cao cấp về nhà, đã tưởng tượng ra được cảnh cha mẹ cười toe toét kinh ngạc.
Lưu Bưu đóng cửa sổ xe lại, lẳng lặng nhìn vườn trường yên tĩnh. Lúc này cũng vừa tan học, mặc dù còn có vài ba tốp sinh viên trên đường, nhưng cũng quả là tĩnh lặng.
Xe chậm rãi đi trong sân trường.
Bên trong xe tất cả đều im lặng.
Xe đi tới một dãy phòng học, Mạch Phi nhìn dãy phòng học của khoa Lịch sử, trầm mặc không nói gì.
"Ngươi thích lịch sử?" Trương Dương hỏi.
"Không, ta không thích, thậm chí còn chán ghét, ta chán ghét người Trung Quốc vì việc chấp nhất đối với lịch sử!" Mạch Phi hít thật sâu một hơi.
"Vì sao?"
"Ngươi không biết là đất nước ta quá mức trầm mê trong lịch sử sao? Chúng ta hận không thể kế thừa hết tinh hoa của tổ tiên lưu lại. Chúng ta tập trung nghiên cứu qua nhiều thế hệ. Chúng ta sống tranh lịch sử của "4 phát minh lớn" mãi không thể tự thoát ra được. Chúng ta sống mãi trong ảo tưởng về thời Hán Đường thịnh trị, chúng ta sống mãi trong "Tứ thư ngũ kinh" mãi không thể thoát ra...Nhưng mà, ngoài tổ tiên lưu lại đó, chúng ta còn cái gì? Ngọc ấn của tổ tiên chúng ta giờ vẫn đang trưng bày ở quốc gia khác, chúng ta còn mải mê nghiên cứu những học thuật về ấn làm gì? Đại sứ quán của chúng ta bị người ta phá hủy, chúng ta còn lo bàn luận về chiến lược chiến thuật của Tôn Vũ làm gì... Chúng ta còn có gì nữa đây?" Ánh mắt Mạch Phi thâm thúy nhìn bảng hiệu của khoa Lịch sử.
"Không có......" Trương Dương không nói được gì để chống đỡ. Mặc dù hắn biết Mạch Phi tư tưởng quá mức cực đoan nhưng mà hắn lại không thể phản bác.
"Đúng vậy, chúng ta giờ cái gì cũng không có. Động cơ máy bay là của người khác, động cơ ô tô cũng người khác, kỹ thuật cốt lõi của tivi LCD cũng là người khác, ngay cả cái máy xem đĩa nho nhỏ chúng ta cũng phải trả cho người khác mấy tỷ đô la Mỹ tiền bản quyền tri thức. Chúng ta đem hàng tốt nhất bán cho người khác, còn sữa có chất độc để cho đồng bào mình dùng...Chúng ta cái gì cũng không có, chúng ta có cũng chỉ là mấy thứ mà tổ tiên lưu lại, không ngừng nghiên cứu nó, trầm mê ở quá khứ huy hoàng, Cái gì mà "phạm vào Thiên triều chúng ta, dù xa xôi cũng tất bị giết"... giờ chỉ là câu cửa miệng mà thôi. Hiện tại thuyền đánh cá của nước ta cũng còn bị đuổi đi, bị bắt phạt tiền..." Mạch Phi nói càng lúc càng nhanh, khuôn mặt tái nhợt dần chuyển sang màu đỏ.
"Một mặt chúng ta nghiên cứu di sản văn hóa của tổ tiên, một mặt lại không hề biết quý trọng nó. Chúng ta giữ gìn truyền thống à? Bảo lưu lại tập quán gì à? Chúng ta uống cà phê ở Star- Buck, ăn thức ăn nhanh Kentuckey...Quần áo của chúng ta đâu? Tín ngưỡng của chúng ta đâu? Khi chúng ta hết lần này đến lần khác kháng nghị lại Yasukuni Jinjya, mộ liệt sĩ của chúng ta hoang tàn, cỏ dại mọc đầy. Nếu như nói về văn hóa, Trung Quốc là khởi nguyên văn hóa của toàn bộ Châu Á. Nhưng mà chúng ta đã bao giờ lo bảo vệ văn hóa của chính mình chưa? Nếu không có Nhật Bản và Triều Tiên, chúng ta còn có thể biết được phong tục tập quán tổ tiên hay không? Chúng ta còn biết đến "Đường đao", "Đường phục" sao?"
Bên trong xe lại lâm vào trầm mặc.
Dường như Mạch Phi nói tất cả đều có lý.
Một mặt mải mê nghiên cứu lịch sử xa xưa, một mặt lại trầm mê ở văn hóa phương Tây và cuộc sống hàng ngày không thể thoát ra được.
Dân tộc Trung Hoa còn thiếu chính là một loại động lực, một loại tín ngưỡng.
"Mạch Phi, ta không phải không thừa nhận, ngươi nói có đạo lý. Chẳng qua, quốc gia của chúng ta đang tiến bộ, dân tộc ta đang dần hùng mạnh. Hơn nữa một khi gặp thời điểm nước mất nhà tan, dân tộc Trung Hoa sẽ tràn đầy sức quật khởi, ưu điểm này các dân tộc khác không có..."
"Ha ha, đạo lý này ta đã sớm biết. Chẳng qua chúng ta sao phải đến lúc nước mất nhà tan mới tỏa sang quật khởi? Sao chúng ta không ở thời đại hòa bình mà trở nên mạnh mẽ? Vì sao không ngăn cách nguy hiểm từ xa?"
"..." Trương Dương không nói gì chống đỡ được.
Đây là một vấn đề không có cách trả lời. Dân tộc Trung Hoa là một dân tộc rất mạnh mẽ nhưng cũng kỳ lạ. Năng lực đồng hóa và năng lực học tập khiến cho dân tộc Trung Hoa trở thành dân tộc lâu dài và lớn nhất trên thế giới. Nhưng mà dân tộc Trung Hoa cũng có một điểm yếu mà người khác không dám tin, đó là chỉ cần còn có một tia hi vọng sống tạm, dân tộc này rất khó bùng phát quật khởi. Chỉ có ở thời điểm sống chết, dân tộc này mới chứng tỏ được sức mạnh của mình.
"Ha ha, chúng ta không cần tranh chấp. Ta đến xem bảng hiệu khoa Lịch sử này là vì nhớ đến người yêu mình khi xưa. Chúng ta đã cùng nhau chong đèn đến đêm, tranh luận vô số lần mà không có kết quả. Nàng đối với lịch sử Trung Quốc có một sự chấp nhất đến mức cuồng nhiệt. Nàng đối với "Tôn Tử binh pháp" có một sự trầm mê khiến người ta khó mà tin được. Nàng luôn tin tưởng rằng, chỉ cần có thể phối hợp lực lượng thì lấy ít có thể thắng nhiều rất dễ dàng. Nhưng mà, nàng đã quá coi thường hoàn cảnh hiện tại rồi. Bây giờ là thời đại vũ khí nóng, tin tức hiện đại hóa, "Tôn Tử binh pháp" chỉ có thể làm chiến lược tư tưởng mang tính phụ trợ mà thôi..."
"Vậy ngươi tôn sùng cái gì?" Trương Dương đột nhiên hỏi.
"Vũ lực, vô luận ở cổ đại hay là hiện đại, vũ lực mới là nguồn gốc để nắm chắc phần thắng. Đại Tần diệt sáu nước là dựa vào vũ lực, Hán Vũ đế cũng dựa vào vũ lực, Thành Cát Tư Hãn cũng là dựa vào vũ lực... nhà Thanh vào được quan ải cũng vẫn là dựa vào vũ lực. Phía sau lịch sử đó cũng có vô số trí tuệ, nhưng mà quyết định thắng lợi cuối cùng vẫn là dựa vào vũ lực! Liền giống như ta và ngươi, cho dù là ta có trí kế siêu tuyệt, đối mặt công phu của ngươi cũng chỉ là một chuyện cười. Nếu ta và ngươi đối địch, ta có thể đạt được một ít thắng lợi, nhưng mà cuối cùng người thắng vĩnh viễn không phải là ta. Ta có thể làm, đơn giản chỉ là thành một người đàn bà chanh chua dứt một sợi tóc của ngươi, cào sứt da của ngươi một chút, để ngươi trả giá một ít không đáng kể mà thôi...... Đây là tác dụng của vũ lực cường đại, ở trước mặt tuyệt đối vũ lực, âm mưu quỷ kế chỉ là nực cười..."
"Chúng ta có thể nêu một ví dụ thực tiễn. Nga so với Mỹ, ai nghèo hơn? Khẳng định là Nga nghèo hơn! Thậm chí so với Trung Quốc chúng ta mà nói họ cũng nghèo hơn. Nhưng mà họ dám nói đánh là đánh. Họ căn bản chẳng để khối NATO ở trong lòng, bởi vì bọn họ biết rõ, với sức mạnh quân sự hùng mạnh của họ, có thể một lần nữa khiến cho cả Mỹ và Châu Âu chìm trong biển lửa. Không quốc gia nào có thể hoàn toàn ngăn cản được phi cơ đạn đạo và tàu ngầm hạt nhân của họ, đây cũng là một sự thể hiện của tuyệt đối vũ lực..."
Trong xe lại yên tĩnh một lần nữa.
Mạch Phi cuối cùng nhìn thoáng qua phòng học kia rồi từ từ đóng cửa xe, xe bắt đầu chầm chậm chạy đi...
Mọi người đều bị lời nói của Mạch Phi làm cho phải suy nghĩ trầm tư.
Đặc biệt Trương Dương cùng Tiểu Lý Tử, bọn họ bây giờ là cường giả, so với người thường, bọn họ có được tuyệt đối vũ lực. Lời Mạch Phi nói làm cho bọn họ như có điều suy nghĩ, đương nhiên, Trương Dương càng phân tích thêm về tư tưởng của tên Mạch Phi này.
Mạch Phi tăng tốc xe, giờ đã không còn sớm nữa, phải về khách sạn rồi cùng đoàn xe đi đến nhà Lưu Bưu. Sau đó Trương Dương còn muốn đi đến tòa nhà tập đoàn Bạch Vân để lấy chiếc đĩa quang...
Bởi vì Mạch Phi có chút chậm trễ khiến cho thời gian trở nên gấp gáp hơn. Theo ý Lưu Bưu là tốt nhất trước khi trời tối phải đến được nhà.
Nếu để khoe khoang mà nói thì hoàn cảnh tối lửa tắt đèn có vẻ không tốt lắm.
Hoàn hảo, quay về khách sạn, lái xe cùng đám vệ sỹ sớm nhận được điện thoại đang đứng đợi ở dưới, lập tức có thể xuất phát không cần chờ đợi.
Thực tế, từ khách sạn đến nhà Lưu Bưu chỉ đi tầm 20 phút.
Tới sân, trời đã trở nên hơi nhá nhem, nhìn mặt người có chút không rõ. Chẳng qua thấy trước sân có dòng người đang đi lại, coi như cũng tạm được.
Ít nhất, bây giờ còn có người.
Nơi này tuy thuộc khu nhà ở của chính phủ, nhưng phần lớn là các nhân viên cấp thấp và về hưu chiếm đa số. Người có thân phận cao tuyệt đối sẽ không ở nơi này, bởi vì các nhân viên nơi đây quá rảnh rỗi, hơi có chuyện gì là đem buôn ỏm tỏi lên. Lưu Bưu không sợ không có ai, chỉ cần một người trông thấy hắn, hắn sẽ không phải lo mình thành cẩm y dạ hành...
Con người sợ nhất là gì?
Không phải là cẩm y dạ hành sao?
"Ha ha!" Lưu Bưu cười một cách ngây ngô khó hiểu khi thấy mọi người đưa mắt nhìn.
Đoàn xe từ từ tiến vào vườn cây cối, giống như u linh vậy. Tuy thế lại không khiến cho nhiều người chú ý lắm. Người nơi này tuy rằng thân phận không cao, nhưng đều đã từng nhìn qua nhiều việc. Đừng nói đoàn xe 10 chiếc, cho dù đoàn xe cả trăm chiếc cũng từng có người thấy rồi.
BMW thì là cái đinh gì? BMW giờ chạy đầy đường, cho dù là một tên đang nợ ngập đầu cũng có thể đi BMW
← Ch. 426 | Ch. 428 → |