← Ch.467 | Ch.469 → |
Rốt cục lão nhân kia cùng hán tử cao lớn cũng đã đi tới phía trước cầu thang, cửa cầu thang chỉ hai người đi vừa, nay lại có ba người đứng chắn, mà Trương Dương lại ngồi nên bị ba người che mất, căn bản không có chú ý thấy vẻ mặt vặn vẹo của Trương Dương. Dù sao ở trong mắt mọi người thì Trương Dương chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt.
Kỳ thật, cũng bởi Tô Đại Phong cho rằng Trương Dương là một thư sinh yếu ớt nên mới không kiêng kị mà nói một ít chuyện tình của giới xã hội đen cho hắn.
Hiện tại, địa vị của Muhammad Ridwan so với Trương Dương còn quan trọng hơn nhiều lắm.
"Tránh ra!" Lão nhân phun ra một câu tiếng Anh, ánh mắt đục ngầu kia lại có chút thú tính, bộ dạng tuổi già sức yếu phút chốc bị thay bằng một cỗ khí thế hung hãn, quyền uy cao cao tại thượng. Tại bên trong container này hắn chính là vua, hắn đã quen ra lệnh tại bên trong container này
"Ta là Frenky Ridwan người Indonesia" Trung niên người Indo vẫn đứng lặng như núi, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão nhân kia, không chút khoan nhượng. Ánh mắt vô cùng kiên định, cơ bắp trên cơ thể cuộn lên, khí thế không kém lão nhân, thậm chí còn hơn.
"Hừ!" Lão nhân cười.
"Ta là Tô Đại Phong của Đại Quyển Bang" Tô Đại Phong ưỡn ngực đi tới, bộ ngực cơ bắp cuồn cuộn ẩn chứa một cỗ lực lượng không nhỏ, nếu bỏ qua tính cách của Tô Đại Phong thì từ bề ngoài mà xét đây tuyệt đối là một người mạnh mẽ, hơn nữa lại đầy tính uy hiếp. Không ai dám xem nhẹ sự có mặt của hắn.
Một khoảng yên tĩnh, lão nhân cũng đại hán phía sau có chút chần chờ.
Lập tức.
Lão nhân lại cười nhạt, hàng lông mi trắng khẽ nhếch lên.
"Nơi này là trên thuyền chứ không phải đất Indo lại càng không phải là địa bàn của Đại Quyển bang, mà là địa bàn của ta!" Ánh mắt lão nhân tràn ngập vẻ hung lệ, mà đại hán phía sau lại nhếch miệng cười như gặp phải một chuyện hài hước.
Lúc sau, phía hành lang trên lầu đã đầy người, tất cả đều tỏ vẻ hứng thú. Tựa hồ không hề quan tâm đến Tô Đại Phong và hai người Indo.
Trung niên người Indo lắc đầu không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng. Không biết từ khi nào trên tay của hắn đã xuất hiện một thanh chủy thủ răng cưa hàn quang bắn ra bốn phía, tựa như một con mãnh thú khát máu. Tất cả bỗng trở lên im lặng.
Hiển nhiên người trung niên Indo đã có chủ ý, thân hình hắn vẫn rất vững vàng, cả người tỏa ra lực lượng sẵn sàng bùng nổ.
"Ta nói lại lần nữa, tránh ra!" Đồng tử của lão nhân co rút lại thoáng hiện sát khí. Mà những người trên lầu xem náo nhiệt vẻ mặt cũng tỏ ra ngưng trọng. Đã lâu không có kịch vui, hiển nhiên bọn họ nhận thấy được sự tức giận của lão nhân.
Không khí lại trở lên trầm trọng.
Nhưng, hai người Indo và Tô Đại Phong vẫn đứng trước cửa cầu thang, không nhúc nhích. Ánh mắt vô cùng kiên định.
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
Tiếng bước chân nặng nề trên lầu, âm thanh như đại chùy đập vào trái tim ba người, hình thành một cỗ áp lực tâm lý cực lớn. Ở phía cửa của container có ba người Trung Quốc vốn đã đứng lên lại không tiếng động ngồi xuống...
Bên trong container một số người đang rục rịch lại trở lại yên lặng như cũ.
Đúng lúc đó, ánh mắt lão nhân lộ ra vẻ cười nhạo.
Tô Đại Phong cảm giác được trái tim mình đang đập như trống đánh, âm thanh trên lầu vọng xuống ngày càng gần, hắn quay về đằng sau thì cảm giác được một ánh đao mang lóe ra...
"Ai là đàn ông đứng hết dậy cho ta!"
"Is the man stands to me!"
Tô Đại Phong bỗng hét to một tiếng, dùng cả tiếng Trung Quốc và tiếng Anh đồng thời hô lên
"Apakah orang itu berdiri untuk saya!"
Muhammad Ridwan cũng hô to bằng tiếng Indonesia, cả container cũng cảm ấy ông ông, giống như nước thủy triều.
"Nếu không đứng lên, tiếp theo sẽ đến phiên các ngươi, muốn đến nước Mỹ thì hành trình của chúng ta mới bắt đầu!" Người trung niên Indo cũng dùng thanh âm trầm thấp nói.
"Ta không muốn sống nữa, ta liều mạng với các ngươi!"
Gã đeo kính đen ngây dại từ lúc nãy đột nhiên đứng lên, vẻ mặt dữ tợn giống như một con đã thú đi săn mồi, hai mắt đỏ lừ, gân xanh lộ ra, đang giương nanh múa vuốt lao về phía lão nhân. Cô gái đứng ở phía cạnh cầu thang đột nhiên đứng lên ôm lấy gã mà khóc lớn. Còn gã này trên tay vẫn cầm chặt chiếc bút máy, không ai hoài nghi ý định quyết tử của gã.
Một sự bi phẫn đang tràn ngập trong container...
Một!...
Hai!...
Năm!...
Sự phẫn nộ này như bệnh dịch lan tràn khắp trong container, hơn 40 gã đàn ông đều đã đứng lên, từng bước đi về phía hành lang, trong tay cầm đủ loại vũ khí, có bút máy, có dao nhỏ, thậm chí có cả kìm cắt móng tay. Mấy người phụ nữ nhanh chóng tránh vào sát mép thùng.
Lực lượng quần chúng thật lớn.
Nhìn đám người đang đi đến chỗ này, lão nhân biến sắc. Nhiều người như vậy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy mấy tên nhập cư trái phép từ các nước khác nhau lại đồng lòng như thế.
Ở rất nhiều lần nhập cư trái phép trước, nhân số hơn hẳn lần này nhưng mười mấy người bọn họ vẫn có thể khống chế cục diện, chưa từng xuất hiện tình huống này.
Mười mấy người kia đã dừng ở hành lang trên lầu, đại hán cũng dừng bước, cánh tay cầm vũ khí cũng bắt đầu run lên. Hiển nhiên bọn họ không hề nghĩ đến sẽ có phản ứng quyết liệt thế này, khiến mất đi sự khống chế....
Áp lực trong không khí khiến người ta hít thở khó khăn.
Không khí dường như bị đốt cháy, ai nấy đều nắm chặt tay, vòng người cứ nhỏ dần, cả container đều đã trở lên chật chội khi mọi người đều đã đứng hết dậy.
Yên lặng!
Yên lặng!
Sự yên lặng khiến người ta hô hấp khó khăn.
"Ngươi thắng!" Lão nhân chần chờ một chút, ánh mắt hung lệ đảo qua Tô Đại Phong và hai người Indonesia.
"Bỏ mấy người đó ra!" Tô Đại Phong bĩu môi.
"Cút!" Lão nhân phướng về phía hai cô gái phất tay.
"Hu hu..."
"Hu hu..."
Hai người con gái này lúc đầu là bị cưỡng ép nhưng bây giờ lại quá sức vui mừng khi được tha, liền ôm lấy chặt lấy nhau.
"Mời!" Tô Đại Phong cười một tiếng, nghiêng người nhường lối cho lão nhân.
"Hừ, các ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngu xuẩn này" Lão nhân căn bản không hề liếc mắt nhìn Tô Đại Phong mà khi đi qua trung niên người Indonesia thì tạm dừng một chút, lạnh lùng nói một câu rồi đi lên trên lầu, cuối cùng đi lướt qua mặt Trương Dương.
Trung niên người Indonesia không lên tiếng nhưng vẻ mặt ngưng trọng.
"Oa.... !"
"Vạn tuế...."
"Anh Muhammad, anh Muhammad, em yêu anh..."
"Anh Muhammad quả là anh hùng!"
Lão nhân dùng đại hán kia sau khi lên lầu thì trong container ùa lên hoan hô, vài cô gái Indonesia xinh đẹp còn ôm chặt lấy Muhammad Ridwan, hôn lên mặt hắn, khiến Muhammad Ridwan đỏ mặt, còn Tô Đại Phong thì lại cười trộm không thôi.
Bên trong container đầy sự vui sướng.
Tiếng hoan hô nhiệt liệt kéo dài mười mấy phút đồng hồ mới dần dần lắng xuống, đặc biệt là một số cô gái như trút được gánh nặng, nên vẻ mặt thoải mái hơn, tựa như trút được tảng đá ngàn cân. Hiện tại đã không còn lo lắng.
Mặc dù không có nhiệt liệt hoan hô nhưng một số ít cô gái vẫn không hề che dấu sự hưng phấn mà chụm lại thành một nhóm nói to nói nhỏ, lúc này Muhammad Ridwan mới phát hiện biểu tình ngưng trọng của thúc thúc hắn.
"Thúc, sao vậy?" Muhammad Ridwan thấy vẻ mặt ngưng trọng của Frenky Ridwan.
"Bọn họ sẽ không bỏ qua chuyện này" Frenky Ridwan đầy nghiêm túc nói ra.
"Sợ gì, chúng ta nhiều người hơn chúng, lại có mấy người phụ nữ làm quân dự bị, ai sống ai chết còn chưa biết, chúng ta có gì phải lo lắng?" Tô Đại Phong tùy tiện nói.
"Đúng đúng vậy!" Muhammad Ridwan tuy rằng tính cách thẳng thắng nhưng cũng là kẻ không có chủ kiến nên liên tục gật đầu.
"Tên nhóc này, đây là địa bàn của bọn họ!" Frenky Ridwan nhìn Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan
"Đây chỉ là một cái thuyền thôi, nếu bọn họ dám trả thù chúng ta thì chúng ta sẽ khống chế luôn cái thuyền này" Tô Đại Phong hùng hồn nói.
← Ch. 467 | Ch. 469 → |