← Ch.468 | Ch.470 → |
"Nếu bọn họ có súng thì sao?" Frenky Ridwan cười nhạt.
"Việc này... Nhưng mấy ngày nay cũng không phát hiện bọn họ có súng, hơn nữa đây là một thuyền chở hàng vì sợ gặp phải phiền toái nên sẽ không đem theo vũ khí" Tô Đại Phong đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức tràn đầy tự tin nói.
"Hy vọng là như vậy!"
Frenky Ridwan dường như không muốn tranh cãi cũng Tô Đại Phong, hắn thở dài một tiếng rồi lại ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, chẳng qua bàn tay vẫn nắm chắc thanh chủy thủ.
Cho đến khi Muhammad Ridwan ngồi xuống kề bên Frenky Ridwan thì Tô Đại Phong mới phát hiện vẻ mặt tái nhợt của Trương Dương, mồ hôi đang ròng ròng từ trên trán chảy xuống.
"Ngươi bị say tàu à?" Tô Đại Phong quan tâm hỏi.
"Không có việc gì"
Trương Dương mở mắt nhìn Tô Đại Phong lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng.
Trương Dương phát hiện một chuyện đáng sợ, hắn thủy chung vẫn không thoát tư duy trong khối kí ức khổng lồ, tư duy này vẫn luôn ảnh hưởng đến tư tưởng hành vi của hắn.
Bắt đầu lại từ đầu, hắn chưa hề thoát khỏi sự trói buộc đó.
Vô số trí nhớ trong đầu như một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt hành động của hắn, hắn thấy bản thân đang dần dần biến mất, việc nắm giữ quyền chủ động cũng trở nên khó khăn.
Tư duy trong đống kí ức đó đang tiến hành một quá trình không theo nhận thức.
Vì tư lợi!
Tất cả sinh mệnh đều là con kiến.
Không quan tâm đến sinh mạng!
Đối với quyền lợi thì theo đuổi, đối với tài phú thì không từ thủ đoạn để đoạt lấy.
Rốt cuộc do bản thân cải biến suy nghĩ hay suy nghĩ cải biến bản thân?
Mới trước mắt thôi, Trương Dương trừ bỏ việc đạt được võ công, năng lực tính toán siêu cấp, cùng tâm lý học thì tất cả các ký ức khác đều không hề mang đến lợi lộc gì cho Trương Dương. Trên thực tế, Trương Dương thủy chung là trốn tránh, trốn tránh sự ảnh hưởng của những ký ức này tới bản thân, cho nên luôn cố gắng tránh việc sử dụng những ký ức này.
Tại trong trí nhớ kia có một cách thức phân tích cổ phiếu, nhưng Trương Dương luôn thích kiếm tiền bằng kiểu kinh doanh cổ điển, Hắn lo lắng những ký ức có được này sẽ làm thay đổi bản thân, nhưng điều không như mong muốn đã đến, vô luận là võ công hay siêu cấp trí tuệ đều đang từng bước biến đổi hắn...
Ký ức kia tựa như nước lũ, không thể ngăn cản!
Cô gái Indo kia chính là một minh chứng rõ nét cho sự biến đổi trong lối suy nghĩ của Trương Dương.
Trương Dương tin tưởng, nếu cứ thế này thì hắn sẽ trở thành một kẻ tâm thần phân liệt, rất có thể sẽ thành một quái vật hình người mang theo nhiều tính cách.
Cùng lúc, hắn có thể đa sầu đa cảm.
Cùng lúc, hắn có thể coi thường sinh mệnh.
Song trọng tính cách, đa trọng tính cách, đem hắn biến thành một người quỷ dị...
Nghĩ tới đây, Trương Dương không khỏi rùng mình một cái
Rốt cục là một thí nghiệm thế nào?
Mình rốt cục có được ký ức của bao nhiêu người?
Tất cả đều theo biểu hiện mà ra, chính mình là một vật thí nghiệm thất bại.
Vật thí nghiệm!
Vật thí nghiệm!
Không thể vậy!
Trương Dương cắn chặt hàm răng, khiến máu từ các kẽ răng rỉ ra, sắc mặt trắng bệch đầy khủng bố.
Trương Dương cũng có ý định tìm kiếm sự thật sau bức rèm đó, nhưng sau vài lần truy tìm thì căn bản không có chút manh mối nào, tất cả như đã đều theo những người có liên quan mà tan biến hết, chết hết.
Đương nhiên, mấu chốt chính là tiểu hòa thượng căn bản không hợp tác với hắn, không trợ giúp hắn. Lấy thế lực của Trương Dương, căn bản không thể chạm đến trung tâm thực nghiệm thần bí đó.
Hiện tại, Trương Dương có 2 phỏng đoán.
Loại thứ nhất, thực nghiệm đó là do một đại gia tộc làm, ít nhất cũng có thể so sánh với gia tộc của Vương Yến, bởi vì chỉ có loại siêu cấp gia tộc này mới tụ tập nhiều thiên tài như vậy.
Trên thế giới này thiên tài nhiều không đếm xuể nhưng nếu có hơn 10 thiên tài tụ tập cùng một chỗ lại không hề dễ dàng. Chuyện này không những phải có đại tài lực để duy trì mà còn cần đến thế lực cường đại.
Loại thứ 2, là do chính phủ. Trên thực tế, Trương Dương tin tưởng khả năng này cao hơn, dù sao các gia tộc bình thường sẽ không thể làm thực nghiệm loại này. Dù sao sẽ không có ưu đãi gì, mà chính phủ thì không giống vậy, nếu thực nghiệm này thành công thì sẽ giúp nước nhà có được rất nhiều nhân tài...
Hơn nữa, tối trọng yếu chỉ có quốc gia mới có năng lực xóa hết mọi manh mối.
"Ngươi bị cảm?" Tô Đại Phong thấy khóe miệng Trương Dương rỉ máu, vẻ mặt trắng bệch thì quan tâm, lấy tay sờ lên trán Trương Dương.
Bỗng nhiên, Trương Dương giống như bị điện giật, bèn tránh khỏi bàn tay của Tô Đại Phong, vẻ mặt bạo ngược đầy sát khí. Sát khí dào dạt khiến Frenky Ridwan đang nhắm mắt dưỡng thần cũng bừng tỉnh, đáng tiếc, sát khí này chỉ chợt lóe rồi mất, hắn không thể nắm bắt.
"Ngươi định làm gì?" Tô Đại Phong hoảng sợ, hắn không nghĩ rằng phản ứng của Trương Dương lại quyết liệt đến vậy.
Đây không phải là ta!
Đây không phải là ta!
Đây không phải là ta!
Trương Dương ngăn chặn cảm xúc đang dâng trào, nhắm mắt không ngừng thì thào trong lòng. Hắn bỗng nhiên có một ý tưởng quỷ quái, hắn không thể nhẫn nhịn được khi có một người bình thường chạm đến cơ thể hắn, dường như hắn luôn cao cao tại thượng, không thể để phàm phân làm ô uế thân thể hắn.
Từ từ, tâm tình Trương Dương bình phục xuống, hắn cố gắng nhớ lại mình đã từng xử lý việc này thế nào. Hắn phải lấy lại trí nhớ của chính mình.
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hơi say tàu một chút, nên cảm thấy khó chịu, cảm ơn!" Trương Dương cố gắng nặn một nụ cười.
"Không có việc gì là tốt rồi, trên thuyền này không thể để bị bệnh được, đặc biệt là những bệnh truyền nhiễm, nếu phát hiện ai có bệnh truyền nhiễm thì sẽ lập tức bị ném xuống bển. Yên tâm đi, không có việc gì đâu, có ta ở đây, sẽ không ai dám làm gì ngươi!" Tô Đại Phong vỗ vỗ bả vai Trương Dương, hiển nhiên hắn cho rằng Trương Dương lúc nãy vì quá kinh sợ mà ảnh hưởng tới sức khỏe.
"Cảm ơn!"
Trương Dương khẽ gật đầu, không thể nghi ngờ, đây là một tên xã hội đen có chí hướng, lại có tấm lòng lương thiện giúp đỡ người khác. Trương Dương tràn ngập hảo cảm với người này, bình thường hắn không rời xa bọn A Trạch, nhưng khi tách ra mới biết cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt!
"He he, đều là người Trung Quốc cả, ra ngoài nên giúp đỡ lẫn nhau, ngươi nghỉ ngơi một lúc đi, ta cũng Muhammad Ridwan nói qua một chút về chuyện hợp tác của Đại Quyển Bang và bọn họ.
"Đi đi!" Trương Dương mỉm cười thân mật.
Chiếc tàu chở hàng vẫn lướt trên mặt biển, trừ bỏ ngẫu nhiên có sóng lớn khiến thuyền rung rinh thì cơ hồ đây là một cuộc sống buồn tẻ.
Thời gian chậm rãi trôi qua...
Tựa hồ, mọi người đều đã quên đi cái ngày hôm đó, mà mấy ngày nay người trên lầu trừ bỏ đi ra ngoài lấy thức ăn thì cũng không xuống phía dưới.
Hết thảy đều có vẻ an bình.
Ở bên trong container hưng phấn nhất chính là hai người Muhammad Ridwan và Tô Đại Phong, hai người này cả ngày ngồi cúi đầu thương lượng. Trương Dương từng thử nghe họ bàn bạc vài lần nhưng hai người phần lớn đều bàn về việc về sau hợp tác thế nào. Thông qua đây, hai người càng lúc càng cao hứng, có khi lại còn khoác vai nhau tựa như huynh đệ...
Frenky Ridwan thủy chung ngồi nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt ngưng trọng, hắn không hề can thiếp vào việc trao đổi của Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan. Trong hai ngày này, hắn vẫn luôn cảnh giác, bàn tay vẫn nắm chắc thanh chủy thủ răng cưa.
Trương Dương cảm giác được Frenky Ridwan thủy chung bị vây trong trạng thái căng thẳng, giống như mãnh thú tùy thời có thể bạo phát.
Cùng với người bình thường so sánh, thì đây là một người vô cùng nguy hiểm.
Đây là đánh giá của Trương Dương dành cho Frenky Ridwan
Ngày thứ ba!
Đây đã là ngày thứ ba Trương Dương lên thuyền, bên trong container không cho phép đi ra ngoài, nhưng cũng may bên trong này mọi người đều chuẩn bị đầy đủ đồ ăn nước uống, nên vài ngày cũng không chết đói.
Chẳng qua, Trương Dương vẫn cảm giác được sự bất ổn, rất rõ ràng mấy ngày nay tuy nhóm người lão đầu không đến quấy rầy mọi người trong container nhưng lại khiến người ta cảm thấy một loại áp lực quỷ quái, chậm rãi, trong container không khí cũng ngày càng nặng nề, đại bộ phận mọi người tin rằng lũ người kia đang định trả thù...
Trong container tràn ngập áp lực, sự bí bức trước cơn giông.
Đương nhiên, Trương Dương căn bản không để trong lòng.
Với năng lực của Trương Dương, chỉ cần hắn muốn thì lúc nào cũng có thể khống chế cả thuyền này.
Hiện tại Trương Dương vẫn hi vọng có thể bình yên tới nước Mỹ, dù sao, hắn cũng có thể tu luyện khi không có áp lực gì, nếu để hắn khống chế chiếc thuyền thì khẳng định sẽ bị phân tán tinh lực.
← Ch. 468 | Ch. 470 → |