Vay nóng Homecredit

Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 528

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 528: Muốn Tiêu Di Nhiên hay Đỗ Tuyết?
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)

Siêu sale Lazada


Ma Nhĩ cũng không rõ tại sao hắn lại buông tha cho đám thanh niên xa lạ này, nhưng mà, hắn đã chọn quyết định này, hơn nữa, hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Đương nhiên, Ma Nhĩ có chết cũng nghĩ không ra là bởi vì Trương Dương phát ra tinh thần lực làm ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, trong suy nghĩ của hắn, Trương Dương tuyệt đối là một người chính phái tràn đầy tin thần chính nghĩa. Cho nên, Ma Nhĩ nghĩ rằng không nên làm cho một người chính nghĩa như vậy chết cùng mình.

"Oành oành!" toàn bộ đều sụp đổ, long trời lở đất. Trương Dương mới vừa ra khỏi căn cứ dưới đất qua cánh cửa không tới 100 thước, thì dưới đất truyền đến tiếng nổ mạnh, cả sa mạc tựa hồ đang run rẩy, cát đá đầy trời.

Mọi người mặt này đầy bụi bặm điên cuồng chạy trong bụi mù, cả người đầy vết thương, Na Na rốt cuộc cũng chỉ là một người con gái, bị tiếng nổ kinh thiên động địa chấn văng là cho ngất xỉu.

Nếu như bọn Trương Dương là người bình thường, thì đã bị vụ nổ "sơn băng địa liệt" bạo chết rồi.

Cả đoạn đường chạy nhanh như điện chạy như hơn 10" đồng hồ, mọi người mới thoát ra khỏi hiểm địa.

"****, lão đầu đáng chết hại người kia, còn nói là dư thời gian" Lưu Bưu lau vết máu trên trán mở miệng mắng to, lấy võ công của hắn cũng không thể chống cự lại vụ nổ lớn như vậy, rốt cuộc, loài người cường độ cũng có hạn, hơn nữa, Lưu Bưu còn chưa đạt tới cảnh giới cường giả, mà A Trạch cùng Tiểu Lý Tử thì mạnh hơn nhiều, trên người không dính một hạt bụi.

"Hắn chỉ là một nhà khoa học, không phải chuyên gia phá hủy" Trương Dương nhìn hơn 100 thước cát bụi dựng lên không khỏi cười khổ, nghĩ không ra hắn võ công cái thế, nhưng thiếu chút nữa lại chết ở địa phương này, lấy vụ nổ vừa rồi mà tính, thì cũng không thua gì cỡ một đầu đạn hạt nhân nổ mạnh.

"Có thể ông ta cho rằng số thuốc nổ này chỉ đem căn cứ phá hủy mà thôi".

A Trạch gật đầu, mà Tiểu Lý Tử cũng gật đầu, trên thực tế, trong lòng cả hai vẫn cảm tạ lão đầu nhà khoa học kia, vì hắn đã sớm thông báo. Ở tại trung tâm có vụ nổ quy mô lớn như vậy, ngay cả bọn hắn có võ công thông thiên cũng bị nổ cho nát bấy.

"Trời! Xem ra chúng ta còn muốn cảm ơn tử lão đầu kia, đúng rồi, Trương Dương, Na Na thế nào rồi?" Lưu Bưu nhìn Na Na trong lồng ngực Trương Dương hỏi.

"Không có việc gì, là do ta quá sơ ý. Nàng bị chấn động mạnh một chút, ta đã giúp nàng điều hòa kinh mạch rồi. Nghỉ ngơi một lát liền không có việc gì".

Lúc này đây hành trình tại Mỹ Quốc Trương Dương đã hoàn thành nhiệm vụ của Na Na, nhưng mà, không có đạt được mục tiêu. NY tánh mạng mật mã nghiên cứu, sợ rằng ngay cả một trang giấy bọn họ cũng không có lấy ra nữa.

Bất quá, NY tánh mạng mật mã nghiên cứu hoàn toàn đã bị hủy diệt. Cho dù Mỹ Quốc còn có một bộ phận tư liệu, nhưng mà, nếu muốn khôi phục lại trình độ quy mô nghiên cứu NY tánh mạng mật mã như bây giờ, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là có thể làm.

Có lẽ một thời gian không khác biệt lắm, các quốc gia trên địa cầu trong tương lai các lĩnh vực đều sẽ có đột phá lớn. Có lẽ, đến lúc đó người sinh hóa gien sẽ bị đào thải.

Trên thực tế, cái mà Trung Quốc muốn, chính là có đủ thời gian. Dù sao, để bồi dưỡng ra một người võ công cao thủ khẳng định còn khó khăn hơn so với bồi dưỡng ra một người sinh hóa cải tạo gien. Có lẽ khoảng thời gian sau, Trung Quốc khẳng định sẽ làm ra một cái kế hoạch bồi dưỡng.

Sau khi đi ra khỏi sa mạc, Trương Dương trở về Trung Quốc. Đến chỗ Đỗ Tuyết cùng Tiêu Di Nhiên ở đây vài ngày. Mà Na Na thì trực tiếp trở về Bắc Kinh. Nàng muốn đem sự việc này báo cáo lên cấp trên.

Trương Dương càng ngày càng trở nên trầm mặc, càng ngày càng cổ quái, không có ai có thể đến gần hắn, hắn cả ngày chỉ đứng ở trong phòng tu luyện.

Mỗi lần chứng kiến Trương Dương, Tiêu Di Nhiên cùng Đỗ Tuyết cảm giác Trương Dương tiều tụy đi rất nhiều. Hắn đang trau dồi lại những gì đã xảy ra hơn 1 năm nay. Cũng trau dồi lại cuộc sống thời thơ ấu của mình.

"Mẹ, có manh mối về thân thế của con không?" Trương Dương lẳng lặng ngồi trên ghế, đôi mắt thâm thúy nhìn mẫu thân hắn. Mà phụ thân hắn thì vẻ mặt khẩn trương nhìn Trương Dương.

"Có" Trương mẫu chần chờ một chút rồi trả lời vấn đề của Trương Dương.

"Là cái gì?"

"Trương Dương, có phải con muốn rời khỏi mẹ không?" Trương mẫu hai con mắt đẫm lệ.

"Không đâu, mẹ, con vĩnh viễn sẽ không rời khỏi các người, các người là cha mẹ ruột của Trương Dương, ai cũng không có thể thay thổi sự thật này!" Trương Dương lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói.

"Ừm, mẹ biết là con yêu mẹ nhất?"

Trương mẫu liền mỉm cười, ôm đầu Trương Dương thân mật vuốt ve tóc Trương Dương, đây là loại ngôn ngữ thể hiện tình cảm từ mẫu.

"Mẹ, nói cho con biết, đồ vật đó đặt ở nơi nào, con muốn xem, bởi vì, thân thế của con rất trọng yếu" Trương Dương ôm thắt lưng của mẹ mình, đột nhiên sinh ta một loại tính ỷ lại nghiêm trọng, Trương Dương còn nhớ rõ, khi còn nhỏ, mẹ vẫn luôn chăm sóc mình như bảo bối vậy, thẳng đến khi trưởng thành đi học, Trương Dương lúc này mới rời nhà ở lại ký túc xá tại trường học, cha mẹ mới đi xa tha hương làm công.

"Tại thành thị C bên trong căn phòng của chúng ta".

"Hả, là cái phòng trọ kia hả!"Trương Dương nhất thời khẩn trương, cái phòng đó là cha mẹ Trương Dương vì hắn mà tại thành thị C đặc biệt mua, nhưng mà Trương Dương vì muốn giảm bớt gánh nặng kinh tế cho cha mẹ mà cho thuê, còn mình thì ở trong trường học, mấy năm nay, hắn chưa từng nghĩ tới trong căn phòng đó còn có vật quan trọng liên quan đến thân thế hắn.

"Ha ha, con ngoan đừng lo lắng, căn phòng đó là do mẹ lắp đặt, ở bên trong tường có một cái két bảo hiểm, bên trong toàn là một số đồ vật trọng yếu của người nhà chúng ta".

"Két bảo hiểm ở phía sau tủ quần áo?" Trương Dương linh quang chợt lóe.

"Đúng, ha ha, phía sau tủ quần áo, chính là ngay cả trên ăn trộm cũng không thể nghĩ đến phía sau có két bảo hiểm, hơn nữa, trong két bảo hiểm ngoại trừ một ít đồ vật có tính quan trọng, thì không có đồ vật nào đáng giá cả, ngay cả khi tên trộm mở két bảo hiểm ra cũng không muốn lấy."

"Đúng vậy, hắc hắc" Trương Dương gật đầu, trước mặt cha mẹ, hắn cảm giác mình như một đứa hài tử chưa trưởng thành. Bây giờ Trương Dương căn bản không lo lắng đến an toàn của cái két bảo hiểm, dù sao, ở trọ trong căn phòng đó là một đôi vợ chồng buôn bán, cũng rất yên phận, đã thuê nhiều năm.

"Mẹ, ba. Con phải trở về thành thị C một chuyến, các người chú ý một chút đến thân thể chính mình, con rất nhanh sẽ quay lại".

"Ừm, chúng ta cũng không cần con lo lắng, con làm cho xong xuôi sự tình rồi quay lại đây, Di Nhiên mỗi ngày đều trông ngóng ngươi, lần này tới liền nhốt mình cả ngày ở trong phòng người nào cũng không gặp, Di Nhiên bây giờ cả ngày buồn bực".

"Mẹ, ngươi nói Di Nhiên tìm bạn trai khác đi, con không thích hợp đâu" Trương Dương vẻ mặt ảm đạm, hắn không dám nhìn vào hai mắt của mẹ, bởi vì, hắn biết, cho tới nay, cha mẹ đã chọn Tiêu Di làm con dâu rồi.

Quả nhiên!

"Ngươi ngươi... Ngươi ngươi nói cái gì?!" Trương mẫu nổi trận lôi đình, đem đầu Trương Dương đẩy mạnh ra, thiếu chút nữa làm cho Trương Dương ngã trên mặt đất, thấy vậy Trương phụ đau lòng không thôi, vội vàng từ phía sau Trương Dương đỡ Trương Dương.

"Con... Con không thích hợp." Trương Dương không dám ngẩng đầu lên, âm thanh nhu nhược nói.

"Trương Dương, ngươi là tên hỗn đản vong ân phụ nghĩa, nếu như ngươi không cần Tiêu Di Nhiên, thì cũng không cần nhận người mẹ này, ta biết, ngươi đã sớm không muốn có người mẹ như ta, hừ!"

Trương mẫu thanh âm nổi giận đùng đùng phất áo bỏ đi, Trương Dương nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, hắn cho tới bây giờ không có nghĩ tới hậu quả sẽ như thế này.

"Trương Dương, con không cần khẩn trương, ta đi khuyên mẹ con, mẹ con chính là tính tình như vậy, một hồi sẽ tốt hơn... Hả... Tiêu Di Nhiên."

Ngay lúc Trương phụ đang an ủi Trương Dương, đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh chạy trốn cùng với âm thanh đuổi theo, cùng với tiếng khóc nức nở.

Là Tiêu Di Nhiên.

Trương Dương nhất thời tối sầm lại, hắn tự nhiên không có giám sát hoàn cảnh xung quanh, mà Tiêu Di Nhiên ở bên ngoài nghe trộm hắn cũng không biết, cái này quả thực khó tin.

Đương nhiên, Trương Dương căn bản không có ngờ phòng cha mẹ, mà Tiêu Di Nhiên cũng ở chỗ này, hơn nữa còn đứng ở bên ngoài cửa, quan trọng là, Trương Dương cũng sẽ không đối với Tiêu Di Nhiên sinh ra ý nghĩ giám sát.

Bây giờ, rối loạn!

Ngay lúc Trương Dương đang đau đầu, Trương phụ vội vàng chạy trở về.

"Trương Dương, có phải là con muốn Đỗ Tuyết?"

"Hả. Không có, không có" Trương Dương nhìn vẻ mặt thần bí của phụ thận trợn mắt há hốc mồm.

"Cái gì?! Không muốn Tiêu Di Nhiên, cũng không muốn Đỗ Tuyết, rốt cuộc con muốn thế nào?!"

Lần này, đến lượt Trương phụ đột nhiên nổi giận, đầu ngón tay đâm lên trán Trương Dương, Trương phụ rất ít khi nổi nóng, cũng có vài phần uy nghiêm của cha mẹ, Trương Dương cũng muốn tránh khỏi rắc rối này.

"Con..."

"Con cái rắm, ta không quản ngươi nhiều như vậy, tóm lại, chọn Đỗ Tuyết hay chọn Tiêu Di Nhiên, hay là cả hai, bằng không, ngươi cũng đừng nhận ta là phụ thân nữa."

"Khụ khụ... con... con đi ra ngoài một chút".

Trương Dương đứng dậy, ngay lúc phụ thân vừa muốn mở miệng thì đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả, động tác không một chút ưu nhã, cắm đầu chạy trốn như chuột.

Trong nháy mắt, Trương Dương chứng kiến cách đó không xa Tiêu Di Nhiên đang ôm lấy mẫu thân khóc nức nở, Trương Dương chỉ có thể thở dài một hơi.

Trên con đường khi còn bé vẫn hay đi, Trương Dương quyết định trước tiên quay về thành thị C, tránh cha mẹ nổi nóng.

"Lưu Bưu các ngươi đang ở đâu?" Trương Dương gọi điện thoại cho Lưu Bưu.

"Hả, chúng ta đang ở trong quán trò chơi, Tiểu Lý Tử, bên trái, bên trái, ngất, ngươi như thế nào không nổ súng hả? Ngươi là cường giả, cường giả cái rắm, mau mau, lại tới nữa, cương thi".

Lưu Bưu trong điện thoại phi thường ồn ào, bên trong tràn ngập các loại âm thanh, Trương Dương nghe thấy toàn bộ tiếng mắng chửi ầm ĩ của Lưu Bưu, người đang cộng tác chơi trò chơi với hắn bị mắng cho chó huyết cũng không dám cãi.

Trương Dương tắt điện thoại, đột nhiên cảm giác vô cùng buồn bực, thậm chí có chút ghen tị, Lưu Bưu thằng nhãi này vĩnh viễn so với hắn lúc nào cũng khoái hoạt, vô luận là trong trường học, hay ngoài xã hội.

Đi thôi.

Xem xét lịch bay một chút, vừa vặn có chuyến bay nửa giờ nữa khởi hành đi thành thị C, Trương Dương lập tức mua vé máy bay rồi ngồi taxi tới thẳng sân bay.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-544)