← Ch.238 | Ch.240 → |
Cửa đá ba mặt của đại điện bị phá vỡ, từng đợt từng đợt người trong giang hồ điên cuồng lao vào...
Nhìn qua một lượt, lúc đầu mấy vạn người bây giờ chỉ còn lại có không đến mấy ngàn người. Nếu so ra, phía bên Đông Vũ ngược lại tử thương ít nhất.
"Xem ra các thế lực lớn tổn thất rất nặng nề!" Bất Giới thì thầm, trong mắt hiện lên một tia tự đắc. Đám người Thạch Kiền cũng lắc đầu thở dài, duy chỉ có Đông Vũ là sắc mặt không thay đổi, làm cho người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì.
Tất cả mọi người nhìn thấy bọn người Đông Vũ, trong mắt ngoại trừ cảm thấy có chút bất ngờ, cũng không để tâm tới hắn. Bởi vì, ánh mắt của bọn họ đã bị cung điện cực lớn này hấp dẫn.
Thạch điện thật hùng vĩ, tráng lệ, khí tức cổ xưa phát tán ra trong không gian rộng lớn, bốn phía có những bức điêu khắc quái dị vẽ cảnh chiến đấu thời thượng cổ. Bốn cái cột cực lớn chống đỡ đại điện, bên trên điêu khắc chia ra gồm có Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tứ đại thần thú sống động linh hoạt. Toàn bộ cung điện mặc dù đơn giản, nhưng khí thế hùng vĩ mênh mông, quả thực chính là kỳ tích trong các công trình kiến trúc, so sánh với nó, hoàng cung chỉ như cái hang bình dân tầm thường mà thôi, làm cho người ta rất khó tưởng tượng đây là do con người xây dựng nên.
Tại vị trí chính giữa đại điện, sừng sững một tấm bia cực lớn cao tới mười trượng, bên trên có đề ba chữ rất lớn "Phong Ma Điện", nét bút như rồng bay phượng múa khí thế dữ dội khiến cho tâm linh người ta phải run lên khiếp sợ, không dám nhìn thẳng vào. Trên đỉnh tấm bia, có cắm một thanh binh khí không giống kiếm cũng chẳng phải đao, xung quanh phần thân còn lại quấn đầy xích sắt to bản cũ nát, không một chút hào quang.
"Tuyệt thế thần binh!?" Một ý niệm thoáng qua trong đầu trong đầu mọi người, mọi ánh mắt đều hướng thẳng lên phía trên.
Mặt phía Nam, Đông Vũ bồng thiếu nữ đang hôn mê, đám người Thạch Kiền, Mễ Triết, Thanh Thiên, Tuyền Thanh, Bất Giới, Phương Hàm đứng phía sau.
Mặt phía Bắc có các thế lực Thiên Hạ hội chủ Thượng Quan Phi Hồng, Võ Lâm minh chủ Mạnh Trường Thiên, Thần Kiếm trang chủ Cổ Kiếm Nhân, Thanh Vân thành chủ Bộ Siêu Quần, Cái Bang bang chủ Uông Chánh Hành và Tứ đại thế gia Đông Phương Minh Không, Công Tôn Quỳnh Vũ, Mộ Dung Thành, Âu Dương Bằng.
Mặt phía Đông chính là Thiên Tà tông chủ Quan Mạc Vân, Thanh Bang đại đương gia Hướng Nhược Hải, Ác Nhân cốc lão đại Cừu Hận Huyết, Ngũ Độc giáo chủ Mạnh Hồn, Thần Long giáo Xà Vô Quân, Quỳ Hoa cung chủ Minh Tâm và bốn sứ giả của Miêu tộc là Ma Y, Ma Nãi, Ma Hòa, Ma Thạch.
Mặt phía Tây còn lại là chưởng môn nhân của Cửu đại môn phái: Diệu Hư phái Thiếu Lâm, Tống Thanh phái Võ Đang, Dư Đoạn Hải phái Thanh Thành, Kha Tất phái Côn Luân, Phục Thiên Nhai phái Không Động, Nhạc Không phái Hoa Sơn, Tuyệt Tâm phái Nga Mi, Lục Phong Dương phái Vô Cực và Thanh Hà Tử phái Thiên Sơn.
Lần săn tìm bảo vật này, thủ lĩnh các thế lực tự mình ra tay, chỉ để lại một số nhân vật nòng cốt của mình trấn thủ ở nhà. Nhưng từ đầu tới giờ đã bị tổn thất nặng nề như vậy, thậm chí mặc dù có bản đồ chỉ dẫn đường đi, mấy trăm tinh anh mang theo cơ hồ mất tới chín phần, trên mặt người nào cũng đều là một vẻ tối tăm ảm đạm.
"Bí kíp!" Một tiếng thét kinh hãi, quần hùng ầm ầm nhảy lên, hướng về mặt đất xông tới! Bất quá, đám người Đông Vũ ở bên cạnh chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Khi bọn họ hân hoan vui sướng cao độ cầm lên được một quyển bí kíp là lúc phát hiện quyển bí kíp trong tay đang dần bị phong hóa, trở thành bụi phấn. Tựa như ngọn lửa hy vọng trong lòng bọn họ, dần bị dập tắt.
Các đại thủ lĩnh đánh giá bốn phía một lần nữa, ngoại trừ cái bia cực lớn ở giữa, trên mặt đất nơi đây không còn thấy gì nữa. Nhìn xương khô, tàn binh dưới mặt đất, còn có bí kíp đã bị phong hóa, trong lòng bọn họ làm sao có thể cam chịu được.
"Mau lục soát bốn phía lần nữa cho ta" Quan Mạc Vân vung tay lên, gần trăm đệ tử Thiên Tà Tông lập tức rời đi.
Các thế lực còn lại cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng phái người lục soát. Nhưng đám người Đông Vũ vẫn bất động.
"Bẩm cáo tông chủ, thông đạo các nơi đã biến mất..."
"Bẩm cáo minh chủ, không có phát hiện gì..."
"Bẩm cáo bang chủ, không có phát hiện..."
"Bẩm cáo môn chủ..."
"Bẩm cáo gia chủ..."
Một chuỗi hồi báo làm cho các thủ lĩnh tâm tình chùng xuống tới cực điểm, trong đầu vang lên ong ong. Mộ Dung Thành vẻ mặt càng tái nhợt! Chẳng lẽ hết thảy đều là một giấc mộng.
"A di đà Phật..." Một tiếng phật hiệu mang đến cho mọi người thấy rõ một tia sáng trong lành, chính là Thanh Thiên niệm ra.
"A di đà Phật, Thiện tai, Thiện tai!" Diệu Hư hồi tỉnh, vội vàng chắp tay cảm kích thi lễ. Nếu không phải Thanh Thiên đã thỉnh cầu lão đừng nên công bố thân phận của hắn ra ngoài, lão hòa thượng sợ rằng đã sớm nói ra rồi.
Lúc này, ánh mắt của mọi người lại chuyển hướng về phe Đông Vũ.
"Tử Anh!" Thanh Hà Tử bạch y nhuốm máu, hồng ảnh chợt lóe nhẹ nhàng hạ xuống bên phía Đông Vũ.
Đông Vũ cười thiện ý, đem thiếu nữ đang hôn mê trong lòng đưa trả lại cho Thanh Hà Tử. Còn Thanh Hà Tử cũng thi lễ đáp lại rồi bồng lấy Tử Anh quay về chỗ phe mình.
Bồn chồn, Quan Mạc Vân tựa hồ nhớ tới cái gì đó, tiến lên trước một bước quay về Đông Vũ chất vấn: "Thiết Huyết hội chủ, các ngươi tới nơi này sớm nhất, có thể đã có phát hiện gì chăng?"
Ý tứ của Quan Mạc Vân thật rõ ràng, đám người Đông Vũ tới đây đầu tiên, nếu có món đồ nào tốt, sợ rằng sớm đã bị bọn họ đoạt mất rồi, nếu không sao lại chỉ đứng bất động?
Cùng có ý nghĩ như thế, phía sau quần hùng vẻ mặt kích động.
"Các ngươi đã lấy được gì?"
"Thiết Huyết, mau đưa bí kíp võ công giao ra đây!"
"Mau giao ra đây!"
"Nếu không giao ra, đừng mơ tưởng có thể bình yên rời đi".
"A di đà Phật..." Một tiếng này ngầm chứa đựng đầy kình lực của Thanh Thiên, chấn động làm nhói hai tai mọi người.
Đợi trong cung điện yên lặng trở xuống, Thanh Thiên mới nói: "Các vị thí chủ, khi chúng ta tới đã như vậy rồi".
"Chúng ta dựa vào cái gì để tin lời ngươi nói?"
"Đúng vậy! Dựa vào cái gì mà tin ngươi?"
"Ngươi cho rằng ngươi là ai hả?"
"A di đà Phật..."
Những lời thô tục đó, dù là Phật cũng có ba phần lửa giận. Ng thấy mọi người nói những lời không tôn trọng đối với Thanh Thiên như thế, Thiếu Lâm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn được.
Chỉ nghe Diệu Hư thanh âm giận dữ: "Người xuất gia không có nói dối, lão nạp đương nhiên tin tưởng lời nói của Thanh Thiên tiểu sư phụ".
Quần hùng nhìn nhau, nhất thời ra vẻ không chú ý nữa. Diệu Hư đại biểu cho Thiếu Lâm, Thiếu Lâm lại là đại biểu cho chính đạo Cửu phái, thực lực tự nhiên hùng mạnh vô cùng. Diệu Hư nói vậy có vẻ đứng về bên phía Đông Vũ, như làm sao hỏi nữa?
"Ha ha..." Đông Vũ cười to, trong tiếng cười tràn đầy trào phúng và khinh thường, lập tức lại lắc đầu thở dài.
Quan Mạc Vân cau mày hỏi: "Ngươi cười cái gì? Thở dài cái gì?"
"Ta cười các ngươi là lũ vô tri! Thở dài, chỉ là vì đáng tiếc..."
"Ngươi..."
Đông Vũ ngừng lại giận dữ trợn mắt nhìn quần hùng, lạnh lùng nói: "Không lẽ các ngươi nghĩ 'Vũ Tàng' có thật sao?"
"Ha ha..." Quan Mạc Vân giận quá hóa cười, quát lớn: "Không có 'Vũ Tàng' vậy ngươi tới làm gì?"
"Ta sao? Vì nó!"
Trong lúc đang nói, Đông Vũ ngẩng đầu nhìn về phía thanh binh khí trên đỉnh của tấm bia.
"Tuyệt thế thần binh!?" Quan Mạc Vân nhấc hai chân khỏi mặt đất, bay lên không tới trước thanh binh khí. Lúc nhìn gần lại, hắn mới phát hiện đây là một thanh binh khí phần lưỡi có hình dạng quái dị. Một nửa phần lưỡi cắm ngập vào trong bia đá cứng rắn, phần chuôi của nó lại có hình dạng của cái ngà voi. Phần lưỡi đầy rỉ sét tỏa ra khí tức cổ xưa, phảng phất như còn có cả máu tanh cùng sự tối tăm lạnh lẽo làm cho người ta không nói nên lời.
Cảm nhận được khí tức của "Thần binh" truyền đến, Quan Mạc Vân không còn chút hoài nghi nào về giá trị của nó nữa. Tuyệt đối cả đời hắn chưa thấy qua thứ binh khí nào tốt hơn nữa.
"Dừng tay!"
Đúng vào lúc Quan Mạc Vân muốn thò tay chụp lấy thần binh, các thủ lĩnh còn lại của ngũ tông hắc đạo tranh nhau xông lên trước, ngăn cảm hành động của Quan Mạc Vân.
Hướng Nhược Hải híp hai mắt nói: "Quan huynh, mặc dù ngươi là người chủ trì truy tìm bảo vật lần này. Nhưng bây giờ tình huống thay đổi, chúng ta phải cùng thương lượng lại quyền sở hữu cái món 'Thần binh' này".
Cừu Hận Huyết nói phụ họa: "Lão Hướng nói không sai, phải thỏa thuận lại một lần nữa".
"Khà khà!" Mạnh Hồn cười quái dị nói: "Quan tông chủ đừng tưởng độc chiếm được".
"Không sai!" Xà Vô Quân, Minh Tâm đều cùng ý nghĩ như thế.
Ích lợi tuyệt đối ở trước mặt, là ai cũng đều không còn lí trí nữa.
Chỉ nghe Quan Mạc Vân hừ lạnh một tiếng nói: "Chẳng lẽ các ngươi còn muốn luận võ đoạt ngôi nữa phải không?"
Nghe được câu hỏi như thế quần hùng ngẩn ra, lần trước luận võ đã khẳng định ưu thế tuyệt đối của Quan Mạc Vân, có so nữa cũng là uổng công mình mà thôi.
Mọi người ở đây còn đang ngây dại, Quan Mạc Vân lại hướng "Thần binh" chụp tới.
"Dừng tay..."
"Ngươi dám!"
Năm người đồng thời ra tay ngăn trở, Quan Mạc Vân kình khí toàn thân bắn ra bốn phía, muốn chấn bọn họ văng ra... Nhưng ngũ đại tông sư cũng nào phải phường giá áo túi cơm! Hướng Nhược Hải quyền đeo bao tay có răng cưa, Cừu Hận Huyết tay trái thiết câu, Mạnh Hồn lấy ra Ngũ độc châu, Xà Vô Quân giương ra một đôi Huyết sắc tiệt câu, Minh Tâm lại từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản kiếm trong suốt...
"Binh..."
"Bùng! Bùng!"
"Coong, coong...", "Keng..."
Hắc đạo lục đại tông sư cao thủ đồng thời tranh đấu, chính là trên giang hồ trước đó chưa từng có. Trong lúc nhất thời trên nóc đại điện vang lên tiếng nổ ầm ầm rất to, không gian chấn động, kình khí bắn ra bốn phía, làm cho mọi người bốn bên phải thối lui.
Trên cự bia, Quan Mạc Vân một chọi năm mặc dù mồ hôi như mưa, nhưng vẫn chưa bị đánh bại, Hắc đạo đệ tam quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu là đơn đả độc đấu, trong Hắc đạo e rằng chỉ có Long vương Thủy Thiện và Lôi quân Lôi Tráo Thiên mới có thể đánh bại được hắn!
Được một lúc, song phương giao đấu chiêu thức dò xét nhưng bất phân cao thấp, như vậy chỉ như dùng sức đánh vật!
Trong nháy mắt! Hướng Nhược Hải, Cừu Hận Huyết, Mạnh Hồn, Xà Vô Quân và Minh Tâm chia ra tung người lên không trung...
"Khí bá sơn hà..."
"Huyết hải vô nhai..."
"Ngũ độc ly hợp kình..."
"Thần long hiện..."
"Quỳ hoa thất tuyệt kình..."
Năm cỗ khí thế giống như bài sơn đảo hải cùng ập tới, Quan Mạc Vân quả quyết đứng lên, trong mắt thoáng hiện lên vẻ giễu cợt.
Cười ư? Đúng vậy, đây là một loại cười kiêu ngạo, cười tự tin.
"Nghịch thiên duy ngã cửu trọng kình..."
Sau mấy chữ lạnh lùng, Quan Mạc Vân khí thế bùng phát dữ dội, mấy trượng hắc sắc quang mang loang loáng trong đại điện, một cái hắc động nho nhỏ xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn!
Không có khí thế chỉ có chứa đựng hắc ám. Chẳng lẽ đây cũng là chân khí thành hình!?
← Ch. 238 | Ch. 240 → |