← Ch.123 | Ch.125 → |
Lý Triêu Dương và Đàm Thanh ngồi trên xe cảnh sát, đang hướng tới khu công nghiệp hướng tây bắc ngoài Ung Thành. Đàm Thanh tay cầm điện thoại di động, liên tục gọi cho Trương Văn Trọng. Thế nhưng bên trong điện thoại vẫn truyền ra thanh âm đơn điệu: "Xin lỗi, số liên lạc này đã khóa máy."
Ngay không lâu trước, Trương Văn Trọng đột nhiên gọi điện thoại cho Đàm Thanh, nói là biết tin tức hai anh em kết nghĩa của Tiêu Hà là Trương Lượng và Hàn Tân. Muốn bọn họ nhanh chóng chạy tới khu công nghiệp phía tây bắc ngoài Ung Thành, hắn đã để lại ký hiệu nơi đó, chỉ cần dựa theo ký hiệu chỉ dẫn, là có thể tìm được nơi ẩn thân của Trương Lượng và Hàn Tân.
Lúc đó, Trương Văn Trọng có vẻ có chút lo lắng, sau khi nói xong liền cắt đứt điện thoại, Đàm Thanh muốn hỏi thêm chút tin tức, lại gọi trở lại cho hắn, nhưng khi điện thoại nàng gọi qua, Trương Văn Trọng đã tắt điện thoại. Vì vậy nàng vội vã đem tin tức báo cho Lý Triêu Dương. Hai người nhất trí cho rằng, Trương Văn Trọng hẳn là thật sự phát hiện được tung tích của Hàn Tân và Trương Lượng, đồng thời đã âm thầm chạy theo sau.
Lý Triêu Dương và Đàm Thanh rất rõ ràng Trương Lượng và Hàn Tân hai tên trùm buôn thuốc phiện đáng sợ cỡ nào, hơn nữa căn cứ tin tức bọn họ thu được, Trương Lượng và Hàn Tân có mang theo súng ống. Cho nên bọn họ liền đem chuyện này báo lên cấp trên, đồng thời cùng đặc công và võ cảnh tiếp viện cùng nhau lái xe chạy tới địa chỉ Trương Văn Trọng đã nói.
"Thế nào? Còn không khởi động máy?" Lý Triêu Dương vừa lái xe vừa dùng khóe mắt nhìn Đàm Thanh đang không ngừng gọi điện thoại.
Đàm Thanh lắc đầu nói: "Không có, thực sự là gấp chết người đi được, cũng không biết tình huống hiện tại của hắn đến tột cùng ra sao."
Lý Triêu Dương an ủi: "Đừng có gấp, chúng ta lập tức sẽ tới. Tôi tin tưởng, với thực lực của Trương tiên sinh, hẳn sẽ không bị nguy hiểm sinh mạng."
"Hi vọng như vậy." Đàm Thanh tuy rằng trả lời Lý Triêu Dương như thế, thế nhưng ở trong lòng của nàng, trái tim vẫn ở trong trạng thái bị buộc chặt: "Thực lực Trương ca tuy rằng rất mạnh. Thế nhưng thực lực của Trương Lượng và Hàn Tân cũng không kém hơn hắn, hơn nữa ở trên người bọn hắn còn mang theo súng ống. Nếu như Trương ca chỉ ẩn giấu âm thầm giám thị bọn hắn thì tốt, chỉ sợ Trương ca không kiên nhẫn, đi đấu nhau với bọn hắn. Nói vậy cho dù Trương ca có lợi hại, cũng xác định sẽ thiệt thòi. Trương ca a Trương ca, anh ngàn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ."
Một đường chạy nhanh như điện chớp, xe cảnh sát và quân xa rốt cục chạy đến khu công nghiệp mà Trương Văn Trọng đã nói. Vừa tiến vào khu công nghiệp, bọn họ liền nhìn thấy ký hiệu mà Trương Văn Trọng lưu lại: Đó là một chữ Trương không biết dùng vật gì viết thành, cùng một ký hiệu mũi tên. Dựa theo ký hiệu chỉ đường, bọn họ rất nhanh chạy tới khu nhà xưởng hoang phế.
Mặc vào áo chống đạn, hình cảnh cầm súng, đặc công và võ cảnh đã vây quanh khu nhà xưởng bỏ hoang, chiếm địa hình có lợi. Đồng thời còn cẩn thận mở hàng rào cảnh giới chung quanh, phòng ngừa có người sẽ xông vào khu vực nguy hiểm. Mặt khác, những đặc công và võ cảnh mang theo súng ngắm, cấp tốc tìm vị trí ngắm bắn tốt nhất, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
"Hai vị đã chuẩn bị xong chưa?" Tằng Đức Bình cầm một cây súng tự động trong tay, nhìn Đàm Thanh và Lý Triêu Dương dò hỏi. Quanh người bọn họ, những hình cảnh, đặc công cùng võ cảnh cũng đã làm xong chuẩn bị.
"Đã chuẩn bị xong." Lý Triêu Dương và Đàm Thanh cùng kêu lên đáp.
"Chúng ta đi thôi!" Tằng Đức Bình dứt lời, cúi người xuống, rất nhanh chạy về hướng khu nhà xưởng bỏ hoang. Lý Triêu Dương và Đàm Thanh chọn ra đội viên đột kích, chăm chú đi theo sát phía sau hắn.
Nhà xưởng bỏ hoang này, vô cùng im ắng, không hề có một chút thanh âm. Nếu như không phải trên đường chạy tới nhận được điện thoại báo nguy của quần chúng, nói trong khu nhà xưởng tại đây vang lên mấy tiếng súng nổ, chỉ dựa vào tràng diện vắng vẻ trước mắt, thật đúng sẽ làm cho bọn họ hoài nghi Trương Văn Trọng có phải nói đùa với bọn họ hay không.
Bởi vì nơi này thật sự là quá yên tĩnh, tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi.
"Trương ca, anh ngàn vạn lần không thể gặp chuyện không may." Trong lúc chạy về hướng nhà xưởng, Đàm Thanh tay cầm chặt cây súng, trong lòng liên tục cầu khẩn.
Rất nhanh, đội viên đột kích cũng đã ẩn núp phía trước nhà xưởng, hoặc là ngồi chồm hổm, hoặc nằm úp sấp. Nương theo cỏ dại tươi tốt chung quanh che giấu thân hình. Giờ này khắc này, tinh thần bọn họ đều đã tiến nhập trạng thái tập trung cao độ.
Tằng Đức Bình tiến sát tới bên người Lý Triêu Dương và Đàm Thanh, đè thấp thanh âm nói: "Lý đầu gỗ, tình huống bên trong nhà xưởng có chút không thích hợp, thật sự là quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức thái quá."
Lý Triêu Dương gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, lão Tằng, anh có kiến nghị gì tốt không?"
"Nếu không, hay tôi mang theo vài người tiến vào xem?" Tằng Đức Bình đưa ra một lời kiến nghị.
"Cũng tốt." Lý Triêu Dương gật đầu nói: "Cẩn thận một chút, Trương Lượng và Hàn Tân cũng không phải là đạo tặc dùng súng bình thường."
Tằng Đức Bình nở nụ cười, tự tin mười phần nói: "Anh đừng lo lắng, đối phó người như vậy, kinh nghiệm của tôi còn phong phú hơn anh."
Đàm Thanh vẫn đang bảo trì im lặng không nói, bỗng nhiên mở miệng: "Tằng đội, tôi cùng vào với các anh, với thân thủ của tôi hẳn sẽ không kéo chân sau các anh!" Nàng lo lắng cho tình huống của Trương Văn Trọng, rất muốn đi vào xem một chút, hiện tại Trương Văn Trọng đã ra sao.
Tằng Đức Bình tự nhiên cũng hiểu ý tứ của nàng, nhưng thân thủ của Đàm Thanh cũng cao cường. Cho nên hắn chỉ trầm ngâm vài giây gật đầu nói: "Cô có thể đi theo chúng tôi, thế nhưng cô phải phục tùng mệnh lệnh của tôi!"
"Không thành vấn đề!" Đàm Thanh lập tức gật đầu đáp: "Tuy rằng tôi rất lo lắng cho tình huống của Trương ca, nhưng dù sao tôi cũng là một cảnh sát, tôi có thể phân rõ tình thế nặng nhẹ, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên."
"Vậy là tốt rồi, theo tôi đi thôi." Tằng Đức Bình gật đầu, hướng võ cảnh ẩn núp phía sau làm một thủ thế, lại chuẩn bị lẻn vào nhà xưởng. Mấy võ cảnh thân thủ không tệ, cũng vội vã theo sát phía sau hắn và Đàm Thanh. Nhưng ngay lúc này có hai thân ảnh đang run rẩy từ trong nhà xưởng đi ra.
Bầu không khí tại hiện trường ở trong nháy mắt liền biến đổi khẩn trương. Toàn bộ hình cảnh, đặc công và võ cảnh, toàn bộ đều dùng súng nhắm ngay hai người đang run rẩy đi ra từ bên trong nhà xưởng, chỉ cần hai người bọn hắn có cử động dị thường, lập tức sẽ nổ súng đánh gục ngay tại chỗ.
Nhìn hai người từ bên trong nhà xưởng đi ra, trái tim Đàm Thanh nhất thời bóp chặt, sắc mặt trong nháy mắt liền biến trắng, vạn phần kinh khủng suy đoán: "Đi ra là Trương Lượng và Hàn Tân? Lẽ nào Trương Văn Trọng đã bị hại phải không?"
Nhìn trong tay Trương Lượng và Hàn Tân cũng không mang theo vũ khí, cứ như vậy run rẩy từ trong nhà xưởng đi ra, nội tâm Tằng Đức Bình rất ngạc nhiên. Với tu vi của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra, Trương Lượng và Hàn Tân bước chân lảo đảo, nếu như không phải bọn họ cố ý giả vờ, như vậy đó là dấu hiệu một thân tu vi đã hoàn toàn biến mất.
Muốn đoán ra tu vi của Trương Lượng và Hàn Tân chân chính biến mất hoàn toàn hay không, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng Tằng Đức Bình cũng quyết định thử xem một lần.
"Lên!" Nương theo tiếng quát chói tai của Tằng Đức Bình, hắn cầm súng nhảy lên khỏi bãi cỏ, nhào tới trước người Trương Lượng và Hàn Tân. Cùng lúc đó, Đàm Thanh và những cao thủ võ cảnh khác cũng dùng uy thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh về phía hai người kia.
Vốn Trương Lượng và Hàn Tân luôn phi thường dũng mãnh, bây giờ lại hoàn toàn mất hết tinh thần. Trong nháy mắt đã bị đám người của Tằng Đức Bình chế phục. Toàn bộ quá trình, thuận lợi tới mức làm Tằng Đức Bình và Đàm Thanh cũng không dám tin tưởng.
"Hay là có trá?" Đàm Thanh nhìn Hàn Tân và Trương Lượng bị còng tay, có chút không thể tin được.
Tằng Đức Bình cũng có chút nghĩ không ra, chần chờ nói: "Hẳn là không thể nào? Cho dù có trá, cũng không thể ngu ngốc tới mức cố ý để chúng ta bắt được chứ? Huống chi còn có nhiều cây súng đang chỉ bọn hắn đây."
Ngay khi Tằng Đức Bình và Đàm Thanh mờ mịt không giải thích được, một thanh âm bọn họ rất quen thuộc từ trong nhà xưởng âm u truyền ra: "Hai người bọn họ đã bị tôi dùng ngân châm phong bế kinh mạch. Trong vòng hai ngày, bọn họ không thể vận dụng nội kình, hơn nữa thân thể còn rất suy yếu."
"Trương Văn Trọng?" Đàm Thanh vui mừng kêu lên, vội vã xoay người nhìn ngôi nhà xưởng âm u. Quả nhiên nhìn thấy Trương Văn Trọng không chút tổn hao chậm rãi từu bên trong nhà xưởng đi ra.
Những đặc công và võ cảnh chung quanh cũng không nhận ra Trương Văn Trọng, bọn họ vô ý thức giơ súng hướng về phía hắn. Tằng Đức Bình và Lý Triêu Dương thấy thế, vội vã hạ mệnh lệnh: "Buông súng, người một nhà, buông súng!"
Đàm Thanh ngay lúc này đã chạy tới trước người Trương Văn Trọng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thân thiết dò hỏi: "Anh không thụ thương chứ?"
"Không có việc gì." Trương Văn Trọng nhếch miệng cười.
Trái tim vẫn đang buộc chặt của Đàm Thanh lúc này mới buông lỏng xuống tới. Nàng phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, quở trách: "Anh cũng thật quá lỗ mãng, đối mặt hai kẻ giết người không chớp mắt như Trương Lượng và Hàn Tân, anh cũng dám một mình khiêu chiến, lẽ nào anh không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Sao không đợi cảnh sát chúng tôi tới hãy động thủ?"
"Tôi không phải là không có việc gì sao?" Trương Văn Trọng sờ sờ mũi, vừa cười vừa nói.
"Được rồi tiểu Đàm, nếu Trương tiên sinh không có chuyện, lại chế phục được Trương Lượng và Hàn Tân, đó là kết quả tốt nhất, cô cũng đừng lẩm bẩm bên tai hắn nữa. Cô phải biết rằng, nam nhân sợ nhất chính là nữ nhân luôn lẩm bẩm bên tai hắn." Tằng Đức Bình cười ha hả nói, giọng nói mang hai ý nghĩa.
Trên mặt Đàm Thanh nhất thời đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Tằng Đức Bình, nhưng cũng ngậm miệng lại không tiếp tục nói nữa.
Trêu ghẹo Đàm Thanh, Tằng Đức Bình chợt thu hồi dáng tươi cười, đổi lại biểu tình vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, nhìn Trương Văn Trọng vài giây, mới chăm chú nói: "Cuộc đời của Tằng Đức Bình tôi đến nay, còn chưa từng phục qua người nào. Thế nhưng ngày hôm nay, tôi phục anh! Chân chính phục anh rồi." Không đợi Trương Văn Trọng mở miệng nói, Tằng Đức Bình đã nhìn hắn chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, thành khẩn nói: "Tôi thay mặt những cảnh sát và võ cảnh đồng đội bởi vì truy bắt Trương Lượng cùng Hàn Tân nên thụ thương và hi sinh, cảm ơn anh!"
"Cảm ơn anh!" Lý Triêu Dương và Đàm Thanh cũng hướng Trương Văn Trọng cúi chào, đây là lần thứ hai bọn họ hướng Trương Văn Trọng kính lễ.
"Cảm ơn anh!" Trong minh minh, phảng phất có vô số thanh âm, vang lên bên tai Trương Văn Trọng. Tuy rằng nhìn không thấy những người này, thế nhưng Trương Văn Trọng biết, những thanh âm kia là thanh âm của những người liệt sĩ anh linh đã chết trong tay Trương Lượng và Hàn Tân.
Đột nhiên, một hư ảnh mặc cảnh phục xuất hiện ngay trước mắt Trương Văn Trọng, hướng hắn cúi chào.
Từng đạo niệm lực cảm kích dâng trào, cũng theo sự cúi chào của bọn họ, dũng mãnh tràn vào trong thân thể Trương Văn Trọng.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |