Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Tiên Y - Chương 145

Siêu Cấp Tiên Y
Trọn bộ 707 chương
Chương 145: Y Quỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-707)

Siêu sale Shopee


Hỗn Độn Lô?

Mã Văn cau mày suy nghĩ hồi lâu, mới cẩn cẩn thận thận nói: "Thượng tiên, ngài nói Hỗn Độn Lô, chính là một lô đồng đen như mực, dùng thuần đồng để chế tạo ra?" Phỏng chừng hắn cảm thấy miệng dùng ngạn ngữ cũng không quá thích hợp, nên đã dùng tiếng phổ thông để nói chuyện.

"Đúng, là nó." Trương Văn Trọng gật đầu đáp. Nếu Mã Văn có thể nói ra dáng dấp Hỗn Độn Lô, nói cách khác, hắn hẳn từng gặp qua Hỗn Độn Lô.

Quả nhiên, Mã Văn gật đầu nói: "Gặp qua, gặp qua, nó nằm trên mặt đất ngay giữa trung tâm tẩm cung. Nhưng nó chỉ nhỏ bằng một bình rượu thôi a."

Một bảo bối như Hỗn Độn Lô, tự nhiên có thể biến lớn biến nhỏ, nhưng trước tiên cũng cần nhận chủ mới được. Đương nhiên, chuyện như vậy Trương Văn Trọng sẽ không nói cho Mã Văn.

Trương Văn Trọng hỏi: "Địa cung của Ngạc vương ở đâu? Các ngươi có thể đưa ta đi vào đó không?"

"Việc này..." Mã Văn tỏ vẻ khó khăn, chần chờ không dám tùy tiện trả lời.

Phản ứng của Mã Văn cũng nằm trong dự liệu của Trương Văn Trọng, hắn cũng không sốt ruột, đạm mạc cười nói: "Tình huống hiện tại của các ngươi cũng không tốt. Nếu cứ tiếp tục để âm suy dương thịnh, không đến một tuần, các ngươi sẽ triệt để biến mất trên thế giới này."

Mã Văn cũng biết, câu nói của Trương Văn Trọng cũng không phải đang nói chuyện giật gân, hắn cũng rất thông minh, vội vã quỳ xuống trước người Trương Văn Trọng, dập đầu khẩn cầu: "Nếu như thượng tiên đã nhìn ra được vấn đề của chúng tôi, nói vậy hẳn ngài cũng có phương pháp cứu vớt. Còn thỉnh thượng tiên có thể mở lòng từ bi, cứu vớt du hồn chúng tôi. Để chúng tôi còn cơ hội kéo chút tàn hồn trên thế giới này."

Trương Văn Trọng đột nhiên cười ha ha lên, cười đến mức làm Mã Văn và chúng du hồn cảm thấy kỳ lạ.

Đợi hắn cười một trận, hắn mới trầm giọng hỏi: "Lẽ nào nói, các ngươi cũng chỉ muốn kéo chút tàn hồn sót lại trên thế giới này thôi sao? Sẽ không nghĩ lại lần nữa bước vào luân hồi, một lần nữa chuyển thế làm người?"

Mã Văn chợt thở dài, nói: "Đương nhiên là muốn, thế nhưng chúng tôi bị Ngạc vương dùng phương pháp của ma đạo giam cầm tại Phong sơn, thay hắn thủ hộ địa cung. Vốn không thể bước vào luân hồi, chuyện chuyển thế làm người cũng trở thành hi vọng xa vời." Nói đến đây, hắn đột nhiên ngậm miệng lại, chỉ mở to đôi mắt nhìn, dùng một loại ánh mắt bao hàm sự chờ mong và khó thể tin nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng.

Mã Văn là một người thông minh, bằng không hắn cũng không được đề cử làm thủ lĩnh của những du hồn này. Ngay giờ khắc hiện tại, hắn bỗng nhiên nhớ tới, Trương Văn Trọng cũng không hề có lý do nói đến chuyện này. Nếu hiện tại hắn đột nhiên nhắc tới việc này, đó không phải nói rõ hắn có biện pháp phá giải phương pháp giam cầm của Ngạc vương hay sao?

"Thượng... thượng tiên có biện pháp cứu vớt những du hồn chúng tôi, giúp chúng tôi một lần nữa bước vào luân hồi?" Mã Văn kích động, thanh âm trở thành run rẩy.

Trương Văn Trọng gật đầu đáp: "Không sai. Ta đích thật là có biện pháp giải trừ giam cầm của Ngạc vương trên linh hồn của các ngươi, cho các ngươi một lần nữa bước vào luân hồi."

"Trời động thương cảm, cho chúng du hồn chúng ta cũng đã chờ được cứu tinh tới." Mã Văn kích động đến run rẩy cả người, nếu như du hồn cũng có thể khóc, chỉ sợ gương mặt hắn đã đẫm đầy nước mắt. Hắn quỳ trên mặt đất, không ngừng hướng Trương Văn Trọng dập đầu khẩn cầu: "Thượng tiên, van cầu ngài cứu cứu chúng tôi, cứu cứu chúng tôi đi."

Nghe được Trương Văn Trọng nói có biện pháp có thể giải trừ giam cầm của Ngạc vương trên linh hồn bọn họ, giúp bọn họ một lần nữa bước vào luân hồi, hơn ngàn du hồn trên sân rộng U Minh Phong toàn bộ đều quỳ xuống đất, liên tiếp hướng Trương Văn Trọng dập đầu, từ trong miệng những du hồn truyền ra một câu: "Thượng tiên, cầu ngài cứu cứu chúng tôi!"

Trương Văn Trọng đưa tay ý bảo những du hồn đều yên tĩnh, sau đó mới nói: "Đều đứng lên đi. Ơn trời có đức hiếu sinh, ta khẳng định sẽ cứu các ngươi. Thế nhưng với tu vi hiện tại của ta, muốn trong vòng mấy ngày ngắn ngủi cứu mấy ngàn du hồn các ngươi, căn bản là chuyện không có khả năng."

Mã Văn kinh hoảng nói: "Vậy nên làm sao bây giờ? Đúng như lời thượng tiên vừa nói, tình huống của du hồn chúng tôi ngày càng lụn bại. Ở trước đây, tại Phong sơn âm khí rất dầy, nên du hồn chúng tôi mới kéo được chút tàn hồn. Thế nhưng từ sau khi Phong sơn được xây dựng rầm rộ, mỗi ngày đều có rất nhiều du khách đến tham quan. Dần dần thuộc tính của Phong sơn cũng không còn âm khí dạt dào như trước đây. Chuyển biến thành dương khí hưng thịnh như hiện tại. Nếu như tình huống này tiếp tục phát triển, chỉ sợ mấy ngàn du hồn chúng tôi không chờ được mười ngày nửa tháng, sẽ đưa tới kiếp số, tan thành mây khói."

Trên sân rộng U Minh Phong, mấy ngàn du hồn không ngừng dập đầu, liên tiếp nói: "Cầu thượng tiên ngẫm lại biện pháp, cứu vớt những du hồn chúng tôi, cầu thượng tiên ngẫm lại biện pháp a."

Trương Văn Trọng nói: "Muốn trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, cứu mấy ngàn du hồn các ngươi, chỉ nhờ vào lực lượng một mình ta, khẳng định là không được, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Mã Văn vội vã hỏi.

Trương Văn Trọng nói: "Trừ phi có thể tìm được Hỗn Độn Lô, lại dùng các loại tài liệu, luyện chế ra một lò Vãng Sinh Thang, cho mấy ngàn du hồn các ngươi đều tiến vào trong đó tắm rửa, là có thể thanh trừ được giam cầm của Ngạc vương trên linh hồn các ngươi, cho các ngươi có thể tái nhập vào luân hồi."

"Vãng Sinh Thang? Đây... đây chính là thần thương chỉ có âm tào địa phủ mới có. Trong truyền thuyết, vô luận là du hồn dã quỷ gì, chỉ cần được tắm trong Vãng Sinh Thang ba lượt, là có thể tẩy rửa đi tất cả tội nghiệt, trở lại luân hồi, tái thế làm người!" Mã Văn hưng phấn nói, xem ra ở những năm tháng dài đăng đẵng dưới địa cung của Ngạc vương, hắn cũng đã biết được không ít tri thức. Nhưng hắn cũng không bị sự hưng phấn làm hôn mê ý nghĩ, lại không thể tin được nghi vấn nói: "Thượng tiên, ngài thực sự biết cách luyện chế Vãng Sinh Thang sao? Đây là bí mật bất truyền trong âm tào địa phủ!"

"Thế nào? Sợ ta gạt ngươi?" Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói: "Trương Văn Trọng ta còn chưa lưu lạc tới nông nỗi phải đi gạt những du hồn."

"Trương Văn Trọng?" Nghe Trương Văn Trọng báo danh hào, Mã Văn cảm thấy phi thường khiếp sợ, thốt lên: "Thượng tiên, ngài... ngài chẳng lẽ chính là tiên y Trương Văn Trọng trong truyền thuyết?"

Trương Văn Trọng gật đầu đáp: "Không sai, chính là ta. Không nghĩ tới một du hồn nho nhỏ như ngươi, không ngờ cũng từng nghe qua tên của ta."

"Nếu như thượng tiên thực sự là tiên y Trương Văn Trọng, như vậy biết cách luyện chế Vãng Sinh Thang, cũng không có gì kỳ lạ nữa. Chỉ là..." Mã Văn nói tới đây, chợt có chút chần chờ. Nhưng trong ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Văn Trọng có vẻ hoài nghi, đã bại lộ ý nghĩ trong nội tâm của hắn. Với tu vi hiện tại của Trương Văn Trọng, cùng so sánh với tiên nhân chân chính, thật sự như muối bỏ biển, cho nên Mã Văn mới hoài nghi thân phận của hắn.

"Thế nào? Ngươi đang hoài nghi ta gạt ngươi sao? Được rồi, các ngươi đã không chịu tin tưởng ta, vậy xem như ta chưa từng nói gì." Trương Văn Trọng cũng không giải thích, nhìn Mã Văn chắp tay, nói: "Cáo từ." Hắn xoay người định xuống núi.

Nhìn Trương Văn Trọng không chút do dự muốn xuống núi, Mã Văn nhất thời liền nóng nảy. Dù sao Trương Văn Trọng là niềm hi vọng cuối cùng của mấy ngàn du hồn. Nếu như lời Trương Văn Trọng là thật, như vậy chúng nó không những có thể tránh được kiếp số tan thành mây khói, đồng thời còn có thể một lần nữa bước vào luân hồi, tái thế làm người.

Thử hay không thử?

Cuối cùng Mã Văn tuyển chọn đánh cuộc một lần. Bởi vì theo hắn xem ra, nếu như đánh cuộc, có thể còn có cơ hội. Nhưng nếu như không dám thử, như vậy những du hồn cũng chỉ còn con đường chết!

"Dừng chân." Mã Văn vội vã hướng bóng lưng Trương Văn Trọng kêu lên: "Xin thượng tiên dừng bước."

"Thế nào? Còn có chuyện gì sao?" Trương Văn Trọng theo lời ngừng chân lại, xoay người hỏi.

Mã Văn không dám chậm trễ, cung kính nói: "Du hồn chúng tôi nguyện ý đưa thượng tiên đến địa cung của Ngạc vương để lấy Hỗn Độn Lô."

Trương Văn Trọng đạm mạc cười, hỏi: "Ngươi mới vừa rồi không phải còn đang hoài nghi ta sao? Thế nào lại đột nhiên thay đổi chủ ý?"

Mã Văn vội vã giải thích: "Còn thỉnh thượng tiên thứ lỗi, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ. Bởi vì Ngạc vương không những hạ thuật giam cầm đối với những du hồn chúng tôi, đồng thời còn hạ thuật trớ chú. Nếu như chúng tôi cho người tiến nhập vào tẩm cung của Ngạc vương, sẽ dẫn phát trớ chú, gặp âm hỏa đốt cháy. Hơn nữa âm hỏa sẽ không lập tức tiêu hủy chúng tôi, mà sẽ duy trì liên tục sự đốt cháy suốt bốn mươi chín canh giờ. Sau khi làm chúng tôi chịu hết dằn vặt, mới triệt để thiêu hủy chúng tôi biến mất trên thế giới này."

Trương Văn Trọng nói: "Bốn mươi chín canh giờ? Vậy cũng là hơn bốn ngày thời gian? Cũng đủ cho ta dùng Hỗn Độn Lô luyện chế ra Vãng Sinh Thang. Chỉ cần có Vãng Sinh Thang, vô luận là giam cầm hay trớ chú, đều có thể giải trừ. Hơn nữa nếu có thể nhanh chóng có đủ tài liệu, nói không chừng thời gian luyện chế Vãng Sinh Thang còn có thể rút ngắn rất nhiều."

Mã Văn vội vã nói: "Theo tôi được biết, trong tẩm cung của Ngạc vương, chứa đựng đại lượng đan dược và pháp bảo tài liệu được luyện chế. Dùng như bồi táng cho hắn. Chỉ là không biết đã qua nhiều năm như vậy, những tài liệu này còn có thể sử dụng hay không. Cũng không biết bên trong những tài liệu này, có tài liệu luyện chế Vãng Sinh Thang hay không."

Trương Văn Trọng nói: "Vậy còn chờ cái gì? Nhanh mang ta đi nhìn chẳng phải sẽ biết ngay sao?"

"Thượng tiên nói rất đúng, thỉnh thượng tiên đi theo tôi." Mã Văn xoay người, hướng địa phương có phiến đá ghi ba chữ U Minh Phong đỏ tươi đi tới. Đồng thời hắn cũng không quên giới thiệu: "Thượng tiên, đường tiến vào địa cung Ngạc vương, nằm ngay ba chữ U Minh Phong. Thế nhưng chỉ có người hiểu được phương pháp, mới có thể mở ra con đường này. Bằng không dù cho có đem ngọn núi này san bằng, cũng không thể tìm được địa cung của Ngạc vương."

Tay của Mã Văn hướng về ba chữ U Minh Phong, vung lên. Nhất thời chợt nghe một thanh âm nặng nề vang lên, sau đó ba chữ U Minh Phong liền hóa thành ba đường đi vào nằm song song nhau.

Hắn chỉ vào đường bên phải, nói: "Thượng tiên, mời đi vào đường bên phải này. Ba đường vào chỉ có đường bên phải mới là đường vào chân chính. Nếu như tiến vào đường bên trái hay ở giữa, sẽ lập tức xúc động trận pháp phòng ngự trong địa cung, làm người xông vào sẽ bị mất mạng ngay tại chỗ."

Theo Mã Văn dẫn đường, Trương Văn Trọng đi vào địa cung của Ngạc vương. Đồng thời đi qua vô số ngã rẽ, ngã tư, ngã ba, tránh được vô số trận pháp then chốt hung hiểm ác độc, cuối cùng cũng đã tiến được vào tẩm cung. Hồi tưởng lại đoạn đường đi qua, Trương Văn Trọng không chút nghi ngờ, với tu vi hiện tại của hắn, không được Mã Văn dẫn đường, muốn một mình xông vào tẩm cung, căn bản là chuyện không có khả năng!

Ngay khi Trương Văn Trọng bước vào tẩm cung, âm hỏa màu xám nhất thời hừng hực thiêu đốt trên mấy ngàn du hồn. Một loại đau đớn hoàn toàn từ linh hồn khó có thể diễn tả bằng lời nói, nhất thời làm cho Mã Văn cùng mấy ngàn du hồn, phát ra tiếng thét thê thảm làm kẻ khác dựng đứng tóc gáy...

Mấy ngàn du hồn cùng kêu rên, tràng diện gào khóc nhìn cực kỳ kinh khủng, hiện tại chúng nó đều đã tiến vào trong địa cung của Ngạc vương. Cũng không còn ở lại sân rộng của U Minh Phong, hơn nữa hiệu quả cách âm của địa cung Ngạc vương thật tốt, không có thanh âm truyền ra ngoài. Bằng không, tám chín phần mười sẽ khiến cho dân chúng địa phương bị khủng hoảng.

Nhìn hỏa diễm màu xám không ngừng cuồn cuộn trên người mấy ngàn du hồn, vùng lông mày Trương Văn Trọng hơi nhướng lên, thầm nghĩ: "Âm hỏa đã bắt đầu thiêu đốt những du hồn này, xem ra ta phải nhanh hơn tốc độ mới được." Hắn đã sớm nhìn thấy Hỗn Độn Lô màu đen kích cỡ như bình rượu đang đặt trên bãi đá ngay giữa tẩm cung. Nhưng hắn cũng không tùy tiện đi vào lấy, mà nhìn Mã Văn đang chịu đựng âm hỏa thiêu đốt gần bên, dò hỏi: "Trong tẩm cung của Ngạc vương, có thiết trí trận pháp then chốt không?"

Tuy rằng đang chịu đựng nỗi đau đớn bị âm hỏa thiêu đốt, nhưng Mã Văn vẫn trả lời câu hỏi của Trương Văn Trọng: "Có. Trong tẩm cung của Ngạc vương điện hạ, thiết trí Tam Âm Nhiếp Hồn Trận. Phàm là người bước vào tẩm cung, xúc động trận pháp, âm hồn sẽ bị mạnh mẽ nhiếp ra thân thể, biến thành đồng loại của chúng tôi, vĩnh cửu thay thế Ngạc vương điện hạ trấn thủ tòa địa cung này."

"Nguyên lai là Tam Âm Nhiếp Hồn Trận, cũng không khác với sự dự liệu của ta." Trương Văn Trọng gật gật đầu. Trước khi hắn tiến nhập địa cung, cũng đã suy đoán ra. Ngạc vương rất có thể thiết trí trận pháp âm tính, hộ vệ cho tẩm cung của hắn. Dù sao hắn tu luyện chính là ma đạo, hơn nữa trong địa cung này, âm khí lại cực kỳ cường thịnh. Dưới tình huống này, trừ phi là kẻ ngu si hoặc người điên, bằng không đều sẽ tuyển chọn trận pháp âm tính.

Nếu đã biết bên trong tẩm cung thiết trí loại trận pháp nào, như vậy Trương Văn Trọng có thể tìm ra phương pháp phá trận. Không cần phải luân phiên nếm thử, làm như vậy tốn thời gian công sức không nói, còn tồn tại sự phiêu lưu cực lớn.

Tuy rằng bên trong tẩm cung đen nghịt một mảnh, nhưng hai mắt Trương Văn Trọng vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy mọi vật. Sau khi quan sát bố cục của tẩm cung một phen, hắn đã tìm ra trận nhãn (mắt trận) của Tam Âm Nhiếp Hồn Trận. Chỉ cần có thể phá hủy mắt trận, như vậy Tam Âm Nhiếp Hồn Trận cũng liền mất đi hiệu lực.

Muốn phá hủy mắt trận của Tam Âm Nhiếp Hồn Trận, biện pháp bình thường không dùng được. Phải dùng tới ngọn lửa dương cương, đốt cháy đầu lâu trắng bệch đặt ngay mắt trận, đốt luôn thành tro tàn mới có thể phá hủy mắt trận, do đó sẽ phá được trận.

Tam Túc Ô đậu trên đầu vai Trương Văn Trọng, vừa lúc có thể phóng xuất ra Thái Dương tinh hỏa chí dương chí cương!

Trương Văn Trọng phân phó nói: "Tam Túc Ô, hiện tại phải xem ngươi, phóng ra Thái Dương tinh hỏa thiêu hủy đầu lâu ngay mắt trận, để phá trận vào trong!"

"Dạ." Tam Túc Ô đáp, vẫy cánh bay lên, toàn bộ thân thể nhất thời hóa thành một đoàn hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, giống như một mặt trời nhỏ, trong nháy mắt liền xua tan bóng đêm cùng âm lãnh của địa cung, bắn về phía đầu lâu ngay mắt trận, bao vây lấy nó hừng hực thiêu đốt lên.

Ngay khi Tam Túc Ô phóng xuất ra Thái Dương tinh hỏa, mấy ngàn du hồn bên trong địa cung đồng loạt bộc phát ra tiếng khóc thét, đồng thời không hẹn mà cùng hướng xa xa địa cung chạy trốn. Bởi vì những du hồn đều là thuộc tính chí âm, Tam Túc Ô phóng xuất ra Thái Dương tinh hỏa đều là ngọn lửa chí dương, những du hồn đừng nói là bị lây dính, dù chỉ đến gần một chút, cũng bởi vì không chịu nổi nhiệt độ cao mà trong nháy mắt tan thành mây khói.

Trương Văn Trọng thấy thế, vội vã thúc đẩy chân nguyên trong cơ thể, trong miệng niệm tụng chú ngữ, đem độ nóng cháy của Thái Dương tinh hỏa chắn lại bên trong tẩm cung, để không tràn lan làm tổn thương đến những du hồn.

Những du hồn kinh hồn bất định cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, trong lúc còn đang chịu đựng âm hỏa thiêu đốt, cũng không quên trước tiên phủ phục trên mặt đất, dùng phương thức dập đầu hướng Trương Văn Trọng cảm kích: "Chúng tôi xin đa tạ thượng tiên xuất thủ cứu giúp."

"Đừng quỳ nữa, đều đứng lên đi." Trương Văn Trọng hướng những du hồn phất tay, ý bảo bọn họ đều đứng lên.

Tam Túc Ô phóng xuất ra Thái Dương tinh hỏa, quả nhiên là khắc tinh của trận pháp âm tính. Khoảng mười lăm phút sau, đầu lâu đặt trong mắt trận của Tam Âm Nhiếp Hồn Trận đã bị nó thiêu hủy hoàn toàn. Mắt trận cũng liền bị thiêu hủy, Tam Âm Nhiếp Hồn Trận âm ngoan ác độc còn chưa kịp phát huy ra công hiệu cần có, đã bị phá giải.

Ngay trong nháy mắt Tam Âm Nhiếp Hồn Trận bị phá, Trương Văn Trọng liền chạy vào trong tẩm cung Ngạc vương, cầm lấy Hỗn Độn Lô đặt trên bãi đá, đồng thời cắt đầu ngón tay nhỏ một giọt máu lên trên Hỗn Độn Lô.

Quang mang năm màu rực rỡ nhất thời từ trong Hỗn Độn Lộ đen nhánh không chút thu hút phóng ra. Trong một khắc, Hỗn Độn Lô cuối cùng cũng có dáng dấp của pháp bảo tiên gia.

Muốn để bảo bối như Hỗn Độn Lô nhận chủ, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu như là người thường, dù dùng hết máu toàn thân nhỏ lên Hỗn Độn Lô cũng không khả năng dẫn phát ra tình huống như hiện tại. Chỉ có máu của người tu chân, bởi vì ẩn chứa thiên địa linh khí, mới có thể kích hoạt được Hỗn Độn Lô.

Mà khi kích hoạt Hỗn Độn Lô, cũng phải đối mặt hai vấn đề cho bảo bối nhận chủ.

Muốn làm cho bảo bối như Hỗn Độn Lô nhận chủ, có hai biện pháp. Một là tu vi cũng phải cường đại, dùng lực lượng tuyệt đối áp đảo Hỗn Độn Lô, khiến cho nó nhận chủ. Hai là đạo tâm tinh thâm, làm cho Hỗn Độn Lô có thể cam tâm tình nguyện thần phục.

Tu vi hiện tại của Trương Văn Trọng cũng không cao, muốn dùng võ lực đến áp đảo Hỗn Độn Lô là không có khả năng. Nhưng hắn dù sao cũng là thần tiên chuyển thế, tuy rằng thân thể bị hủy, tu vi mất hết, thế nhưng đạo tâm của hắn vẫn thuộc cấp bậc thần tiên.

Cho nên hắn căn bản không cần dùng võ lực áp bách, Hỗn Độn Lô cũng liền nhận hắn làm chủ nhân.

Ngay lúc Hỗn Độn Lô nhận chủ, Trương Văn Trọng liền vung tay ném nó ra ngoài, đồng thời quát to: "Lớn!"

Quang mang năm màu rực rỡ nhất thời từ bên trong Hỗn Độn Lô phóng ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, quang hoa sáng rực, làm cho người ta khó có thể nhìn thấy hình bóng của nó. Khi quang mang năm màu ảm đạm xuống, Hỗn Độn Lô đã biến thành đan lô phổ thông thật lớn đứng sừng sững ngay trước người Trương Văn Trọng.

Nhìn Hỗn Độn Lô, Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, mỉm cười nói: "Hỗn Độn Lô quả nhiên là bảo bối rất tốt, tuy rằng bị mai táng tại đây suốt mấy trăm năm, phẩm cấp hạ thấp không ít, nhưng vẫn còn bảo lưu được phẩm giai nhị phẩm linh khí. Xem như không tệ! Nếu như có thể tìm được tài liệu thích hợp luyện chế nó, lại cho nó hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, yêu địa linh khí các loại, phẩm giai chắc chắn có thể khôi phục như ban đầu. Nói không chừng, còn có thể vượt hơn cả ngày xưa. Dù bây giờ là phẩm giai nhị phẩm linh khí như hiện tại, cũng đủ giúp ta đề thăng trên diện rộng."

Ngay lúc này, Mã Văn dẫn theo mấy ngàn du hồn cũng nhẹ nhàng tiến đến, đều quỳ gối quanh người Trương Văn Trọng, đồng loạt dập đầu nói: "Thượng tiên, nếu ngài đã thu được Hỗn Độn Lô, mong rằng ngài có thể tuân thủ hứa hẹn, giúp chúng tôi luyện chế Vãng Sinh Thang, để du hồn chúng tôi có thể thoát khỏi sự giam cầm của Ngạc vương, một lần nữa được bước vào luân hồi, chuyển thế làm người!"

"Đều đứng lên đi." Trương Văn Trọng đưa tay vẫy nhẹ, nói: "Các ngươi yên tâm đi, chuyện ta đáp ứng các ngươi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời." Dứt lời, hắn cất bước đi tới góc tây nam tẩm cung, nơi đó chất đủ loại tài liệu đủ chủng loại, đều là vật bồi táng năm xưa của Ngạc vương.

Bởi nguyên nhân đã bị bồi táng suốt mấy trăm năm dưới địa cung, tiên linh khí ẩn chứa trong tài liệu đại khái đều đã tiêu tán. Trong đó có rất nhiều tài liệu, khi Trương Văn Trọng vừa nhẹ nhàng đụng vào, liền biến thành tro tàn. Kiểm tra hết một phen, chỉ có chút ít tài liệu thuộc tính âm nhu còn ẩn chứa được tiên linh khí. Sợ rằng cũng vì bên trong địa cung âm khí quá thịnh mà ra. Bằng không những tài liệu âm thuộc tính cũng khó có thể bảo tồn.

"Âm Thái Huyết Luyện Hoa, Hạt Độc Mạn Sơn Đằng, Cửu Âm Trung Chính Thạch..." Trương Văn Trọng soạn tài liệu, lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc. Tài liệu chất đống ở đây, không dưới trăm ngàn loại. Hơn nữa đại bộ phận còn có phẩm cấp cao, lại bị Ngạc vương xem thành vật bồi táng chất đống dưới địa cung. Mấy trăm năm không gặp mặt trời, không thể hấp thu nhật nguyệt tinh hoa cùng thiên địa linh khí, làm chúng nó đều bị mục nát, dù không bị mục nát cũng mất hết tiên linh khí, chẳng khác gì cây cỏ đồ vật phổ thông. Chỉ còn bảy kiện tài liệu âm thuộc tính, còn sót lại được một chút. Nhưng phẩm giai của chúng cũng rơi chậm lại không ít."

Hơn mấy ngàn du hồn vừa nghe được những lời này, nhất thời đều khẩn trương lên. Mã Văn làm thủ lĩnh du hồn, càng vội vàng dò hỏi: "Xin hỏi thượng tiên, những tài liệu này đều mất đi hiệu lực, như vậy việc luyện chế Vãng Sinh Thang..."

Trương Văn Trọng đạm mạc cười nói: "Không cần lo lắng, có thêm Thái Dương tinh hỏa của Tam Túc Ô, dù chỉ có bảy kiện tài liệu âm thuộc tính, ta cũng có thể nắm chắc luyện chế ra Vãng Sinh Thang, cho các ngươi có thể thoát khỏi sự giam cầm của Ngạc vương, một lần nữa bước vào luân hồi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Mã Văn cùng mấy ngàn du hồn, không hẹn cùng thở dài một hơi.

Trương Văn Trọng cũng không muốn kéo dài nỗi khổ bị âm hỏa thiêu đốt của bọn họ, hiện tại nếu đã làm cho Hỗn Độn Lô nhận chủ, lại có tài liệu, như vậy đã có thể bắt đầu luyện chế Vãng Sinh Thang.

Trương Văn Trọng nhìn Tam Túc Ô vẫn đang duy trì dáng dấp như vầng mặt trời nhỏ của Tam Túc Ô, phân phó: "Đi xuống dưới Hỗn Độn Lô, đốt mạnh cho ta, ta muốn bắt đầu luyện chế Vãng Sinh Thang."

"Tuân lệnh, chủ nhân." Tam Túc Ô đáp, lập tức chui xuống dưới Hỗn Độn Lô.

Có Thái Dương tinh hỏa của Tam Túc Ô, Trương Văn Trọng chỉ cần tính toán thời gian cho tốt, phân biệt bỏ bảy kiện tài liệu vào trong Hỗn Độn Lô, đồng thời phóng ra chân nguyên, dũng mãnh truyền vào trong Hỗn Độn Lô, không ngừng điều hòa dược tính và linh khí của bảy loại tài liệu.

Một canh giờ, hai canh giờ trôi qua.

Ngay khi mấy ngàn du hồn đều tuyệt vọng cho rằng lần này Trương Văn Trọng sẽ luyện chế Vãng Sinh Thang thất bại, một âm thanh nặng nề từ bên trong Hỗn Độn Lô chợt truyền ra. Ngay sau đó, nắp lô bỗng nhiên mở, một đạo âm linh khí dâng trào từ bên trong Hỗn Độn Lô truyền ra, làm cho mấy ngàn du hồn đang bị âm hỏa thiêu đốt nhất thời liền cảm giác sảng khoái như gặp được cơn gió mùa xuân.

"Thượng tiên, Vãng Sinh Thang, đã luyện chế thành công?" Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nhưng Mã Văn vẫn muốn nghe được sự xác nhận từ trong miệng Trương Văn Trọng.

"Ân, thành công rồi." Trương Văn Trọng gật đầu đáp, thần sắc có chút uể oải. Vốn luyện chế Vãng Sinh Thang còn cần nhiều tài liệu, thế nhưng vì muốn cứu trợ mấy ngàn du hồn, giúp bọn họ có thể thoát khỏi sự giam cầm của Ngạc vương, một lần nữa bước vào luân hồi, Trương Văn Trọng truyền hết chân nguyên trong cơ thể không để lại chút nào vào trong lô, cuối cùng cũng luyện chế ra được Vãng Sinh Thang.

Câu trả lời của Trương Văn Trọng thật giống như ngòi nổ, trong nháy mắt đem mấy ngàn du hồn chợt nổ tung oa.

"Thành... thành công rồi! Vãng Sinh Thang luyện chế thành công rồi!"

"Chúng ta được cứu rồi! Chúng ta... ô ô... cuối cùng chúng ta cũng có thể thoát khỏi thân phận du hồn, lại chuyển thế làm người!"

"Đừng nói được làm người, chỉ cần cho ta một lần nữa bước vào luân hồi, dù chuyển thế thành súc sinh, ta cũng nguyện ý!"

"Cảm tạ thượng tiên! Cảm tạ thượng tiên!"

Sau một thoáng hỗn loạn ầm ĩ, mấy ngàn du hồn cảm kích quỳ gối trước người Trương Văn Trọng, đồng thanh nói: "Cảm tạ thượng tiên!"

Trương Văn Trọng nói: "Đều đứng lên đi, sao các ngươi cứ thích quỳ xuống như thế? Được rồi, đừng lãng phí thời gian, nhanh tiến vào trong Vãng Sinh Thang, tẩy đi âm hỏa trớ chú cùng ma pháp giam cầm, một lần nữa bước vào luận hồi, chuyển thế đầu thai đi thôi."

"Dạ." Mấy ngàn du hồn cùng kêu lên, tuy rằng bọn họ đều muốn mình là người đầu tiên tiến vào Vãng Sinh Thang, nhưng cũng tự động xếp hàng, đồng loạt tiến vào trong Vãng Sinh Thang tắm rửa. Trương Văn Trọng thừa dịp này, ngồi xếp bằng một bên khôi phục lại chân nguyên.

Một canh giờ sau, mấy ngàn du hồn toàn bộ đều đã tắm rửa xong Vãng Sinh Thang.

Sáu đạo quang mang màu vàng kim, đột nhiên xuất hiện bên trong địa cung của Ngạc vương, giống như sáu con sông màu vàng rực rỡ, đang chậm rãi chảy xuôi trong hư không. Đó chính là luân hồi đạo.

"Đi thôi!" Trương Văn Trọng nhìn mấy ngàn du hồn phất tay nói lời từ biệt.

"Đa tạ thượng tiên cứu giúp!" Mấy ngàn du hồn trước khi tiến nhập vào luân hồi, đều đồng loạt xoay người cảm tạ Trương Văn Trọng lần nữa. Nhưng khác với lúc trước, từng sợi tinh hoa nhật nguyệt, thiên địa linh khí từ trong thân thể của những du hồn phóng đi ra, chen chúc dũng mãnh tràn vào thân thể Trương Văn Trọng.

"Chúng tôi tuy là du hồn, nhưng cũng hiểu được thu nạp tinh hoa nhật nguyệt cùng thiên địa linh khí. Hiện tại chúng tôi bước vào luân hồi đạo, tinh hoa nhật nguyệt cùng thiên địa linh khí thu nạp mấy trăm năm toàn bộ chuyển tặng thượng tiên, mong thượng tiên không cự tuyệt." Mấy ngàn du hồn cùng đồng thanh, thân ảnh bọn họ dần dần nhạt đi, cuối cùng triệt để biến mất trong địa cung. Cùng lúc đó sáu quang mang màu vàng kim cũng biến mất trong nháy mắt.

Trương Văn Trọng rõ ràng cảm giác được, chân nguyên tiêu hao của hắn trong nháy mắt liền khôi phục, đồng thời còn nhảy vọt. Hắn lại vui mừng phát hiện, bình cảnh làm hắn phức tạp nhiều ngày, đã ngay lúc này được đột phá. Tu vi của hắn đã thành công đề thăng tới Luyện Tủy cảnh!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-707)