← Ch.162 | Ch.164 → |
Đám người Trương Văn Trọng bận rộn trong phòng y tế đến hơn mười một giờ tối, không ai kịp ăn cơm. Thẳng đến khi hai mươi sinh viên bị ngộ độc thức ăn nặng bệnh tình đều đã ổn định xuống, lúc này mới để lại hai bác sĩ và bốn hộ sĩ trực ban, những người còn lại tan tầm về nhà.
Đã vào đêm khuya, đại bộ phận nhà hàng, tiệm cơm đều đã đóng cửa, chỉ còn những tiệm thịt nước hay bán bia còn mở cửa, nhưng Trương Văn Trọng đối với những thứ này cũng không có bao nhiêu hứng thú, cho nên hắn ở siêu thị ngay trong trường học mua một chai nước khoáng cùng một túi bánh mì, vừa đi vừa ăn, xem như điền đầy bụng.
Khi hắn sắp ăn xong bánh mì, hắn cũng đã đi tới trước cửa tiểu khu Hoa Hàng. Giương mắt nhìn tiệm cơm của Uông bá, đã sớm đóng cửa nghỉ ngơi, những cửa hàng gần bên đại khái đều đã đóng cửa, chỉ có một siêu thị mini còn đang kinh doanh. Nương theo ánh sáng yếu ớt bắn ra từ bên trong siêu thị nhỏ, hắn đột nhiên phát hiện, có mấy bóng người đang loay hoay làm gì đó trước tiệm cơm đã đóng cửa của Uông bá.
Sự tình có chút khác thường.
Vùng lông mày của Trương Văn Trọng nhướng lên, lập tức hạ mệnh lệnh cho Tam Túc Ô đang đậu trên vai: "Qua xem bọn hắn muốn làm gì."
Tam Túc Ô gật đầu, vỗ cánh bay lên. Rất nhanh liền dung nhập vào trong màn đêm đen kịt, bay về phía mấy người đang loay hoay lén lút. Những người tầm thường, muốn ở trong một đêm tối đen kịt phát hiện ra hình bóng của Tam Túc Ô, hầu như là chuyện không có khả năng.
Sau một lát, Tam Túc Ô bay trở về trên vai Trương Văn Trọng, tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, tôi nghe được bọn chúng nói chuyện, bọn chúng sẽ đến đây để nghiên cứu địa hình, chuẩn bị sáng sớm mai thừa dịp ít người, sẽ vào đập phá tiệm cơm của Uông bá."
Trương Văn Trọng nhất thời cười nhạt, nói: "Xem ra, bốn món dược thiện thực sự bán không tệ, không chỉ khiến cho người cùng ngành đố kỵ, còn để cho bọn hắn không tiếc chọn dùng loại thủ đoạn trái pháp luật này. Ta thật ra cũng muốn nhìn, đến tột cùng là ai lại có lá gan lớn như thế." Hắn cất bước đi về hướng mấy người đang loay hoay ở chỗ tiệm cơm.
Mấy người đang phụ trách nghiên cứu địa hình, hiển nhiên thật không ngờ, hành tung và mục đích của bọn hắn đều đã bại lộ. Ngay khi bọn họ xoay người muốn bỏ đi, mới kinh ngạc phát hiện, một thanh niên trẻ tuổi trên đầu vai có một con quạ đen, không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau bọn hắn, ngăn cản lối đi. Ở khóe miệng của thanh niên, còn lộ ra một nụ cười nhạt khiến bọn hắn cảm thấy rét lạnh.
Tuy rằng đối phương chỉ có một người, thế nhưng không biết vì sao, mấy tên phụ trách nghiên cứu địa hình, đều cảm thấy từ sâu trong nội tâm bốc lên một cỗ sợ hãi kinh khủng.
Một bầu không khí áp lực nhất thời bao phủ bọn hắn bên trong, đè áp bọn họ có chút không thở nổi.
"Anh ngăn đường của chúng tôi làm gì?" Một người có dáng dấp đầu lĩnh, cuối cùng không chịu được bầu không khí áp lực như vậy, gương mặt sầm xuống chất vấn nói.
Trương Văn Trọng cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà cười lạnh nói: "Sao lại đi vội vã như vậy? Các anh nghiên cứu địa hình đã rõ ràng rồi sao? Đừng để sáng mai khi đến đập tiệm, lại đập sai địa phương."
Tên kia kinh ngạc há to miệng, chất vấn: "Anh là ai? Sao anh lại biết việc này?"
Trương Văn Trọng cười lạnh nói: "Các anh đã chạy tới muốn đập tiệm của tôi, thế nào tôi là ai mà cũng không biết?"
Người bên trái tên đầu mục có chút chần chờ nói: "Anh... anh là ông chủ của tiệm cơm này? Sai nha, ông chủ rõ ràng chỉ là một lão đầu a."
Tiểu đầu mục đưa tay tát mạnh một cái vang dội lên mặt người kia, sau đó chỉ vào Trương Văn Trọng hướng người bên cạnh thét lên ra lệnh: "Thao, còn nói gì với hắn? Trước tiên bắt hắn đánh một trận, sau đó hỏi ra thân phận của hắn. Cùng với chuyện vì sao hắn biết chúng ta muốn đập tiệm! Hắn chỉ có một người, chúng ta có bảy người, còn sợ đánh không lại hắn sao? Lên, đều lên cho ta, đánh cho ta, đánh thật hung hăng, chỉ cần đừng đánh chết là được!"
"Lên!"
"Đánh gãy răng hắn!"
"Cho hắn nếm thử lợi hại!"
Người bên cạnh tên đầu mục lập tức rít gào đánh về phía Trương Văn Trọng. Theo bọn hắn xem ra, bên mình người đông thế mạnh, dễ dàng đánh bại tên thanh niên dáng vóc gầy yếu trước mặt.
Tên đầu mục tự cho là nắm chắc thắng lợi, lấy ra điếu thuốc bỏ vào miệng, dự định vừa thản nhiên hút thuốc vừa nhàn nhã nhìn xem, khi hắn chuẩn bị lấy bật lửa ra châm thuốc, dị biến trước mắt cũng làm hắn há to miệng kinh ngạc. Điếu thuốc vừa bỏ vào cũng bởi vậy mà rơi xuống đất.
Nguyên lai, trong chớp mắt sáu người vừa đánh về phía Trương Văn Trọng toàn bộ đều nằm dài trên mặt đất, không ngừng kêu thảm. Tốc độ Trương Văn Trọng đánh bại sáu người quả thật là quá nhanh, nhanh đến mức tên tiểu đầu mục căn bản không kịp nhìn thấy rõ đến tột cùng hắn đã làm như thế nào.
Mắt thấy Trương Văn Trọng hướng chính mình đi tới, cuối cùng tiểu đầu mục cũng từ trong nỗi khiếp sợ hồi phục lại tinh thần. Hắn hét lên một tiếng, xoay người đã nghĩ muốn chạy. Ở ngay lúc này, hắn đã triệt để hiểu được, người như Trương Văn Trọng, không phải những người thường như bọn hắn là có thể đối phó.
"Muốn chạy? Trở về cho ta!" Trương Văn Trọng quát khẽ một tiếng.
Tên đầu mục đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng quấn quanh trên người mình, mạnh mẽ túm hắn về phía sau, điều này làm hắn vô cùng sợ hãi, liều mạng muốn giãy dụa thoát khỏi cỗ lực lượng, nhưng dù giãy dụa thế nào ở trước mặt Trương Văn Trọng cũng là vô ích.
Mắt thấy bản thân đã bị cỗ lực lượng kéo về trước người Trương Văn Trọng, tên đầu mục đã biết mình trốn không thoát, thẳng thắng quỳ gối xuống trước người Trương Văn Trọng, cầu xin: "Đại hiệp tha mạng, tha mạng! Tôi trên có mẹ già còn uống sữa, dưới có con nhỏ tám mươi tuổi... a, sai, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ còn bú sữa, toàn gia già trẻ đều dựa vào một mình tôi nuôi sống. Nếu như anh giết chết tôi, là một xác hai mạng a..."
Trên mặt Trương Văn Trọng nhất thời đen thui. Đưa tay gõ lên đầu tiểu đầu mục, quát: "Câm miệng, nói năng linh tinh cái gì? Ngươi xem quá nhiều phim truyền hình võ hiệp phải không? Còn cái gì mà một xác nhiều mạng? Ngươi là phụ nữ có thai hả? Ngươi mang song bào thai sao? Được rồi, ngươi cũng đừng quỳ trên mặt đất dập đầu nữa, đứng lên đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết chết các ngươi. Nhưng nếu như các ngươi không thành thật trả lời vấn đề của ta, thì đừng trách ta lại dằn vặt các ngươi. Nói thật cho các ngươi biết, biện pháp để cho các ngươi cầu sống không được cầu chết không yên, ta có rất nhiều!"
Tiểu đầu mục vội vã hồi đáp: "Dạ, dạ, đại hiệp có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, chúng tôi biết gì đều nói ra hết."
Trương Văn Trọng hỏi: "Là ai sai khiến các ngươi đến đập phá tiệm?"
Tiểu đầu mục cũng không dám giấu diếm, vội vã đem những gì mình biết toàn bộ nói đi ra: "Là lão đại chúng tôi phái chúng tôi đến đập tiệm, lão đại chúng tôi có biệt hiệu Đao Ba ca, ở Ung Thành cũng có thể xem như đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Hắn và mấy người bạn liên hợp mở một nhà hàng tên là Nhất Phẩm Dược Thiện Phường, vốn buôn bán vẫn luôn rất tốt. Thế nhưng trong những ngày gần đây, buôn bán rất kém. Sau khi nghe ngóng mới biết, nguyên lai ở chỗ này có một tiệm cơm nhỏ bán dược thiện. Hơn nữa dược thiện ở đây không chỉ mùi vị ngon miệng, hiệu quả bổ dưỡng tốt phi thường, then chốt giá cả lại không đắt, cho nên đã đoạt đi tám chín thành sinh ý của Nhất Phẩm Dược Thiện Phường. Dưới cơn giận dữ, lão đại liền phái chúng tôi đến đây nghiên cứu địa hình, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến đập tiệm. Đồng thời còn muốn bắt ông chủ đi, ép hỏi phối phương của dược thiện."
"Không dựa vào bản lĩnh thật sự đến cạnh tranh với chúng ta. Không ngờ muốn đùa giỡn những thủ đoạn tà môn ngoại đạo. Thảo nào sinh ý Nhất Phẩm Dược Thiện Đường càng làm càng kém." Trương Văn Trọng cười lạnh nói, hắn quét mắt nhìn tiểu đầu mục vẫn còn quỳ trên mặt đất, cùng với sáu tên đang nằm rên rỉ trên mặt đất, nói: "Mấy người các ngươi cũng chỉ là bán mạng cho người khác, ta sẽ không làm khó các ngươi. Nhưng ta muốn các ngươi trở lại nói với tên Đao Ba ca kia, nói cho hắn, hay nhất đừng đánh chủ ý đối với tiệm cơm này, bằng không ta nhất định sẽ làm cho hắn hối hận. Đương nhiên, nếu như hắn không tin lời nói của ta, có thể thử xem."
Tiểu đầu mục vội vàng gật đầu liên tục nói: "Dạ, dạ, chúng tôi nhất định đem những lời này truyền cho lão đại."
Trương Văn Trọng không hề để ý tới bảy người, xoay người đi về tiểu khu, trở về nhà mình.
Tuy rằng hắn đã cho tiểu đầu mục chuyển lời cho tên Đao Ba ca kia, thế nhưng đối phương có nghe theo lời hắn hay không cũng không biết. Cho nên hắn phải chuẩn bị sẵn sàng, miễn cho việc tiệm cơm chỉ vừa mới sửa chữa lại, tiếp tục bị phá hư lần nữa, đồng thời còn phải phòng bị bọn hắn hạ thủ đối với Uông bá.
Cho nên Trương Văn Trọng quyết định dùng Hỗn Độn Lô, luyện chế hai kiện pháp khí thấp phẩm, một kiện dùng để trấn thủ tiệm cơm, một kiện dùng bảo hộ sự an toàn của Uông bá.
Địa phương thần kỳ nhất của Hỗn Độn Lô, chính là vì có thể dùng để luyện đan, đồng thời còn có thể dùng để luyện khí. Hơn nữa dùng nó để luyện khí, không chỉ có thể tiết kiệm tài liệu, đồng thời còn có thể đề cao phẩm cấp cùng uy lực của pháp khí.
Với tài liệu hiện có của Trương Văn Trọng, muốn luyện chế pháp khí cao phẩm hoặc pháp bảo thấp phẩm thì không có khả năng. Thế nhưng muốn luyện chế hai kiện pháp khí thấp phẩm thì vẫn còn dư dả.
Khai lô luyện khí một phe, hai kiện nhị phẩm pháp khí đã được Trương Văn Trọng luyện chế đi ra.
Hai kiện nhị phẩm pháp khí, một kiện tên là Mê Hồn Kính, công hiệu là để địch nhân nếu ôm địch ý sẽ bị rơi vào trong ảo giác. Đây dùng để trấn thủ tiệm cơm, có nó sẽ không sợ người tới đập phá tiệm. Bởi vì bọn hắn còn chưa kịp đi vào trong tiệm cơm, sẽ bị rơi vào trong ảo giác, trái lại sẽ hoảng sợ bỏ đi. Một kiện còn lại không khác gì Mê Hồn Kính, nhưng bề ngoài của nó cũng không phải là một chiếc gương, mà là một kính mắt.
Trương Văn Trọng cũng không muốn Uông bá biết chuyện này, cho nên hắn đem pháp khí bảo hộ Uông bá luyện chế trở thành một mắt kính giống như đúc lão kính viễn thị của Uông bá.
Trương Văn Trọng đem hai kiện pháp khí ném cho Tam Túc Ô, phân phó: "Ngươi đi một chuyến, đem Mê Hồn Kính treo lên tiệm cơm, ở chỗ nào không khiến cho người khác chú ý. Còn lão kính viễn thị, đem vào nhà Uông bá, đổi lại lão kính cũ của ông ấy."
"Dạ." Tam Túc Ô dùng móng vuốt bắt lấy hai kiện nhị phẩm pháp khí, lập tức từ cửa sổ bay ra ngoài, dung nhập vào màn đêm mênh mông.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |