← Ch.277 | Ch.279 → |
Lưu, Thái hai vị quản lí đối với thuyết pháp của Trương Văn Trọng có điểm nửa tin nửa ngờ. Lúc hắn đưa ra yêu cầu muốn mua căn biệt thự này, hai người đều cật lực khuyên giải nhưng sau khi Trương Văn Trọng hiểu rõ nguyên nhân căn nhà ma quái, tự nhiên là hắn sẽ không chịu buông tha cho thượng phẩm Linh Khí Nhãn trăm năm khó cầu này, bất cứ giá nào đều phải mua được nhà.
Bởi vì thái độ cương quyết của Trương Văn Trọng, cho nên Lưu, Thái hai vị quản lí trải qua một phen khuyên bảo không có kết quả xong, cuối cùng đành phải lựa chọn thỏa hiệp, hơn nữa tự mình chạy đi giúp Trương Văn Trọng làm hợp đồng thủ tục chuyển nhượng căn biệt thự, còn hắn chỉ việc quét thẻ trả tiền. Tuy rằng khu biệt thự Hải Vận là một trong những hạng mục kinh doanh dưới trướng của tập đoàn Vưu thị, nhưng Vưu Giai lại không hề nhúng tay làm chủ, mà tùy tiện để cho hắn xuất tiền ra trả. Trong chuyện này có vài nguyên nhân chủ yếu, thứ nhất hiện giờ Trương Văn Trọng đã có tài lực hùng hậu, có thể dễ dàng mua được căn biệt thự kia, nguyên nhân thứ hai chính là, muốn tặng đàn ông cái gì cũng tốt, nhưng không nên tặng nhà và xe. Bởi vì làm như thế thực dễ dàng động chạm tới lòng tự tôn của đàn ông, đồng thời bàn dân thiên hạ cũng hoài nghi người đàn ông này là tiểu bạch kiếm, ăn cơm bao!
Vưu Giai tuyệt không muốn Trương Văn Trọng bị người ta gán lấy cái danh tiểu bạch kiếm này!
Sau khi làm giấy tờ chuyển nhượng trả tiền căn biệt thự này xong, Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai cũng lưu lại nơi đây. Còn hai vị quản lí thì mau chóng rời đi, vừa ra bên ngoài khoảng chừng trăm mét, Lưu quản lí bỗng dưng quay đầu lại, ngắm nhìn căn biệt thự mà Trương Văn Trọng khăng khăng chọn mua.
Mặc dù giờ phút này sương vụ bốn phía xung quanh biệt thự đã tiêu tán và mặt trời đã muốn treo cao trên đỉnh đầu, nhưng trong lòng Lưu quản lí lại vẫn cảm thấy, có một cỗ hương vị âm trầm tản mát ra từ căn biệt thự này. Hắn không tự chủ được, nuốt khan nước bọt nói: "Chẳng hiểu đến tột cùng thì Trương tiên sinh nghĩ thế nào, cư nhiên lại dám bỏ tiền ra mua căn biệt thự ma quái kia. Hắn vừa nói nghiệm chứng ảo giác cái gì đó, bản thân ta đều không tin lắm. Nếu một hai người bị ảo giác thì còn có thể, nhưng đêm hôm đó, hơn mười người chúng ta đều nhìn thấy quỷ, chẳng lẽ chúng ta bị ảo giác tập thể sao? Trên đời này, nào đâu có chuyện trùng hợp như vậy chứ?"
Thái quản lí khẽ rùng mình một cái, trừng mắt liếc nhìn hắn, nén giận nói: "Lưu quản lí, đừng nhắc lại chuyện tình xảy ra đêm hôm đó nữa có được không? Tôi rất hối hận, ngày đó vì sao khinh thường thần thánh, đi theo mấy người chạy vào trong căn biệt thự kia, hiện giờ nghĩ lại vẫn còn run sợ. Anh biết không, từ hôm đó trở đi tôi đã không còn dám ra ngoài đường vào ban đêm nữa rồi."
Một cơn gió thu lạnh, đột nhiên hây hây thổi qua, khiến cho Lưu, Thái hai vị quản lí bỗng dưng cảm thấy toàn thân phát lạnh. Trong khoảnh khắc, cả người nổi từng mảng da gà thật lớn. Hai người không hẹn mà đồng thời ngậm miệng lại, thần tình hoảng hốt bất an.
Lưu quản lí cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh khoảng hai ba phút, sau đó mới dùng ngữ khí run rẩy hỏi: "Cơn gió vừa thổi qua thực tà môn? Liệu có phải là âm hồn ma chơi không nhỉ?"
"Uhm, Lưu quản lí, ngàn vạn lần anh đừng nói như thế nữa! Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này thôi." Dứt lời, Thái quản lí nhanh chân bước đi.
Trần quản lí vội vàng chạy theo, miệng còn lớn tiếng quát tháo: "A, Thái Đóa Lý, chờ tôi với. Cô đừng bỏ tôi lại một mình à."
Hai vị quản lí Lưu, Thái chạy ra ngoài khoảng chừng vài trăm mét, liền cảm giác được cỗ hàn ý âm lãnh bao phủ quanh người cũng giảm bớt đi rất nhiều. Lúc này mới thả chậm cước bộ, một bên thở dốc từng ngụm, một bên nhỏ giọng thương nghị đối sách.
Dù sao, hiện tại Trương Văn Trọng tiến vào căn nhà ma quái kia, nếu có thể bình an đi ra, tự nhiên vẫn là tốt nhất. Nhưng ngược lại, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì hai người bọn họ cũng không thể gánh vác nổi trách nhiệm liên đới.
Cuối cùng Lưu, Thái hai người ra quyết định: "Phái thêm bảo an tới tuần tra bốn phía xung quanh căn biệt thự này, một khi xuất hiện tình huống dị thường, liền cấp tốc báo cảnh sát. Về phần cảnh sát có thể đối phó được yêu ma quỷ quái hay không, thì lại không nằm trong phạm vi lo lắng của bọn họ.
Trong lúc hai vị quản lí đang hoang mang tột đỉnh, thì Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai lại đi kiểm tra xem xét trong ngoài căn biệt thự này thêm vài lần.
Bất quá hai người xem xét lại hoàn toàn bất đồng.
Trương Văn Trọng đang âm thầm kiểm tra vị trí cụ thể của Linh Khí Nhãn, để tính toán địa phương thiết lập Tụ Linh Trận, mới có thể khiến cho Linh Khí Nhãn phát ra công hiệu lớn nhất. Đồng thời hắn cũng muốn bố trí một trận pháp phòng ngự xung quanh căn biệt thự này, để tránh yêu ma quỷ quái hoặc Tu Chân giả khắc xâm nhập vào nơi đây, vọng tưởng tình huống ngư ông đắc lợi. Dù sao Linh Khí Nhãn năm trăm năm mới xuất hiện một lần, nếu như bị đám yêu quái hoặc Tu Chân giả phát hiện ra, khẳng định cũng sẽ nảy sinh ý niệm chiếm đoạt trong đầu.
Tục ngữ nói "Không có tâm hại người nhưng nên giữ tâm phòng người". Bởi vậy Trương Văn Trọng ngoại trừ bố trí Tụ Linh Trận, đồng thời còn dựa vào Linh Khí Nhãn bày ra một cái trận pháp phòng ngự cường đại. Cùng Trương Văn Trọng bất đồng chính là, Vưu Giai chỉ ngắm nghía đơn thuần giản lược thôi.
Bất quá nàng cũng không thể ở lại đây thêm nữa, bởi vì không qua bao lâu sau, thư kí riêng của nàng liền gọi điện thoại tới báo, ở công ty đang có một cuộc họp khẩn cấp, nên mời nàng về tham gia. Rơi vào đường cùng, Vưu Giai đành phải cáo từ Trương Văn Trọng. Bất quá trước khi đi, nàng vẫn không quên hẹn Trương Văn Trọng cùng nhau ăn đi ăn tối.
Đợi sau khi Vưu Giai rời đi, Tam Túc Ô đậu bên ngoài cửa sổ mới vỗ cánh bao vào, hai chiếc móng sắc nhọn ném một con tiểu thú tới trước mặt Trương Văn Trọng, dùng ngữ điệu tranh công nói: "Chủ nhân, kẻ giả thần giả quỷ trong căn biệt thự này chính là nó. Muốn xử lí nó như thế nào? Ngài nói đi!"
Đang bị lợi trảo của Tam Túc Ô không chế, con tiểu thú cũng liều mạng giãy giụa. Lúc này đột nhiên lấy được tự do, nó hiển nhiên là vui mừng quá đỗi, không cần nghĩ ngợi, nhanh chóng sử dụng bốn chân với ý định đào thoát ra khỏi nơi này.
Mặc dù con tiểu thú này vừa mở khiếu không được bao lâu, nhưng vẫn hiểu được, Linh Khí Nhãn tuy trân quý bất quá so sánh cùng tính mạng thì không thể bằng! Chỉ cần bảo toàn tính mạng, như vậy ngày sau vẫn có thể tu luyện đến cảnh giới cao hơn.
Nhìn bộ dạng hớt hải của con tiểu thú, Trương Văn Trọng không khỏi cười khổ, vươn tay đẩy ra một chiêu, nói: "Muốn chạy sao? Khôn hồn thì ngoan ngoãn trở về đi."
Con tiểu thú đang ra sức dùng lực trốn chạy, bỗng nhiên cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía mình, trong khoảnh khắc gắt gao quấn chặt lấy thân thể, khiến nó ngay cả giãy giụa phản kháng cũng đều không có cơ hội.
Rất nhanh cỗ lực lượng vô hình cường đại tha con tiểu thú đến trước người Trương Văn Trọng, đợi sau khi rõ ràng nhìn thấy bộ dạng của nó, nhất thời Trương Văn Trọng phì cười nói: "Ta còn tưởng thứ gì thành tinh, hóa ra hung thủ gây nên tin đồn căn nhà ma quái này chỉ là một con gà mới nở chưa được bao lâu."
Kì thật con tiểu thú ở trước mặt Trương Văn Trọng này, đã không thể gọi nó là gà nữa rồi.
Bởi vì trừ bỏ chiếc mào kê kê bưu ở trên đầu ra, thì những nơi khác đã hoàn toàn bất đồng với giống gà. Thậm chí hiện tại không thể nói nó thuộc giống gia cầm, mà phải liệt vào hàng thú loại.
Con gà này không chỉ có một tấm thân dài như trường xà, mà đồng thời lớp da cũng rất dày và cứng rắn, ngoài bao nhiêu đó ra còn có tứ chi móng vuốt sắc nhọn. Nhìn bộ dạng hiện tại mà đánh giá, thì nó có sáu bảy phần giống như Thận Long. Nếu gặp phải Tu Chân giả nhãn giới thấp kém, chỉ sợ đã ngộ nhận nó là Thận Long chân chính. May mắn, Trương Văn Trọng liếc mắt một cái liền nhận ra, con gà này chỉ mang một nửa hình dáng của Thận Long mà thôi, còn xa mới đạt được chân thân thật sự của Thận Long.
Nguyên nhân con gà này có sáu bảy phần hình dáng của Thận Long, hẳn là một con gà mái nào đó đã đẻ trứng ở gần vùng Linh Khí Nhãn. Bởi vì lúc đầu phôi thai chưa hình thành, nó đã hấp thu linh khí tinh thuần tản mát ra từ Linh Khí Nhãn, cho nên mới xuất hiện tình trạng biến dị, hóa ra hình dáng nửa rồng nửa gà. Nhưng nếu nó không bị Trương Văn Trọng phát hiện, có lẽ sau khoảng trăm năm, nó liền tiến hóa thành Thận Long chân chính.
Lúc này Bán Thận Long giãy giụa một phen không có kết quả xong, cuối cùng nó bỏ qua phản kháng, dùng một loại ánh mắt tuyệt vọng nhìn Trương Văn Trọng cầu khẩn.
Bán Thận Long đã mở khiếu, tuy rằng tạm thời còn không biết nói tiếng người nhưng nó vẫn hiểu được, gã nhân loại đứng ở trước mặt nó kia, cũng không phải nó dùng một chút tiểu quỷ kế tung hỏa mù mà dọa hắn bỏ chạy được. Giờ khắc này nó hoàn toàn chịu thua, chỉ mong gã nhân loại có thể hạ thủ lưu tình, phóng cho nó một con đường sống.
← Ch. 277 | Ch. 279 → |