← Ch.388 | Ch.390 → |
Buổi dạ tiệc quyên tiền từ thiện cuối cùng đã thành công tốt đẹp. Bất quá những vấn đề thảo luận xung quanh nó thì vẫn không ngừng tiến hành. Dù sao buổi tiệc này có rất nhiều tình tiết, đều là những việc nhóm nhân sĩ bát quái quan tâm.
Vì cái gì tổng lý* cùng đại sứ Anh quốc lại xuất hiện ở trong buổi dạ tiệc này? (*: người đứng đầu của một số chính đảng. )
Vì cái gì dân chúng bình thường đều có thể ngồi, mà những nhân vật phú hào nổi đanh lại phải đứng ở bên cạnh như nhân viên tạp vụ?
Số tiền quyên góp được trong buổi dạ tiệc này, sẽ dùng như thế nào?
Rất nhiều nghi vấn lần lượt kích thích lòng hiếu kì của nhóm nhân sĩ bát quái, làm cho bọn họ nhịn không được, phải mò lên thảo luận tứ phía.
Mà sau buổi dạ tiệc này, hội quỹ y học từ thiện cũng bắt đầu dựa theo ý tưởng của Trương Văn Trọng mà đi vào hoạt động. Tiếp theo Trương Văn Trọng cũng làm ra tính toán: Hắn muốn tìm một nơi đất đai phì nhiêu, thích hợp vun trồng cây thuốc Đông y.
Trải qua nhiều lần quan sát, Trương Văn Trọng phát hiện, thời buổi này dược hiệu của cây thuốc Đông y so sánh cùng ngày xưa là tương đối kém. Thế cho nên, có rất nhiều bài thuốc phải gia tăng thêm liều lượng, mới phát huy ra nổi tác dụng chữa bệnh. Trên phương diện này ngoại trừ những căn bệnh biến chứng nguy hiểm hơn, virut, vi trùng tiến hóa theo năm tháng. Nhưng đồng thời, còn một nguyên nhân cực kì trọng yếu nữa, đó chính là con người đã theo đuổi sản lượng, mà không chú trọng đến chất lượng. Tự thay đổi quy tắc tự nhiên khi gieo trồng cây thuốc Đông y, gia công bào chế cũng không đạt tiêu chuẩn, do đó khiến cho dược hiệu trở nên kém công dụng.
Tuy rằng trên bản tin thời sự hằng ngày đều nói qua những chuyện tương tự. Nhưng bao nhiêu đó cấm đoán không dứt nổi, người ta xem mãi cũng quen mắt. Dù sao chỉ cần có lợi nhuận tồn tại, sẽ có người liều mạng kiếm chác. Bọn họ làm như vậy tự nhiên là kiếm được tiền rồi, nhưng lại nguy hại tính mạng của bệnh nhân.
Bởi vậy Trương Văn Trọng muốn kiến dựng lên một khu nuôi trồng dược liệu Đông y. Sản xuất ra một đống hàng thật giá thật, có đủ mười phần dược hiệu.
Đương nhiên, chuyện tình xây dựng cơ sở nuôi trồng cây thuốc Đông y là không thể gấp. Cho nên hắn phải trình bày chuyện này với tổng lý, theo sau mới nhờ nhân viên công tác trong hội quỹ từ thiện, phiền bọn hắn thay mình đi xem xét khảo sát địa phương thích hợp.
Nhưng, trăm triệu lần Trương Văn Trọng thật không ngờ chính là, sau khi hắn nói qua chuyện này cho tổng lý nghe, thì cũng đã tự rước lấy cho mình một chút ít phiền não hạnh phúc.
Sau khi buổi dạ tiệc từ thiện kết thúc không quá vài ngày, liền có rất nhiều số điện thoại xa lạ gọi tới máy của Trương Văn Trọng. Bọn hắn ngoại tỉnh cũng có, nội tỉnh cũng có, nhưng đều là nhân viên chính phủ đánh tới, muốn mời Trương Văn Trọng đến địa phương của bọn hắn, xây dựng cơ sở sản xuất dược liệu. Bọn hắn còn hứa hẹn sẽ cho Trương Văn Trọng rất nhiều chính sách ưu đãi.
Trương Văn Trọng cũng không vội vàng trả lời ngay, chỉ nói chính mình còn muốn đi khảo sát tình hình, rồi sau đó mới có thể làm ra quyết định. Đồng thời hắn cũng phi thường tò mò, những người này đến tột cùng thì làm sao biết mình đang tính toán xây dựng cơ sở sản xuất dược liệu Đông y.
Ngay khi Trương Văn Trọng đang âm thầm nghi hoặc, thì Phan Văn Đào thị trưởng Ung Thành cũng gọi điện thoại tới, cười nói: "Trương tiên sinh, nghe nói anh định xây dựng một cái cơ sở sản xuất dược liệu Đông y sao?"
Trương Văn Trọng tò mò hỏi: "Anh cũng biết rồi hả? Anh gọi điện thoại tới là muốn tôi xây dựng cơ sở sản xuất tại Ung Thành sao?"
Phan Văn Đào hơi ngạc nhiên, cũng tò mò nói: "Như thế nào, mới có người vừa gọi điện cho anh sao?"
"Phải rồi." Trương Văn Trọng không hề giấu giếm, thành thật hồi đáp: "Bất quá bọn hắn không nói ở Ung Thành, mà địa điểm lại ở một thành phố khác."
"Không nghĩ ra, mấy người kia hành động thực mau lẹ nha!" Phan Văn Đào than ngắn thở dài, vội vàng hỏi: "Trương tiên sinh, anh có đáp ứng bọn hắn không?"
"Không có." Trương Văn Trọng nói: "Bất quá tôi rất kì quái, mấy người này đến tột cùng từ đâu mà biết được thông tin nhanh thế."
"Chưa đáp ứng là tốt rồi." Phan Văn Đào không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, theo sau nở nụ cười nói: "Chuyện này cũng là bình thường thôi. Trương tiên sinh, anh không nhớ gì sao? Mấy ngày hôm trước trong buổi dạ tiệc, chính anh đã hướng tổng lý nói qua sự kiện này! Kết quả tổng lý rất thích sáng kiến này của anh, cho nên đám người kia mới khẩn cấp liên lạc, muốn anh xây dựng cơ sở sản xuất dược liệu Đông y tại địa phương của bọn hắn."
"Nguyên lai là như vậy nha." Trương Văn Trọng rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân sâu xa.
Phan Văn Đào còn nói thêm: "Thế nào, Trương tiên sinh, có muốn xây dựng cơ sở hạ tầng sản xuất dược liệu Đông y tại Ung Thành chúng ta không? Đương nhiên, những ưu đãi các thành phố khác muốn cho anh, Ung Thành đồng dạng cũng có thể cho anh, hơn nữa còn nhiều chính sách ưu đãi khác nữa."
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Thực xin lỗi, Phan thị trưởng, bây giờ tôi còn chưa có câu trả lời thuyết phục cho anh ngay được. Bởi vì tôi muốn đi khảo sát tình huống một phen, nhìn xem cấu tạo và tính chất của đất đai, hoàn cảnh có thích hợp vun trồng cây thuốc hay không đã. Nếu hoàn cảnh không thích hợp, coi như chính quyền cấp cho nhiều ưu đãi thế nào, tôi cũng đành phải nói một tiếng xin lỗi."
"Uhm chuyện này hẳn là vậy rồi! Tôi hiểu mà." Phan thị trưởng cười nói.
Trầm ngâm thêm một lúc sau, Phan Văn Đào mới tiếp tục nói: "À phải rồi! Tại Ung Thành chúng ta quả thực là có một cái địa phương, nhất định sẽ thích hợp để xây dựng cơ sở nuôi trồng cây thuốc đó. Trước kia từng có thương nhân đến khảo sát qua, hơn nữa bọn họ còn đánh giá rất cao, cho nên cũng muốn đầu tư vun trồng cải tạo cây thuốc Đông y."
Trương Văn Trọng không khỏi cảm thấy hứng thú: "Còn có địa phương như vậy sao? Mà rốt cuộc thì đám thương nhân kia vì sao cuối cùng không có xây dựng cơ sở sản xuất dược liệu Đông y?"
Phan Văn Đào trầm ngâm nói: "Địa phương kia nằm tại vùng núi, tình hình giao thông năm đó cũng không được tốt lắm. Cho nên đám thương nhân kia, cuối cùng đành phải bỏ qua kế hoạch xây dựng cơ sở. Bất quá chính quyền thành phố đang sửa sang lại tuyến đường chính, rất nhanh thôi giữa thành phố và vùng núi sẽ có đường quốc lộ thông thuận."
Trương Văn Trọng nói: "Nguyên lai là như vậy! Phan thị trưởng, địa phương đó thuộc vùng nào thế? Mấy hôm nữa có thời gian, tôi cũng muốn đến hiện trường khảo sát tình hình, xem đất đai nơi đó có thật sự thích hợp nuôi trồng cây thuốc hay không?"
Phan Văn Đào nhanh chóng đáp: "Ngay tại huyện Tam Phong, thôn Long Hóa. Trương tiên sinh, chừng nào anh muốn đi thì thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ an bài người đưa anh đi."
Nhưng Trương Văn Trọng lại từ chối khéo, cười nói: "Đâu cần phiền toái vậy chứ! Tôi tự mình lái xe đi khảo sát là được rồi."
Phan Văn Đào cũng không tính khuyên nhủ dây dưa, chỉ than thở nói: "Được rồi! Tôi không quấy rầy Trương tiên sinh nữa. Nhưng sau khi anh đến huyện Tam Phong thôn Long Hóa khảo sát tình hình, mặc kệ kết quả như thế nào tôi cũng hi vọng anh sẽ cho tôi một câu trả lời thuyết phục."
"Không thành vấn đề." Trương Văn Trọng cười đáp.
Sau khi cúp điện thoại xong, Trương Văn Trọng về tới phòng khám, nhìn Tô Hiểu Hồng cùng đám nghiên cứu sinh hỏi: "Trong các bạn... có ai biết huyện Tam Phong thôn Long Hóa không nhỉ?"
"Em biết." Một nữ nghiên cứu sinh tên là Lý Minh Hiên đứng lên nói: "Đó chính là quê em! Lão sư, tự dưng thầy hỏi chuyện này bộ có việc gì sao?"
Trương Văn Trọng không khỏi vui mừng nói: "Ủa? Em chính là người thôn Long Hóa sao? Vậy thì tốt rồi! Mấy ngày nữa thầy muốn đến thôn Long Hóa khảo sát tình hình một chút, nhìn xem hoàn cảnh nơi đó có thích hợp xây dựng cơ sở nuôi trông cây thuốc hay không? Tới lúc đó phiền em dẫn đường nhé."
"Không thành vấn đề." Lý Minh Hiên gật đầu cười nói: "Đến khi đó em sẽ mời lão sư ăn đặc sản vùng núi."
Tô Hiểu Hồng vừa nghe thấy Trương Văn Trọng nói muốn đi thôn Long Hóa, nhất thời hai mắt liền bừng sáng lên, vội vàng nói: "Em cũng muốn đi nha! Nghe nói mùa đông năm nay ở Long Hóa tuyết phủ rất nhiều, sớm em đã muốn tới đó thăm quan rồi."
Trương Văn Trọng trầm ngâm, cười nói: "Ưm, thì mấy người các em đi theo cũng được. Thuận tiện, thầy sẽ giảng cho các em về cấu tạo tính chất của đất đai, thích hợp vun trồng cây thuốc."
"Hoan hô!" Tô Hiểu Hồng cùng nhóm nghiên cứu sinh không khỏi reo vang, lần này vừa có thể du ngoạn danh lam thắng cảnh, vừa được thưởng thức đặc sản vùng núi, thật sự làm cho bọn họ bội phần kinh hỉ.
← Ch. 388 | Ch. 390 → |