← Ch.550 | Ch.552 → |
Trên nóc một tòa lầu cao đối diện bệnh viện trung y Vân Thai, hai yêu quái Ngạo, Sơn đang đứng bên cạnh một tấm biển quảng cao lớn, từ trên cao nhìn xuống bao quát bệnh viện trung y, cùng toàn bộ Vân Thai thị.
Sau khi phóng xuất ra trận ôn dịch này, hai tên yêu quái cũng không bỏ chạy, trái lại còn nhân lúc hỗn loạn, bí mật quay trở lại Vân Thai.
Sở dĩ bọn chúng làm như vậy, vì có hai nguyên nhân. Thứ nhất Lão Sơn thả ra ôn dịch, phải ở lại trong Vân Thai. Bằng không một khi hắn ở cách xa, yêu lực ẩn núp trong cơ thể người bệnh sẽ theo thời gian trôi qua bị yếu bớt hoặc tiêu thất. Kể từ đó, lực phá hoại của trận ôn dịch này sẽ bị suy giảm lớn. Đồng thời cũng sẽ làm cho Trương Văn Trọng cùng các bác sĩ chuyên gia nhanh chóng nghiên cứu ra phương pháp trị liệu. Thứ hai, cả hai tên yêu quái đầu là kẻ tâm cao khí ngạo, lần trước từng nếm khổ trong tay Trương Văn Trọng, vô luận như thế nào, đều phải tự mình tìm trở về.
Có thể nói, bọn chúng ở lại Vân Thai, ngoại trừ tăng mạnh lực phá hoại của ôn dịch ra, chính là vì có thể tận mắt nhìn thấy chuyện xấu hổ của Trương Văn Trọng.
Khi nhìn thấy Trương Văn Trọng và Trần Nhàn bước nhanh vào trong bệnh viện trung y Vân Thai, vẻ mặt đầy lông lá của Lão Sơn lập tức cười nhạt lên, âm dương quái khí nói: "Hắc hắc, tên tiểu tử họ Trương này, quả nhiên đã tới. Ta thật ra muốn nhìn, hắn có bao nhiêu năng lực. Hừ, muốn hóa giải ôn dịch do ta phóng xuất, có phải là chuyện dễ dàng như vậy? Nếu không phải bởi vì bị nguyền rủa trong người, không dám mạnh mẽ sử dụng yêu lực. Ôn dịch lần này cũng sẽ không đơn giản như vậy. Nghĩ tới ngày xưa, một trận ôn dịch ta phát ra, quả nhiên là thi thể hoành khắp nơi. Cho dù là người tu chân, cũng chạy không thoát hạ tràng bị nhiễm sinh tử..."
"Hảo hán không đề cập tới chuyện xưa kia." Lão Ngạo vẫn dáng dấp không gợn sóng không sợ hãi, sau khi hừ lạnh một tiếng, nói: "Lão Sơn, ngươi cũng không thể phớt lờ. Tiểu tử họ Trương này, nơi chốn đều lộ vẻ cổ quái lẫn quỷ dị."
"Yên tâm đi." Lão Sơn ha ha cười, vẫn không đem lời nói của Lão Ngạo để trong lòng: "Ta phóng xuất ra ôn dịch, dù có người thật sự có thể hóa giải, cũng phải là y tiên của tiên giới, hoặc y yêu của yêu giới. Tiểu tử họ Trương, tuy rằng là một người tu chân, cũng hiểu được một ít y thuật. Nhưng chỉ như vậy đã muốn hóa giải ôn dịch do ta phóng xuất ra, không thể nghi ngờ là người si nói mộng."
"Đã như vậy, ta cũng an tâm." Lão Ngạo biết, Lão Sơn mặc dù thích nói khoác, nhưng ở chuyện chính sự, cũng chưa bao giờ khoe khoang. Hắn thỏa mãn gật đầu, lập tức xoay người đi: "Biết tiểu tử họ Trương đã tới, chúng ta cũng không cần ở lại chỗ này nữa. Thừa dịp hiện tại toàn bộ tâm tư của bọn hắn đều đặt lên trận ôn dịch này, chúng ta cũng phải nhanh rời khỏi đây, đem chuyện chính sự làm xong. Bằng không một phen khổ cực tại Vịnh Ả Rập cũng xem như uổng phí."
"Ân, ngươi nói không sai. Chúng ta đi thôi." Lão Sơn ồm ồm nói, theo sát phía sau Lão Ngạo, rời khỏi tòa lầu cao.
Ngay khi hai tên vừa rời đi không lâu, Lâm Phong lo lắng từ trong bệnh viện chạy ra, lái xe hướng về chỗ liên lạc chạy tới.
Trận đấu giá tu chân tổ chức tại Vân Thai thị trước đó, không chỉ giúp Phong Sơn phái lời rất nhiều, đồng thời còn cho các đại tông phái đều hiểu được thực lực kinh người của Phong Sơn phái. Để cùng Phong Sơn phái liên lạc cảm tình, đồng thời cũng để nhanh chóng thuận tiện từ chỗ Phong Sơn phái mua được đủ loại đan dược, hầu như từng tông phái, vô luận lớn nhỏ, đều để lại Vân Thai thị một ít đệ tử giỏi giao tiếp, thiết lập một chỗ dùng liên lạc.
Theo như tình hình này, chỗ liên lạc hiện tại có ý nghĩa sẽ cư trú lâu dài.
Để dễ dàng cho việc quản lý, đồng thời cũng để tiêu trừ chuyện ngoài ý muốn. Dưới sự an bài của Đặc Cần tổ cùng chính phủ địa phương, chỗ liên lạc do các tông phái thiết lập tại Vân Thai thị đều nằm trong một khu vực đồng nhất. Cũng may là như vậy, bằng không Lâm Phong phải cực khổ bôn ba chung quanh Vân Thai.
Khi Lâm Phong đem lời của Trương Văn Trọng chuyển cáo cho các đệ tử liên lạc của các tông phái, nhất thời dẫn phát lên một hồi hiên nhiên đại chấn. Mọi người sau khi nghe được tin tức này, đều nghẹn họng nhìn trân trối, dáng dấp không thể tin được.
"Lâm đội trưởng, anh nói là thực sự? Trương... Trương tiên sinh thực sự chịu xuất ra ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan làm giải thưởng? Anh không phải đang dối gạt chúng tôi đó chứ?"
Phải nha, phải nha, đây chính là Cửu Phẩm Tam Liên Đan, ở trong hội đấu giá tu chân các đại tông phái hận không thể lập tức giết chết đối thủ cạnh tranh để cướp về. Thế nhưng hiện tại Trương tiên sinh không ngờ bỏ được ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan làm giải thưởng? Đây... đây thật sự làm cho kẻ khác khó thể tin."
Thấy những người này hoài nghi lời mình nói, sắc mặt Lâm Phong nhất thời trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi biết gì? Trương tổ phó chính là một đại thiện nhân có lòng từ bi chân chính, để cứu trợ mấy trăm vạn bách tính Vân Thai thị, không tiếc đem Cửu Phẩm Tam Liên Đan trân quý không gì sánh được lấy ra làm giải thưởng, các ngươi yên tâm, Trương tiên sinh là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện quỵt nợ. Huống chi còn có Đặc Cần tổ chúng ta đảm bảo. Hiện tại chuyện các ngươi cần làm, chính là mau nhanh đem tin tức này báo về chưởng môn của mình. Các ngươi phải hiểu rõ ràng, lần này treo giải thưởng không phải phàm vật, chính là ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan. Nếu bị người khác giành trước, chỉ sợ chưởng môn các ngươi sẽ hối hận chết. Mà các ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt..."
Lời nói của Lâm Phong, làm mọi người giật mình tỉnh giấc, bọn họ vội gật đầu nói: "Không sai, phải mau nhanh đem tin tức này báo về cho chưởng môn và chư vị trưởng lão mới được."
Trong khoảng thời gian ngắn, điện thoại di động, thông tin phù, thậm chí hộp thư điện tử, chat, đều bị những người này lập tức lợi dụng. Đem tin tức từ miệng Lâm Phong khiến cho kẻ khác khiếp sợ trước tiên truyền về tông phái của mình.
Sau khi thu được tin tức này, chưởng môn, trưởng lão các tông phái đồng dạng liền bị chấn kinh. Phía dưới là công tác thống kê của một ít người hiểu chuyện, ngay cùng ngày sau khi biết được tin tức này, đã báo hỏng không ít điện thoại di động. Đồng thời còn có không ít trưởng lão tuổi tác cao, bởi vì đột phát bệnh cao huyết áp hay bệnh tim mà chết ngất...
Trong sự khiếp sợ, chưởng môn của các tông phái vội vàng gọi điện thoại cho Trương Văn Trọng. Chỉ tiếc, vừa tiến vào bệnh viện hắn đã tắt máy. Rơi vào đường cùng, những người này đành gọi điện thoại cho Trần Nhàn. May mắn chính là, lần này rốt cục gọi được.
Đợi khi bọn họ có được câu trả lời thuyết phục từ chỗ Trần Nhàn, toàn bộ tu chân giới đều sôi trào lên.
Lấy ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan làm tiền thưởng để treo giải phát lệnh truy nã, có mấy tông phái có thể cự tuyệt được điều này?
Quan chủ Tam Thanh Quan sau khi biết được tin tức này, lập tức triệu tập các trưởng lão, lại đem việc Trương Văn Trọng tuyên bố treo giải thưởng phát lệnh truy nã nói với bọn họ. Cuối cùng, còn cảm khái nói: "Ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan? Trương Văn Trọng này thật sự là lớn thủ bút. Vì muốn cứu một đám người thường không liên quan gì tới mình, không ngờ chịu bỏ ra ba viên đan dược quý giá, quả nhiên có thể xứng với lời xưng hô "đại thiện nhân"."
Các trưởng lão Tam Thanh Quan thật vất vả mới tiêu hóa được tin tức làm kẻ khác khiếp sợ kia, sau một phen châu đầu ghé tai thương nghị một phen, dò hỏi: "Quan chủ, không biết ngài dự định làm sao ứng đối việc này?"
Quan chủ Tam Thanh Quan nói: "Còn có thể làm sao? Đương nhiên nhanh chóng chọn đệ tử tinh nhuệ đi đến Vân Thai thị, ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan Tam Thanh Quan chúng ta bắt buộc phải có, cũng không thể để rơi vào trong tay người bên ngoài."
Các trưởng lão Tam Thanh Quan cùng gật đầu, hiển nhiên là phi thường tán thành với lời nói của hắn. Dù sao, mê hoặc của ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan rất cường đại. Dù ở tu chân giới hiện tại, người có thể chống đỡ được mê hoặc này, quả nhiên là ít đến không có mấy, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Nhưng thực lực của hai yêu quái Ngạo, Sơn cũng không tầm thường. Theo ta thấy, chỉ sợ đã có tu vi Luyện Hư kỳ. Nếu chỉ phái đệ tử tinh nhuệ, dù có thể tru sát hai tên kia, cũng sẽ bị tử thương cao..." Sau thoáng trầm ngâm một phen, quan chủ Tam Thanh Quan điểm danh sáu vị trưởng, nói: "Phiền phức sáu vị sư đệ, dẫn đệ tử trong quan đến Vân Thai thị, phụ trách hành động tru sát hai yêu quái Ngạo, Sơn lần này."
Sáu trưởng lão khom mình hành lễ, cùng kêu lên nói: "Thỉnh quan chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tru sát hai yêu quái Ngạo, Sơn, mang về ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan."
Một màn giống nhau lúc này cũng đang phát sinh bên trong các tông phái. Hầu như mỗi một tông phái, đều phái một lực lượng cường đại đến Vân Thai thị. Bởi vì hi vọng có thể thành công tru sát hai yêu quái Ngạo, Sơn, đoạt được ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan.
Bên trong Quan Trường Hiện Hình Ký của Lý Bảo Gia thảo luận câu "Bởi vì tiền tài mà chết, chim vì ăn mà vong", quả nhiên là lời lẽ chí lý.
Ngay khi những tông phái bởi vì Cửu Phẩm Tam Liên Đan mà phái nhiều đệ tử tinh nhuệ chạy tới Vân Thai thị bao vây tiễu trừ hai yêu quái Ngạo, Sơn, Trương Văn Trọng đang ở bên trong bệnh viện cùng thương nghị với các chuyên gia đến từ khắp toàn quốc, thương thảo phương pháp trị liệu bệnh ôn dịch kiểu mới.
Nhìn mọi người bên trong phòng, Trương Văn Trọng nói: "Trải qua việc kiểm tra cho bệnh nhân, đối với loại ôn dịch này tôi đã có một ít lý giải. Theo hiện nay mà nói, tôi có thể làm chậm lại quá trình phát triển xấu của bệnh nhân, nhưng chỉ có thể làm chậm mà thôi. Muốn thu được thi thố trị liệu xác thực, tôi còn phải tìm hiểu sâu thêm mới được."
Nghe được lời nói của Trương Văn Trọng, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng không thể tìm ra phương pháp trị liệu hoàn toàn, thế nhưng có thể trì hoãn bệnh tình chuyển biến xấu, cũng có thể xem như sự đột phá. Chỉ cần có thể làm chậm bệnh tình chuyển biến xấu, tranh thủ được càng nhiều thời gian, như vậy tỷ lệ nghiên cứu ra cách trị liệu sẽ càng cao.
Nhạc Tử Mẫn nghe Trương Văn Trọng nói xong, vùng lông mày không khỏi nhảy lên vài cái, trong lòng hiện lên một suy đoán, vội hỏi: "Tiểu Trương, cậu muốn tìm hiểu sâu bệnh dịch này bằng cách nào?"
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, nói: "Dùng thân thử độc."
Bốn chữ này như một đạo sấm sét, chấn đến mọi người bên trong phòng hội nghị trợn mắt há hốc.
← Ch. 550 | Ch. 552 → |