Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Tiên Y - Chương 687

Siêu Cấp Tiên Y
Trọn bộ 707 chương
Chương 687: Lệ Yểm, chết!
0.00
(0 votes)


Chương (1-707)

Siêu sale Lazada


Đầu tiên Trương Văn Trọng lấy đan dược ăn vào, sau đó mới phất tay kêu năm cao thủ Hoa Gian phái bước tới gần, để bọn hắn hỗ trợ, đem đám người Trình Văn Lộ, mới thoát khỏi ma đạo, kéo ra khỏi Hỗn Độn Lô.

Trương Văn Trọng vươn tay chỉ ra phía bên ngoài nhà bảo tàng nói: "Đành phiền toái năm vị, dọc theo con đường này, đưa chín người này đi ra khỏi nhà bảo tàng, giao cho Đặc Cần tổ phụ trách công tác ở bên ngoài. Đoạn trí nhớ sau khi đầu nhập ma đạo của chín người này, đã bị ta dùng Chúc Do Thuật xóa sạch đi rồi. Ta tin tưởng đám người Béo hòa thượng sẽ có cách an bài cho thỏa đáng."

Sau khi tận mắt chứng kiến kĩ thuật luyện khí bất phàm của Trương Văn Trọng, năm tên cao thủ Hoa Gian phái cũng đã đem Trương Văn Trọng coi là thần tượng rồi. Lúc này nghe thấy Trương Văn Trọng phân phó, bọn hắn chỉ cảm thấy vô cùng vinh hạnh, làm sao có thể cự tuyệt đây? Cả đám đều gật đầu liên tục không ngừng, cam đoan son sắt nói: "Thỉnh Trương tiên sinh an tâm, chúng ta nhất định sẽ an bài cho chín người này một cách thỏa đáng nhất!"

Chứng kiến tình cảnh này, Tôn Đình Quân nửa đùa nửa thật nói: "Năm tên tiểu tử các ngươi, thường ngày chấp hành nhiệm vụ tông môn giao phó thì cũng không có biểu hiện tích cực như bây giờ ah?"

Năm cao thủ Hoa Gian phái bị câu nói này, làm cho có chút ngượng ngùng.

Nhìn biểu tình của năm người, Tôn Đình Quân không khỏi lắc đầu cười khổ, xua tay nói: "Tốt lắm, các ngươi còn đứng ở đây giả bộ ngượng ngùng cái gì nữa. Mau chóng dựa theo phân phó của Trương tiên sinh, đem chín người này hộ tống ra bên ngoài nhà bảo tàng đi. Nhớ kỹ, chuyện này ngàn vạn lần phải cẩn thận đó!"

Năm cao thủ Hoa Gian phái đáng ứng, rồi thoải mái khiêng chín người Trình Văn Lộ lên vai, hướng ra bên ngoài nhà bảo tàng mà phóng đi. -

Trong khi năm cao thủ Hoa Gian phái dẫn người ly khai, thì Vô Âm đang nhắm mắt ngồi khoanh chân, cũng đã thở hộc ra một ngụm trọc khí. Sau đó liền mở mắt...

Chỉ liếc mắt nhìn Vô Âm một cái, Trương Văn Trọng liền nắm rõ tình huống của nàng như trong lòng bàn tay, mỉm cười gật đầu: "Khôi phục không sai rồi!"

Vô Âm mỉm cười, hồi đáp: "Ít nhiều là nhờ ngươi trợ giúp."

Nụ cười này của Vô Âm, ít nhiều hơi có chút hương vị giống như các bậc tôn giả, làm cho Trương Văn Trọng cùng Tôn Đình Quân xem mà ngây cả người.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, Tôn Đình Quân nhịn không được ngoảnh mặt nhìn Trương Văn Trọng hỏi: "Trương tiên sinh, không biết vị tiểu sư phụ này đến từ đâu?"

Mặc dù Tôn Đình Quân kề vai chiến đấu cùng Vô Âm, nhưng lại không hề hay biết lai lịch của nàng. Lúc này, chứng kiến trong nụ cười của nàng ẩn chứa thiền vị thâm sâu, hiển nhiên là tuệ căn vững chắc, nên không khỏi tò mò.

Trương Văn Trọng giới thiệu: "Vị này là Vô Âm sư, đến từ Phổ Đà Sơn Diệu Tâm Am. Hơn nữa cũng đã kết thừa y bát của Quan Âm Bồ Tát."

Tôn Đình Quân liền bước lên phía trước, hạ bái nói: "Hóa ra là Vô Âm Sư của Diệu Tâm Âm, thất kính, thất kính!"

Vô Âm niệm phật, đáp lễ.

Thấy tình cảnh này, Trương Văn Trọng lắc đầu cười nói: "Tốt lắm, hai người không cần phải khách khí nữa. Chúng ta mau chóng đuổi tới phòng an ninh đi, hiện giờ thu thập Lệ Yểm mới là chính sự trọng yếu nhất."

Tôn Đình Quân và Vô Âm đồng thanh đáp: "Trương tiên sinh nói rất đúng!"

Sau khi thu hồi Hỗn Độn Lô, Trương Văn Trọng lập tức dẫn theo Tôn Đình Quân cùng Vô Âm, chạy tới phòng an ninh trong viện bảo tàng.

Giờ phút này, căn phòng an ninh đã bị nhóm người Lục Hòe, Tiêu Chấn và Hoắc Thanh vây chặt như cối nêm. Nhìn cả đám bọn hắn đều giương cung bạt kiếm, hơn phân nửa là đã xảy ra xung đột với Lệ Yểm trốn ở trong căn phòng an ninh.

Chứng kiến ba người Trương Văn Trọng chạy tới. Lục Hòe, Hoắc Thanh, Tiêu Chấn vội vàng bước lên nghênh đón.

Hàn huyên một lúc sau, Trương Văn Trọng vào thẳng chủ đề hỏi: "Xem bộ dáng của mọi người, chẳng lẽ là đã phát sinh qua xung đột với Lệ Yểm sao?"

"Phải rồi." Lục Hòe gật đầu trả lời: "Ngay lúc trước khi chúng ta bao vây phòng an ninh, thì Lệ Yểm ẩn núp ở bên trong cũng phát hiện. Hắn từ trong xông ra chém giết, muốn trùng phá vòng vây. Kết quả bị chúng ta liên thủ đánh ngược trở về."

Khi nói những lời này, ngữ khí của Lục Hòe không che giấu nổi tâm tình khiêu ngạo. Dù sao người bọn hắn đánh bại, cũng là Lệ Yểm tiếng tăm lẫy lừng. Mặc dù hiện giờ thực lực của Lệ Yểm không thể bằng thời kỳ đỉnh phong ngày trước, hơn nữa còn tiêu hao sáu bảy thành ma khí ở trên người Vô Âm, đã như nỏ mạnh hết đà. Nhưng dù sao nó vẫn là Lệ Yểm ah! Có thể đánh bại một cái thượng cổ yêu ma như nó, thử hỏi đám người Lục Hòe sao có thể không kiêu ngạo đây?

Tiêu Chấn cũng ở phía sau mở miệng, tin tưởng mười phần nói: "Thông qua lần giao thủ vừa rồi, chúng ta phát hiện yêu lực của Lệ Yểm đang cực kỳ suy yếu. Chúng ta tin tưởng, lấy thực lực bây giờ của chúng ta, muốn tiêu diệt nó hẳn là không thành vấn đề đâu."

Hoắc Thanh hung hăng dẫn đầu nói: "Trương tiên sinh, thỉnh hạ lệnh đi. Liễm Sơn kiếm tông chúng ta nguyện làm quân tiên phong, đánh thẳng vào phòng an ninh, truy diệt Lệ Yểm!"

Câu nói này của Hoắc Thanh, như cảnh tỉnh người dẫn đầu của những tông phái khác, bọn hắn vội vàng nhảy tới trước mặt Trương Văn Trọng nói: "Liễm Sơn kiếm tông đã lập không ít công lao rồi. Trận tiên phong lần này, xin hãy nhường cho chúng tôi đi!"

"Chúng tôi cam đoan sẽ không để cho Lệ Yểm chạy trốn đâu!"

Người dẫn đầu của những tông phái này, sở dĩ biểu hiện tích cực ra như thế, đều là bởi vì bọn hắn nghĩ, làm quân tiên phong đi đánh Lệ Yểm chính là công lao lớn nhất. Hơn nữa, thông qua lần giao phong vừa rồi, bọn hắn phát hiện thực lực của Lệ Yểm đã giảm sút thảm trọng. Cho nên phần công lao này, sẽ không phải mất bao nhiêu sức lực để thu về tới tay. Thử hỏi, gặp một cơ hội tốt như thế này, lại có ai không muốn đi tranh thủ đây?

Đám người biểu hiện ra sự nhiệt tình quá mức, khiến cho Trương Văn Trọng cười khổ không thôi. Ngay khi hắn chuẩn bị lên tiếng nói chuyện, thì một cái thanh âm băng sương, bất thình lình truyền ra từ gian phòng an ninh: "Trương Văn Trọng, cuối cùng thì ngươi cũng tới, ta chờ ngươi đã lâu rồi. Ở đây ta có một bút giao dịch, muốn cùng ngươi đàm luận một chút..."

Thanh âm băng lạnh này, chính là của Lệ Yểm phát ra.

Khi thanh âm của Lệ Yểm vọng ra, thì những tông phái đứng xung quanh Trương Văn Trọng đều ngậm chặt miệng lại, xoay đầu đem ánh mắt quẳng ném tới phòng an ninh.

Trương Văn Trọng khẽ cau mày hỏi: "Giao dịch? Giao dịch cái gì?"

"Bút giao dịch này hiển nhiên là sẽ làm cho ngươi phải hứng thú..." Nương theo thanh âm này, một luồng cuồng phong se lạnh thổi bung cánh cửa phòng an ninh ra.

Sau khi cánh cửa gian phòng mở toang hoang, Trương Văn Trọng lập tức trông thấy Lệ Yểm... và hai nữ nhân đứng ở bên cạnh người nó.

"Lâm Tử Mạn? Mã Hiểu Toa?"

"Ta nghe nói, nữ nhân này chính là người yêu của ngươi?" Luồng hắc vụ bao quanh thân thể Lệ Yểm thổi bừng lên, hóa thành một cánh tay tráng kiện, giữ chặt vào cổ Lâm Tử Mạn: "Ta đang nghĩ xem, ngươi có muốn nhìn thấy cảnh tượng, ta bóp nát cổ nữ nhân này hay không a?"

Trương Văn Trọng khẽ nhíu mày, bên trong đôi con ngươi chợt xuất hiện lên một cỗ sát khí. Bất quá, rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn dùng tính mạng của hai người họ, đánh đổi lấy tính mạng của nhà ngươi sao?"

Lệ Yểm hồi đáp: "Ta luôn muốn thương thảo với những người thông minh. Bởi người thông minh luôn biết ta muốn cái gì. Mà ngươi, hiển nhiên cũng là một gã thông minh cơ trí đó."

Nghe thấy Trương Văn Trọng và Lệ Yểm nói chuyện với nhau. Mấy người dẫn đầu của những tông phái kia, nhịn không được tiến lên, nhỏ giọng khuyên giải: "Trương tiên sinh, Lệ Yểm này nhất định không thể buông tha được!"

"Lần này chính là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Lệ Yểm. Nếu để nó chạy thoát, lần sau chúng ta đừng hi vọng tru sát được nó nữa nha!"

Từ đầu đến cuối, Lệ Yểm thủy chung vẫn không lên tiếng, chẳng qua đôi mắt màu máu thì không ngừng dán chặt lên trên người Trương Văn Trọng. Mà cánh tay do hắc vụ biến thành, cũng đang dần dần dùng sức bóp chặt lại...

"Các ngươi không cần nói nữa, ta đều tự có chủ trương rồi." Trương Văn Trọng khoát tay ngăn cản chúng nhân khuyên giải, nói: "Tránh qua một bên đi. Yên tâm, công lao và khen thưởng, ta sẽ không thiếu một phần dành cho những người ở đây đâu!"

Thấy toan tính của mình sắp thành công, Lệ Yểm không khỏi đắc chí, cười phá lên. Một tay đẩy Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa về phía Trương Văn Trọng đồng thời thả người về phía sau như cánh diều đứt đây, cấp tốc bay đi: "Tiểu tử họ Trương, hai nữ nhân này nhường cho ngươi! Hôm nay chịu thiệt thòi trên tay ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ quay lại đòi món nợ này!"

Lệ Yêm dùng lực lượng rất lớn, trong nháy mắt đẩy Lâm Tử Mạn cùng Mã Hiểu Toa nhào về phía Trương Văn Trong. Bất quá, khiến cho người ta khiếp sợ nhất chính là, lúc này trong đôi con ngươi của Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa đều tản mát ra một luồng quang mang yêu dị màu máu. Tiếp theo, hung hăng vung chủy thủ giấu trong tay áo lên, đấm thẳng tới phía Trương Văn Trọng.

"Kiệt kiệt... Tiểu tử họ Trương, ngươi không ngờ ta vẫn còn ẩn tàng một chiêu này chứ hả?" Trong khi đào tẩu, Lệ Yểm nhìn thấy tình cảnh này, thì không khỏi điên cuồng cười phá lên. Nhưng mà nó cười chưa dứt hai tiếng, thì thanh âm bỗng nhiên ngừng bặt, thay vào đó là đôi con ngươi màu đỏ sậm, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đứng chặn ở phía trước.

"Làm... làm sao có thể chứ?"

Lệ Yểm ngoảnh mặt lại phía sau. Thì trông thấy Lâm Tử Mạn cùng Mã Hiểu Toa, đang bị Nhan Chân Khanh dùng lôi điện trục xuất yêu linh bám ở trên người.

"Đã quên nói cho ngươi biết, ta tinh thông Quan Khí Bát Pháp, liếc mắt một cái có thể nhìn ra, trên người Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa đã bị ngươi cấy yêu linh vào." Đúng lúc này, thanh âm của Trương Văn Trọng vang lên.

Lệ Yểm phục hồi lại tinh thần, muốn phóng qua người Trương Văn Trọng mà đào tẩu. Nhưng, Trương Văn Trọng đã kịp giương Bàn Long Ngọc Xích trong tay lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đâm thẳng vào đầu của nó.

Phần não bộ, chính là điểm yếu hại trí mạng của Lệ Yểm!

"A... a... a... a... a..." Trong tiếng kêu gào thảm thiết, luồng hắc vụ bao quanh trên người Lệ Yểm suy giảm rất nhanh...

Lệ Yểm... đã tru diệt thành công rồi?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-707)