← Ch.1060 | Ch.1062 → |
Lúc này người qua đường ngược lại rất bình tĩnh, người khác chỉ hưng phấn, nhưng hắn còn có nhiệm vụ, nhiệm vụ này là thần tượng Thần Tiễn đại nhân giao cho hắn, dù thế nào hắn cũng muốn mình viên mãn hoàn thành.
Khoảng chừng mười phút sau, mấy đạo nhân ảnh giống như thiểm điện đáp xuống Hạo Thiên thành, những người này chính là đám người Khâu Vân Bình, nhưng bọn họ đã biết xảy ra chuyện gì. Khi bọn họ tới nơi cũng đã nghe được lôi điện bi ca, quá nhanh, tất cả đều xảy ra quá nhanh, Trịnh Tú Nhi lại không thể chống đỡ được hai mươi phút trong tay Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập...
Khâu Vân Bình ở trong thành, hắn có thể nghĩ đến trận chiến này có lẽ không thảm liệt như trong tưởng tượng, dù sao năng lực chiến đấu chính diện của Trịnh Tú Nhi cũng không mạnh, năng lực chủ yếu của nàng là cấm chú, nếu bị Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đột nhiên xuất thủ đánh lén, có thể ngay cả cơ hội đào tẩu nàng cũng không có.
- Đại nhân...
Bỗng nhiên, một thanh âm xuất hiện bên tai Khâu Vân Bình, Khâu Vân Bình nhìn về phía người đó. Người kia chính là người qua đường, lúc này người qua đường nơm nớp lo sợ đứng ở đó, nhưng hắn biết, người trước mặt chính là cường giả thiên đình Khâu Vân Bình trong truyền thuyết, bình thường mà nói ngay cả tư cách thấy người này hắn cũng không có, chứ đừng nói là chính diện đối thoại.
Thế nhưng trong nháy mắt người qua đường lại nghĩ, mình là đại diện cho Âu Dương, là đại diện của Thần Tiễn, hắn có tư cách đứng đối diện với Khâu Vân Bình, cho nên người qua đường mượn luồng khí thế này, trực tiếp ưỡn thẳng ngực nhìn Khâu Vân Bình.
Khâu Vân Bình cũng ngẩn người, phải biết rằng, một phàm nhân dám ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trực diện với hắn như vậy là chuyện trước nay chưa từng có. Nếu là trước đây, Khâu Vân Bình tuyệt đối sẽ dùng một chiêu đập chết người kia, nhưng nhìn thấy người này có ý tứ, Khâu Vân Bình thật sự muốn xem xem tên gia hỏa này muốn làm trò gì!
- Thần Tiễn đại nhân có lời kêu ta chuyển cho ngươi!
Người qua đường ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc này hắn thật sự không làm yếu đi khí thế của Âu Dương!
- Ha ha ha ha! Ta cứ thắc mắc tại sao một phàm nhân dám dối diện với ta như vậy, thì ra ngươi mượn đại thế của Âu Dương!
Khâu Vân Bình cũng minh bạch, với thần thế cường đại của mình, đừng nói là một phàm nhân, cho dù là Tiên Tôn cũng không dám đối diện với mình, nhưng lúc này người qua đường lại mượn đại thế của Âu Dương, đứng đối diện với Khâu Vân Bình, hắn phảng phất giống như hóa thân của Âu Dương, đương nhiên có thể thong dong bình tĩnh.
- Nói đi!
Khâu Vân Bình cũng không làm khó hắn, dù sao có câu nói rất hay, lưỡng quân giao chiến không chém sứ giả!
- Lời này là Trịnh Tú Nhi nói trước khi chết, Trịnh Tú Nhi kêu Thần Tiễn chuyển lại cho ngươi, đừng để đến lúc sắp chết mới hiểu được ý nghĩa của sinh tồn không phải cừu hận và đối lập!
Người qua đường nói xong câu đó cũng không đợi Khâu Vân Bình nói gì, xoay người rời đi.
Hành động của người qua đường khiến những người không dám hé răng xung quanh đều giật mình. Trong Hạo Thiên thành người này chỉ là một phế vật điển hình, nhưng lúc này hắn lại dám chính diện đứng trước mặt cường giả thiên đình Khâu Vân Bình, bình tĩnh nói ra những lời này, cuối cùng không đợi Khâu Vân Bình nói gì, tự mình rời khỏi, đây là khái niệm gì chứ?
Lúc này cho dù là cường giả cấp Tiên Tôn cũng phải coi trọng người qua đường, không từ mà biệt, vừa rồi Khâu Vân Bình nói ngươi mượn đại thế của Âu Dương đã đủ chứng minh!
Một người có thể mượn đại thế của Thần Tiễn, trong mắt những người khác khẳng định nghĩ hắn có quan hệ không bình thường với Âu Dương, sau đại chiến lần này uy danh của hắn trong Hạo Thiên thành trong khoảng thời gian ngắn cũng vang vọng khắp nơi, không ai dám đắc tội với người từng là phế vật này nữa.
Chuyện người qua đường chính là sứ giả của Âu Dương cũng lan truyền nhanh chóng, thậm chí có rất nhiều cường giả nhìn thấy người qua đường đều có lễ tiết, chuyện này ngay cả bản thân người qua đường cũng không ngờ.
- Đại ca, làm sao đây?
Trong mắt Kim Chung Đồng Tử cũng chứa đầy nghi vấn.
- Thu Linh đi theo ta, ngươi và Phiến Tử đi cùng nhau, đừng tách ra, hai người bọn họ ở cùng nhau, trong nháy mắt có thể đánh chết bất cứ người nào trong chúng ta.
Lúc này Khâu Vân Bình đã cẩn thận hơn, nhưng hắn cẩn thận cũng vô ích, bởi vì lúc này Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đã lần thứ hai tiến về Minh Khê thành.
Mặc dù lần trước thiên đình đại náo Minh Khê thành, nhưng sau khi mọi chuyện trôi qua, Minh Khê thành cũng hồi phục lại phồn vinh trước đây, nhưng ai có thể nghĩ đến, trong Minh Khê thành cách tổng bộ thiên đình gần như vậy lại ẩn giấu hai đại tôn thần!
Trong một tòa thanh lâu... Không sai, chính là trong một tòa thanh lâu, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đang uống hoa rượu, đương nhiên, cái mà bọn họ gọi là uống hoa rượu cũng chỉ là uống rượu, nhiều nhất chính là tìm mấy cô nương xinh đẹp nhảy múa, tuyệt đối không dùng đao thương làm cái gì, dù sao hai người cũng không thể bày ra thân phận ở đây.
Nếu như tin tức tổ hợp Thần Tiễn Âu Dương và Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập đi chơi gái truyền ra ngoài, sợ rằng còn chấn động gấp trăm lần chuyện Âu Dương náo loạn thiên đình.
Ở nơi như vậy, hai người bọn họ đều liệu định thiên đình tuyệt đối sẽ không đến kiểm tra, ai có nghĩ đến hai nhân vật tổ cấp lại trốn trong thanh lâu uống hoa rượu? Chuyện này quá điên cuồng.... .
Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập ngồi trước cái bàn, lúc này những người xung quanh đều đang thảo luận chuyện hai người bọn họ giết chết Trịnh Tú Nhi ở Hạo Thiên thành, nhưng nghe đồn và hiện thực vốn không bao giờ giống nhau, tin đồn thì kiểu gì cũng có.
Có người nói Âu Dương dùng một mũi tên giết chết Trịnh Tú Nhi! Có người nói Âu Dương để Trịnh Tú Nhi kêu khóc thấu trời trước, cuối cùng đột phát thần uy giết chết Trịnh Tú Nhi.
Kỳ quái nhất là có người nói Trịnh Tú Nhi và Âu Dương kỳ thực là tình nhân gì đó, sở dĩ Trịnh Tú Nhi đối nghịch với Âu Dương là vì nàng bị Âu Dương vứt bỏ! Đồn đại thật là đáng sợ, hai người cả đời đối địch, chỉ là đến thời khắc cuối cùng mới hóa giải thù hận mà thôi, kết quả tới miệng người khác lại biến thành Âu Dương vứt bỏ Trịnh Tú Nhi, Trịnh Tú Nhi trong cơn tức giận mới đối nghịch với Âu Dương...
- Khoản nợ phong lưu của tiểu tử ngươi thật sự không ít!
Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy những chuyện này đều mỉm cười, mặc dù từ đầu tới cuối, người chính diện giao phong với Trịnh Tú Nhi đều là Ngụy Bỉnh Dập, nhưng nhân vật chính trong lời đồn lại trở thành Âu Dương. Nhưng Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối không tức giận, có thể nhìn thấy Âu Dương bị chê cười, cơ hội như vậy thật sự không dễ tìm.
- Nhiều sơn hào hải vị như vậy còn chưa lấp đầy miệng ngươi sao!
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, lúc này tên gia hỏa đó đang trái ôm phải ấp, hoàn toàn không còn sự thận trọng mà một cường giả tổ cấp nên có.
- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi không phải còn là một xử nam chứ?
Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha, ôm một mỹ nữ bên cạnh đùa giỡn, còn Âu Dương lại vì câu nói vừa rồi của Ngụy Bỉnh Dập làm cho đỏ mặt.
← Ch. 1060 | Ch. 1062 → |