← Ch.083 | Ch.085 → |
Lâm Thiên Nam mỉm cười nói: " Hiểu Vũ! Lần này đấu giá hội chấm dứt đến nhà của ta ngồi một chút." Tên của thiên tài Trương Hiểu Vũ ở trong những người thường truyền không rộng, chỉ là một ít người có mánh khoé thông thiên mới biết rõ ràng, Lâm Thiên Nam đối với Trương Hiểu Vũ nhiệt tình ngay cả tiểu mập mạp Lâm Thiên Hào cũng có chút ghen ghét.
"Nhất định." Đi qua ngồi một chút, đơn giản là ăn miếng cơm uống miếng trà, thuận tiện đàm luận chút cảm tình, Trương Hiểu Vũ tinh tường vô cùng.
Đi vào phòng đấu giá, nơi đây có thể dung nạp tám ngàn người, các chỗ ngồi trên cơ bản đã đầy hết, chỉ có mấy hàng ghế xa hoa trước nhất còn không ít. Những thứ này là chỗ ngồi cung cấp cho người có thân phận, dù sao không có khả năng để Vương gia và người thường ngồi cùng một chỗ, không phải làm cho người khác chê cười sao?
Bị Lâm Thiên Nam lôi kéo tiến vào chỗ ngồi khách quý, Trương Hiểu Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, mềm mài cơ hồ khiến thân thể có xúc động muốn nằm ườn xuống, tuyệt đối không phải những ghế ngồi cứng ngắc kia có thể bằng được.
"Lão Nam, ta là Đại Phú, ngươi còn nhớ ta không?" Ngay khi mấy người ngồi xuống không bao lâu, đi tới một cái trung niên nhân hói đầu ngăm đen, bộ dáng có chút xấu xí, nhưng mà nữ nhân ôm cánh tay hắn lại rất xinh đẹp, tuổi cũng bất quá hai mươi bảy hai mươi tám, thân hình như thủy xà uốn éo uốn éo làm cho người ta dục hỏa đại thịnh.
Lâm Thiên Nam nhớ lại một chút, nhếch môi nói: "Ngươi là Ngô Đại Phú, hình như chúng ta đã hai mươi mấy năm không gặp nhau rồi!"
Ngô Đại Phú cảm thán nói: "Hai mươi mấy năm trước chúng ta đều là tiểu nhị trong một tửu lâu, khi đó động lực mỗi ngày chính là được vài cái bánh bao nóng hổi." Hai người hai mươi mấy năm trước đều là hài tử nhà nghèo, về sau Ngô Đại Phú đi xa tha hương, Lâm Thiên Nam lưu lại làm ăn, dần dần khai sáng sự nghiệp của mình.
"Đây là nhi tử của ngươi à, trôn rất tuấn tú, tuyệt không như ngươi!" Ngô Đại Phú chú ý tới Trương Hiểu Vũ ngồi ở bên cạnh Lâm Thiên Nam.
Trương Hiểu Vũ nghe vậy cười khổ, cái hiểu lầm này cũng hơi tếu một chút.
Lâm Thiên Nam không hề lúng túng chút nào nói: "Đây là tiểu huynh đệ bằng hữu của ta, khuyển tử là hắn." Nói xong chỉ chỉ vào Lâm Thiên Hào tiểu béo phì ngồi cùng thê tử.
Lâm Thiên Hào u oán nói: "Ngô thúc thúc tốt."
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, như vậy Trương Hiểu Vũ muốn đứng lên nhường chỗ cho hai người họ ngồi cùng nhau, Lâm Thiên Nam lại giữ chặt hắn nói: "Không có việc gì, ba huynh đệ chúng ta hảo hảo tâm sự."
Trương Hiểu Vũ đổ mồ hôi, sao mình lại biến thành người có cùng bối phận với bọn họ rồi.
Ngô Đại Phú vào nam ra bắc, những năm này cũng tích lũy được gia sản khổng lồ, so với Lâm Thiên Nam không kém hơn chút nào, thấy Lâm Thiên Nam coi trọng Trương Hiểu Vũ như vậy, tự nhiên biết rõ thân phận của hắn không đơn giản, nhận thức một chút đối với mình không có chỗ xấu.
Trong quá trình nói chuyện phiếm, đối với Ngô Đại Phú Trương Hiểu Vũ ngược lại sinh lòng bội phục, người này trong việc buôn bán có rất nhiều cách nhìn, không kém hơn những khái niệm buôn bán kiếp trước chút nào, khó trách có thể trở thành phú hào cùng một cấp độ với Lâm Thiên Nam.
Cũng như vậy, Ngô Đại Phú cũng nhìn Trương Hiểu Vũ với cặp mắt khác xưa. Thì ra là một tuyệt thế thiên tài, bọn họ mặc dù bạc lấy không hết, dùng không cạn, mấy đời cũng không cần lo ăn mặc, nhưng mà cái Đại Lục này là Đại Lục võ giả, mà không phải Đại Lục thương nhân, một khi võ giả thành danh, đi tới chỗ nào cũng đều được tôn kính. Mà thương nhân được tôn kính chỉ là do tài phú, nếu như đắc tội thế lực lớn, nói không chừng một đêm sụp đổ cũng là chuyện có thể.
Trong lúc vô hình, thái độ Ngô Đại Phú cung kính hơn rất nhiều, muốn cùng Trương Hiểu Vũ tạo nên quan hệ tốt đẹp, từ nay về sau chiếu cố xuống nhiều hơn.
"Hiểu Vũ." Lý Đức cũng tới, ngồi ở hàng phía trước, nhìn thấy Trương Hiểu Vũ nhãn tình sáng lên, mở miệng nói.
Trương Hiểu Vũ đứng lên nói: "Lâm bá phụ, Ngô bá phụ, ta đi trước."
Lâm Thiên Nam và Ngô Đại Phú đều có chút không tình nguyện, Ngô Đại Phú hỏi: "Lão Nam, người trẻ tuổi kia là ai." Có thể ngồi ở hàng ghế khách quý phía trước, thân phận địa vị rõ ràng cao hơn so với bọn hắn.
"Đó là Tiểu Hầu Gia Kim Quang Quận Thành, là bằng hữu khuyển tử và Hiểu Vũ."
Ồ! Ngô Đại Phú ánh mắt giật giật.
Gần nửa canh giờ đi qua, trước bàn đấu giá đi ra một vị cẩm y lão nhân, mỉm cười đứng ở trên đài đấu giá.
"Xin mọi người im lặng một chút!" Lão nhân thay đổi giọng lớn tiếng nói.
Theo thanh âm của lão nhân, tiếng huyên náo trong hội đấu giá dần dần chuyển yếu, vô số ánh mắt quăng hướng về phía trên đài đấu giá, mặt mũi tràn đầy lửa nóng.
"Lần này vật phẩm đấu giá có tổng cộng một trăm hai mươi hai vật, cũng là một lần đấu giá hội lớn nhất trong mười năm của Kim Quang phòng đấu giá, sẽ có rất nhiều thứ các vị có khả năng mới nghe lần đầu, bất quá ta sẽ giới thiệu cho tất cả mọi người. Ta không nhiều lời nữa, hiện tại đấu giá hội bắt đầu." Cẩm y lão nhân biết rõ lúc này mọi người muốn nghe cái gì, nếu nói nhảm nhiều chắc chắn sẽ làm người ta không vui.
Cẩm y lão nhân gọn gàng linh hoạt được cả sảnh đường ủng hộ, không ít nhân vật thế lực lớn âm thầm gật gật đầu, tâm tình thư sướng.
Một võ giả cường tráng hai tay bưng một cái khay được che một miếng vải đen đi tới, sau đó thật cẩn thận đặt nó ở trên cái đài chế tạo bằng ngọc, khom người thối lui.
Cẩm y lão nhân mạnh mẽ xốc miếng vải đen lên, bên trong là một thanh chiến đao màu vàng thẫm, dài bốn thước, rộng ba tấc, tạo hình cổ xưa hoàn mỹ, trên mặt khắc một ít hoa văn, ở cuối chuôi đao có điêu khắc một đầu sói, hiển nhiên là do một đại danh gia điêu khắc. -
"Đao này tên là Lang Đầu Chiến Đao, chế tạo từ ô kim, nặng tám mươi mốt cân, chẳng những trình độ cứng cỏi vượt xa Tuyết Ngân Thiết, mà phương diện quán thâu nguyên lực cũng có chút xuất sắc, chém sắt như chém bùn không nói chơi. Các vị nếu có hứng thú, thì cũng không nên tiếc rẻ tiền tài, dù sao một thanh vũ khí tốt có thể gia tăng sức chiến đấu, từ nay về sau đi ra bên ngoài không thể nghi ngờ sẽ an toàn hơn rất nhiều." Lão nhân nắm chiến đao nhẹ nhàng chấn động, đao mang màu ngọc bích phóng lên trời, làm cho người ta có cảm giác vô cùng linh động thông thuận, rõ ràng không phải vũ khí bình thường có thể so sánh.
Chiến đao chế tạo từ ô kim, đây chính là tài liệu kim loại so với Tuyết Ngân Thiết còn cứng cỏi hơn mấy lần, độ cứng cùng với tinh cương bách luyện không sai biệt lắm, nhưng mà tính dẫn đạo nguyên lực của nó so với tinh cương bách luyện mạnh hơn mười lần, cầm một cây chiến đao ô kim và so sánh với chiến đao bình thường, chiến đao ô kim có thể khiến người nắm giữ đánh ra nguyên lực càng mạnh, không cần tiêu hao quá nhiều khi quán thâu vào đao.
Lão nhân vừa dứt lời, phía dưới lập tức nóng bỏng lên, một cây vũ khí tốt theo như lời lão giả, thật sự quá trọng yếu, đặc biệt võ giả đồng cấp tranh đấu, vũ khí ai tốt hơn thì tỷ lệ cán cân thắng lợi hướng về hắn cũng sẽ lớn một chút.
Lần đầu tiên đấu giá, giằng co thời gian uống cạn chung trà, Lang Đầu Chiến Đao bị một Đại Võ Sư mặt mũi tràn đầy hưng phấn lấy ba ngàn lượng hoàng kim thành công mua về.
Ở lần đấu giá đầu tiên tiến hành thuận lợi, các lần đấu giá kế tiếp bắt đầu xuất hiện những vật phẩm hiếm thấy làm cho người ta hoa mắt, như chiến giáp, vũ kỹ, công pháp vân vân, làm cho hào khí phòng đấu giá tiếp tục kéo lên, nóng nảy liên tục.
"Vật phẩm đấu giá thứ sáu mươi tám là dược phẩm cấp năm: Khoách Mạch Kim Đan, tin tưởng rất nhiều người đều nghe qua tên của nó, những võ giả khổ não nguyên lực không đủ dùng hiện tại không lo lắng nữa, đúng vậy, Khoách Mạch Kim Đan có thể khuếch trương kinh mạch, làm rộng đan điền, tăng lên khoảng ba thành nguyên lực."
"Giá khởi điểm ba vạn lượng hoàng kim, bắt đầu!" Lão giả cười mỉm chỉ vào trong bình ngọc đựng đan dược trong suốt, tràn ngập hưng phấn nói.
Oanh, cả phòng đấu giá lập tức bạo động, đan dược có thể làm cho nguyên lực càng thêm hùng hậu, đây cũng không phải là đan dược thông thường, bình thường có tiền cũng mua không được, hiện tại có cơ hội có được nó, mỗi người đều xoa tay, chuẩn bị bắt đầu đấu giá.
← Ch. 083 | Ch. 085 → |