← Ch.480 | Ch.482 → |
Ngày thứ năm đã đi qua được một phần ba, thứ hạng từ người thứ mười một đến người thứ hai mươi cũng đã được xác định, Ngô Giai là người thứ mười một, Bạch Đế thứ mười ba, Kiếm Cuồng là mười lăm, còn lại có tới năm người là Chí Cao Tông đệ tử.
"Thật kích động! Hôm nay là thi đấu xếp hạng mười người còn lại đó".
"Tam đại đế quyết đấu, cứ nghĩ đến đã đủ làm cho huyết mạch phun trào, ta cảm giác nhịp tim mình có chút không bình thường rồi".
So sánh với khán giả đang kích động thì mười người còn lại đều rất bình tĩnh, ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời, tựa như nói cũng sẽ làm cho mình tiêu hao một tia năng lượng cực kỳ bé nhỏ vậy.
Đương nhiên, Trương Hiểu Vũ vẫn thủy chung bộ dáng mỉm cười cùng mọi người trong phòng cười nói với nhau, thỉnh thoảng còn giảng giải một chút về thực lực của những người đang thi đấu.
"Ta phỏng chừng nếu không sai thì đứng thứ tư là Bằng Đế, đứng thứ năm là Không Đế, thứ sáu là Tử Đế, đứng thứ bảy thứ tám sẽ là Tinh Đế và Thương Đế, thứ chín và mười là Chí Cao Tông Thanh Đế và Phạt Đế". .
Lạc Thi Thi hoài nghi nói: "Chính xác như vậy sao, sao ngươi biết được".
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Cũng không sai biệt là mấy đâu, các ngươi cứ xem thì biết thôi".
Thi đấu xếp hạng Top 10 tự nhiên là không cần phải chia ra mười cái thi đấu thể tràng, trong khí tráo thật lớn hết thảy tiểu khí tráo đều đồng thời tiêu thất đi, diện tích đài thi đấu nhất thời biến thành gấp mười lần, đạt tới phương viên hơn trăm dặm.
"Số 2 Nguyên Đế đấu tứ hào Bằng Đế".
Trên ghế trọng tài truyền đến thanh âm.
"Bằng Đế sẽ không bỏ quyền chứ! Cũng có thể, bảo tồn thực lực là điều tối trọng yếu".
"Không sai biệt lắm, Nguyên Đế tuy rằng chưa lên sân khấu nhưng dùng mông nghĩ cũng biết hắn phi thường lợi hại, Bằng Đế sẽ không mất lý trí như vậy chứ".
Tuy nhiên Trương Hiểu Vũ lại không cho là như thế, Bằng Đế và Nguyên Đế mặc dù có sự chênh lệch nhưng so sánh với những người khác mà nói, sự chênh lệch này tính toán là rất nhỏ, hơn nữa hai bên đều có con bài chưa lật, vị trí thứ tư của hắn đã tương đối vững rồi, nếu như không dám khiêu chiến Nguyên Đế thì đây là một sự sai lầm.
Quả nhiên, Bằng Đế mặt không chút thay đổi đi vào đài thi đấu mà không có lựa chọn bỏ quyền.
Cửa phòng mở ra, Nguyên Đế vốn chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt mọi người hiện thân đi ra, người này một thân phổ thông nhũ bạch sắc trường bào, tướng mạo cũng bình thường, điều duy nhất không bình thường là cặp mắt thâm bất khả trắc kia, trong đó mang theo vẻ bình thản mà huyền ảo thường nhân khó có thể hiểu được, nhìn đến nơi đây hữu tâm nhân phát hiện ra, Nguyên Đế và Sang Đế rất giống nhau, đều có tướng mạo phổ thông, thực lực không thể hiện ra chỉ có khí chất là có một chút khác biệt mà thôi.
Một bước ra, Nguyên Đế đã lên đến đài thi đấu chắp tay mà đứng.
Con ngươi hơi co rút lại, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ: quả nhiên, Nguyên Đế này đã đạt đến Nguyên lực hóa hình đỉnh kỳ, hầu như là sắp ngưng tụ nguyên thần thành tựu Võ thánh rồi, chỉ Võ thánh mới có thể có Nguyên thần hợp nhất, một cái giơ tay nhấc chân đều có tối đại uy lực.
Bằng Đế hiện nay mới chỉ là Nguyên lực hóa hình trung kỳ đỉnh, tại tu vi cảnh giới còn kém Nguyên Đế không ít, tuy nhiên hoang nhân lại không thể dĩ tu vi mà luận định thực lực được, thần thông cũng là một nhân tố rất lớn.
"Ra tay đi!" Nguyên Đế bình thản nói.
Bằng Đế cũng không khách khí, hai cánh khẽ đập rồi như hai thanh hắc sắc thiết chùy đập qua. Khẽ vung tay lên, Nguyên Đế phảng phất như thế ngoại cao nhân không mang theo một tia khói lửa đón đỡ công kích. Tốc độ đáng sợ của Bằng Đế ở trước mặt hắn không hề có tác dụng gì, mỗi một lần xuất thủ đều bị hắn sớm chặn lại, lực đạo dùng không đến mức tận cùng, dường như ngay khi tốc độ đạt tới cực hạn thì đột nhiên bị dừng ngay làm cho hắn cảm giác không thoải mái.
Màn giao thủ nhìn như phong khinh vân đạm thế nhưng cả đài thi đấu nhưng đều nổi lên kinh đào hãi lãng, thổ thạch văng tung tóe, ngày tận thế xem ra cũng không khác gì hơn cái này.
"Côn Bằng Chân Thân, Khai sơn liệt địa".
Bằng Đế lần đầu tiên biến thành hoang thú chân thân, thân thể là một con chim đại bàng dài vài dặm, hai cái móng vuốt sắc bén đột phá không gian lao về phía Nguyên Đế chộp tới.
Sau khi biến thành hoang thú chân thân, lực lượng của hoang nhân gia tăng gấp đôi nhưng có khuyết điểm là chỉ có thể vận dụng được lực lượng thân thể mà thôi, chỉ có khả năng đối mặt với đối thủ có thực lực không sai biệt lắm còn đối mặt với Nguyên Đế thì có trăm ngàn chỗ hở.
"Lục Thiên Chưởng!".
Thân hình Nguyên Đế chợt phiêu hốt rồi ngay sau đó một chưởng của hắn đã cách không ấn lên ngực Bằng Đế. Thân hình to lớn của Bằng Đế lúc này giống như một cọng rơm rạ không trọng lượng vậy, bị hất đi va vào vách cái lồng khí thật lớn kia.
Từ hoang thú chân thân biến trở về nhân thân, Bằng Đế phun ra từng ngụm từng ngụm tiên huyết, trên ngực lại xuất hiện một vết chưởng ấn sâu đụng tới xương cốt.
"Đa tạ đã thủ hạ lưu tình, bất quá ta còn chưa chịu thua đâu". Bằng Đế mở miệng nói.
Nguyên Đế tay trái để ở sau lưng gật đầu nói: "Ta cũng không muốn ngươi chịu thua ngay, chỉ muốn thử xem thần thông của ngươi đã đạt đến tình trạng gì rồi". Bằng Đế và Không Đế sau khi đánh một trận cũng chưa lộ ra con bài chưa lật chân chính của mình, về điểm này thì đại bộ phận mọi người đều biết.
"Hảo, sẽ cho ngươi biết thôi, Côn Bằng Thôn Thiên". Bằng Đế xoa xoa tơ máu trên khóe miệng rồi quát lên một tiếng lớn.
Một cái Hư ảnh Côn Bằng khổng lồ không kém gì chân thân từ trong cơ thể Bằng Đế thoát ra mang theo khí thế phô thiên cái địa hướng về Nguyên Đế mà thôn phệ. Trên mặt đất từng đám loạn thạch bị hút lên, thân hình Nguyên Đế cũng hơi xiêu về phía trước một chút, trường bào bay lật phật.
"Lục Thiên Chưởng!", tuy nhiên sau đó thân hình Nguyên Đế dường như đóng đinh tại chỗ rồi lại một chưởng nữa đánh qua.
Hư ảnh Côn Bằng há miệng huýt sáo dài, sau đó trong miệng dường như xuất hiện một cái dòng suối ánh sáng hỗn độn đem Lục Thiên Chưởng do Nguyên Đế thi triển ra nuốt vào.
"Ngay cả năng lượng cũng có thể thôn phệ, Bằng Đế này xác thực là có thủ đoạn". Bên trái Sang Đế, thanh niên đầu trọc Thanh Đế kinh thanh nói.
Sang Đế thản nhiên nói: "Côn bằng thần thông được xưng là có thể thôn phệ tất cả, tự nhiên đây không phải là hư danh, đáng tiếc là Bằng Đế tu vi quá kém, nếu như hắn đạt tới cảnh giới Nguyên lực hóa hình hậu kỳ thì mới có thể đánh cùng Nguyên Đế một trận được".
"Đại sư huynh, nếu như là ngươi thì sẽ đối mặt với Côn bằng thần thông của Bằng Đế thế nào?" Phạt Đế hỏi.
"Côn bằng thần thông cũng là một loại năng lượng cấu thành, vừa lúc có thể sử dụng để nâng cao uy lực Phệ thần cổ đằng của ta!".
Liên tiếp đánh ra thập chưởng, trong mỗi một chưởng đều ẩn chứa năng lượng đủ có thể phá hủy bất luận tinh cầu nào ngoài thánh vực nhưng Hư ảnh Côn Bằng phảng phất như là một cái động không đáy vĩnh viễn không đầy.
Bằng Đế cực kỳ tự tin nói: "Không cần uổng phí khí lực nữa, Côn bằng thần thông của ta tuy rằng là do năng lượng cấu thành nhưng trong đó có một chút Hỗn độn khí nên có thể đánh nát bấy bất luận năng lượng ngoại lai nào mà chuyển hóa thành thành lực lượng cho nó sử dụng, hiện tại tiếp một chiêu cực mạnh của ta - Thâu Thiên Hoán Nhật".
Trước miệng Hư ảnh Côn Bằng, một viên hắc sắc quang cầu to cỡ hạt nhãn bắt đầu ngưng tụ thành rồi từ từ biến lớn đến cỡ mấy chục thước giống một viên hắc sắc thái dương vậy.
Nguyên Đế lộ ra thần tình kinh ngạc, dĩ nhiên đem toàn bộ lực lượng của Lục Thiên Chưởng thu được chuyển hóa thành khỏa năng lượng cầu này, Thâu Thiên Hoán Nhật, có chút ý tứ.
Ba!
Hắc sắc thái dương dùng tốc độ cực nhanh trùng kích về hướng Nguyên Đế, ba động năng lượng bàng bạc còn chưa tiếp cận đối phương thì thổ địa và sườn núi xung quanh đã bị nghiền nát thành tro bụi, chỉ còn một chỗ chưa có bị phá nát đó chính là nơi do Nguyên Đế đang đứng, lúc này nơi đó đã thành khu vực hơn mười dặm duy nhất còn bãi đất.
"Đã quên nói cho ngươi biết, Lục Thiên Chưởng lúc trước ta mới chỉ dùng một thành lực lượng mà thôi".
Nguyên Đế khẽ cười, hắn nhằm về hắc sắc thái dương kia ấn ra một chưởng. Trên hắc sắc thái dương trong nháy mắt xuất hiện một dấu chưởng ấn to lớn, thế công liền bị ngăn trở lại mà dừng ở trên không trung.
Ầm ầm, hắc sắc thái dương dường như tinh cầu nổ tung vậy, bắn ra hắc sắc quang mang gai mắt rồi một vòng năng lượng quang quét ngang ra phá tan mọi vật trong khu vực thi đấu.
Thân hình bị năng lượng chấn động lui ra tới mép đài thi đấu, Bằng Đế hoãn khẩu khí, nói: "Ta thua, bất quá có thể đánh cùng ngươi một trận là một chuyện thật cao hứng rồi".
Nguyên Đế nói: "Côn bằng thần thông của ngươi rất lợi hại, nếu như không phải tu vi còn kém khá nhiều thì ta muốn thắng ngươi cũng không dễ dàng gì".
"Đợi khi đạt tới tình trạng kia rồi hãy nói đi!".
"Số 2 Nguyên Đế thắng, được năm điểm".
Qua trận chiến đấu này, thực lực của Nguyên Đế lần đầu tiên hiện lên mặt nước, Bằng Đế biểu hiện rất đẹp mắt, nhất là chiêu Thâu Thiên Hoán Nhật kia càng không thể tưởng tượng nổi, có thể chuyển hóa năng lượng của người khác thành của mình mà sử dụng, cái này không thể nói là không mạnh thế nhưng vẫn đơn giản thua ở trên tay Nguyên Đế như trước, mà đối phương từ đầu tới đuôi chỉ dùng một loại công kích mà thôi.
"Đây mới là phong phạm cao thủ, phong khinh vân đạm giải quyết bỉ tái, làm cho cảnh đẹp ý vui".
"Nguyên Đế đã lên sân khấu, thời điểm Sang Đế lên sân khấu cũng không xa, không biết ai là đối thủ của hắn".
"Thật mỏi mắt mong chờ quá đi!".
← Ch. 480 | Ch. 482 → |