← Ch.064 | Ch.066 → |
Đông Phương Sóc tới Dao Trì, liền được tin vương mẫu đi xa tới Phật quốc, lòng mừng khấp khởi, nghĩ: "Thật là trời giúp ta thành công đây. Vương mẫu không có đây, chỉ còn một đám tiên lại thủ hạ của bà ở lại nhà, ta bất tất phải tới gặp chúng, tránh khỏi để lại nhiều vết tích của vụ ăn trộm". Tình hình trong vườn ra sao, ông đã biết rõ, liền biến ra một cô gái nhỏ, một tay cầm cây kéo hái hoa, một tay xách cái giỏ, khoan thai tiến vào cửa chính. May mắn làm sao, vị tôn thần giữ vườn, nhân chủ nhân không có nhà, công việc thanh nhàn, coi ngày dài như năm, không có có trò gì tiêu khiển, mới rủ một số tôn thần đồng đạo, kéo nhau tới căn nhà nhỏ bên cạnh cửa vườn, bày trò đánh bạc. Đông Phương Sóc bất giác cười thầm: "Vương mẫu dùng hạng người này để giữ vườn, hỏng việc mất rồi. Nếu sớm biết thế này, chẳng cần có thánh chỉ của Hán đế, lão Sóc ta đã tới đấy hái trộm vài trái đào ăn chơi". Đang nghĩ như thế, đã nghe trong căn phòng nhỏ có tiếng người cười nói ồn ào, Đông Phương Sóc cười thầm, chầm chậm tiến lại, rón rén bước gần căn nhà nhỏ nhòm xem. Mấy người kia đang mải mê cờ bạc, không để ý tới người bên ngoài.
Đông Phương Sóc liền cười, lên tiếng:
- Các ông ham vui, chẳng biết trời đất là gì, trong vườn không có ai quản lý, lỡ có tên giặc nào to gan tiến vào, hái trộm đào thì sao? Ngày mai thánh mẫu trở về, tra ra vụ mất trộm, các ông đố tránh khỏi tội.
Mọi người nghe tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy một tiểu nha đầu liền thở phào, cười nói:
- Con nhỏ nhà ai đây? Dù cho uống mật gấu, ăn gan cọp, cũng không có kẻ nào to gan dám tới đây ăn trộm đào.
Một người khác cười nói:
- Chỗ này là cơ quan đầu não của thiên tiên, từ thủa khai thiên lập địa đến giờ, những kẻ trộm cắp ở đâu đó, có một hai tên tới đây nhòm ngó, đều bị phát hiện ra liền.
Mọi người nghe vậy, ồn ào tán tụng. Vị tôn thần bất giác vuốt chòm râu, mở miệng nói to tiếng:
- Nói vậy là nghĩa làm sao? Nơi nào chẳng có quân tử, thời nào chẳng có tiểu nhân, Dao Trì rộng lớn như thế, sao chẳng có một vài tên tiểu nhân vô phép vô tắc? Huống chi chỗ này là nơi bà lãnh tụ quần tiên trú ngụ, thì các vị thần tiên ở bốn biển, chín châu, ngũ nhạc bát hoang, cho tới các yêu tinh, quỉ quái ở dưới biển, trên đất liền, cách vài ngàn năm lại tới triều yết một lần. Trong số đó, lẽ nào lại chẳng có một vài tên bất tiếu trà trộn vào? Chẳng qua là bọn tiểu nhân khắp nơi, nghe oai danh vạn năm của tiểu thần, liền bở vía, chẳng dám đặt chân tới một hòn đất trong vườn này, nói chi tới chuyện hái trộm đào?
Nói rồi, lại cất cao tiếng, nói với mọi người:
- Này các vị, chẳng phải tiểu thần ta dám khoe khoang, phách lối, chứ từ khi tiểu thần tiếp nhận chức vụ này, khu vườn của vương mẫu rộng lớn là thế, mà chớ hề nghe có tiếng gió thổi, cỏ động, chó sủa, gà gáy. Vì thế thánh mẫu mới khen thưởng ta, giao cho ta toàn quyền cai quản chỗ này, chẳng cần cử thêm người trông coi khu vườn.
Mọi người nhau nhau xưng tụng vị tôn thần, rồi chẳng để mất thời giờ, lại lao vào cuộc đổ bác, thật hào hứng. Đông Phương Sóc nghĩ thầm: "Theo tình hình này, vị tôn thần giữ vườn rõ ràng chỉ là mượn việc canh giữ vườn để tụ tập bài bạc mà thôi. Như vậy, làm gì có ai nghĩ chuyện tiến vào vườn này, kiểm tra một lần? Vị thánh mẫu nhân từ, khoan hòa của chúng ta, không phải là phái người vào giữ vườn, mà là sai người tới canh gác sòng bài đấy thôi". Nghĩ tới đó, Đông Phương Sóc không nén được tiếng cười. Nhưng nghĩ tới việc khấn yếu chính thức hiện giờ của mình, không màng để ý tới mấy ông thần kia nửa, cười lên một tiếng, bỏ đi.
Trên đường đi, có khi phải chui qua đám hoa, gạt cành liễu sang một bên để lấy lối đi, Đông Phương Sóc cũng từng chạm trán với mấy cô nữ tiên để tóc xõa, hoặc cài hoa lên tóc, hoặc cầm một lá non trong tay, hoặc xách giỏ hoa, tất cả đều rong chơi, cười hỉ hả, kết thành từng nhóm năm, ba người, đi chơi khắp nơi, như đàn bướm lượn trên khóm hoa. Đông Phương Sóc có tính ưa chọc phá, nhìn cảnh đó liền quên bén việc chính yếu của mình, để nghĩ cách chọc ghẹo mấy cô nương này một phen. Đang lúc ngần ngừ, chợt thấy một cô gái áo hồng, tay cầm cái kéo hái hoa, cùng một cô gái áo xanh, tụ nhau dưới bóng mát của cây liễu, đang rủ rỉ nói với nhau một câu chuyện gì, vô cùng hứng thú. Đông Phương Sóc đưa mắt nhìn quanh, thấy vắng người, liền liều gan tiến lại, nở nụ cười nói với hai cô:
- Hai vị tỉ tỉ ở đây làm gì? Sao không ra ngoài kia rong chơi như những người khác?
Cô gái áo hồng nghe tiếng, liền đưa mắt nhìn cô bé Đông Phương Sóc, từ đầu tới chân, để đánh giá, và cất tiếng hỏi:
- Em là ai? Chị ở trong vườn này đã lâu, sao chưa hề thấy mặt em lần nào?
Cô áo xanh gật đầu, nói:
- Không sai chút nào. Trong vườn nhất định không có con bé này. Không biết nó từ đâu tới? Tính đi chỗ nào? Ở trong vườn để làm gì?
Đông Phương Sóc tươi cười, nói:
- Hai vị tỉ tỉ không nhận ra em ư? Em là con gái nhỏ của vị thần giữ vườn. Trước nay, em chưa từng vào vườn, nên các vị tỉ tỉ ở trong vườn cũng đông, mà em không nhận ra một chị nào.
Cô gái áo hồng nghe vậy, liền nói:
- Chà. Thì ra là con gái nhỏ của vị thần giữ vườn. Nhìn ông ta đã già khằn, ước chừng có tới năm, sáu trăm tuổi, mà còn sinh ra một vị tiểu muội muội, nhỏ xíu thế này?
Nói rồi, nhìn cô kia, cả hai cùng cười phá ra. Đông Phương Sóc cười thầm trong bụng, nghĩ: "Các vị cô nương này chẳng hiểu việc đời là gì". Nghe câu nói của hai cô, ông đã nghĩ ra một ý. Nhưng chưa kịp trả lời, đã nghe cô áo hồng hỏi:
- Trước nay, em chưa từng vào vườn, hôm nay định đi đâu?
Đông Phương Sóc đáp:
- Trước nay, trong nhà em không có người làm công, em phải coi sóc đám tiểu huynh đệ, tiểu muội muội, nên không rảnh rỗi mà vào đây du ngoạn.
Hai cô gái nghe vậy càng ngạc nhiên, vội hỏi:
- Sao? Em còn có tiểu huynh đệ, tiểu muội nữa ư?
Đông Phương Sóc cười, đáp:
- Sao lại không? Còn có tới mấy đứa lận. Cha em, ngoài chuyện này ra, còn lắm việc lôi thôi. ông ấy ham bài bạc, đánh từ sáng tới tối, mà vẫn đẻ ra một đàn con. Trên em, còn có hai mươi bảy, hai mươi tám vị huynh trường, tỉ tỉ, dưới em còn lóc chóc bốn, năm đứa. Câu nói đó khiến hai cô gái cười bò lăn. Đông Phương Sóc lại nói tiếp:
- Thật ra hôm nay, người lớn không tính sai em tới đây, chỉ vì các vị ca ca, tỉ tỉ của em, đã nhiều lần vào trong vườn này, người trong vườn quen mặt, nên không thể sai các anh chị ấy đi nữa.
Hai cô gái nghe vậy, kinh ngạc quá chừng, vội hỏi:
- Nói vậy là ý làm sao. Tại sao quen mặt lại không thể vào vườn? Em lạ hoắc, lạ huơ, sao có thể tùy tiện vào đây?
Đông Phương Sóc nghe hỏi, đưa mắt nhìn quanh, không thấy có người lạ, mới hạ giọng, nói:
- Em nói thực với hai vị tỉ tỉ chuyện này, hai chị không được nói lại với người khác. Nếu nói ra, sẽ lòi ra chuyện cha em phạm tội, ông ấy sẽ đánh em chết.
Hai cô gái nghe vậy, càng thấy là chuyện ly kỳ, mới được nghe lần đầu, vội nói:
- Chỗ này không có người lạ, em mau nói ra. Các chị quyết không tiết lộ, làm hỏng việc của em, em cứ mạnh dạn nói ra.
Đông Phương Sóc mới hạ giọng thật thấp, nói cho hai cô kia biết:
- Cha em vì tuổi già sức yếu, mỗi năm phải ăn một trái đào tiên, mới hết bệnh tật, đau đớn. Từ khi ông quản lý vườn đào, vào đúng thời điểm này, ắt sai các vị ca ca, tỉ tỉ của em tới đây, rình lúc không ai thấy, hái trộm một, hai trái mang về cho cha xơi. Quả nhiên, thân thể cường tráng, tinh thần sáng suốt như hồi trai trẻ. Năm nay, vốn tính sai người anh thứ hai mươi tám của em tới đây. Chẳng dè thánh mẫu đi chơi Phật quốc xa xôi, vị tổng thần cai quản núi này thường đi tuần tra ở ngoài khu vườn, gia gia sợ mắc vạ, đặc biệt sai em đi hái trộm. Thứ nhất vì em là khuôn mặt mới không ai nhận ra em, sau này thấy mất một trái đào, người ta cũng không tra cứu tới gia đình em. Thứ hai là em quá nhỏ tuổi nếu có bị người khác nhìn thấy, bất quá chỉ nói em dại dột, thèm ăn, chẳng đến nỗi là tội nặng. Sở dĩ sai em tới đây cũng vì ý nghĩ đó. Trong vườn cha em có nhiều thủ hạ, sợ em không thể ra tay, ông mới đặc biệt rủ rê nhiều người tới căn phòng nhỏ gần cửa vườn, để gầy sòng, vui chơi. Vì không ai chú ý, em mới dễ dàng lọt được vào trong này.
Câu nói đó khiến hai cô gái lại nhìn nhau chăm chú, không nói một tiếng. Đông Phương Sóc nhoẻn miệng cười, quay mình đi, len lỏi trong rừng cây, phút chốc biến mất.
Hai cô gái vô cùng hồi hộp, cùng bàn bạc:
- Hèn chi ông thần mắc dịch gần đây nổi máu ham bài bạc. Nguyên do là trong nhà ông ta có vấn đề, chẳng hóa ra người trông coi lại biến thành kẻ trộm hay sao?
Cô áo hồng cười nhạt, nói:
- Lão già đó thật tình chẳng tốt lành gì. Bình thời, lão ỷ mình tuổi tác chẳng coi chúng ta ra cái quái gì. Năm ngoái, em sơ ý để bay chiếc khăn lụa vào trong đình tứ, tính vào đó để nhặt lại, không dè vừa tới cửa, gặp ngay lão ta ngăn cản, nói trời sập tối, đã tới lúc đóng cửa, bất luận là ai, cũng không được vào trong đó. Em tức khí, bỏ luôn chiếc khăn, không thèm năn nỉ xin lại nữa. Ai ngờ kẻ mặt sắt vô tư, chấp pháp vững như núi, lại là người dám làm những việc bất pháp như thế. Quả thật lão to gan, mỗi năm mỗi làm một lần như vậy, đã thành lệ mất rồi. Vậy mà thánh mẫu hàng năm còn ban thưởng cho lão nữa chứ. Lão là cái thứ gì, chẳng qua chỉ là một viên tiểu lại, có nhiệm vụ trông coi vườn, mà lên mặt hống hách, tác oai tác phúc?
Cô áo xanh cười nhạt, nói:
- Tỉ tỉ đừng nhắc tới chuyện cũ, bỏ đi cho rồi. Nhắc tới chuyện trước, chị em mình ai mà chẳng bị lão hiếp đáp? Người nào cũng nể lão tuổi cao, có tư cách, lại dưới uy quyền của lão, đương nhiên là phải kính lễ. Đó là chuyện nhỏ, bỏ đi cho rồi. Nhưng việc hôm nay có thể kể là vụ án lớn đó. Hiện nay số đào cũ, mới trong vườn đều có ghi vào sổ sách. Cứ mỗi ngàn năm, thánh mẫu lại phái người tới kiểm tra một lần. Hiện tại, số đào thiếu hụt không đáng bao nhiêu, nhưng kiểm tra lần sau, số đó không nhỏ. Ông ta là người giữ vườn, ai dám đổ ngờ cho ông ấy? Tất nhiên là mọi điều nghi ngờ đều nhắm vào chị em ta, điều tra, thẩm vấn lôi thôi lắm. Nay đã biết rõ, chúng ta dại gì mà gánh tội thay cho lão?
Hai người đang bàn tán xôn xao, lại có một đám nữ lang, nắm tay, bá vai, từ xa đi tới. Hai người quên lời hứa giữ bí mật cho Đông phương Sóc, lại nhân lúc tức giận, đem chuyện kể ra hết. Không bao lâu, câu chuyện đồn ầm lên, tất cả các cô thể nữ đều hay biết. Lâu nay, các cô bị ông thần giữ vườn áp chế, ôm mối hận trong lòng, mà không có cách gì báo thù, gặp được cơ hội này, thổ lộ hết tâm can. Lại sợ sau này kiểm tra ra, mình không tránh khỏi gánh tội thay người, các cô lo sợ lắm, mới họp đại hội ngay trên bãi cỏ. Trong số các chị em, có hai cô lớn tuổi nhất, lại có tài ăn nói, một người là Tố Nga, một người là Hàn Anh, được mọi người đề cử thay mặt chị em, mau tới tố cáo với vị tổng thần cai quản núi, để sau này kiểm tra ra số đào thiếu hụt, chị em khỏi bị liên lụy.
Vị tổng thần này vốn là một ông thần tinh minh, can cường, chính trực, bất khuất, khác hẳn ông thần giữ vườn ham đánh bạc. Nghe báo cáo, ông liền quyết định dẫn binh sĩ vào vườn bắt bạc. Mấy tay cờ bạc đang đánh, thấy ông tổng thần tiến vào, vội vội vàng vàng, đem giấu tang chứng đi, nhưng sớm bị các binh sĩ phát hiện, giữ được cả. Mấy tay cờ bạc tiu nghỉu, không dám nói một câu. Vị thần tổng quản mới nói với vị thần giữ vườn:
- Tôn thần ở đây, nhân lúc nhàn rỗi, bày trò chơi nho nhỏ, cũng được đi. Nhưng không biết gần đây ông có thường đi tuần tra, xem xét trong vườn hay không? Có bắt gặp kẻ tiểu nhân nào trà trộn vào trong đó để ăn trộm đào chăng? Việc này vô cùng hệ trọng, liên quan tới chức vụ canh giữ vườn của tôn thần đó!
Vị thần giữ vườn nghe nói, liền can đảm trở lại, vội đáp:
- Làm sao tiểu thần dám lơ là với công việc? Chẳng giấu gì ngài tổng quản, từ khi tiểu thần nhận chức đến nay, ngày đêm chăm lo công việc, không dám trễ biếng lúc nào. Vì thế, nhờ hồng phúc của tổng quản đại nhân, hai trăm năm nay, chưa hề xảy ra một vụ trộm đào nào.
Tổng quản thần mỉm cười, nói:
- Vậy thì vất vả cho tôn thần quá!
Nói rồi, lập tức đứng dậy, nói:
- Có một việc nhỏ, tôi phải ra vườn xem thử. Tôn thần cứ tự nhiên, bất tất phải đi theo.
Vị thần giữ vườn nghe vậy, liền tái mặt.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |