← Ch.397 | Ch.399 → |
Nhưng A Cốt Đóa lại có thể cảm nhận được tại thời điểm Man Thần mất mạng đã gieo man văn xuống người cao thủ Thiên Âm môn.
Có thể để Man Thần gieo man văn xuống đã nói rõ, cường giả của Thiên Âm môn dù mạnh nhưng cũng có hạn. Có thể chém giết được tứ đại man tướng đã là cực kỳ may mắn rồi. A Cốt Đóa hắn nếu tự mình đi tới thì Thiên Âm môn tuyệt đôi không ngăn cản nổi!
- Tiến tới Thiên Âm môn báo thù!
A Cốt Đóa bỗng nhiên đứng lên.
- Hừ, Dương Thiên kia để ta chờ ở Huyền Vũ sơn, chờ đợi huyệt mộ Nhân Hoàng mở ra. Hắn lại chạy tới Đông Hải, truy kích thượng cổ Long Hoàng. Ta đường đường là Nam Man Vương, con trai, thủ hạ đã chết hết thì còn ở đây làm gì? Dương Thiên, đợi ta giết sạch Thiên Âm môn sẽ trở lại!
A Cốt Đóa nói, thân thể nhoáng lên, thoát khỏi sơn động.
Ngao ngao ngao!
Một con Man Tượng cự đại cấp độ Võ Thánh xuất hiện, mang theo A Cốt Đóa bay nhanh về phía đông.
Rầm rầm rầm!Rầm rầm rầm!
Tốc độ Man Tượng cực nhanh, tiến lên khiến đất rung núi chuyển.
- Man Kình của ta kia còn chưa chết, đã đi tới đông hải. Gọi nó tới chở ta!
Trong lòng A Cốt Đóa thầm nghĩ, đánh ra một đạo man văn, triệu hoán Man Kình.
Ở trên đông hải cách đó mấy chục vạn dặm.
Rống rống!
Con Man Kình cực lớn kia cảm nhận được sự kêu gọi của A Cốt Đóa, nhảy vọt lên mặt biển, kêu rống loạn lên.
Nó rốt cục cũng là Võ Thánh cao cấp, dù bị Thần Long lôi đi vô số huyết nhục nhưng cũng có thể khôi phục thương thế dễ dàng. Chẳng qua khí huyết tổn thất cũng không khó có thể đền bù trong lúc nhất thời nửa khắc được.
Mặt biển bốn phía yên tĩnh.
Mấy ngàn dặm quanh đó giống như không có một con cá!
Con Man Kình này nhảy lên mặt biển, vừa mới kêu một tiếng liền phát hiện ra có điều không ổn. Tình cảnh bốn phía hình như có áp lực tới cực hạn, mơ hồ có cảm giác bất an sinh ra trong lòng nó.
Giống như... Nó bị một con mãnh thú mạnh mẽ là bá chủ trên biển đang nhìn chăm chú vậy!
- Một con Man Kình nhỏ bé sao? Ha ha, lão yêu ta bế quan ngàn năm, không thể tưởng tượng được là vừa đi ra liền gặp ngay Man Kình nhỏ này làm đồ ăn. Không tồi, không tồi. Thời đại này quả nhiên là tràn ngập kỳ ngộ mà...
Một khắc sau, tiếng nói xa xăm không biết từ nơi nào vang lên...
Ầm ầm!
Hầu như khi tiếng nói mờ ảo này vang lên, toàn bộ mặt biển đột nhiên cuộn sóng động trời.
Mặt biển lúc này có thể nói là bình tĩnh tới cực hạn, một tia sóng gợn cũng không có. Bầu trời xung quanh cả vạn dặm không mây, căn bản không có bất cứ loại chim biển nào bay qua. Đáy biển không có một con cá bơi, ngoài con Man Kình kia ra thì trong toàn bộ thiên địa không còn một tiếng vang nào khác.
Mà bây giờ sau khi tiếng nói mịt mù tang thương kia vang lên, vùng hải vực này lập tức huyên náo!
Ầm ầm! Ầm ầm!
Một con sóng cao trọn vẹn ba, năm, mười trượng bốc lên.
Dùng Man Kình làm trung tâm, hầu như nơi này đã trở thành một vòng xoáy cực lớn!
Mặt khác, trên bầu trời cũng có mây đen nhanh chóng tụ lại, tiếng sấm vang lên không ngừng. Toàn bộ thiên địa tối sầm lại. Từng tia chớp đánh từ trên cao xuống, chiếu sáng cả một vùng thiên địa trắng như tuyết...
Một cảm giác vô cùng nguy hiểm hiện lên trong đáy lòng Man Kình.
Con Man Kình này dù gì cũng chỉ là dị thú thượng cổ Man Hoang mà thôi.
Trí lực của nó cũng không tính là cao lắm, không cách nào nghe hiểm tiếng nói tang thương mịt mù kia.
Mặc dù là như thế nhưng cảm giác nguy hiểm này vẫn bao phủ Man Kình, khiến nó lập tức mở to hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi...
Trốn!
Không chút do dự, Man Kình hất đuôi lên, đánh vào mặt nước ầm một tiếng, thân thể bắn ra như một mũi tên.
- Hả? Trong lĩnh vực của lão yêu ta mà còn muốn chạy sao?
Nhưng giờ phút này, tiếng nói tang thương mịt mù kia lại truyền tới một lần nữa.
Ầm ầm!
Sau một khắc, trong phạm vi một trăm trượng, sóng lớn ngập trời liền tụ lại, tạo thành một dòng xoáy khổng lồ, giống như một cái cối xay thịt rất lớn, bao phủ lấy con Man Kình này. Sóng nước kia giống như những thanh cương đao, chém mạnh lên thân thể Man Kình.
Két két két két!
Tiếng như sắt thép ma sát vào nhau vang lên.
Làn da của con Man Kình kia vô cùng rắn chắc, vậy mà căn bản không thể chống cự xoáy nước này, bị xé nứt ra.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên từ miệng Man Kình.
Tạch tạch tạch! Tạch tạch tạch!
Xương cốt toàn thân con Man Kình này dường như chịu áp bách, gãy rời hàng loạt.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Con Man Kình dài gần mười trượng, toàn bộ bị đánh thành một đám huyết nhục cực lớn!
Ngay sau đó một khắc, sóng biển xung quanh biến mất rất nhanh. Bầu trời u tối lại sáng ngời như cũ. Cả vùng biển này yên tĩnh trở lại.
Cục thịt do thân thể Man Kình hóa thành vốn lơ lửng trên máy bay điều khiển từ xa, sau đó từ từ chìm xuống.
Khí huyết trong đó không tràn ra ngoài chút nào.
Cũng không biết nó chìm xuống sâu bao nhiêu, cuối cùng nó biến mất...
Rầm, ào ào!
Chẳng qua một lát sau, trên mặt đất liền có một hòn đảo nhỏ nổi lên.
Hòn đảo này cũng không lớn, nhìn từ trên cao xuống chẳng qua chỉ có phạm vi trăm trượng mà thôi.
Ào ào! Ào ào!
Sau khi hòn đảo nhỏ này xuất hiện, bốn phía phát ra tiếng nước ào ào, giống như tự dưng mọc lên rồi di động từ từ trên máy bay điều khiển từ xa. Chẳng qua một lát sau nó đã đi xa rồi. Nếu Võ Thánh siêu cấp có năng lực phi hành mà đứng giữa không trung nhìn lại, tất nhiên có thể nhân ra, đảo nhỏ này không ngờ lại là một cái mai rùa khổng lồ!
Con rùa khổng lồ này có động tác rất chậm chạp, cả buổi mới cử động tứ chi một cái nhưng tốc độ tiến lên của nó là không chậm chút nào, trong nháy mắt đã đi cả trăm trượng. Dù sao thì thân thể của nó quá khổng lồ, thân thể trăm trượng tiến lên ba, năm dặm cũng dễ dàng như người bình thường bước đi vậy...
Sóng gió trên vùng biển này vừa này, rất rõ ràng là do con rùa này chế tạo ra!
Man Kình Võ Thánh cấp cao bị đánh thành một cục huyết nhục rất đơn giản!
Thực lực của con rùa này mạnh tới mức tận cùng rồi!
Nếu là Đại Bằng Kim Sí Vương, Huyền Vũ yêu thánh của Chân Vũ môn ở đây thì chỉ sợ sẽ lập tức nhận ra, con rùa khổng lồ này không phải ai khác, chính là người xếp hạng đầu trong mười đại yêu thánh trong thiên hạ, Thần Quy yêu thánh sống cả vạn năm, tồn tại từ thời kỳ thượng cổ!
Ngay cả Trấn Quốc Công Dương Thiên cũng không dễ dàng đuổi giết Man Kình Võ Thánh cấp cao như vậy.
Thực lực của Thần Quy Vương này chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, cấp độ võ đạo có lẽ cũng giống như Dương Thiên, đều là Võ Thánh lôi âm tầng năm. Mà thân thể khổng lồ mạnh mẽ kia của hắn có thiên phú còn mạnh hơn những yêu thánh như Đại Bằng Kim Sí Vương, Tử Thử Yêu Thánh rất nhiều...
Yêu thánh đệ nhất đương thời. Thậm chí là... Cường giả đệ nhất đương thời.
Vị cường giả siêu cấp này bình thường ngủ say trong biển, trong thời kỳ tràn ngập đại kỳ ngộ này, rốt cục cũng xuất thế...
Đương nhiên Thần Quy Vương xuất thế, tất cả cao thủ đương thời có lẽ không biết.
Thần Quy Vương này sau khi nuốt khí huyết Man Kình liền nhanh chóng đi xa, một lát sau đã biến mất khỏi vùng biển này. Lại một lúc lâu sau, rất nhiều cá mới bơi tới, trên không trung mới có tiếng động, chim biển bay qua.... Cả một vùng biển đã hoàn toàn khôi phục như bình thường.
← Ch. 397 | Ch. 399 → |