← Ch.0143 | Ch.0145 → |
Cộp cộp cộp!
Đại viện của Tiêu gia yên lặng bị tiếng vó ngựa lao nhanh từ phương nam đánh vỡ. Bên ngoài đại viện của Tiêu gia có ba mươi Huyết vệ của Tiêu gia đứng ngay ngắn chặn cửa chính. Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia đứng bên trong cánh cửa, mắt lạnh lùng nhìn chiến mã quý báu ngày càng gần, và con lừa nhỏ chạy đằng sau.
Tiêu Lãng đã trở lại!
Trên đường cái đằng trước Tiêu gia, Tiêu Lãng một tay vẫn ôm eo Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, thân thể dán sát lưng nàng. Trên đường chạy nhanh Tiêu Lãng có trị thương qua loa, sắc mặt đỡ hơn nhiều, lưng không chảy máu nữa. Nhưng y phục rách rưới dính đầy máu khiến Tiêu Lãng rất chật vật.
Khuôn mặt như hoa như ngọc của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia lúc xanh lúc trắng, không dám nhúc nhích, chỉ có thể cắn chặt răng chờ gia tộc cứu viện.
Tiểu Đao nằm rạp trên lưng Huyễn ma thú tiểu Bạch, mắt nhắm chặt, tay phải vô lực rũ xuống, không biết là ngất xỉu hay đang nhắm mắt trị thương.
Hai tọa kỵ chạy ngày càng gần, mặt tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia lộ sát khí, vung tay lên.
Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia ra lệnh cho ba mươi Huyết vệ của Tiêu gia đứng ngoài cửa:
- Bắt hai phế vật này cho ta!
Ba mươi Huyết vệ của Tiêu gia biến sắc mặt nhưng không ai dám kháng mệnh, chia ra mười người như mũi tên nhọn bắn ra. Mấy giây sau Huyết vệ của Tiêu gia đã vọt tới đường cái, thành thế cây quạt bao vây Tiêu Lãng, Tiểu Đao. Huyền kiếm rút khỏi võ chỉ hướng Tiêu Lãng.
Một tiểu đội trưởng trầm giọng quát:
- Mời hai vị công tử xuống ngựa, đừng khiến hạ nhân chúng ta khó xử!
Mắt Tiêu Lãng không chút cảm xúc dao động, khống chế chiến mã dừng lại. Huyễn ma thú tiểu Bạch ngừng ngay.
Tiêu Lãng bình tĩnh nhìn Huyết vệ của Tiêu gia, lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi đang làm gì? Muốn lấy hạ phạm thượng?
Mặt tiểu đội trưởng lúng túng, nghĩ đến cục diện hôm nay, cắn răng nói:
- Xin Lãng công tử đừng khó xử chúng ta, hãy xuống ngựa, nếu không thì... Chúng ta đành ra tay!
Tiêu Lãng lạnh lùng quát:
- Ra tay? Các ngươi muốn bắt ta? Ta đã phạm vào tộc quy nào? Cho dù bắt ta thì mệnh lệnh của Hình Pháp đường đâu?
Trong lòng Tiêu Lãng thầm nghĩ xem ra chuyện hắn giết người của Tả gia đã truyền về Tiêu gia.
Huyết vệ của Tiêu gia thuộc phe trung lập, không có mệnh lệnh cấp trên thì tuyệt đối không bắt Tiêu Lãng. Tiêu Bất Tử đã chết, không cần nói cũng biết là đám người Tiêu Thanh Long ra lệnh.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lãng thầm tức giận. Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh dẫn người muốn giết Tiêu Lãng, câu nói đầu tiên chính là: Cuồng thiếu gia nhà ngươi muốn ta tiễn ngươi lên đường.
Bây giờ Tiêu Lãng trở về, Tiêu gia không phân tốt xấu đã muốn bắt hắn?
Tiêu Bất Tử đã chết, Tiêu Phù Đồ mất tích, Tiêu Thanh Y bị người giam lỏng, nếu Tiêu Lãng và Tiểu Đao bị bắt thì kết cuộc không hay ho gì.
Tính cách của Tiêu Lãng luôn là kiệt ngạo bất thuần, giờ phút này làm sao có thể giao vận mệnh vào tay người khác quyết định?
Người của Tả gia muốn giết Tiêu Lãng, tuy lòng hắn tức giận nhưng không lấy làm lạ. Tiêu Cuồng âm thầm đánh lén, Tiêu Lãng có thể chấp nhận. Nhưng ở bên ngoài Tiêu Lãng suýt bị người xử lý, mới trở về gia tộc vậy mà gia tộc không hỏi câu nào, trực tiếp ra lệnh bắt hắn?
Điều này khiến Tiêu Lãng tức giận, cũng càng thêm xác định mặc kệ hôm nay như thế nào phải mang Tiêu Thanh Y rời đi.
Tiêu Lãng lạnh lùng liếc khuôn mặt mười Huyết vệ của Tiêu gia, trầm giọng quát:
- Nếu như ta kháng mệnh thì có hải là các ngươi sẽ giết ta?
Mười Huyết vệ của Tiêu gia bị ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Lãng liếc qua, lòng run lên, lặng im. Tiểu đội trưởng đưa mắt nhìn tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia đứng ngoài cửa đại viện của Tiêu gia.
Tiêu Thanh Long kêu tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia bắt giữ Tiêu Lãng, rõ ràng người này là tâm phúc của Tiêu Thanh Long. Giờ phút này, mắt tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia đầy sát khí đã chứng minh điều đó.
Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia biết rõ cách nghĩ của Tiêu Thanh Long. Nếu như có thể dằn xuống lửa giận của Tả gia thì đừng nói là một phế vật Tiêu Lãng, Tiêu Thanh Long có thể giết Tiêu Thanh Y, Tiêu Lãng, Tiểu Đao để giữ gìn Tiêu gia.
Thế là tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia âm trầm nói:
- Ra tay, nếu Tiêu Lãng kháng lệnh thì giết tại chỗ!
Tiêu Lãng ngửa đầu cười to bảo:
- Giết tại chỗ? Ha ha ha ha ha ha!
Khí thế bùng nổ, mặt Tiêu Lãng đầy yêu khí, mắt lạnh như băng ngàn năm.
Tiêu Lãng vỗ chiến mã, quát to:
- Gia gia của ta là Tiêu Bất Tử, tộc trưởng của Tiêu gia, ta là thiếu gia trực hệ của gia tộc. Các ngươi là Huyết vệ của Tiêu gia, người hầu của Tiêu gia! Vậy mà dám giết ta tại chỗ? Trên tộc quy rõ ràng có ghi chép, lấy thân phận của ta dù phạm vào tội lớn tày trời thì phải qua tộc trưởng, hoặc toàn bộ trưởng lão cộng đồng thẩm phán mới giết được!
Chiến mã chậm rãi tiến tới trước, Tiêu Lãng khí thế hùng hồn, sát khí lẫm lẫm. Huyễn ma thú tiểu Bạch chở Tiểu Đao theo sát Tiêu Lãng. Người Tiêu Lãng vòng quanh Huyền khí, ba thanh phi đao xuất hiện trong bàn tay trái. Tiêu Lãng đạp từng bước đi hướng Huyết vệ của Tiêu gia.
Tiêu Lãng quát to:
- Ta chỉ muốn trở về Thanh Y các, nếu Tiêu gia muốn thẩm phán, giết chết ta thì hãy kêu chủ tử của các ngươi đến Thanh Y các tìm ta! Bây giờ các ngươi cút đi, ai dám ngăn cản... giết không tha!
Mười Huyết vệ của Tiêu gia ngây ra, bị khí thế, lời nói của Tiêu Lãng chấn nhiếp, bản năng thụt lùi. Huyết vệ của Tiêu gia đều là cô nhi được Tiêu gia thu dưỡng từ khắp nơi, huấn luyện bí mật, từ nhỏ được rót vào tín niệm trung thành với Tiêu gia. Dựa theo tộc quy của Tiêu gia thì bọn họ đúng là không có tư cách giết chết Tiêu Lãng.
Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia tức giận, thiếu gia phế vật này chưa biết rõ tình huống sao?
Chính mình biến thành phế vật, hôm nay quậy lật trời đổ nước, giờ còn vênh váo như vậy? Nếu để hắn ồn ào nữa, bị Tả gia, mấy gia tộc có ý xấu ở bên trong thừa cơ hội đại náo thì chắc chắn hôm nay Tiêu gia gặp họa lớn.
Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia tức giận quát:
- Tiêu Lãng, ngươi dám can đảm kháng mệnh? Chịu chết đi!
Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia giận dữ ra tay, bay lên trời hóa thành tia chớp đen rạch phá không gian, tay cầm thanh trường thương Huyền khí màu đen, tựa như độc long lao hướng Tiêu Lãng.
Còn về Tả Hi, tiểu thư của Tả gia vốn bị Tiêu Lãng bắt cóc đã bị tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia lờ đi. Gã có thể từ trong vô số Huyết vệ của Tiêu gia ngoi lên thành tiểu Thống lĩnh thì đương nhiên là dày dạn kinh nghiệm, tay nhuộm đầy máu, kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú.
Cho nên tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia không cho rằng một Chiến Tướng cảnh, thiếu gia rác rưởi thức tỉnh phế thần hồn có thể tổn thương tiểu thư nhà Tả gia trước mắt gã.
Tiêu Lãng con ngươi co rút:
- Trung giai Chiến Tôn cảnh?
Nhìn tốc độ, khí thế của tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia, Tiêu Lãng đoán đại khái thực lực của người này. Khí thế của Tiêu Lãng càng lạnh hơn, bởi vì tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia thật sự muốn giết hắn.
Một nô bộc của Tiêu gia ở trước mặt bao ngươi chặn giết thiếu gia chính thống của Tiêu gia?
Giờ phút này, Tiêu Lãng hoàn toàn thất vọng với Tiêu gia. Tiêu Lãng không nhúc nhích, dường như bị một kích kinh thiên hù ngơ ngác, trơ mắt nhìn mũi thương phóng đại trong con ngươi.
Có mấy Huyết vệ của Tiêu gia bất nhẫn quay đầu. Huyết vệ của Tiêu gia luôn trung lập nhưng cùng với Tiêu Bất Tử mất đi, phế thần hồn mất tích, ba trăm Huyết vệ của Tiêu gia chết trận thì bọn họ không thể trung lập nữa, bởi vì bây giờ làm chu Tiêu gia là mạch Tiêu Bất Hoặc.
Tuy vì Tiêu Phù Đồ nên bọn họ rất có hảo cảm với thiếu gia nhà quê này, nhưng giờ đây không ai dám hành động, không ai cho rằng Tiêu Lãng có thể chạy trốn dưới thương của tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia. Thực lực giữa hai người kém quá xa.
Mười thước, năm thước, ba thước.
Tiểu Đao không nhúc nhích, Tiêu Lãng hành động. Khóe môi Tiêu Lãng cong lên nụ cười đùa cợt nhìn tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia ngày càng gần, quái dị nở nụ cười.
Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia Chiến Tôn cảnh này có cùng sai lầm giống Tả Phi Vũ. Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia chọn dốc hết sức công kích mà không phải Huyền khí hóa giáp!
Nhưng đổi lại là ai có thực lực Chiến Tôn cảnh thì đều sẽ không chọn phòng ngự. Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia có kinh nghiệm thực chiến phong phú, gã hết sức ra tay, không chút khinh địch.
Nhưng tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia không Huyền khí hóa giáp thì đã là khinh địch rồi.
Trường thương hóa thành ba cái bóng rạch phá không gian phát ra tiếng rít chói tai. Người Tiêu Lãng cao hơn Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nhiều, cần cổ hoàn toàn lộ ra trước mũi thương. Trường thương của tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia như con rắn to mấp máy, dù Tiêu Lãng tránh hướng nào thì cuối cùng sẽ bị một thương đâm thủng đầu.
← Ch. 0143 | Ch. 0145 → |