Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Giả Vi Vương - Chương 0145

Yêu Giả Vi Vương
Trọn bộ 1207 chương
Chương 0145: Ai chắn ta thì chết!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1207)

Siêu sale Shopee


Tiêu Lãng lạnh lùng cười:

- Tự tạo nghiệt, không thể sống!

Tiêu Lãng làm một động tác rất kỳ lạ.

Tiêu Lãng đột nhiên ngửa người ra sau, lưng dán sát chiến mã, day trái ôm chặt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, giơ nàng lên trên người mình làm tấm chắn.

Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia biến sắc mặt nói:

- Cái gì?

Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia sợ vỡ tim, gã cách Tiêu Lãng có ba thước, lại là từ trên cao đánh xuống. Tiêu Lãng đột nhiên giơ Tả Hi, tiểu thư của Tả gia ngang người, mũi thương của tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia nhắm ngay khuôn mặt nàng trắng bệch vì sợ hãi. Nếu tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia tiếp tục đâm xuống thì đầu Tả Hi, tiểu thư của Tả gia sẽ nhũn như miếng đậu hủ nát.

Tả Hi có thân phận gì? Trong trưởng lão đường, mấy trưởng lão của Tả gia còn đang chờ Tiêu gia cho một kết quả vừa lòng. Cho tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia một trăm lá gan gã cũng không dám tổn thương Tả Hi, tiểu thư của Tả gia một sợi lông.

Tuy bị hù vỡ tim nhưng tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia gặp nguy không loạn, biểu hiện ra kinh nghiệm thực chiến cao siêu. Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia không thu thương, ngược lại khựng giữa không trung, tay run lên, đầu thương cũng run theo nhích sang trái một chút, dán sát mặt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia đâm vào bên trái chiến mã.

Bên trái có một chân của Tiêu Lãng, cho dù không có chân hắn thì chiến mã sẽ bị đâm chết. Chiến mã bị đâm là người Tiêu Lãng sẽ bị hất văng ra, trong hỗn loạn, dù bản năng chiến đấu của hắn có mạnh hơn thì tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia có tin tưởng tuyệt đối thành công cứu ra Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, thuận tiện một thương đâm chết hắn.

Trường thương của tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia không đâm trúng chân của Tiêu Lãng, tuy hắn ngửa người ra sau nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm cây trường thương. Chân trái của Tiêu Lãng trượt ra sau tránh né, trường thương cắm phập vào bụng ngựa.

Chiến mã bị đau hú dài:

- Hí!!!

Gót sắt giơ lên, thân thể nặng mấy trăm cân bị lực lượng cường đại hất tung lên trời. Tiêu Lãng, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cũng bị văng ra.

Mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán của tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia, khiến gã bất ngờ là mặt Tiêu Lãng không có nét gì kinh hoảng. Tay Tiêu Lãng cầm phi đao vững vàng, ba thanh phi đao và một cây nỗ tiễn bắn ra.

Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia thầm cảm thán rằng:

- Quả nhiên có năng lực chiến đấu mạnh mẽ, nhưng... ngươi phải chết!

Trong tình huống như vậy mà Tiêu Lãng có thể phản kích lại, nếu là người khác thì có lẽ hắn sẽ thành công, vì lúc này tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia ở giữa không trung, không có chỗ mượn lực. Tuy nhiên, Tiêu Lãng đối diện là tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia, cho nên hắn không có phần thắng.

Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia vận Huyền khí cưỡng ép khống chế thân thể rơi xuống, nhanh chóng thu trường thương lại, huyễn hóa ra vài cái bóng quét hướng phi đao, nỗ tiễn. Tốc độ, sức mạnh của phi đao, nỗ tiễn đầy đủ nhưng ở trong mắt tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia, Chiến Tôn cảnh thì không là gì.

- Ủa?

Khiến tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia thắc mắc là trong khoảnh khắc này có một ảo ảnh thảo đằng màu tím bay ra khỏi người Tiêu Lãng, đi theo phi đao, nỗ tiễn bắn tới gần tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia.

Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia có nghe nói về thảo đằng màu tím, là thần hồn mà Tiêu Lãng đã thức tỉnh.

Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia khó hiểu là chẳng phải thảo đằng màu tím này là phế thần hồn sao? Tiêu Lãng bắn ra phế thần hồn làm gì?

Giây tiếp theo tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia đã hiểu.

Ba thanh phi đao, một cây nỗ tiễn quả nhiên bị hất ra, nhưng thảo đằng màu tím cũng xuyên thấu trường thương bám vào người tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia.

Một tiếng hét thấu trời vang lên:

- A!

Đau nhức tận óc làm tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia cảm giác như toàn thân chìm trong biển lửa. Tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia kinh khủng nhìn cơ bắp, da dẻ, y phục của mình nhanh chóng bị ăn mòn.  

- Cái này...

Ba mươi Huyết vệ của Tiêu gia trợn mắt há hốc mồm như ba ngày thấy ma, bọn họ nhìn tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia bị thảo đằng màu tím quấn quanh, thân thể sắp thành bộ xương, ngây ngốc.

Chỉ mấy giây, tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia, Chiến Tôn cảnh đã thành đống xương. Thảo đằng màu tím lại hóa thành ảo ảnh chui vào người Tiêu Lãng đã đáp xuống đất, một tay túm lấy Tả Hi, tiểu thư của Tả gia.

Tiêu Lãng không thèmn hìn bộ xương tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia, biểu tình không chút thay đổi, lạnh lùng liếc ba mươi Huyết vệ của Tiêu gia.

Tiêu Lãng lạnh lùng quát:

- Ta nói lại một lần nữa, ta chỉ muốn trở về Thanh Y các. Muốn thẩm phá hay giết ta thì kêu chủ tử của ngươi đến. Giờ thì... ai cản ta phải chết!

Tiêu Lãng túm Tả Hi, tiểu thư của Tả gia bước nhanh đi hướng cửa lớn đại viện của Tiêu gia, Huyễn ma thú tiểu Bạch chở Tiểu Đao theo sau.

Cộp cộp cộp!

Bước chân của Tiêu Lãng rất nhẹ, nhưng giờ như truy hồn bộ của tử thần đạp trong lòng tất cả Huyết vệ của Tiêu gia. Nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia, nhìn khuôn mặt đầy yêu khí, nhìn đống xương dưới tất, tất cả Huyết vệ của Tiêu gia cảm thấy sâu trong linh hồn lạnh lẽo. Huyết vệ của Tiêu gia không chút do dự lùi sang bên tránh ra một con đường.

Bởi vì Huyết vệ của Tiêu gia biết nếu không nhường đường bọn họ sẽ phải chết.

Huyết vệ của Tiêu gia nhìn bóng lưng Tiêu Lãng biến mất trong đại viện của Tiêu gia, họ thở phào. Vị thiếu gia Chiến Tướng cảnh của gia tộc này mới rồi cho đám Huyết vệ của Tiêu gia cảm giác giống như đối diện Tiêu Phù Đồ, bọn họ không thể dấy lên một chút chiến ý nào.

Một Huyết vệ của Tiêu gia nói nhỏ:

- Đây chính là phế thần hồn?

Tất cả Huyết vệ của Tiêu gia nghi hoặc, trong đầu hiện lên hình ảnh thảo đằng màu tím như mộng huyễn.

Thần Sư của Thần Hồn các đã xác định thần hồn của Tiêu Lãng chính là phế thần hồn. Thần Sư có quyền uy chí cao vô thượng về mặt thần hồn, bọn họ sẽ không nói dối. Nhưng nếu thần hồn của Tiêu Lãng là phế thần hồn thì mọi người thà tin bọn họ không phải người mà là con heo.

Dựa vào một thần hồn vượt cấp giết người, còn là vượt hai bậc, hơn nữa... giết trong giây lát, nếu là phế thần hồn thì thần hồn trong toàn thiên hạ này chỉ là thần hồn rác rưởi!

Một tiểu đội trưởng tỉnh táo lại, mặt trắng bệch, co giò chạy nhanh hướng Trưởng Lão các.

- Hỏng rồi, ta đi bẩm báo với gia chủ!

Đám Huyết vệ của Tiêu gia còn lại chạy nhanh hướng đông viện.

Hôm nay ba đại thế gia, mười đại gia tộc vì Tiêu Lãng mà tụ tập tại Tiêu gia, tuy mọi người không rõ ràng quan hệ lợi hại nhưng biết hắn ở trước mặt đám đông giết chết tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia thì sự việc càng lớn chuyện hơn. Nếu cứ tiếp tục rùm beng sẽ đến bước đường không thể cứu vãn.

Không khí trong Trưởng Lão các kỳ dị. Trừ trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm mặt đen thui, Đông Phương Hồng Đậu, Trà Mộc vẻ mặt giật mình ra, những người còn lại hờ hững, cười nói vui vẻ. Ở mặt ngoài không thấy có gì lạ, nhưng không ai biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì.

Mọi người đang đợi Tiêu Lãng trở về, nhìn xem Tiêu gia cho Tả gia câu trả lời vừa lòng như thế nào. Hoặc họ đang chờ cơ hội tốt nhất để quyết định bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Tiểu đội trưởng Huyết vệ của Tiêu gia vẻ mặt kinh hoàng chạy vào, chân run run xuyên qua mọi người, quỳ một gối xuống trước mặt Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Thanh Long.

Tiểu đội trưởng Huyết vệ của Tiêu gia trầm giọng nói:

- Báo!

- Tiêu Lãng và Tiểu Đao đã trở lại, Tiêu Bát Pháo Thống lĩnh phụng lệnh của gia chủ bắt giữ hắn nhưng bị Tiêu Lãng giết tại chỗ! Giờ phút này, Tiêu Lãng đang bắt Tả Hi tiểu thư lao hướng Thanh Y các!

Ồn ào!

Tiểu đội trưởng Huyết vệ của Tiêu gia vừa dứt lời, toàn trường xôn xao.

Đông Phương Hồng Đậu, Trà Mộc mắt sáng lên, càng hồi hộp hơn. Vân Tử Sam luôn cúi đầu chợt ngẩng lên. Cường giả của Đông Phương gia, Trà gia, Nghịch gia liếc nhau, mắt sáng ngời.

Mặt trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ đen như than, mắt tóe lửa, cực kỳ tức giận nhìn Tiêu Bất Hoặc, tràn ngập uy hiếp. Tiêu Bất Hoặc vẻ mặt kinh ngạc.

Tiêu Thanh Long nổi giận, tay trái vỗ bàn trà. Cái bàn đắt tiền vỡ ra.

Tiêu Thanh Long đứng bật dậy, gào thét:

- Súc sinh này muốn tạo phản sao? Các vị hãy ngồi chờ, bổn tọa đích thân đi bắt hắn!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1207)