← Ch.0462 | Ch.0464 → |
- Người càng ngày càng nhiều. Làm sao bây giờ?
Nhìn bên trái cách đó không xa xuất hiện ba võ giả, đồng thời liên hợp lại đào hài cốt, Tiêu Lãng chỉ có thể mượn danh nghĩa một bên dùng rìu chém vào thi thú, một bên dùng Thảo Đằng cắn nuốt. Cũng may ánh sáng lờ mờ, khiến đám người bên kia cũng không chú ý bên này. Tuy nhiên tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay.
Tiêu Lãng đã đi vào đây được tám ngày. Số võ giả tới săn tiền thưởng phía dưới đã đạt tới gần mười vạn người. Thiên Châu không thiếu chính là loại này thợ săn tiền thưởng. Cho dù mấy ngày nay đã có mấy ngàn người bị thi độc tập kích chết, nhưng mọi người vẫn không chịu rời đi, trái lại càng ngày càng nhiều người vọt vào. Huyền thạch có mê hoặc quá lớn.
Phù!
Hài cốt này đã bị cắn nuốt xong. Tiêu Lãng thu lấy bộ hài cốt bay ra phía ngoài. Đây đã là bộ hài cốt thứ mười lăm. Tám ngày nửa giờ mười lăm viên huyền thạch đến tay. Tốc độ này có thể nói là tương đối nhanh. Đám võ giả phía dưới, ngoại trừ mấy chục võ giả Chư Vương đỉnh phong ra, sợ rằng chỉ có hắn có tốc độ thu thập nhanh nhất.
- Tiểu tử, không tồi. Trong thời gian mấy ngày đã đưa tới mười lăm bộ hài cốt. Đây là lệnh bài của ngươi!
Tiểu đội trưởng đưa cho Tiêu Lãng một lệnh bài. Cũng không biết là hắn cố ý hay là vô ý, lại mở miệng nói một câu như vậy, hơn nữa giọng nói còn rất lớn.
- Ừm?
Tim Tiêu Lãng nhất thời trầm xuống. Bởi vì tiểu đội trưởng này vừa nói xong, liền khiến một đám người phía dưới chú ý. Tiêu Lãng có năng lực nhận biết nhạy cảm, dễ dàng phát hiện sâu trong đáy mắt của rất nhiều người lấp lóe sát khí.
Ngoài mặt, thực lực của Tiêu Lãng chỉ có Chư Vương tam trọng. Giờ phút này trên người hắn lại có mười lăm khối lệnh bài. Mười lăm viên huyền thạch đối với võ giả Chư Vương cảnh mà nói, xem như một món của cải không nhỏ.
Người chết tài, chim chết vì thức ăn.
Bọn họ tới đây liều mạng không phải vì huyền thạch sao?
Sau khi Tiêu Lãng lại đi xuống góc của mình, quả nhiên phát hiện có điều không ổn. Có ba võ giả Chư Vương ngũ, lục trọng đã lặng lẽ nhích lại gần phía này.
Tuy rằng bọn họ giả vờ tìm kiếm thi thế gần đó để đào, nhưng sát khí lóe lên trong mắt bọn họ làm sao có thể dấu được Tiêu Lãng?
Người giết người, người sẽ bị giết chết.
Khóe miệng Tiêu Lãng lóe lên hàn ý. Nếu các ngươi muốn tìm cái chết, cũng không trách ta được nữa!
Thân thể của hắn cũng bắt đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy, đi càng lúc càng sâu vào phía trong cung điện dưới lòng đất. Bên kia có vô số hài cốt cao lớn, che khuất tầm mắt. Phía bên kia lối vào hoàn toàn không nhìn thấy bên này.
Ba tên thợ săn tiền thưởng mắt sáng ngời, lập tức lặng lẽ đi theo. Trong tay ba người đã ngưng tụ huyền lự, chuẩn bị giết chết Tiêu Lãng bất kỳ lúc nào.
Vèo!
Tiêu Lãng lại động thủ trước cả bọn họ. Khi mắt hắn nhìn thấy ở gần ba người có một thi độc trùng hợp phun ra, Thảo Đằng ẩn giấu ở dưới chân ba người đột ngột bắn ra, giống như đuôi của một đằng xà, bỗng nhiên quét ngang về phía ba người.
Ba người thấy Thảo Đằng không một tiếng động lao ra, liền sợ hết hồn. Bọn chúng theo bản năng trốn sang bên cạnh. Một người lại giật mình, gầm thét nói:
- Cẩn thận, phía sau có thi độc!
Trước có chó sói, sau có hổ!
Hai tên thợ săn tiền thưởng hoàn toàn bị doạ ngây người, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Thảo Đằng hóa thành tàn ảnh liên tục quét qua. Thân thể bọn họ bị đánh bay ra ngoài. Người còn ở trong không trung đã bị thi độc bao phủ, lập tức biến thành hai cương thi.
Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng cũng đồng thời từ phía xa phóng sát với mặt đất lao tới. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, khóe miệng đầy vẻ tàn khốc.
Tên thợ săn tiền thưởng còn sống nhìn thấy Tiêu Lãng vọt tới, lập tức thức tỉnh, gầm thét một tiếng:
- Là ngươi giở trò quỷ? Rác rưởi ta sẽ xé xác ngươi ra!
- Chỉ dựa vào ngươi thôi sao? Không đủ tư cách!
Tiêu Lãng lại nghênh đón, vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, thiết quyền trực tiếp đánh về phía người kia.
- Chiến kỹ Thiên Ma tam trọng đã dám lớn lối? Nhận lấy cái chết!
Ánh mắt của tên thợ săn tiền thưởng lộ vẻ tàn bạo. Huyền lực vờn quanh tay hắn, toàn lực công kích, chuẩn bị trực tiếp đánh Tiêu Lãng thành cặn bã.
- Thật sao?
Ánh mắt của Tiêu Lãng ẩn phía đằng sau mũ giáp màu đen ánh lên một tia cười. Thời điểm hai thiết quyền sắp chạm vào nhau, Liệt Thần Thủ được phát động. Cánh tay phải được vảy ánh kim bao phủ. Năm ngón tay hóa thành lợi trảo màu ánh kim, chộp lấy khiến toàn bộ cánh tay của võ giả kia hóa thành thịt nát, sau đó thuận lợi đâm vào trái tim của hắn.
- A...
Thân thể võ giả này run lên, trong mắt đầy vẻ không dám tin tưởng. Tay trái của Tiêu Lãng lại nhanh như tia chớp, chộp lấy Tu Di Giới trên tay trái của võ giả này. Chờ sau khi nắm được Tu Di Giới của hắn, Tiêu Lãng lập tức một cước đá bay người va chạm vào hai võ giả đã biến thành cương thi. Thi độc cũng khiến cho tên võ giả còn lại biến thành cương thi nốt.
Vèo!
Thảo Đằng dễ dàng quấn lấy cánh tay của hai gã cương khi khác, thu lấy Tu Di Giới trên cánh tay của bọn họ về. Lúc này Tiêu Lãng mới để Liệt Thần Thủ biến mất, lập tức chạy về phía lối vào, đồng thời rống lớn:
- Bên này có ba người trúng thi độc!
Bên này vừa nãy phát sinh ra tiếng động, đã sớm kinh động Phá Thiên quân ở lối vào. Chỉ có điều bọn họ không xuống tra xét mà thôi. Giờ phút này Tiêu Lãng vừa gọi, lập tức có bốn, năm võ giả Chư Vương đỉnh phong bay tới, huyền lực phóng ra trực tiếp đánh xuống ba tên cương thi.
Võ giả biến thành cương thi cũng không đáng sợ, bởi vì hắn không còn huyền lực. Phòng ngự thân thể chỉ cường đại như vậy, bị đánh trúng lập tức hóa thành mảnh nhỏ.
- Ngươi cẩn thận một chút, đừng rời khỏi đoàn người quá xa, chết cũng đừng trách chúng ta không nhắc nhở!
Mấy tên Phá Thiên quân căn dặn vài câu, lại bay trở về vách đá ở lối vào.
Tiêu Lãng vốn định tìm một góc tiếp tục đào hài cốt. Nhưng dư quang của hắn quét qua, lại bất đắc dĩ nở nụ cười khổ. Bởi vì một phía khác lại có năm người tới gần hắn, trong mắt cũng đầy sát ý.
Xem ra hài cốt này không thể đào được nữa. Nếu còn tiếp tục đào nữa, mình sớm muộn sẽ bị người ta giết chết. Hắn không ngại khai chiến. Vấn đề là như vậy tiếp tục đánh, sợ là Thảo Đằng và Liệt Thần Thủ sẽ bị lộ ra ánh sáng. Đến lúc đó sợ là không thể che giấu thân phận được nữa.
- Không đào nữa. Tìm nhiệm vụ có tiền thưởng huyền thạch tiếp theo đi!
Lập tức, hắn quả nhiên bỏ qua đào hài cốt, chạy về phía lối vào, vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, phóng ra khí thế, khiến một nhóm người ở lối vào chú ý.
Nhưng mà, hắn vẫn đánh giá thấp lòng tham của năm người kia. Trên người hắn có mười lăm lệnh bài. Điều này là mê hoặc quá lớn đối với bọn họ. Một võ giả Chư Vương ngũ trọng bắn mạnh đến, còn dùng lời lẽ chính nghĩa, trên mặt đầy vẻ tức giận nói:
- Tiểu tử, lần trước ngươi giết chết Lục đệ của ta. Giờ ngươi còn muốn trốn?
- Vô sỉ!
Tiêu Lãng thầm mắng một tiếng. Hắn không nghĩ tới đám người kia ở trước mặt mọi người như vậy, dám đưa ra một lý do quang minh chính đại để giết người? Chỉ có điều hắn không dám phản kích, chỉ có thể vận dụng chiến kỹ Thiên Ma va chạm một quyền với người này. Nương theo lực đạo này, thân thể Tiêu Lãng nhanh bắn mạnh về phía lối vào.
- Giết người, giết người!
Tiêu Lãng vừa chạy trốn, vừa bắt đầu rống lên. mấy người phía sau quả nhiên có chút kiêng kỵ, thân thể đều dừng lại ở trong không trung. Thật không ngờ, vô số Phá Thiên quân ở lối vào lại làm như không thấy, thân thể cũng không nhúc nhích, trái lại đầy trêu tức nhìn về phía bên này.
Đối với Phá Thiên quân mà nói, đám thợ săn tiền thưởng này sống hay chết không liên quan gì tới bọn họ. Chỉ cần không gây ra hỗn loạn lớn, bọn họ mừng rỡ xem một trò hay.
Năm người kia bắt đầu có chút do dự. Nếu chẳng may tiếp tục truy sát khiến Phá Thiên quân bất mãn, vậy thì phiền toái. Nhưng vào lúc này, một truyền âm vang lên ở trong tai năm người, khiến tất cả bọn họ mừng như điên:
Người nọ là thủ hạ của ta. Trên người hắn có mười lăm lệnh bài. Cho ta năm lệnh tại, việc này ta có thể xem như không thấy!
Truyền âm đến từ tiểu đội trưởng Phá Thiên quân Tiêu Lãng nộp hài cốt. Năm người này lập tức không chút kiêng kỵ đuổi theo Tiêu Lãng. Đã có Phá Thiên quân ở sau lưng làm chỗ dựa, mấy người bọn họ giết người càng thêm yên tâm.
- Hừ, giết Lục đệ ta, hôm nay mấy huynh đệ chúng ta không giết ngươi, thề không làm người!
Năm người kia vừa rống to, vừa vọt về phía Tiêu Lãng. Đám thợ săn tiền thưởng còn lại đang đào hài cốt cũng dừng tay, xem náo nhiệt.
- Mẹ nhà nó...
Tiêu Lãng thầm mắng một tiếng. Gắn không thể bay. Lối vào này lại nằm ở sâu mấy trăm ngàn dặm dưới mặt đất. Nếu muốn đi ra, chỉ có thể xuyên qua đất đá.
Không thể hy vọng vào Phá Thiên để đi lên được, hắn chỉ có thể vọt vào trong đất đá phóng lên phía trên.
- Đuổi theo. Giết tiểu tử này xong, sẽ tiếp tục trở về đào!
Năm người quát lớn, thi nhau vọt vào thông đạo Tiêu Lãng vừa chạy trốn. Tiêu Lãng chỉ có thực lực Chư Vương tam trọng. Chút tốc độ của hắn ở trong mắt năm người hoàn toàn không đáng chú ý.
- Hừ, còn dám đuổi theo?
Tiêu Lãng cười lạnh một tiếng, thân thể nhanh chóng phóng lên phía trên. Nếu như hắn không phải sợ Liệt Thần Thủ và Thảo Đằng bị bại lộ, mấy người này hắn đều có thể giết chết trong một giây.
← Ch. 0462 | Ch. 0464 → |