← Ch.0492 | Ch.0494 → |
Hồng Đế Thành sở dĩ gọi là Hồng Đế Thành, bởi vì một Thiên Đế Chí Tôn của gia tộc Âu Dương xuất hiện khiến Thiên Châu rung chuyển. Thiên Đế Chí Tôn này cảm ngộ chính là đạo giết choc. Hắn đã từng một đêm tàn sát ngàn vạn người chỉ vì chứng tỏ đạo của mình.
Khi Hồng đế còn tại thế, toàn bộ Thiên Châu đều bị thanh uy của hắn bao trùm. Ngay cả mấy Thiên Đế Chí Tôn tồn tại cùng lúc đó cũng không dám tranh đấu với hắn. Âu Dương gia cũng quật khởi từ đó. Phủ thành này cũng vì tưởng nhớ hắn, đổi thành Hồng Đế Thành.
Hồng Đế Thành lớn vô cùng, là thành trì lớn nhất Tiêu Lãng từng gặp. Giờ phút này Tiêu Lãng ở trong một lữ quán, cũng là lữ quán lớn nhất trong đời hắn từng thấy.
Liễu Yên Các!
Thành bảo Liễu Yên Các quả thực chính là một loại tiểu thành. Thành bảo này chiếm một diện tích mấy dặm. Bên trong ăn, ở, chơi cái gì cần có đều có. Thậm chí còn có một phân các Tu La điện được thiết lập ở bên trong. Võ giả có thể ở bên trong buôn bán bảo vật, tiếp nhận nhiệm vụ.
Đương nhiên nếu muốn tiến vào loại khách sạn xa hoa siêu cấp này, trên người không có huyền thạch hiển nhiên không được. Đừng nói sống phóng túng, ở bên trong một đêm đã tốn một viên huyền thạch. Có thể nói là xa xỉ đến cực điểm.
- Chà, lão bản này là một người kỳ lạ, thật biết cách làm ăn. Khi nào trở lại Phá Thiên phủ ta cũng phải xây dựng một cái, khẳng định tài nguyên sẽ cuồn cuộn chảy vào trong túi!
Công tử Phá Hài không thiếu huyền thạch. Hắn muốn ở tất nhiên phải ở nơi tốt nhất. Hắn dẫn theo Tiêu Lãng và Phá Thục tiến vào Liễu Yên Các, chuẩn bị thu xếp phòng ở trước, sau đó trình thiếp, chờ đợi tiểu thư Âu Dương gọi đến.
Thuê một gian phòng xong, Phá Thục bị Phá Hài sắp xếp đi tới phủ thành chủ trình thiếp. Phá Hài một mình đi qua đi lại cảm thấy nhàm chán. Tiêu Lãng vốn định chuẩn bị tiếp tục tu luyện, nhưng lại bị hắn cố kéo đi khắp nơi trong Liễu Yên Các.
- Cường giả ở Hồng Đế Thành thật biết cách hưởng thụ. Xa xỉ. Chủ nhân Liễu Yên Các cũng là kỳ nhân. Thành bảo này một ngày phải thu thập được bao nhiêu huyền thạch chứ?
Đi dạo mấy Thiên điện, Tiêu Lãng xem như có kiến thức lớn đã quen mặt. Trong Liễu Yên Các không chỉ có có hiệu ăn, thanh lâu, sòng bạc, trà lâu, lại còn có một Tử Đấu Các lớn siêu cấp.
Bên trong Tử Đấu Các không phải là hung thú đấu với nhau mà là người thật. Bất luận là võ giả nào đều có thể lên lôi đài đánh nhau. Chỉ cần cảnh giới không kém quá ba tầng, đều có thể khai chiến. Một khi lên lôi đài, chỉ có thể có một người đi xuống, không chấp nhận đầu hàng.
Sau khi Tiêu Lãng và Phá Hài đi vào điện lớn siêu cấp này, chấn động trước bầu không khí cuồng nhiệt bên trong. Bên trong có ba tầng đều có người ngồi kín. Có ít nhất có mấy vạn người. Ở giữa, phía trên lôi đài có hai võ giả đang khai chiến. Cả hai người đều đầm đìa máu. Bên ngoài khán giả đều đang cuồng loạn rống to. Rất nhiều vị khách nhìn tới đỏ cả mắt, dường như có xu hướng phát điên.
- Oa ta ngất. Thứ này tốt. Ta phải suy nghĩ một chút, làm một cái ở Phá Thiên Thành mới được!
Mắt công tử Phá Hài sáng như sao, nhìn đám khan giả cuồng loạn kêu to, hắn hết sức hưng phấn. Có thể làm cho khách xem kích động hưng phấn điên cuồng như vậy, Liễu Yên Các này thật sự làm rất khá.
Mấy Thiên điện phía trước, Tiêu Lãng đều chủ động kéo Phá Hài rời khỏi. Lần này thái độ của hắn có phần khác thường tìm một chỗ ngồi, chủ động ngồi xuống. Bầu không khí nơi này khiến hắn nhớ tới trường đấu thú Yên Vũ Sơn Trang, nghĩ tới những tháng ngày ở tại đại lục Thần Hồn, nghĩ tới Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao còn có vô số người quen cũ.
Hắn vẫn là một người luôn nhớ tới người xưa. Đi tới Thiên Châu một đường vất vả, khiến hắn không có thời gian suy nghĩ tới chuyện ở đại lục Thần Hồn. Giờ phút này ngồi trong Tử Đấu Các, không ngăn được tâm tư bắt đầu bay bổng.
Trên lôi đài phía trước, hai võ giả Chư Vương cảnh đang chém giết. Thực lực hai người không hơn kém nhau bao nhiêu. Lôi đài cũng không rộng lắm. Mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm vào đối phương, đằng đằng sát khí.
Trên lôi đài lại có vòng bảo hộ cấm chế. Sóng năng lượng mạnh mẽ của hai người thỉnh thoảng công kích ở phía trên vòng bảo hộ, bắn ra từng hào quang đẹp mắt. Trên khán đài, có rất nhiều khán giả là võ giả, đương nhiên cũng có tiểu thư, quý phụ đại gia tộc gì đó. Những người này không biết tới đây theo đuổi kích động, hay là muốn cảm ngộ trong chiến đấu. Tất cả đều vô cùng điên cuồng.
Rất nhanh cuộc chiến đấu đã có kết quả. Một võ giả bị đối phương đâm một kiếm xuyên qua thân thể, máu chảy đầy đất. Một võ giả khác trên mặt lại lộ ra một nụ cười dữ tợn, toàn thân đầy kích động rống lớn.
- Ta ngất. Rác rưởi. Sao lại vô dụng như thế, hại lão tử thua ba viên huyền thạch!
- Thắng, thắng. Ga ha ha, ta thắng hai viên huyền thạch!
- Chết? Chết tốt lắm. Hại bản phu nhân thua ba trăm huyền thạch. Chút nữa ta sẽ tìm người dung roi tới đánh xác ngươi, hừ hừ!
Tiêu Lãng vẫn yên lặng chìm trong những chuyện ngày xưa. Công tử Phá Hài lại kinh ngạc vô cùng. Hắn quét qua toàn trường, phát hiện có hơn một nửa người người mừng như điên, non nửa người hùng hùng hổ hổ. Hắn lập tức hiểu được, mấy vạn người trong này phần lớn đều tham dự đánh bạc!
- Ta ngất. Sòng bạc lớn như vậy, chỉ lấy phí vào trong sân đã kiếm được ối huyền thạch rồi! Nếu như âm thầm khống chế một chút, tử đấu trường này không phải kiếm nhiều tới chết sao?
Công tử Phá Hài âm thầm kinh ngạc cảm than. Hắn thực sự bội phục sát đất đối với lão bản Liễu Yên Các này. Mắt hắn cũng sáng đến mức dọa người. Hắn ở phía xông Thiên Châu làm ăn rất lớn. Tuy rằng so với thập đại thương hội của Thiên Châu vẫn quá kém, nhưng hắn mới phát triển được bao nhiêu năm? Thiên phú kinh thương của hắn thì không cần phải nghi ngờ. Hắn chỉ ở trong này một chút đã có thể ngửi ra được.
- Lượt thứ mười tám. Hai bên tử đấu sĩ lên lôi đài!
Thi thể rất nhanh được kéo xuống. Lại có hai võ giả chậm rãi tiến vào lôi đài. Mà lúc này trong tử đấu trường, vô số thị nữ bắt đầu bận rộn công việc, phân phát cho tất cả khán giả trong tử đấu trường về tư liệu của hai người này.
Công tử Phá Hài và Tiêu Lãng cũng nhận được hai tờ. Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại. Hắn tò mò nhìn tờ giới thiệu trong tay, quan sát quy tắc lên tử đấu trường.
- Chơi vui, chơi vui! Nào nào, mỹ nhân, giúp ta đặt một trăm huyền thạch có bên đen!
Phá Hài tùy tiện nhìn lướt qua vài lần, sau đó tìm thị nữ ném ra một trăm huyền thạch. Thị nữ kia cũng đưa cho công tử Phá Hài một khối lệnh bài, coi đây là bằng chứng. Nếu chút nữa bên hắn đặt thắng, có thể nhận được chín mươi lăm viên huyền thạch. Năm viên huyền thạch tất nhiên là thủ tục phí.
- Bất kỳ người nào cũng có thể tiến vào tử đấu trường sao? Cấp bậc đối thủ tử đấu không vượt quá ba tầng? Thắng một trận có thể nhận được trăm viên huyền thạch?
Tiêu Lãng nhưng không mấy chú tâm, cũng không có thừa huyền thạch đi đánh cược. Hắn nhìn chằm chằm vào tờ giới thiệu quy tắc trên tử đấu trường. Rất nhanh các vị khách đã đánh cược xong. Võ giả phía trên võ giả lập tức khai chiến.
Thực lực hai người này cũng không mạnh. Một người là Chư Vương lục trọng, một người là Chư Vương thất trọng. Một người mặc chiến giáp màu trắng. Một người mặc chiến giáp màu đen. Xem ra hai người cũng không có chiến kỹ cường đại, chỉ là dựa vào lực lượng tốc độ phản ứng của mỗi người để giao chiến.
Tiêu Lãng nhìn thoáng qua phía trên chiến đấu. Tử đấu sĩ mặc áo giáp màu đen rõ ràng không phải là đối thủ của tử đấu sĩ mặc áo giáp trắng. Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nói với Phá Hài:
- Tại sao ngươi lại mua bên đen thắng? Không phải cảnh giới bên đen thấp hơn một tầng sao?
Phá Hài cười thần bí, thấp giọng nói:
- Ngươi không hiểu, chính bởi vì tất cả mọi người cho rằng bên trắng sẽ thắng, cho nên chiến thắng cuối cùng nhất định là bên đen. Bằng không Liễu Yên Các này không phải sẽ thua chết sao? Đổi lại ngươi là lão bản, ngươi có âm thầm giở trò hay không?
Tiêu Lãng nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn về phía trên lôi đài. Cuộc chiến đấu rất nhanh liền kết thúc. Võ giả Chư Vương thất trọng dễ dàng giết chết Chư Vương lục trọng. Phá Hài thua một trăm huyền thạch.
- Không đạo lý như vậy!
Công tử Phá Hài buồn bực, xoa xoa đầu, tiếp nhận tư liệu về tử đấu sĩ tiếp theo do thị nữ đưa tới, lại cứng rắn ném ra một ngàn huyền thạch nói:
- Ta tiếp tục mua bên đen. Thiếu gia ta còn không tin tà!
← Ch. 0492 | Ch. 0494 → |