← Ch.0500 | Ch.0502 → |
Ngay đêm đó Phá Hài và Tiêu Lãng Phá Thục liền rời khỏi Liễu Yên Các, tới một lữ quán nhỏ hơn một chút ở chỗ khác của quảng trường. Hai người ở lại đó có chút lo lắng không yên. Nhưng Âu Dương gia sẽ lập tức cho câu trả lời. Âu Dương Ấu Trĩ rất có thể sẽ gặp hai người. Hai người từ phía đông Thiên Châu xa xôi đến đây, cứ như vậy rời đi lại cảm thấy không cam lòng. Cả hai chỉ có thể ở trong lữ quán lo lắng bất an.
Phá Hài dò thăm tin tức, chủ nhân thần bí Liễu Yên Các có thực lực và thế lực vô cùng cường đại. Trong Hồng Đế Thành có rất nhiều đại gia tộc. Hơn nữa những gia tộc này đều có quan hệ sâu xa với Âu Dương gia. Nội tình của bản thân mỗi gia tộc đều hết sức cường đại. Nhưng xưa nay không có người nào ở Hồng Đế Thành dám chạy tới Liễu Yên Các gây sự. Năm ngoái có chuyện một Thiên Đế ở ngoài phủ náo loạn Liễu Yên Các một lần, cuối cùng ngay đêm đó Thiên Đế này không nói tiếng nào lập tức rời khỏi.
Có thể làm cho cường giả Thiên Đế phải kinh sợ, vậy chủ nhân phía sau hậu trường Liễu Yên Các cường đại đến mức nào? Tiêu Lãng không biết. Chỉ có điều hắn cảm thấy nếu hắn có thể đi ra khỏi tử đấu trường, đi ra khỏi Liễu Yên Các, điều này chứng tỏ vị quý phụ liêu nhân này sẽ không trở lại giết hắn.
Cho nên sau hai ngày, hắn không tiếp tục để ý tiếp tục nữa, lại một mình ở trong lữ quán luyện hóa huyền thạch.
Công tử Phá Hài cũng cho rằng như thế. Nếu có chuyện đã sớm xảy ra. Đại nhân vật như vậy muốn bóp chết hắn và Tiêu Lãng chỉ là chuyện một câu nói. Cho nên hắn yên tâm ở lại. Chỉ có điều hắn không tiếp tục đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Hắn không ra, nhưng có người đến tìm hắn.
Vào đêm ngày thứ hai, một vị khách thần bí đến thăm. Tiêu Lãng chỉ nhìn thoáng qua, thấy hai người lén lút rời khỏi. Đó là một quý phụ tướng mạo rất yêu diễm. Nhìn vẻ mặt nhíu mày nheo mắt của Phá Hài, không cần phải nói cũng biết đó là vị Phó thành chủ hắn đã nói tới.
Tiêu Lãng có chút lo lắng. Dù sao bọn họ vẫn đang ở trong Hồng Đế Thành. Quý phụ này lại là phu nhân thiếu tộc trưởng đại gia tộc trong Hồng Đế Thành.
Công khai vụng trộm trên địa bàn người khác, đối với gia tộc này mà nói, làm sao còn mặt mũi nữa? Chỉ có điều Phá Hài đã cùng quý phụ này rời đi, Tiêu Lãng cũng không tiện nói gì thêm. Hắn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu tu luyện.
Sáng ngày hôm sau, Phá Hài dẫn theo Phá Thục bình yên trở về, khiến Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Phá Hài hung hăng nói khoác với Tiêu Lãng, quý phụ này câu hồn thực cốt tới mức nào. Hai người điên loan đảo phượng một đêm đến bình minh thế nào. Nghe thấy vậy, Tiêu Lãng liên tục thở dài, lại không tiện khuyên bảo, chỉ có thể cầu mong quý phụ này đừng tiếp tục tìm đến Phá Hài...
Kết quả, quý phụ này dường như rất khát khao, cũng có thể là đạo Phá Hài của Phá Hài thật sự uy mãnh khác thường. Gần như mỗi đêm, Phá Hài cũng sẽ chuồn đi vụng trộm.
Tiêu Lãng nhìn thấy trợn trừng mặt một hồi, nhưng lại không thể làm gì.
Điều khiến Tiêu Lãng tinh thần chấn động chính là, vào ngày thứ 5, người của Âu Dương gia rốt cuộc đã đến!
Người đến chính là một cường giả Nhân Hoàng Cảnh. Hắn cầm lệnh bài tiểu thư Âu Dương, chỉ nói một câu:
- Tiểu thư nhà ta đã trở lại. Chỉ có điều tiểu thư sắp bế quan tu luyện không tiện gặp khách. Tiểu thư bảo ta truyền lại một câu nói, chuyện núi Mê Tung nàng đã quên rồi. Hai vị... mời trở về đi!
Công tử Phá Hài nghe được câu này, nhất thời mừng như điên. Đã quên chuyện ở núi Mê Tung, vậy biểu thị nàng sẽ không ghi hận? Âu Dương Ấu Trĩ nhỏ tuổi như vậy, còn cầm thần binh chí tôn, mặc bảo giáp Nghê Thường, vừa xảy ra chuyện, trong gia tộc lập tức phái đến một cường giả Thiên Đế. Không cần phải nói cũng biết thân phận của nàng tại gia tộc Âu Dương tuyệt đối tôn quý. Chỉ cần nàng không ghi hận việc này, mọi việc xem như đã sáng tỏ.
Tiêu Lãng nghe được câu này, trong lòng lại cảm thấy vô cùng mất mát!
Quên chuyện ở núi Mê Tung? Ý tứ ngay cả hắn cũng quên? Trong đầu của hắn hiện lên bóng dáng cổ quái của tinh linh kia, hồi tưởng lại nụ cười ngọt ngào của nàng, khi nàng thân thiết gọi mình là đại ca ca. Còn nói mình là bằng hữu đầu tiên của nàng. Đột nhiên trong lòng Tiêu Lãng dâng lên một cảm giác cô đơn.
Lại nghĩ tới Âu Dương Ấu Trĩ trước khi đi cũng không nhìn hắn, một câu nói cũng không có. Giờ phút này hắn từ nơi xa như vậy đến tìm nàng, nàng cũng không gặp hắn một lần. Khóe miệng Tiêu Lãng lộ ra một nụ cười tự giễu.
- Nàng là tiểu công chúa gia tộc đệ nhất Thiên Châu. Tay nàng cầm thần binh chí tôn, trên người mặc bảo giáp Nghê Thường. Tiêu Lãng ngươi thì sao? Một kẻ nhà quê từ vực diện đến. Nàng làm sao có thể nhận người bằng hữu như ngươi? Có lẽ ở trong mắt của nàng, ngươi chỉ một người đi đường, một người khách qua đường thôi. Là ngươi tự mình đa tình, suy nghĩ quá nhiều!
Trong lòng Tiêu Lãng thầm thở dài. Hắn không nghĩ nhiều nữa, chỉ có điều trên mặt có chút cô đơn không che giấu được.
Người của Âu Dương gia đã rời đi. Phá Hài nhận ra thái độ khác thường của Tiêu Lãng. Hắn vỗ vào vai Tiêu Lãng, cũng không nói gì. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đã hiểu được tâm ý của đối phương.
- Ở lại đây một đêm, ngày mai sẽ lên đường trở về!
Phá Hài dừng một chút liền đưa ra quyết định. Nơi này đều là chốn thị phi. Ở lâu chung quy sẽ xảy ra vấn đề. Lại thêm tâm tình Tiêu Lãng không tốt, hắn cũng không có ý muốn tiếp tục ở lại lâu.
Tiêu Lãng gật đầu, không nhiều lời, một mình trở về phòng tu luyện.
- Ai, Tiêu Lãng thực sự là người trọng tình trọng nghĩa! Bị bằng hữu phản bội, trong lòng hắn khẳng định cảm thấy rất khổ sở!
Nhìn bóng dáng cô đơn của Tiêu Lãng, Phá Hài thở dài một tiếng. Hắn biết Tiêu Lãng nói là trở lại tu luyện, nhất định là muốn dựa vào tu luyện quên đi một vài chuyện không vui.
Ngày hôm sau, ba người không hề chậm trễ, ra khỏi lữ quán một đường đi về phía Truyền Tống Trận. Phá Hài giơ lệnh bài mở Truyền Tống Trận.
Tiêu Lãng liếc mắt nhìn về phía phủ thành chủ phía bắc một chút, khẽ than nhẹ một tiếng, Truyền Tống Trận phát ra một hào quang trùng thiên, ba người biến mất khỏi Hồng Đế Thành.
Chờ tới khi bạch quang trong mắt biến mất, ba người Tiêu Lãng lập tức đi ra khỏi Truyền Tống Trận, chuẩn bị tiếp tục truyền tống. Chỉ có điều khi ba người quét mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, lập tức phát hiện có điểm không đúng.
Nơi Công tử Phá Hài muốn truyền tống đến chính là phủ thành phía đông Âu Phương phủ. Nhưng thành thị trước mắt này rõ ràng không phải là phủ thành, mà là một tiểu thành. Hơn nữa hộ vệ xung quanh Truyền Tống Trận lại vô cùng đông đúc.
Thậm chí còn có sáu tên cường giả Nhân Hoàng. Hơn nữa có bốn người trong đó có khí tức vô cùng cường đại. Rõ ràng cho thấy bọn họ phải là cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng trở lên.
Quan trọng nhất là, ánh mắt đám người kia nhìn chằm chằm vào ba người. Trong mắt đằng đằng sát khí. Chờ bạch quang biến mất, mấy võ giả Nhân Hoàng lại chuẩn bị động thủ với ba người.
- Có người thay đổi mục tiêu truyền tống. Phá Thục công kích! Tiêu Lãng trốn!
Sau khi Phá Hài ngây người một chút, lập tức hiểu ra. Trước tiên, Phá Thục khí thế đại thịnh phóng về phía trước, trong tay lại có liệt hỏa bao quanh, lấy khí thế thiêu đốt tất cả, xông tới tấn công hai võ giả Nhân Hoàng phía trước.
Vù!
Trong tay Tiêu Lãng và Phá Hài Tu Di Giới đồng thời sáng lên. Hai người lấy tốc độ nhanh nhất nhảy lên thuyền Thiên Cơ của mình, bay lên bầu trời phá không rời đi.
Hai người không biết tại sao lại bị truyền tống đến tiểu thành này. Rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, khống chế hộ vệ truyền tống Hồng Đế Thành. Nhưng giờ phút này bọn họ làm sao có thời giờ suy nghĩ việc này. Trước tiên chạy trốn đã rồi nói sau.
Đối phương cũng không ngờ được, Phá Hài ở trong thành lại dám bảo người ta động thủ? Hơn nữa, còn phản ứng nhanh như vậy? Bất luận là ở trong một thành thị nào, một khi động thủ, chính là khiêu khích đối với gia tộc của thành thị đó. Quân hộ vệ chỗ này trên người đều mặc chiến giáp của Âu Dương phủ. Người bình thường làm sao dám động thủ tại thành thị của gia tộc Âu Dương?
Phá Hài tất nhiên không phải là người bình thường. Phá Thục cũng dũng mãnh không sợ chết. Cho nên tuy rằng kẻ địch bày bố hết sức xảo diệu, nhưng vẫn để Tiêu Lãng và Phá Hài chạy thoát.
Ầm!
Phá Thục và hai cường giả giao chiến với nhau. Bốn cường giả Nhân Hoàng còn lại đuổi theo Phá Hài. Có mấy trăm võ giả Chư Vương đỉnh phong cũng phóng lên trời đuổi theo Tiêu Lãng.
- Dám đội nón xanh cho lão tử, ngày hôm nay tất cả các ngươi phải chết ở đây!
Một tiếng nói đầy tức giận vang lên ở bên tai Phá Hài. Khóe miệng Phá Hài lập tức kéo lên. Hắn đã hiểu tất cả mọi chuyện. Nam nhân của phó thành chủ kia tới báo thù.
← Ch. 0500 | Ch. 0502 → |