← Ch.0603 | Ch.0605 → |
Tiêu Lãng tất nhiên không có dự định giết quá nhiều người. Thù nhất định phải ôm, chủ ác nhất định phải giết. Còn loại chuyện liên luỵ đến cửu tộc này, hắn thật ra không làm được. Thậm chí giờ phút này hắn cũng không có lòng tìm Tả gia gây phiền phức.
Có lẽ vì giờ phút này thực lực địa vị quá cao, cảm giác giết chết những nhân vật nhỏ này không có chút ý nghĩa nào. Cũng có thể giờ phút này có thể nhìn thấy một vài bạn cũ, khiến tâm tình của hắn tốt hơn nhiều.
Tại hậu viện của Đông Phương Gia, Tiêu Lãng một mình uống rượu cùng Trà Mộc, Nghịch Thương, Long Nha Phỉ Nhi.
Ba vị này là thế hệ tuổi trẻ từng có quan hệ tốt với hắn. Đặc biệt là Trà Mộc và Long Nha Phỉ Nhi tuyệt đối là bạn tốt. Điều khiến hắn có chút bất ngờ chính là, Long Nha Phỉ Nhi lại gả cho Nghịch Thương? Điều này khiến trong lòng hắn cảm giác hơi lạ.
Đương nhiên hắn không có tình ý đối với Long Nha Phỉ Nhi. Tuy rằng đã từng không cẩn thận nhìn thấy... dáng vẻ của nàng khi đang tắm nhưng trong lòng hắn vẫn xem Long Nha Phỉ Nhi là muội muội. Giờ phút này hắn thật lòng mừng thay cho nàng. Bởi vì Nghịch Thương là một trượng phu không tồi.
Long Nha Phỉ Nhi và Nghịch Thương lại có chút lúng túng. Tuy rằng Long Nha Phỉ Nhi đối với Tiêu Lãng vẫn có chút cảm giác tỉnh tỉnh mê mê, xen lẫn giữa hữu tình và tình yêu. Chỉ có điều năm đó Tiêu Lãng bị gia tộc Hắc Lân truy sát tiến vào biển Thần Hồn, mọi người đều cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết. Bởi vì biển Thần Hồn nhiều người đi vào như vậy, cuối cùng không có một người nào trở về.
Trong khoảng thời gian này, nàng và Trà Mộc Nghịch Thương bởi vì cùng quan hệ với Tiêu Lãng, mỗi người đều bị công tử các tiểu thư trong các gia tộc đế đô lạnh nhạt. Ba đại gia tộc cũng bị chèn ép. Ba người đồng bệnh tương liên thường xuyên cùng nhau uống rượu. Trà Mộc đã đính hôn cùng Nam Cung U U. Dần dần Long Nha Phỉ Nhi và Nghịch Thương cũng tiến lại với nhau. Long Nha dường như cũng rất thoả mãn. Nói thế nào Nghịch Gia cũng không phải còn có một Nghịch Thủy Lưu sao?
Tiêu Lãng không biết ân oán thị phi trong đó. Hắn lấy từ trong Tu Di Giới ra ba thanh vũ khí, hai thanh kiếm và một chiến đao, ném lên trên bàn nói:
- Chúc mừng đại hôn của Nghịch Thương huynh vào tiểu thư Phỉ Nhi, đại hôn Trà Mộc ngươi ta cũng không tham dự được. Ba vũ khí này mỗi người các ngươi lấy một cái, coi như làm lễ vật đại hôn của các ngươi đi!
- Đây là loại vũ khí siêu cấp giống như trên tay Thiên Tầm sao? Đồ tốt!
Mắt Nghịch Thương sáng ngời. Hắn lập tức cầm lấy một thanh trường kiếm trên mặt đầy xúc động, cảm nhận quan sát cảm nhận khí tức lộ ra từ trong thanh trường kiếm này. Nghịch Thương có cảm giác máu như đông cứng lại.
- Oa oa, Tiêu Lãng vẫn là bạn chí cốt!
Long Nha Phỉ Nhi tuy rằng gả cho người ta, nhưng không khác gì trước đây. Nàng tùy tiện cầm một thanh trường kiếm lên, múa trong không trung mấy cái, tỏ ra vô cùng hài lòng.
Trà Mộc lại bĩu môi nói:
- Lãng thiếu, ngươi như vậy là không được. Tại sao vợ chồng bọn họ được hai cái. Ta lại chỉ có một!
- Tiểu tử ngươi!
Tiêu Lãng nở nụ cười ha ha. Hắn biết Trà Mộc đang nói đùa. Chỉ có điều cảm giác giống như trở về thời còn trẻ, cảm giác tình bằng hữu chân thành khiến hắn hết sức hưởng thụ.
Hắn cười nhạt nói:
- Trà Mộc, ta ở Thiên Châu đánh ra một phủ vực, hiện tại không có ai quản lý. Tiểu tử ngươi không phải rất hiểu về chuyện quản lý sao? Ngươi qua đó giúp ta một tay?
- Ta sao? Phủ vực?
Trà Mộc sửng sốt, lập tức hỏi:
- Phủ vực kia lớn tới mức nào? Quá lớn ta có thể không quản hết được. Nhân khẩu có nhiều hay không? Bằng mấy phần so với đại lục Thần Hồn?
Lần này đến phiên Tiêu Lãng sửng sốt. Bọn họ chưa đi qua Thiên Châu, điều này có thể không tiện giải thích. Hắn chỉ đại khái ra dấu nói:
- Cụ thể lớn bao nhiêu, ta cũng không rõ. Chỉ có điều Hắc Lân Phủ, sai... Hiện tại ta đổi thành Thần Hồn Phủ rồi! Đại bàn quản lý của Thần Hồn Phủ có chừng mấy chục vạn vực diện loại như đại lục Thần Hồn này. Còn bản thân Thần Hồn Phủ lớn chừng một trăm vạn đại lục Thần Hồn!
Ầm!
Trà Mộc trực tiếp rớt phịch xuống ghế ngồi. Nghịch Thương và Long Nha Phỉ Nhi cũng bị hoảng sợ không kém. Miệng bọn họ há hốc, sau đó từ từ nuốt nước miếng, hô hấp cực kỳ gấp gáp.
- Chút tiền đồ như vậy...
Tiêu Lãng khinh thường nhìn Trà Mộc một chút, cười một tiếng, tiếp tục nói:
- Thần Hồn Phủ có mười mấy vạn thành trì. Trong mỗi thành trì đều có mấy trăm vạn người. Ừm... Thực lực thấp nhất hầu như đều là Chiến Đế đi! Loại Chư Vương Cảnh như Hắc Phí ngoài phố lớn đều có đầy. Võ giả Nhân Hoàng các thành trì gia tộc lớn gộp lại, đại khái cũng có mấy chục vạn người. Như thế nào? Có dám đi làm vị trí phó phủ chủ này hay không? Không dám ta đi tìm người khác!
Tiêu Lãng và Trà Mộc là quan hệ bằng hữu tốt nhất. Tiêu Lãng vẫn rất tin tưởng hắn. Hơn nữa Trà Mộc cũng không để hắn thất vọng. Trà Mộc người này có năng lực rất mạnh, nhân phẩm càng không thể chê. Tiêu Lãng vốn vẫn đau đầu vì chuyện quản lý Hắc Lân Phủ. Hắn chung quy không thể nào cứ làm phiền Mộc Tinh Dã chứ?
Cho nên giờ phút này hắn mới có ý nghĩ như vậy. Còn đám người Đông Phương Bạch, Tiêu Lãng chưa hề nghĩ tới chuyện để bọn họ xuống núi. Dù sao bọn họ đã lớn tuổi, không có nhuệ khí. Tiêu Lãng cũng muốn cho bọn họ hưởng cuộc sống hạnh phúc thanh nhàn. Dù sao quản lý phủ vực to như vậy không phải là chuyện nhẹ nhàng gì.
Trà Mộc trầm mặc. Nhưng mắt Nghịch Thương lại sáng lên. Chỉ có điều mối quan hệ giữa hắn và Tiêu Lãng không tốt như với Trà Mộc. Giờ phút này hắn cũng không tiện mở miệng. Chỉ một lát sau Trà Mộc cắn răng nói:
- Thật ra thì dám. Nhưng chỉ với chút thực lực của ta, sợ không ép được. Nhiều cường giả như vậy sẽ không phục!
- Không có gì không phục!
Tiêu Lãng bá đạo vung tay lên nói:
- Hiện tại Thần Hồn Phủ không ai dám phản kháng. Ta cũng sẽ phái cường giả bảo vệ ngươi. Người nào không phục giết chết không cần luận tội. Đương nhiên... Thực lực của ngươi có hơi thấp. Đi tới Thiên Châu, huyền thạch, công pháp, thần thông ngươi muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu. Có thể nâng cao hay không phải xem ngộ tính của ngươi thế nào. Đương nhiên ngươi nhất định phải quản lý tốt Thần Hồn Phủ cho ta rồi nói sau!
Trong mắt Trà Mộc lộ ra một tia kiên định, quát lớn:
- Được, làm rồi! Theo Lãng thiếu chơi vẫn vui hơn. Đại lục Thần Hồn nho nhỏ này không có gì hay để chơi cả!
Mắt Nghịch Thương càng sáng hơn. Hắn đã tìm hiểu rõ ràng. Giờ phút này thực lực của Tiêu Lãng cực kỳ cường đại. Có người nói tại Thiên Châu mênh mông vô biên, đều không ai dám trêu chọc? Có thể đi Thiên Châu, đối với Nghịch Gia, đối với chính bản thân hắn cũng là một đại đạo tiền đồ vô lượng. Nhưng giờ phút này, thật sự muốn mở miệng, chung quy cũng không thể nào nói Tiêu Lãng ngươi cũng dẫn ta đi chứ?
Vẻ mặt Long Nha Phỉ Nhi phức tạp nhìn Tiêu Lãng. Nàng đoán ra được suy nghĩ của Nghịch Thương, trầm ngâm một hồi, cắn răng mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, ngươi dẫn hai vợ chồng chúng ta đi Thiên Châu vui đùa một chút chứ?
Tiêu Lãng cười thoáng nhìn qua Nghịch Thương, gật đầu nói:
- Các ngươi muốn đi, cứ việc đi, ta không ngăn. Trở về bảo Trà Mộc sắp xếp một thành chủ cho Nghịch Thương! Ừm... Còn Đông Phương Gia và Nghịch Gia, chờ lát nữa ta đi nói chuyện với hai vị gia gia!
- Khà khà, Lãng thiếu vẫn là huynh đệ tốt!
Nghịch Thương chà xát tay, nuốt nước bọt mấy lần. Thành chủ một thành trì Thiên Châu! Vậy không phải mình có hơn trăm vạn thủ hạ là cường giả như Hắc Phí sao? Ngẫm lại hắn cảm giác như đang ở trong mộng.
Nếu nhớ tới thu xếp cho Đông Phương Gia và Nghịch Gia, Tiêu Lãng lập tức đứng dậy đi vào trong. Hắn muốn mau sắp xếp một chút, tiện thể mang theo di thể của Độc Cô Hành đi Thiên Châu, nghĩ biện pháp mau chóng giúp Độc Cô Hành phục sinh rồi nói sau.
Đi vào trong điện, một nhóm người đang vô cùng phấn khởi ngồi ở bên trong. Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân, Tiêu Thanh Y lại không có mặt ở đó. Chắc hẳn bọn họ đang ở trong sân sau nói chuyện nhà.
Đông Phương Gia, Nghịch Gia, Trà Gia, Nam Cung gia... thập đại gia tộc trong thành đều đến. Đương nhiên còn có... Tiêu Bất Hoặc mặt dày, cười gượng ngồi ở một bên, Thiên Tầm cũng có mặt, đang nhìn hắn không ngừng cười khà khà. Tiêu Lãng vừa tiến đến, ngoại trừ Ẩn đế, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu ra, tất cả mọi người đều lập tức khẩn trương đứng lên, nhìn Tiêu Lãng.
Ánh mắt Tiêu Lãng quét qua, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Ẩn đế, Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu. Hắn mở miệng nói:
- Ẩn đế, hai vị gia gia. Đại lục Thần Hồn ta đã giao cho Thiên Tầm. Ta đã từng đáp ứng hắn, cho hắn làm chủ nhân vương triều. Như vậy... Trước mắt ta tấn công địa bàn Hắc Lân Phủ quản lý. Ở đó có mấy chục vạn vực diện giống như đại lục Thần Hồn. Nếu như Ẩn Tông và hai gia tộc các ngươi muốn, ta có thể đưa mấy chục vực diện cho các ngươi. Đương nhiên... Các ngươi muốn đi Thiên Châu phát triển cũng được. Cường giả Thiên Châu nhiều như mây, vạn tộc san sát. Các loại bảo vật kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại. Đi Thiên Châu là một cơ hội, cũng có thể sẽ mang lại tai họa ngập đầu cho Ẩn Tông và Đông Phương Gia, Nghịch Gia. Chỉ có điều trong vòng mười năm, các ngươi không cần lo lắng. Thiên Châu hẳn là không có người nào dám chọc ta. Trong vòng mười năm này ta cũng sẽ tăng cường tu luyện. Chỉ cần ta không chết, Ẩn Tông và gia tộc của các ngươi cũng sẽ phồn vinh hưng thịnh, vĩnh viễn ở lại vạn năm.
- Được rồi!
Mắt Ẩn đế, Nghịch Thủy Lưu và Đông Phương Bạch nhất thời sáng như sao. Có Tiêu Lãng ở bên cạnh, Ẩn Tông và hai nhà không muốn phát đạt cũng khó. Còn Tiêu Bất Hoặc và tất cả tộc trưởng gia tộc còn lại trơ mắt nhìn Tiêu Lãng. Đặc biệt là Tiêu Bất Hoặc. Bản thân hắn cũng có cảm giác, giờ phút này mình giống như một con chó vẫy đuôi mừng chủ. Chỉ có điều vì Tiêu gia, hắn cũng chỉ có thể đánh bạc nét mặt già nua...
← Ch. 0603 | Ch. 0605 → |