← Ch.0644 | Ch.0646 → |
- Ha ha ha, chết đi, chết đi. Bản đế muốn linh hồn ngươi biến mất! Bản đế muốn khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong. Không làm thần hồn của ngươi bị diệt, làm sao có thể khiến con trai ta yên nghỉ nơi suối vàng được? Làm sao có thể hả được mối hận trong lòng của ta?
Thiên đế Sơn Dã có chút điên cuồng, hét lớn. Âm thanh trong cơn gió lốc kia càng ngày càng sắc bén. Vô số võ giả cấp thấp ở dưới thành đều ôm đầu đau đớn không ngừng kêu rên.
Nhưng Thiên đế Sơn Dã hoàn toàn không nhìn thấy. Hắn tiếp tục dữ tợn nhìn Tiêu Lãng đang ở giữa không trung ôm đầu gầm khẽ.
- A, a, a!
Trong đầu Tiêu Lãng vô cùng rối loạn. Ngay cả cầu khẩn hắn cũng không thể làm được. Hắn chỉ có thể ôm đầu lăn lộn trong cơn gió lốc, ngay cả nhúc nhích cái đầu, động đậy ngón tay hắn cũng không có sức.
Chỉ có duy nhất một chút thần trí của hắn là còn tỉnh táo. Hắn cảm giác linh hồn cũng bị xé rách. Hắn biết hắn xong rồi. Cho dù giờ phút này người của Mê Thần Cung đến, linh hồn của hắn chắc chắn đã bị tổn thương.
Linh hồn là phần quan trọng nhất của một võ giả. Linh hồn bị hao tổn, một võ giả không nói có biến thành ngu ngốc hay không, nhưng đối với chuyện tu luyện sau đó chắn chắn sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn...
Ý niệm duy nhất trong đầu của hắn chính là Mê Thần Cung đang đùa gì vậy? Nếu thật sự như vậy.. sẽ đùa chết người!
Vèo!
Một tia chớp từ phía chân trời đến với độ cao một trăm ngàn dặm trực tiếp bắn xuống, trúng vào trận gió lốc giữa không trung, khiến trận gió lốc vô cùng cường đại trực tiếp nổ tan. Mà chủ nhân phóng thích ra gió lốc, Thiên đế Sơn Dã liền phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt lộ vẻ không dám tin nhìn lên trên trời cao.
Chỉ có điều trên không trung chẳng có gì cả, hoặc là lấy thực lực của hắn căn bản không nhìn thấu được Thanh Mộc Ngọc đang đứng ở trên cao một trăm ngàn dặm. Thiên đế Sơn Dã nhìn vài lần đột nhiên thức tỉnh. Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Lãng, lại phát hiện thân thể Tiêu Lãng được lôi điện vờn quanh.
Toàn thân Tiêu Lãng run lên một cái, trong ánh mắt vốn tán loạn, giờ phút này lại hết sức tỉnh táo. Hắn bỗng nhiên xé rách không gian, vọt vào trong vết nứt không gian.
- Còn muốn trốn?
Thiên đế Sơn Dã nổi giận. Hắn cũng không muốn để ý được nhiều. Trong hai mắt bắn ra hai đạo hồ quang, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phá không rời đi, phóng vào trên người Tiêu Lãng đang tiến vào vết nứt không gian. Sau đó thân thể của hắn lập tức bắn nhanh tới.
Thân thể Tiêu Lãng vừa vọt vào vết nứt không gian, hai đạo hồ quang phía sau phóng tới. Nhất thời thân thể hắn tê rần. Mà điều khiến hắn vô cùng kinh sợ chính là, trong hồ quang có hai năng lượng kỳ lạ đột nhiên dâng lên trong đầu của hắn, khiến linh hồn hắn bị hao tổn vốn đang hỗn độn càng bị tổn thương. Hắn đau đớn đến mức lăn lộn ở trong hư không.
- Xong, xong rồi!
Tiêu Lãng không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều trong nháy mắt khi hắn vừa tỉnh táo, lập tức không do dự bỏ trốn. Giờ phút này hắn lại bị công kích linh hồn đánh trúng. Hắn cảm nhận được chậm rãi vết nứt không gian khép lại truyền đến một sát ý trùng thiên khiến hắn tuyệt vọng. Nếu như để Thiên đế Sơn Dã đuổi kịp, hắn chỉ có một con đường chết!
- Không. Quyết không từ bỏ!
Trong nháy mắt khi đang không biết phải làm sao, hắn nhớ tới chấp niệm trong đầu mình khi leo lên núi Khuynh Thành. Hắn chợt quát lớn một tiếng. Hắn mới sử dụng Vô Tình Kiếm còn chưa quá ba ngày, không có cách nào phóng thích ra Vô Tình Kiếm Khí. Hắn chỉ có thả ra trăm vạn Thảo Đằng, lao vào trong khe nứt không gian. Bản thân hắn cố chịu đựng cảm giác đau đớn, đầu như muốn nổ tung phóng vào một không gian gần đó.
- Thứ quỷ gì vậy?
Sau khi Thiên đế Sơn Dã xông vào, phát hiện khe nứt đã bị Thảo Đằng bao vây xung quanh. Trăm vạn Thảo Đằng bao vây xung quanh hắn, nhanh chóng cắn nuốt vòng bảo hộ thiên lực khiến hắn sợ hết hồn! Hắn vội vàng đánh ra vô số chưởng ấn, trực tiếp khiến từng phân thân Thảo Đằng biến thành hư vô.
Chỉ có điều trăm vạn Thảo Đằng, cho dù hắn công kích cường đại hơn nữa, cũng không thể giải quyết được trong phút chốc. Chờ sau khi hắn đánh tan tất cả Thảo Đằng, hắn căn bản không tìm được bóng dáng của Tiêu Lãng đâu nữa...
- Là ai? Là ai?
Thiên đế Sơn Dã tức giận gào thét vài tiếng. Nếu như không phải vì tia chớp kia, giờ phút này Tiêu Lãng tuyệt đối đã hồn phi phách tán.
Hắn rống lên vài tiếng, lại đột nhiên giật mình tỉnh lại. Cường giả có thể từ trên cao một trăm ngàn dặm bắn xuống một tia chớp, dường như toàn thế giới cũng không có bao nhiêu người chứ? Mà dường như Bắc Minh có mấy người?
Chẳng lẽ là người của Thần Cung?
Nghĩ tới đây, Thiên đế Sơn Dã không dám la hét nữa. Hắn xấu hổ sờ mũi xoay người lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nếu là người của Thần cung, vậy động tác này là có ý gì? Vì sao người của Thần cung không truyền lời cho mình biết?
Chỉ có điều nghĩ mãi không ra, hắn cũng không nghĩ nữa, càng không dám truyền tin dò hỏi người của Mê Thần Cung. Kỳ thực nếu như Thiên đế Sơn Dã tiếp tục tra xét mấy trăm dặm phía trước, hắn sẽ dễ dàng nhìn thấy bên trong vết nứt không gian, một nam tử đầu trọc mặc giáp trắng đang đứng sừng sững trong hư không, ánh mắt sắc bén vô cùng đảo qua từng không gian hư vô, dường như có thể nhìn thấu tất cả...
Trong không gian hư vô, Tiêu Lãng đang ôm đầu lao nhanh. Giờ phút này, linh hồn của hắn đã bị hao tổn quá mức, sắp phát điên. Hắn lại dựa vào một chấp niệm, không ngừng lao nhanh, hy vọng có thể giữ được một mạng.
Chạy tới cuối không gian hư vô, hắn xé rách không gian xuất hiện vết nứt không gian. Mặc dù đầu vô cùng đau đớn, hắn cũng không để ý, xé rách không gian phóng ra ngoài.
Nếu như linh hồn hắn không phải rối loạn, quét mắt ra xung quanh, chắc hẳn có thể dễ dàng nhìn thấy Thanh Mộc Ngọc ở phía xa đang thản nhiên nhìn hắn.
Ầm!
Thân thể hắn ngã xuống phía dưới, vừa vặn rơi xuống bên cạnh một thành trì. Trên không trung hắn mơ hồ nghe thấy hai chữ Hòa Nhi, thân thể hắn nhất thời run lên. Tu Di Giới trong tay hắn lóe lên, xuất hiện một khối lệnh bài. Hắn nắm chặt ở trong tay, thân thể đã nện xuống mặt đất, thoáng cái liền ngất đi.
- Đã nghe nói chưa? Lần trước công chúa Hòa Nhi đi biển Băng Tuyết rèn luyện kinh nghiệm thiếu chút nữa đã chết!
- Đúng vậy, ta cũng nghe nói...
- Ồ? Mau nhìn kia. Từ trên bầu trời có một người rơi xuống!
Tiêu Lãng không nghe nhầm. Trên tường thành thực sự có mấy người hộ vệ đang bàn luận về tiểu thư Hòa Nhi. Bọn họ thấy Tiêu Lãng từ trong không trung rơi xuống, đều giật mình. Bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghe nói có người từ trong vết nứt không gian rơi ra...
Bảy, tám hộ vệ lập tức từ trên tường thành nhảy xuống. Sau khi xem xét tỉ mỉ một hồi, cuối cùng một người nhìn thấy lệnh bài trong tay Tiêu Lãng, kinh ngạc kêu lên:
- Ồ? Đây không phải là lệnh bài của công chúa sao? Tại sao lại xuất hiện ở trong tay người này?
- Chuyện này... Người này thật giống như Tiêu Lãng đã bị vô số vực diện truy sát lúc trước?
- Đúng. Ta cũng nghe nói, người đó tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Nhất định là hắn!
- Hừ, người này ở Bắc Minh lại kiêu ngạo cuồng vọng như vậy? Đây không phải là xem thường Bắc Minh chúng ta không có người sao? Nếu không chúng ta trói hắn lại, đưa đến vực diện Sơn Dã, thuận tiện nhận tiền thưởng? Ngàn vạn huyền thạch đấy!
Trong mắt mấy tên hộ vệ toả sáng. Nơi này thật sự là vực diện Hòa Đường. Tiêu Lãng vận khí rất tốt. Vực diện Hòa Đường và vực diện Mặc Giả không truy nã Tiêu Lãng. Chỉ có điều bây giờ vận may của hắn nhìn lại dường như cũng không mấy tốt? Mấy tên hộ vệ này bị ngàn vạn huyền thạch đập tới, mắt muốn nổ đom đóm...
- Không, không được!
Nhưng một gã hộ vệ đột nhiên la lên, khiến mọi người giật mình. Tên hộ vệ kia nhìn lệnh bài trong tay Tiêu Lãng nói:
- Người này cầm lệnh bài công chúa, nói không chừng có quan hệ với công chúa? Nếu không chúng ta đi bẩm báo công chúa trước? Nếu như không có quan hệ, lại lén lút đưa hắn đến vực diện Sơn Dã?
- A...
Mấy tên hộ vệ còn lại trầm ngâm, cuối cùng đều gật đầu. Hiển nhiên danh vọng của tiểu thư Hòa Nhi tại vực diện Hòa Đường rất cao, thậm chí cao hơn mê hoặc ngàn vạn huyền thạch kia.
Đây là một thành trì nhỏ, cách phủ thành không quá xa. Mấy tên hộ vệ lập tức lén lút đưa Tiêu Lãng vào trong thành. Hắn bị trói lại, toàn thân giống như một cái bánh chưng thịt, nhốt trong một sân viện. Sau đó một người nhanh chóng cầm lệnh bài trong tay Tiêu Lãng, phóng về phía truyền tống trận.
Mấy người không biết, trong không trung vẫn có một võ giả mặc giáp trắng đầu trọc đang nhìn chăm chú vào tất cả cử động của bọn họ. Người này dường như có thần thông rất cường đại. Trong thành trì có mấy chục vạn người lại không có người nào phát hiện hắn đang đứng trong không trung. Hắn nhìn một hồi, nở nụ cười thần bí, sau đó đột ngột biến mất.
Thanh Mộc Ngọc.
← Ch. 0644 | Ch. 0646 → |