← Ch.0690 | Ch.0692 → |
Ầm ầm!
Vô số cường giả Nhân Hoàng phóng thích công kích hồn lực, tấn công quân đoàn hải thú đang chạy trốn Mà điều khiến Tiêu Lãng khiếp sợ chính là, đám cường giả Nhân Hoàng kia công kích hồn lực rõ ràng đều cường đại hơn so thực lực của với bản thân bọn họ một chút. Ví dụ như cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong, lấy hồn lực của bọn họ nhiều nhất chỉ có thể phóng thích công kích hồn lực dài gần mười ngàn mét. Nhưng giờ phút này lại đạt được hơn 1 vạn mét, có thể tương đương với công kích hồn lực của cường giả vừa đột phá Thiên Đế!
- Ta ngất. Chiếc đàn trong tay Tiểu Yêu cường đại như vậy sao?
Tăng cường hồn lực một người như vậy rất bình thường. Nhưng tăng cường công kích hồn lực cho một đám người như vậy không còn bình thường nữa. Cho nên Tiêu Lãng lập tức kết luận nguyên nhân xuất hiện chuyện quỷ dị này chính là từ chiếc đàn cổ trên người Mộc Tiểu Yêu.
- Oa, tỷ tỷ Tiểu Yêu thật lợi hại!
Âu Dương Ấu Trĩ cũng kinh ngạc kêu lên, trong mắt đầy vẻ sùng bái.
Tiểu Đao không xuất chiến, vẫn ở bên cạnh Tiêu Lãng bảo vệ. Hắn mỉm cười giải thích:
- Huyễn Linh Cầm của Tiểu Yêu là một loại thần hồn hết sức thần kỳ, đứng thứ tư trong thập đại thần hồn của Thiên Châu. Thần hồn của nàng có thể trợ giúp võ giả nhanh chóng cảm ngộ, còn có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng cường hồn lực cho võ giả!
- A, trâu bò!
Tiêu Lãng chân thành than thở. Chẳng trách Mộc Tiểu Yêu có thể đứng thứ hai trong bảng thập đại mỹ nhân Thiên Châu. Nói vậy hẳn có quan hệ rất lớn tới thần hồn của nàng. Nếu như công tử nào cưới được nàng, chẳng khác nào cưới một chí bảo. Nàng không chỉ có thể lợi dụng tiếng đàn, khiến người trong tộc mình nhanh chóng tu luyện, thời điểm cường địch xâm lấn, còn có thể khiến tăng cường thực lực cho người của mình trong khoảng thời gian ngắn.
Chỉ có điều đây chỉ là tăng cường hồn lực, nhưng công kích hồn lực thật ra vẫn là công kích cấp thấp nhất. Chắc hẳn nếu như hôm nay mình không đến, thực sự không chống đỡ nổi. Mộc Tiểu Yêu chỉ có thể dẫn theo một đám cường giả Nhân Hoàng khổ chiến. Mấy trăm vạn cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong trong khoảng thời gian ngắn đực tăng công kích hồn lực đạt tới trình độ Thiên Đế, miễn cưỡng cũng có thể đánh với hải thú trăm vạn năm kia một trận.
Rất nhiều võ giả cấp thấp bắt đầu ra ngoài thu thập hài cốt. Chỉ có điều bọn họ đều sớm nuốt đan dược giải độc vào, những chất lỏng màu xanh lục có thể đều có kịch độc.
Vòng bảo hộ lại mở ra, Tiểu Đao dẫn theo Tiêu Lãng và Âu Dương Ấu Trĩ xuống khỏi tường thành, đi vào một sân viện trong thành nghỉ ngơi.
Cho dù đánh lui hải thú, tâm thần Tiểu Đao vẫn lo lắng không yên. Thực lực của hắn đã đạt đến Nhân Hoàng tam trọng, những vẫn còn thiếu rất nhiều. Hơn nữa sau khi tu luyện tới Nhân Hoàng ngũ trọng mới là khó khăn nhất. Thiên đạo không có tiến triển, cho dù hồn lực tu luyện tới Nhân Hoàng đỉnh phong cũng vô dụng!
Tiêu Lãng và Ấu Trĩ ngồi ở trong phòng khách chính, nhưng Tiểu Đao lại sai người trong gia tộc Thần Khải truyền tin, hỏi thăm tình hình trận chiến ở các nơi còn lại. Tin tức rất nhanh được truyền đến, khiến sắc mặt Tiểu Đao lại nặng nền thêm mấy phần.
Tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Hai mươi mấy toà thành trì bị phá hủy. Tử vong gần nghìn vạn võ giả. Hiện nay thế cuộc tuy rằng ổn định được, nhưng tin tức này một khi truyền ra ngoài, Thần Khải phủ tuyệt đối sẽ hoàn toàn khủng hoảng. Không nói thành trì nội lục, võ giả ở mấy ngàn thành trì vùng duyên hải tuyệt đối sẽ lưu vong...
- Ai...
Tiêu Lãng thở dài. Tuy rằng hắn có lòng hỗ trợ, nhưng không có cách nào! Chuyện Mộc Sơn Quỷ, Mê Thần Cung, Diệt Hồn Điện cũng không có cách nào giải quyết, một võ giả nho nhỏ như hắn có thể làm được gì?
Tới tối, Mộc Tiểu Yêu dẫn người trở lại, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy vậy, lông mày Tiêu Lãng nhíu chặt thêm mấy phần. Lần này tuy rằng các nàng một đường truy sát, giết chết mấy vạn hải thú, nhưng các nàng đuổi tới nửa đường lại lập tức lùi lại!
Bởi vì các nàng gặp phải hải thú từ vô số trong thành trì lùi lại đang tập trung một chỗ. Khắp nơi đều hải thú có đếm không hết, khiến các nàng khiếp sợ, cũng làm cho vô số người hoàn toàn thất vọng. Biển Loan Luân lớn như vậy, cho dù hải thú xếp hàng cho bọn họ săn bắt, chắc hẳn cũng phải giết tới mấy chục năm...
Mộc Tiểu Yêu nói sơ qua về tình hình một chút, miễn cưỡng cười nói với Ấu Trĩ mấy câu, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Lãng và Tiểu Đao lại ngồi trầm mặc. Ấu Trĩ ngược lại rất an nhàn, ngồi một mình một lát, sau đó ở ngay trong đại sảnh ngủ say như chết.
Tiếp theo, Tiêu Lãng không còn chuyện gì. Đợt công kích thứ nhất của hải thú, phần lớn bị đánh lui. Những cường giả Thiên Đế này trợ giúp các thành thị còn lại, đã khống chế được thế cuộc. Chắc hẳn chưa tới một, hai ngày nữa, thú triều sẽ lui đi.
Tiêu Lãng và Tiểu Đao ở lại đây một đêm, ngày hôm sau mọi người trở về núi Thần Khải. Thế cuộc đã được khống chế, bọn họ cũng không giúp đỡ được gì nữa, vậy không bằng thành thật trở lại tu luyện.
Thần Khải phủ gặp phải đại nạn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Lãng cũng không tiện lập tức dẫn đám người Hồng Đậu trở lại. Thần Hồn Phủ cũng không có chuyện gì, Tiêu Lãng quyết định tạm thời ở lại đây. Nếu như lần sau hải thú bạo động cũng tiện giúp đỡ một chút.
Thật ra, đối với đám người Tiêu Thanh Y, Nhã phu nhân không có vấn đề gì. Chỉ Hồng Đậu có hơi nhớ gia gia của nàng. Nhưng Tiêu Lãng không đi nàng cũng không tiện rời đi một mình.
Tới ngày thứ năm, đám người Mộc Sơn Quỷ mới trở lại, cũng mang về một tin tức rất không tốt!
Vô số thành trì phía nam Thần Khải phủ, rốt cuộc bắt đầu xuất hiện rời đi với quy mô lớn. Thậm chí có mấy thành trì, trong vòng vài ngày chỉ còn lại mấy vạn hộ vệ...
Đám người Mộc Sơn Quỷ trơ mắt nhìn tình hình phát sinh như thế, nhưng lại không biết phải làm gì. Dù sao bọn họ cũng không có tư cách ra lệnh những người này phải ở lại chờ chết. Lần này phá hơn hai mươi thành trì! Lần sau thì sao? Lần sau nữa thì saot?
Khủng hoảng giống như bệnh dịch nhanh chóng truyền nhiễm!
Những ngày kế tiếp, vô số thành trì Thần Khải phủ tiếp tục xuất hiện tình huống rời khi với quy mô lớn. Ngay cả thành trì phía bắc Thần Khải phủ cũng bắt đầu xuất hiện tình huống di cư. Rất nhiều gia tộc di chuyển cả tộc.
Tuy rằng gia tộc bọn họ đã cắm rễ ở Thần Khải phủ mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm. Tuy rằng ở chỗ này bọn họ có vô số sản nghiệp, đi tới phủ vực khác chẳng khác nào bắt đầu từ đầu. Nhưng đối mặt nguy cơ như vậy, bọn họ chỉ có thể buồn bã rời đi, bằng không sớm muộn sẽ cửa nát nhà tan...
Không chỉ có núi Thần Khải, ngay cả toàn bộ Thần Khải phủ đều bị mây đen bao phủ. Thần Khải phủ đã biến thành một nơi bị nguyền rủa. Có lẽ không cần mấy năm, thậm chí chỉ cần mấy tháng, nơi này sẽ biến thành một tử địa.
Vô số người Thiên Châu thở dài, vô số người đồng tình. Nhưng không có một gia tộc nào đứng lên, trợ giúp Thần Khải phủ. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm kịch bên này phát sinh.
Sau nửa tháng, một tin tức giống như sấm sét lúc nửa đêm từ Tu La điện truyền ra, trong nháy mắt truyền khắp Thiên Châu. Vô số người kinh hãi, tim vô số công tử đều dao động!
- Ai có thể trợ giúp Thần Khải phủ vượt qua nguy cơ lần này, Mộc Tiểu Yêu ta nguyện ý theo người đó, cả đời làm nô tỳ, không rời không bỏ!
Mộc Tiểu Yêu, đệ nhị mỹ nhân Thiên Châu, thậm chí còn đứng đầu trong lòng rất nhiều công tử, phát ra thông cáo chiêu hôn. Điều kiện trước tiên chỉ cần có thể trợ giúp Thần Khải phủ phá giải nguy cơ.
Thần hồn của Mộc Tiểu Yêu rất cường hãn. Gia tộc Mộc Tiểu Yêu rất cường đại. Nhan sắc của Mộc Tiểu Yêu là tuyệt đỉnh tại Thiên Châu. Những năm qua có không ít công tử theo đuổi nàng. Nàng với khí chất lạnh lùng không dính khói bụi trần gian, cũng làm cho vô số công tử phải mơ tưởng. Hiện tại tiên nữ rốt cuộc hạ phàm, lại bán mình chỉ vì cứu gia tộc!
Nếu thông báo này công bố thiên hạ, nếu như là một lão già trợ giúp Thần Khải phủ phá giải nguy cơ, như vậy Mộc Tiểu Yêu cũng nhất định phải gả cho hắn!
Trái tim của vô số công tử nhất thời trở nên nóng bỏng. Vô số người lại thi nhau thở dài, không ngừng thương cảm, cũng như kính phục đối với tiểu cô nương Mộc Tiểu Yêu này. Dù sao không phải mỗi nữ tử đều có dũng khí như thế. Đương nhiên còn có nhiều hơn người, nhiều gia tộc nảy sinh một cảm giác bi thương. Thần Khải phủ đã đến mức cần một tiểu cô nương bán mình cầu viện sao?
← Ch. 0690 | Ch. 0692 → |