← Ch.0814 | Ch.0816 → |
Tiêu Lãng nổi hứng thú, hỏi:
- Linh mạch? To cỡ nào?
Cách Thiên Châu rất gần? Vậy có thể phái người đi khai thác. Linh mạch khiến thú hoàng Loan Luân Hải, Thần Hồn Hải tranh giành chắc là không nhỏ.
Huyết Tháp ngẫm nghĩ rồi mới đáp:
- Ta không biết cụ thể lớn bao nhiêu nhưng ít nhất to hơn cái của ta. Nếu không phải ta quen ở đây thì đã liều mạng đi giành rồi. Ưm, đại khái to cỡ linh mạch dưới hang của Chương Qua. Vì linh khí thiên địa nơi đó đầy đủ hơn chỗ ta.
- To như vậy?
Tiêu Lãng con ngươi co rút, kích động.
Rất dễ phân chia linh mạch lớn nhỏ, nhìn mức độ đậm đặc của linh khí thiên địa xung quanh là biết. Tiêu Lãng có đi năm mạch khoáng ở Thần Hồn phủ, cảm nhận linh khí sâu trong mạch khoáng đậm cỡ nào nên có thể đoán ra kích cỡ mạch khoáng. Mươidf mạch khoáng tây bộ Thiên Châu, Thần Hồn phủ có năm mạch khoáng to nhất. Nhưng qua nhiều năm khai thác, linh khí bên ngoài không đầy đủ.
Giờ phút này, độ đậm của linh khí thiên địa chỗ Huyết Tháp gấp mười lần sâu trong mạch khoáng lớn nhất của Tiêu Lãng. Thấy từ bên này có linh thạch lộ ra ngoài là biết. Đương nhiên đây là do hải thú không biết luyện hóa huyền thạch. Chắc mấy vạn, mấy chục vạn năm trước linh mạch của Thiên Châu cũng cỡ như linh mạch gần hang động Huyết Tháp.
Linh mạch chỗ giáp ranh Loan Luân Hải, Thần Hồn Hải còn to hơn cả chỗ Huyết Tháp? Quan trọng nhất là gần Thiên Châu? Vậy thì khai thác dễ dàng hơn nhiều. Tiêu Lãng có thể thuần hóa hải thú khai thác, sẽ không gặp chút nguy hiểm nào. Chỉ cần dạng một đại trận dưới biển, ngăn cách nước biển bổ sung dưỡng khí, như vậy là không thành vấn đề.
Huyền thạch là căn bản cho võ giả tu luyện. Không có huyền thạch thì tốc độ tu luyện của võ giả sẽ biến chậm chạp, dựa vào hấp thu linh khí thiên địa thì dù tư chất có nghịch thiên cỡ nào, trong năm mươi tuổi khó thể đột phá Nhân Hoàng cảnh. Võ giả càng lớn tuổi thì sau này càng khó đột phá hơn.
Cho nên tuy người Thiên Châu hiểu lợi dụng huyền thạch tu luyện không phải là cách, dù sao càng đào thì càng ít huyền thạch, đến mấy vạn, mấy chục vạn năm sau toàn bộ mạch khoáng trong Thiên Châu đều bị đào rỗng. Khi đó linh khí thiên địa của Thiên Châu sẽ biến mỏng manh, luyện hóa huyền thạch tương đương với lấy sự phát triển của đời sau tăng cường thực lực của mình, không thể phát triển lâu dài.
Nhưng ngươi không luyện hóa thì người khác làm.
Ngươi không khai thác thì người khác đào. Khi đó thực lực của kẻ thù mạnh, dù ngươi có mạch khoáng cũng không giữ được. Bản tính của con người ích kỷ bẩm sinh, đây là vấn đề khó khăn không có cách giải quyết.
Mọi người đều biết đáy biển có mạch khoáng, nhưng vấn đề là không có cách khai thác. Một khi khai thác sẽ bị hải thú liên tục công kích.
Bây giờ Tiêu Lãng phát hiện một đại mạch khoáng, có thể dễ dàng khai thác, tương đương được một ngọn núi vàng. Tiêu Lãng có thể bán núi vàng này, hoặc bán một phần quyền khai thác kiếm được nhiều huyền thạch, lập tức tu luyện ngay.
Tiêu Lãng càng nghĩ càng hưng phấn, mặt hồng hào suy tư thật lâu, xác định có thể thực hiện.
Tiêu Lãng truyền âm nói với Huyết Tháp ngay:
- Đi. Huyết Tháp, mang ta tới chỗ đó. Nếu thật sự đúng như ngươi nói thì ngươi đã giúp ta một việc lớn.
Huyết Tháp nhếch môi cười, tổng rất dữ tợn. Huyết Tháp đứng thẳng, sải bước mang theo Tiêu Lãng đi hướng đông. Đông Phương Hồng Đậu, Sát Đế không nghe thấy Huyết Tháp truyền âm, Tiêu Lãng nói chuyện mơ hồ khó hiểu. Nhưng thấy Tiêu Lãng mặt mày hồng hào liền biết hắn gặp chuyện tốt, Đông Phương Hồng Đậu, Sát Đế hưng phấn đi theo.
Tốc độ của Huyết Tháp rất nhanh, Tiêu Lãng không theo kịp.
Cuối cùng Tiêu Lãng bất đắc dĩ trở về Thiên Châu, truyền tống đi đông nam bộ rồi từ đó ra biển, vậy thì nhanh hơn nhiều.
Hang ổ của Huyết Tháp cách Thiên Châu không xa, nếu không thì lúc trước nó không phải là thú hoàng đầu tiên bị nhiễm nguyền rủa độc huyết. Tiêu Lãng và Huyết Tháp hẹn địa điểm đại khái, mang theo Đông Phương Hồng Đậu, Sát Đế quay về Thiên Châu.
Tiêu Lãng trở về Thần Hồn phủ, không dám phi độ hư không. Tiêu Lãng kêu Mộc Sơn Quỷ mở siêu cấp truyền tống trận ở Lạc Diệp phủ, chạy thẳng tới Lạc Diệp thành.
Tiêu Lãng từng đến Lạc Diệp thành, đông nam bộ Thiên Châu cho Tiêu Lãng ấn tượng không tốt đẹp gì. Vì năm xưa Thiên Đế đông nam bộ, Lạc Diệp Thiên Đế từng truy sát Tiêu Lãng. Ở bên ngoài Hắc Lân thành, Lạc Diệp Thiên Đế từng bắt Tiêu Lãng.
Nhưng sau này gặp mặt mấy lần, quan hệ giữa Tiêu Lãng và Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng đã thay đổi. Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng xếp hạng ba trong mười Chí Tôn Thiên Đế, tốc độ số một. Tiêu Lãng không muốn cứ oan oan tương báo với Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng, quan trọng nhất là Phá Hài cùng Lạc Diệp Tiểu Vũ yêu nhau, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng là nhạc phụ của Phá Hài.
Tiêu Lãng đi đến Lạc Diệp thành, lẽ tất nhiên bị người phát hiện ra. Đám hộ vệ quỳ một gối hành lễ, đội trưởng hộ vệ chạy tới phủ thành chủ trước báo cáo.
Mạch khoáng dưới đáy biển nằm ở đông nam bộ Thiên Châu. Tiêu Lãng suy tư làm sao hợp tác với Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng nên không dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào biển. Dù tốc độ của Huyết Tháp có nhanh hơn cũng không bằng truyền tống trận.
Khiến Tiêu Lãng kinh ngạc là Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng không đến nghênh tiếp mà là Tùy Phong Thiên Đế, Phá Hài đến. Năm xưa Phá Hài từng truy sát Tiêu Lãng nên hơi lúng túng, nhưng gã dám làm dám chịu. Thấy Tiêu Lãng, trước tiên Tùy Phong Thiên Đế truyền âm xin lỗi, nói hắn có muốn trả thù thì gã không có nửa câu oán hận.
Lạc Diệp Tiểu Vũ đứng bên cạnh Phá Hài, là một cô nương xinh đẹp, từng là mỹ nữ trên bảng mười tiểu thư. Giờ phút này, Lạc Diệp Tiểu Vũ đứng cạnh Phá Hài.
Lạc Diệp Tiểu Vũ mỉm cười nói:
- Tiêu phủ chủ và Hồng Đậu muội muội đến Lạc Diệp thành, khiến Lạc Diệp thành vô cùng vinh hạnh. Gia phụ đang bế quan, Tiểu Vũ đại biểu gia phụ nghênh tiếp ba vị. Ưm, vị này là chuẩn phu tế của tại hạ, Phá Lãng.
- Ha ha ha ha ha ha! Phá Lãng công tử là nhân tài tuấn tú, Vũ tiểu thư thật là có ánh mắt.
Làm Lạc Diệp Tiểu Vũ, Tùy Phong Thiên Đế bất ngờ là Tiêu Lãng vỗ vai Phá Hài, chân thành khen. Tiêu Lãng cười với Tùy Phong Thiên Đế, biểu thị bỏ qua hiềm khích lúc trước.
Tiêu Lãng ngâm một chút, đột nhiên nói:
- Lần này đến đây là có chút chuyện nhỏ, nếu Lạc Diệp đại nhân đã bế quan thì sau này nói vậy. Ta đi xuống biển thăm dò, tối đa mười ngày sẽ trở về, khi đó sẽ đến quấy rầy các vị.
Tiêu Lãng và Phá Hài nhìn nhau, ngầm hiểu. Nếu Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng đã bế quan thì Tiêu Lãng không có tâm tình nói nhiều, lát nữa hắn sẽ tìm Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng bàn chuyện hợp tác.
Tiêu Lãng từ chối Lạc Diệp Tiểu Vũ giữ lại, mang theo Đông Phương Hồng Đậu, Sát Đế xuống biển. Ba ngày sau, Tiêu Lãng hội hợp với Huyết Tháp, dễ dàng tìm ra mạch khoáng kia. Tiêu Lãng thuận tay thuần hóa thú vương chiếm mạch khoáng.
Tiêu Lãng xác định đây là mạch khoáng lớn, to hơn mạch khoáng đã biết tại Thiên Châu gấp trăm lần.
- Phát tài!
Tiêu Lãng xác định mạch khoáng xong kêu Huyết Tháp trú đóng tại đây một lúc, hắn dẫn người quay về Thiên Châu, vào Lạc Diệp thành. Vừa đến Lạc Diệp thành, Tiêu Lãng lập tức kêu Lạc Diệp Tiểu Vũ truyền tin cho Trà Mộc, Âu Dương Thúy Thúy, đám Chí Tôn Thiên Đế Nhà Đế, Lãnh Đế vân vân, mời bọn họ đến nói chuyện.
Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng xuất quan, rất thắc mắc tại sao Tiêu Lãng triệu tập toàn bộ Chí Tôn Thiên Đế, không lẽ có việc tốt? Tiêu Lãng tránh né, nhất quyết chờ tất cả Chí Tôn Thiên Đế đến mới giải đáp.
Lần này đúng là việc tốt. Tiêu Lãng định nhường năm mươi phần trăm quyền chiếm hữu mạch khoáng, có huyền thạch thì mọi người cùng nhau kiếm. Đương nhiên với điều kiện là cống hiến hàng tồn trong gia tộc bọn họ ra. Muốn chia nhiều thì phải đưa ra nhiều.
Tiêu Lãng không có thời gian, phải nhanh chóng tu luyện, đang chạy đua với Vân Tử Sam. Kết quả cuộc so tài là bên thua sẽ bị diệt tộc. Muốn tu luyện thì phải trong khoảng thời gian ngắn đạt được nhiều huyền thạch, nếu không muốn mặt dày đi mượn thì đành khiến bọn họ ngoan ngoãn giao ra.
← Ch. 0814 | Ch. 0816 → |