← Ch.0909 | Ch.0911 → |
- A...
Nhìn Tây Lương Sơn liên tục sập xuống, Tiêu Lãng, Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Địa mới chạy ra khỏi Tây Lương Sơn đều trợn mắt há hốc mồm. Tiêu Lãng, Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Địa trơ mắt nhìn Diệt Hồn hộc bãi máu đập vào Tây Lương Sơn, bị chôn sông.
Cường giả Bán Thần cảnh!
Diệt Hồn nổi danh vô số năm thế nhưng bị một đám con kiến nhất chiêu tổn hại nặng? Cái này không chỉ có đám Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Địa khó tin mà Tiêu Lãng cũng cho rằng mình nhìn lầm.
Tuy đám Tiêu Ma Thần có nhiều người nhưng mạnh nhất mới miễn cưỡng bằng Chí Tôn Thiên Đế. Có lẽ Mộc Tiểu Đao dựa vào Man Thần chiến phủ thực lực đạt đến Đại Đế, nhưng Quân Thần Độc Cô Hành không dám để gã chu công, cho nên thiên lực của gã không khác gì Thiên Đế bình thường.
Cường giả Bán Thần cảnh cực kỳ hung tàn, không nói đến công kích, chỉ tính lực phòng ngự, mấy Đại Đế đứng trước mặt đều sẽ bị Bán Thần cảnh đánh chết. Bây giờ một đám võ giả tương đối thì rất là cấp thấp vậy mà một chiêu trọng thương Diệt Hồn, không rõ sinh tử.
- Chiến trận hợp kích!
Tiêu Lãng nhớ đến ánh sáng vừa rồi, hiểu ra ngay. Đó là chiến trận hợp kích của Sát Đế và Quỷ Vũ Sát quân đoàn. Không ngờ nó bị Quân Thần Độc Cô Hành thay đổi biến thành đại trận siêu lớn, uy lực tăng gấp mấy lần.
Hèn chi Quân Thần Độc Cô Hành nói có nắm chắc giữ mạng cho Tiêu Lãng, hắn thầm khâm phục. Cái này tính toán chiến trận cực kỳ thần kỳ, rất phức tạp, muốn thay đổi và sáng tạo ra thứ có uy lực lớn như vậy chắc Quân Thần Độc Cô Hành hao phí vô số tâm huyết. Đây không đơn giản là một cộng một bằng hai, nó dính dáng rất nhiều thứ, không phải bất cứ ai đều có thể chịu được năng lượng truyền vào. Sơ sẩy một cái không phát ra được công kích, Tiêu Ma Thần sẽ nổ banh xác chết.
Nhưng mà...
Mặc kệ như thế nào, Tiêu Lãng nhìn thấy ánh sáng chiến thắng rồi. Giờ phút này, Tiêu Lãng có xúc động muốn giết Diệt Hồn cho rồi. Vân Tử Sam đang nằm trong tay Tiêu Lãng, nhúc nhích ngón tay là có thể bóp nát trái tim nàng, hôm nay tính sao thì hắn cũng thắng.
Vù vù vù vù vù!
Khi mọi người chìm đắm trong giật mình thì một đại trận sau lưng đám người Quân Thần Độc Cô Hành, Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần sáng lên. Quân Thần Độc Cô Hành vung tay lên, mười mấy Thiên Đế, đỉnh Nhân Hoàng cảnh nhanh chóng xông vào đại trận. Chớp mắt năm vạn người bị truyền tống đi. Đám Tiêu Ma Thần còn đứng như hổ rình mồi, tùy thời chuẩn bị phát ra đợt công kích tiếp theo.
- Siêu cấp truyền tống trận?
Mắt Tiêu Lãng sáng lên. Quả nhiên Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp kins đáo, đánh ra một kích xong không cần biến thắng thau rút ngay lập tức, giảm bớt nỗi lo hậu phương cho Tiêu Lãng.
- Còn muốn chạy? Đám tạp chủng các ngươi... Ta giết các ngươi!
Diệt Địa tỉnh táo lại, một người lao vào trong Tây Lương Sơn cứu Diệt Hồn, người kia vọt hướng đám người Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Quân Thần Độc Cô Hành, định trả thù thay cho chủ.
Tiêu Lãng không hành động vì sát khí của Vọng Nguyệt các chủ vẫn nhắm vào hắn. Hơn nữa Tiêu Lãng tin tưởng đám người Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao có thể dễ dàng đánh lui Diệt Địa.
- Biến trận, công kích!
Quân Thần Độc Cô Hành bình tĩnh đứng, áo trắng bay bay. Tuy sát khí cường đại của Diệt Địa làm Quân Thần Độc Cô Hành ngộp thở nhưng mặt không chút thay đổi.
Quân Thần Độc Cô Hành vung tay lên, còn lại năm vạn người nhanh chóng di chuyển, từng tiểu trận sao sáu cánh sáng lên, vô số tiểu trận tổ hợp thành đại trận, cuối cùng tụ tập vào người Tiêu Ma Thần.
- A?
Diệt Địa không biết tại sao Diệt Hồn bị đánh bại, giờ thấy khí thế tăng vùn vụt trên người Tiêu Ma Thần, Mị Ảnh chiến đao lóe sáng thì gã hiểu ra ngay. Diệt Địa không dám tiến tới mà nhanh chóng lùi ra sau.
Vù vù vù vù vù!
Một luồng đao mang hỏa hồng nhỏ hơn vừa rồi một chút xé gió bay ra, thế không thể đỡ lao hướng Diệt Địa.
Diệt Địa cảm nhận ánh lửa đỏ rực sau lưng xé rách không gian bay đến, gã kinh hoảng hét to:
- Các chủ cứu ta!
Trong khoảnh khắc này, rốt ucộc Vọng Nguyệt các chủ hành động. Thân thể của Vọng Nguyệt các chủ đột nhiên hóa thành hư ảo, tiếp đó khắp nơi vang lên tiếng hú dài xé rách khung trời. Một con thú Thao Thiết khổng lồ xuất hiện, dài mấy vạn thước, như mây đen che lấp bầu trời.
Toàn thân con thú Thao Thiết đều là vảy xanh, đôi mắt có hai con ngươi, một màu bạc một màu đỏ làm người ta nhìn sẽ thấy nghẹt thở. Đầu con thú Thao Thiết có hai cái sừng cong ra sau chớp lóe ánh sáng bạc. Con thú Thao Thiết rống to, những người có mặt cảm giác linh hồn run lên, trong khoảnh khắc như trời sập xuống.
- Hừ!
Vọng Nguyệt các chủ hiện ra bản thể, một tiếng hú dài làm linh hồn Tiêu Lãng rung lên. Nhưng linh hồn của Tiêu Lãng cực kỳ mạnh, chớp mắt tỉnh táo lại. Thấy con thú to khổng lồ nhanh như chớp xông hướng mình, Tiêu Lãng ngộ ra. Không phải Vọng Nguyệt các chủ cứu Diệt Địa mà thừa dịp loạn cứu Vân Tử Sam ra.
- Muốn chết!
Tiêu Lãng hừ lạnh một tiếng. Tiêu Lãng không nhúc nhích nhưng người phát ra sát khí ngút trời, muốn giết Vân Tử Sam ngay. Tuy nhiên, Tiêu Lãng khựng lại, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
- Tiêu Lãng, đừng giết Vân Tử Sam, giữ lại có điều dùng.
Trong một khoảnh khắc kia bên tai Tiêu Lãng vang thanh âm quen thuộc, không gian trước mắt vặn vẹo, một thân hình ngưng tụ ra. Một đám người tóc bạc, ống tay áo trái trống rỗng, không phải Thanh Mộc Thạch thì là ai?
Thanh Mộc Thạch đột nhiên xuất hiện truyền âm cho Tiêu Lãng, lao nhanh tới, tay phải chậm rãi tụ tập năng lượng màu bạch kim lấp lánh hóa thành thiết quyền công kích Vọng Nguyệt các chủ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bên kia, bị Diệt Địa chôn sống vào Tây Lương Sơn, không biết sống chết thế nào. Nhưng lúc này không ai chú ý Diệt Địa, toàn bộ cặp mắt nhìn chằm chằm Thanh Mộc Thạch và con thú Thao Thiết.
Thanh Mộc Thạch đến?
Còn giúp Tiêu Lãng đối phó Thanh Mộc Thạch?
Vô số cường giả tây bộ mắt sáng ngời. Giờ phút này, Diệt Hồn bị trọng thương, Thanh Mộc Thạch đứng về phe họ, Vân Tử Sam bị Tiêu Lãng bắt giữ, cộng với Man Thần cũng là đồng minh. Dường như... Cán cân chiến thắng đã nghiêng về phe mình?
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Phương xa, một bóng người lao ra khỏi Tây Lương Sơn lại hấp dẫn sức chú ý của mọi người. Tiêu Lãng liếc qua, ngây người.
Người kia không phải lao ra mà là hộc máu văng ra, đó là... Diệt Nhân đi cứu Diệt Hồn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Núi đá đổ sụp, lại một bóng đen bắn ra khỏi Tây Lương Sơn, bóng đen kia chộp một người hấp hối chính là Diệt Hồn. Người này mặc chiến giáp màu trắng, đầu trọc tỏa sáng, tay cầm chiến đao dí ngực Diệt Hồn.
Người đầu trọc bay lên giữa không trung, hét to:
- Các chủ dừng tay, nếu không thì ta sẽ giết Diệt Hồn!
Ồn ào!
Dù là cường giả tây bộ có công phu dưỡng khí không tệ nhưng không bình tĩnh được nữa. Mọi người đều biết nam nhân đầu trọc, giáp trắng này, Thanh Mộc Ngọc!
Thanh Mộc Thạch đối đầu với Vọng Nguyệt các chủ, Thanh Mộc Ngọc bắt giữ Diệt Hồn, Tiêu Lãng cầm Vân Tử Sam.
Đại cục đã định!
Mắt Tiêu Lãng sáng lên. Phụ tử Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch quá đúng lúc. Có Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch hỗ tợ thì nói không chừng hôm nay thật sự đại thắng.
Thanh Mộc Thạch từng bán Tiêu Lãng một lần, giờ xem ra lão chưa già lú lẫn. Tiêu Lãng có thể thắng Vân Tử Sam, chắc Thanh Mộc Thạch vì điều này mà đổi trận doanh. Thanh Mộc Thạch cho rằng người có thể phá vỡ phong ấn Thiên Châu không phải Vân Tử Sam mà là Tiêu Lãng, nên vào phút mấu chốt này đã đứng dậy dốc sức ủng hộ hắn.
← Ch. 0909 | Ch. 0911 → |