Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Giả Vi Vương - Chương 1102

Yêu Giả Vi Vương
Trọn bộ 1207 chương
Chương 1102: Nói nhảm nhí!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1207)

Siêu sale Lazada


- Đại Đế ơi, xin lão nhân gia phải phù hộ tôn tử nhà ta bình an trưởng thành.

- Đại Đế, chúc ngươi trường sinh bất lão, vĩnh viễn khỏe mạnh, phù hộ cho tộc ta phồn hoa thịnh vượng.

- Đại Đế, cầu thần lực của ngươi phù hộ cho ta, để ta có thực lực cường đại giống như ngươi.

Ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao đứng gần nghe bình dân vái lạy, càng nghe trán càng nổi gân xanh. Tiêu Lãng mới quá ba mươi mà bị kêu là lão nhân gia?

Phù hộ?

Đây là chuyện người chết mới làm được.

Tiêu Lãng đưa mắt nhìn hướng hoàng cung, sải bước đi. Ngoài cung điện có hộ vệ, thực lực tạm được, hộ vệ đội trưởng đạt đến Chư Vương cảnh.

Thấy ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao đi thẳng tới hoàng cung, các hộ vệ rút binh khí ra:

- Đứng lại, hoàng cung trọng địa, người không phận sự không được đi lung tung!

Nếu không phải khí thế của ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao mạnh thì chắc các hộ vệ đã bắt giữ.

Tiêu Lãng không nói chuyện.

Mộc Tiểu Đao bất mãn quát:

- Cút!

Mộc Tiểu Đao đi Thần Vực thấy nhiều trường hợp lớn, cách cục Thiên Châu còn không lọt vào mắt gã chứ nói gì đến Thần Hồn đại lục.

Tiêu Lãng vẫn không nói gì. Mộc Tiểu Đao phát ra chút khí thế, hơi thở đỉnh Đại Thần cảnh có một chút đủ trấn áp các hộ vệ quỳ rạp xuống. Trên quảng trường, vô số người chấn kinh nhìn hướng bên này. Tiêu Lãng không thèm nhìn mọi người, đi thẳng vào trong.

Vù vù vù vù vù!

Khí thế của Mộc Tiểu Đao khiến vô số người bạo động, trong hoàng cung có mấy chục người lao ra, hùng hổ bay hướng bên này. Tiêu Lãng liếc mắt qua, sa sầm nét mặt.

Bởi vì Tiêu Lãng thấy trong nhiều bóng người có Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã nhưng Thiên Tầm không ra mặt.

Rõ ràng Tiêu Lãng đã ban Thần Hồn đại lục cho Thiên Tầm, giờ phút này xảy ra chuyện mà gã không ra mặt? Tiêu Lãng có trực giác không may, bởi vì mười mấy cường giả cảnh giới Chư Vương đều theo sau lưng ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã

- Các ngươi là ai mà dám ngang nhiên xông vào vương cung? Các ngươi có biết đây là quê hương của Đại Đế? Ba vị này là đường huynh đệ của Đại Đế?

Thực lực của ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã tạm được, đạt đến Chư Vương cảnh, chắc Tiêu Thanh Long gom nhiều tài nguyên bồi dưỡng. Ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã kiêu ngạo đứng trên bầu trời, một võ giả đỉnh Chư Vương cảnh không cảm giác được cảnh giới của ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao. Hơn nữa ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao đã dịch dung, chút thực lực như bọn họ không nhìn thấu được thế là nâng ra Tiêu Lãng sau lưng Tiêu gia.

Mặt Tiêu Lãng càng đen, vẫn không lên tiếng. Mộc Tiểu Đao suýt ra tay giết người nhưng bị Trà Mộc kéo lại.

Trà Mộc mỉm cười nói:

- Chúng ta đến từ Thiên Châu, định bái phỏng nhà cũ của Đại Đế. Phải rồi, Thần Hồn đại lục là Thiên Tầm làm vua mà, sao không thấy hắn?

Nghe nói người đến từ Thiên Châu thì cả đám không nghi ngờ nhưng thống lĩnh hộ vệ kia vẻ mặt kiêu ngạo nói:

- Thiên Tầm không có trong hoàng cung, ba vị này là đường huynh đệ của Đại Đế, chẳng lẽ thân phận không tôn quý hơn Thiên Tầm sao? Có chuyện gì các ngươi cứ thỉnh giáo bọn họ là được.

Tiêu Cuồng liếc ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao, lạnh nhạt nói:

- Các ngươi đến từ Thiên Châu? Là gia tộc gì? Tộc trưởng của các ngươi là ai? Tại sao bái phỏng nhà cũ Đại Đế mà không thông báo trước? Mạnh mẽ xâm nhập thế này là khinh thường Tiêu gia chúng ta sao?

Tiêu Lãng cười vỗ vai Mộc Tiểu Đao ý bảo gã đừng xúc động, liếc Trà Mộc.

Trà Mộc mim cười, gã biết Tiêu Lãng đã giận điên rồi.

Trà Mộc chắp tay nói:

- Thì ra ba vị là đường huynh đệ của Đại Đế, chúng ta thuộc Loan Nguyệt phủ, lần này mạo muội tới chơi, cầu dẫn kiến Thiên Tầm hoàng đế.

Tiêu Cuồng nghe Trà Mộc không báo tên gia tộc thì hiển nhiên không phải đại gia tộc, hơn nữa gã thật không biết điều, biết thân phận của ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã mà không có biểu thị gì, cứ hỏi về Thiên Tầm.

Tiêu Cuồng mất kiên nhẫn nói:

- Thiên Tầm không có trong hoàng cung, mọi chuyện chỗ này do ta làm chủ. Muốn bái phỏng nhà của của Đại Đế thì được nhưng một người nộp trăm vạn huyền thạch đi, ta sai người mang các ngươi đi xem. Đúng rồi, đừng gây chuyện, nếu không thì Loan Nguyệt Thiên Đế sẽ không bảo vệ được các ngươi!

Trà Mộc muốn nói thêm cái gì nhưng Tiêu Lãng phất tay ngăn lại. Tiêu Lãng bỗng thả ra thần thức dò xét nguyên Thần Hồn đại lục, nhanh chóng tìm ra Thiên Tầm.

Phát hiện Thiên Tầm xong Tiêu Lãng thật sự giận run người, nhìn chằm chằm vào Tiêu Cuồng.

Tiêu Lãng lạnh lùng cười:

- Khá lắm, Tiêu Cuồng! Ngươi dám phế Thiên Tầm tự làm vua? Ai cho ngươi lá gan đó? Hôm nay dù là Tiêu Bất Hoặc đến ngươi cũng phải chết!

Xôn xao!

Lời Tiêu Lãng nói cực kỳ bá khí khiến toàn bộ cường giả trong hoàng cung rất tức giận. Nếu không phải khí thế của Tiêu Lãng quá mạnh thì bọn họ đã sớm xông lên.

Người này dám nhục mạ, uy hiếp? Còn gọi thẳng tên của Tiêu Bất Hoặc? Nên biết rằng dù là đại nhân vật trong Tiêu Đế thành trông thấy Tiêu Bất Hoặc cũng phải tôn kính xưng một tiếng đại nhân.

Ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã nghe thanh âm liền cảm giác không đúng, sao quá quen tai. Lại nhìn dáng vẻ của Tiêu Lãng, mái tóc bạc bắt mắt. Người ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã run run.

Tiêu Cẩn chớp chớp mắt, nuốt nước bọt khan.

Tiêu Cẩn chỉ vào Tiêu Lãng, hỏi:

- Ngươi... Ngươi là Tiêu Lãng?

Tiêu Lãng lười che giấu, cơ bắp trên mặt chậm rãi mấp máy hồi phục như cũ. Mộc Tiểu Đao, Trà Mộc cũng trở về bộ dạng cũ. Khi ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao biến đổi hình dạng thì mọi người trợn mắt há hốc mồm. Có nhiều người té từ trên trời xuống, quỳ rạp dưới đất, không dám nói một câu, không dám thở mạnh.

Tiêu Lãng không nói chuyện, sắc mặt âm trầm.

Trà Mộc lạnh lùng ra lệnh một thống lĩnh hộ vệ:

- Lập tức báo tin cho Tiêu Bất Hoặc và Đông Phương gia gia, Nghịch gia gia, kêu bọn họ lại đây.

- Không cần, ta đã truyền âm, bọn họ sẽ qua đây ngay.

Tiêu Lãng lắc đầu, mặc kệ đám người quỳ dưới đất, bay hướng bắc hoàng cung. Mộc Tiểu Đao, Trà Mộc vội vã theo sau. Thần thức quét thần thức, vẻ mặt tức giận.

Ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao bay đến bên ngoài một cái sân hẻo lánh. Quanh sân có hơn mười hộ vệ canh giữ, thấy ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao bay tới định ngăn cản nhưng Tiêu Lãng lạnh lùng liếc một cái, chúng không dám nhúc nhích.

Trong sân không có thị nữ, chỉ có năm nữ nhân ăn mặc đơn giản mang theo một đám con nít. Bên cạnh có một nam nhân trung niên cực kỳ sa sút ngồi uống trà, râu ria xồm xoàm, trông không giống như ở trong hoàng cung.

Tiêu Lãng đứng giữa không trung, từ xa quát to:

- Thiên Tầm!

Tiêu Lãng khựng lại ở phía xa, không dám đi qua.

Nam nhân trung niên lôi thôi vụt ngẩng đầu, khi thấy Tiêu Lãng đứng trên bầu trời thì người run lên, rồi xoay người đi, nước mắt rơi như mưa.

Mấy nữ nhân bên cạnh nam nhân trung niên nghe thanh âm thì nhìn sang, mờ mịt.

Một người chợt nhớ ra điều gì, giọng run rẩy kinh kêu:

- Đây... Đây là Đại Đế?

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Năm nữ nhân cùng quỳ xuống, vội kéo bọn nhỏ quỳ theo. Tiêu Lãng không đứng im được nữa, vội lao tới hai tay nâng mọi người lên.

Tiêu Lãng vẻ mặt chân thành nói:

- Mấy vị tẩu phu nhân đừng hành lễ với ta. Năm xưa nếu không có Thiên Tầm thì Tiêu Lãng đã chết rồi, nên là... Tiêu Lãng quỳ trước các ngươi. Là ta không tốt, để các ngươi chịu khổ lớn như vậy.

Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao bay tới.

Trà Mộc vẻ mặt áy náy nói:

- Thật sự nói là có tội thì là ta. Ta vẫn không chú ý bên này, làm Thiên Tầm chịu uất ức lớn như vậy. Thiên Tầm huynh đệ, ta xin lỗi ngươi!

Mộc Tiểu Đao vẻ mặt sát khí chửi:

- Đồ Tiêu Cuồng khốn kiếp, dám phế tu vi của ngươi? Phế vị trí hoàng đế của ngươi? Thiên Tầm, sao ngươi không sai người báo tin cho Trà Mộc?

Thiên Tầm lau nước mắt trên mặt, chậm rãi quay đầu lại đây nhìn chằm chằm Tiêu Lãng.

Thiên Tầm nói:

- Công tử, ta không sao! Người... Người đừng tức giận. Là tại Thiên Tầm vô dụng bị một con mãnh thú phế tu vi, thật sự không thích hợp tiếp tục làm hoàng đế. Công tử, việc này không liên quan đến đám người Tiêu Cuồng, là Thiên Tầm vô dụng, ta làm người thất vọng rồi.

- Câm mồm đi!

Tiêu Lãng trừng mắt tóe lửa, chỉ vào đầu Thiên Tầm, mắng chửi:

- Đồ óc heo, luôn có người muốn hại ngươi từng giây từng phút, làm hoàng đế cho rằng có ta bảo vệ ngươi là được? Bình thường không biết liên lạc nhiều với Trà Mộc sao? Hiện tại tu vi bị phế, hại thê tử, hài tử chịu khổ. Năm đó sao ta mang theo tên ngu như ngươi làm gì?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1207)