← Ch.0383 | Ch.0385 → |
Tiếp tục đi về phía nam, lại gặp ba đợt thích khách, Trần Trường Sinh tiếp tục giết người, tiếp theo sau đó té xỉu, tái diễn như thế, số lần không nhiều, nhưng mỗi lần cũng cực kỳ hung hiểm, mà trong quá trình này, tên thích khách Lưu Thanh thủy chung ẩn núp ở sơn dã thủy chung không xuất hiện, thậm chí có lúc hắn hoài nghi có phải tên thích khách kia đã bị bỏ rơi hay không.
Mặc dù bọn họ đã gặp sáu đợt thích khách, nhưng so với thế lực khắp nơi bây giờ đang ở chung quanh Thiên Lương quận tìm kiếm bọn hắn, đây đã là kết quả tốt nhất, Tô Ly nắm giữ cục diện vô cùng rõ ràng, đối với người ý muốn giết hắn sẽ xuất hiện tại nơi nào cũng vô cùng rõ ràng, càng rõ ràng ứng đối loại cục diện này như thế nào, loại bản lãnh này từ đâu mà có?
Lựa chọn đường đi toàn bộ do Tô Ly an bài, chưa bao giờ tới địa phương nhiều người, rồi cũng không đi lại ở hoang sơn dã lĩnh, nhiều lúc là ngụy trang thành lữ khách bình thường, ở trên quan đạo cùng người bình thường xuôi nam. Trần Trường Sinh đối với sắp xếp của hắn càng ngày càng bội phục, cũng sinh ra càng nhiều nghi ngờ, ngày nào đó, cuối cùng không kiềm chế được nghi vấn trong lòng, hỏi làm sao như thế, Tô Ly nói: "Trong thiên địa không dễ giấu người, nơi giấu người tốt nhất là ở nhân gian, cho nên đi lại ở nhân gian là an toàn nhất, cũng nguy hiểm nhất, lựa chọn như thế nào, tồn tại ở trong lòng."
Trần Trường Sinh lại hỏi, nếu nói tồn tại trong lòng chỉ cái gì, như thế nào hóa thành phán đoán. Tô Ly suy nghĩ một chút rồi nói, chờ ngươi giết nhiều người giống như ta, bị nhiều người như vậy giết qua, tự nhiên sẽ có năng lực về phương diện này. Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút rồi nói, nếu cần như vậy mới có thể học được, vậy thì không học cho thỏa đáng.
Về chuyện xưa cùng bản lãnh của thích khách trong đêm tối, Trần Trường Sinh có muốn học cũng học không được, thiên phú về phương diện này rõ ràng có chút thiếu sót, nhưng thiên phú của hắn ở phương diện kiếm đạo, theo Tô Ly dạy dỗ bắt đầu triển lộ phong mang, hắn đối với Tuệ Kiếm nắm giữ càng ngày càng sâu, chẳng qua là tinh thần thế giới vẫn chống đỡ không nối, hắn đối với Nhiên Kiếm vận dụng càng ngày càng hài lòng như ý, dĩ nhiên không tránh khỏi vẫn bởi vì chân nguyên bạo phát mà trả giá vô cùng thảm trọng, nhưng lại có hai cường giả Tụ Tinh cảnh đã thua dưới kiếm của hắn.
Như thế tính ra, hắn trước sau đã hoàn thành năm trận chiến vượt biên, hơn nữa năm trận chiến vượt biên là liên tục, đối thủ của hắn có thần tướng cường giả thành danh đã lâu như Tiết Hà, cũng có Bắc địa đại hào như Lâm Bình Nguyên.
Hắn bây giờ còn là thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi.
Trước kia trong lịch sử tu hành giới không biết có phát sinh chuyện như vậy hay không, sau này cũng không biết, nhưng ít ra sau khi Tô Ly xuống núi mấy trăm năm, chuyện như vậy chưa từng phát sinh, chính hắn cũng không làm được. Dĩ nhiên, điểm này cũng không chứng minh Trần Trường Sinh mạnh hơn so với Tô Ly năm đó, bởi vì có rất nhiều nguyên do cụ thể, tỷ như Tô Ly lúc đó tinh thần phần nhiều là đặt ở Chu viên, hơn nữa khi đó cũng không có cơ hội để cho hắn chiến đấu sinh tử không ngừng cùng cường giả Tụ Tinh cảnh, nhưng Trần Trường Sinh biểu hiện đã rất mạnh, mạnh đến mức Tô Ly đều có chút động dung, sau đó động tâm.
Ở một đêm nào đó, Tô Ly bắt đầu truyền thụ cho Trần Trường Sinh chiêu kiếm pháp thứ ba. Trần Trường Sinh chỉ dùng thời gian bằng thời gian luộc thịt tối hôm trước để ghi nhớ kiếm quyết, Tô Ly nhìn hắn cảm khái nói: "Ngươi thật sự rất thích hợp để học kiếm."
Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, nói: "Tiền bối quá khen."
Thích hợp học kiếm, đây là lời khen cực cao, chớ đừng nói chi là từ miệng của Tô Ly.
Tô Ly nhìn hắn nói: "Nếu như ta không phải đã có Thu Sơn và... Thừa kế y bát, nói không chừng thật sự sẽ chọn ngươi."
Trần Trường Sinh khoát tay nói: "Không cần không cần, vãn bối là người nối nghiệp chính tông của Quốc Giáo, không có cách nào bái minh sư nào."
Tô Ly hiểu rõ tính tình của Trần Trường Sinh, cự tuyệt là chuyện đương nhiên chuyện, chẳng qua hắn cự tuyệt nhanh như vậy, chính là giả vờ khó xử do dự cũng không có, lại để cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Cho nên hắn mặt không chút thay đổi đem sáu lần chiến đấu của Trần Trường Sinh phân tích một lần, dùng chi tiết cùng tính toán tỉ mỉ xác thực, cuối cùng đưa ra một cái kết luận: "Ngươi đều gặp may mắn mà thôi, nếu không đã sớm chết rồi, có tư cách gì để đắc ý?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận, hắn và Tô Ly có thể sống đến lúc này, tối trọng yếu không phải là ánh mắt của Tô Ly, Tô Ly truyền kiếm, thiên phú của hắn ở trên kiếm đạo, mà là may mắn... Ở trên đường, Tô Ly đã than thở quá rất nhiều lần may mắn hoặc là nói số mệnh của hắn, rất khẳng định nếu hắn và Trần Trường Sinh đều là người có đại khí vận, như vậy làm bạn đồng hành, muốn chết cũng không dễ dàng. Bị nói nhiều đến mức có chút ít chết lặng, thỉnh thoảng đôi lúc, Trần Trường Sinh thậm chí đã bắt đầu tiếp nhận chuyện mệnhcủa mình rất tốt, chỉ là nghĩ thực sự mệnh của mình thực sự rất rất không tốt, điều này làm cho hắn thường xuyên sinh ra rất nhiều ngơ ngẩn.
Ăn xong canh thịt đêm qua còn dư lại, Trần Trường Sinh nắm thật chặt xiêm y, vuốt vuốt gò má bởi vì suy yếu mà tái nhợt, bắt đầu lĩnh ngộ kiếm thứ ba Tô Ly dạy cho hắn, không chịu lãng phí một chút thời gian. Tô Ly tựa vào trên lưng mao lộc, nhìn bóng lưng thiếu niên trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nhìn về phía nam lặng yên suy nghĩ.
"Thu Sơn, phía sau ngươi có một người thực sự không tệ, ngươi phải chạy nhanh một chút, nếu không có thể sẽ bị hắn đuổi kịp."
Ở hoang dã cùng quan đạo chạy trốn cuối cùng kết thúc, hai người tới ngoài Tầm Dương thành. Trần Trường Sinh đem hai con mao lộc đưa cho một vị nông hộ ngoài thành, lấy ngân lượng cùng đoản kiếm, uy bức lợi dụ đối phương không được tiết lộ tin tức, cũng phải chăm sóc hai con mao lộc này thật tốt. Tô Ly trên mặt cười nhạo nhìn hình ảnh này, không có nói gì.
Tầm Dương thành là đại thành lớn nhất phía bắc Thiên Lương quận, trong thành rất phồn hoa náo nhiệt, Tô Ly cùng Trần Trường Sinh ra vẻ bình thường lữ thương, lặng yên không một tiếng động đi vào trong thành, tìm gian khách sạn ở lại, hẳn là không có bất kỳ người nào phát hiện. Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh ngủ trên giường sau khi tiến vào Chu viên, đầu của hắn vừa dính gối đã bắt đầu ngáy, tựa như ban đầu Tô Ly ngủ say ở tuyết lĩnh ôn tuyền, hắn ngủ suốt một ngày một đêm, có thể nghĩ đoạn đường này tinh thần áp lực nhiều bao nhiêu, vừa mỏi mệt thành bộ dáng này.
Sau khi tỉnh lại, Trần Trường Sinh đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh náo nhiệt trên đường trong Tầm Dương thành trầm mặc thời gian rất lâu, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, bởi vì hắn thật sự mệt chết đi, rất suy yếu —— hắn không muốn tiếp tục lên đường, sau đó chờ thích khách cùng cường giả từng đợt từng đợt xuất hiện, hắn không thích đợi chờ không biết, không thích cảm giác như vậy. Hắn tìm Tô Ly nói: "Đã có rất nhiều người đi tới Thiên Lương quận, tin tưởng người của Ly Sơn kiếm tông hiện tại cũng đã nhận được tin tức, đã như vậy, tại sao chúng ta còn muốn giấu diếm hành tung của mình?"
Tô Ly nói: "Ta nói rồi, ta chỉ tín nhiệm chính mình."
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.
Trên đường đi tới, hắn thấy vô cùng rõ ràng, Tô Ly ngoài mặt là một vị tiền bối cao nhân rất tản mạn, thậm chí có lúc sẽ rất khả ái, nhưng trên thực tế hắn tựa như tên của hắn, đối với thế giới này rất xa cách. Tô Ly không tin nhân tính, không tin nhân tâm, không tín nhiệm thế giới này, không cùng thế giới này trao đổi với nhau, cho nên hắn vĩnh viễn sẽ không cầu viện với thế giới này.
Hắn cô đơn đi lại, đã đi tới mấy trăm năm.
Nhưng Trần Trường Sinh không muốn đi như vậy, hắn vốn cho rằng mình có thiện ý đối với thế giới, thế giới sẽ phóng thích thiện ý đối với ngươi, khi ngươi nhìn núi xanh cảm thấy quyến rũ, núi xanh cũng sẽ thấy ngươi thuận mắt hơn rất nhiều.
"Tiếp tục như vậy chúng ta quá thiệt thòi, vừa chớp mắt cũng chỉ thấy địch nhân, căn bản tìm không được một người trợ thủ."
"Nơi nào có trợ thủ?"
"Thế giới là do ban đêm cùng ban ngày tạo thành, những ngày qua, chúng ta vẫn đi lại trong đêm tối, cho nên nhìn thấy chỉ là đêm tối, gặp phải cũng là hắc ám, nhưng nếu như chúng ta đi tới dưới ánh mặt trời, hoặc là chúng ta có thể thấy được ánh mặt trời." Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly rất chân thành nói: "Tiền bối tại sao không muốn thử một chút?"
Tô Ly nói: "Lôi đâu ra thứ giọng điệu cổ hủ như thế? Ta không muốn lấy mạng đi chứng minh cách nhìn của ngươi là sai."
Trần Trường Sinh nói: "Nhưng ta rất muốn chứng minh tiền bối đã sai."
Tô Ly khiêu mi, nhìn hắn nói: "Ngươi không thể làm loạn."
Trần Trường Sinh hỏi: "Cái gì gọi là làm loạn?"
Tô Ly rất căm tức, nói: "Ta biết tiểu tử ngươi muốn làm cái gì, ngươi chớ quên, đây là mạng của ta, mạng ta do mình không do trời, càng không thể do ngươi "
"Nhưng... Tiền bối có thể sống đến hiện tại, không phải vì ta đã cố gắng sao?"
Trần Trường Sinh nghiêm túc nhìn hắn, mở to mắt, nhìn rất khả ái, ở trong mắt Tô Ly lại rất ghê tởm.
Tô Ly cảm thấy tay có chút lãnh, hạ giọng quát lên: "Ngươi là kẻ điên, ta..."
Lời còn chưa dứt, Trần Trường Sinh trực tiếp đi tới bên cửa sổ, hai tay dùng sức đẩy ra cửa sổ.
Tầm Dương thành giữa thâm xuân, tiếng người ồn ào, cảnh xuân tươi đẹp.
Cửa sổ được mở ra, ánh mặt trời cùng gió xuân tưới vào gian phòng, chiếu sáng bóng đêm u ám.
Một tiếng la trong trẻo như cảnh xuân, vang dội con đường trong Tầm Dương thành.
"Ly sơn Tiểu sư thúc, Tô Ly ở chỗ này "
← Ch. 0383 | Ch. 0385 → |