Vay nóng Tima

Truyện:Đại La Thiên Tôn - Chương 422

Đại La Thiên Tôn
Trọn bộ 661 chương
Chương 422: Tâm ngoan thủ lạt (thượng)​
0.00
(0 votes)


Chương (1-661)

Siêu sale Shopee


Tất cả chuyện này, đương nhiên đều sẽ đổ hết lên người Tinh Hồn. Khi Lý Tinh Vân cùng đoàn rước dâu đưa Yến Ngọc Lan từ Yến gia về đế đô Thiên Phong, Tinh Hồn đã xuất hiện, một chiêu xuất ra đánh văng Lý Tinh Vân, tiếp đó liền cướp Yến Ngọc Lan rồi bỏ trốn. Chuyện này đối với Lý gia là một sự sỉ nhục không hề nhẹ, một đại thế gia tiếng tăm lừng lẫy lại bị một tên tiểu tử vô danh dội một gáo nước lạnh vào mặt.

Rồi khi Lý Tinh Vân cùng với nhị vị hoàng tử Trịnh Trường Không, Trịnh Dương Không và Sở Hóa Long, tuân theo mệnh lệnh của thái tử Trịnh Thần Không lĩnh suất mấy trăm cường giả đến Di vong chi địa truy tìm bảo tàng, chẳng ngờ lại tiếp tục chạm mặt Tinh Hồn. Trịnh Dương Không và mấy trăm cường giả thì chết, còn ba người Sở Hóa Long, Trịnh Dương Không và Lý Tinh Vân thì bị thương, may mắn lắm mới có thể giữ được tính mạng.

Hôm nay Lý Tinh Vân chết đi, lại còn có phía bên Trường Sinh điện xác nhận Lý Tinh Vân tự sát, hiển nhiên Lý gia thập phần tin tưởng rằng Lý Tinh Vân bị ám ảnh bởi Tinh Hồn nên mới tìm đến cái chết. Nhưng thực chất cái chết của Lý Tinh Vân đều là do một tay kẻ mà bọn chúng gọi là thái tử - Trịnh Thần Không.

Lý gia và Sở gia thực lực càng lúc càng mạnh. Trịnh Thần Không, thậm chí là cả hoàng tộc Trịnh gia cũng không chấp nhận điều này. Tại Thiên Phong quốc, Trịnh gia phải là thế lực độc tôn. Ngay cả siêu cấp thế lực như Thiên Lam thần điện, đối với Thiên Phong quốc cũng phải nhún nhường, chấp nhận trở thành một trong những sức mạnh trụ cột để bảo đảm an toàn cho Thiên Phong quốc.

Bởi vì Lý Tinh Vân đang ở trong tình trạng khó có thể vãn hồi, tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu cho Trịnh Thần Không ra tay. Và mọi chuyện đã đi đúng với ý đồ của hắn. Trịnh Thần Không để cho nhị vương tử Trịnh Minh Không đích thân đến Lý gia, nói rằng việc này đều là do Tinh Hồn gây nên cả. Lý gia đương nhiên sẽ tin tưởng ý tứ của Trịnh Minh Không, sát ý ngập trời, lập tức muốn giết Tinh Hồn để trả mối thù.

Cứ như vậy, thế cục của Lý gia chậm rãi bị Trịnh Thần Không chế ngự. Tiếp theo hắn chỉ cần do gián điệp trà trộn vào Lý gia, từ từ chậm rãi nuốt trọn toàn bộ. Trịnh Thần Không có hắc linh Trấn Hồn đỉnh, thế nên việc này đối với hắn không quá khó khăn.

Việc thứ nhất, khống chế Lý gia coi như bước đầu thành công. Việc thứ hai chính là phải đối phó với Sở gia. Sở Hóa Long hiện tại bế quan ở Thiên Lam Thánh Cảnh, trong một khoảng thời gian sẽ không xuất hiện. Người của Sở gia cũng không phải hạng dễ đối phó, thế nên nếu không có thời cơ, chỉ sợ sẽ phải mất một khoảng thời gian dài.

Chuyện này tạm thời không quá gấp gáp, Trịnh Thần Không suy tính tốt nhất nên chờ Sở Hóa Long xuất quan, sau đó tìm hiểu tình hình bên Sở gia rồi mới tính nước cờ tiếp theo.

Lại nói đến Trịnh Thần Không, sau một khoảng thời gian bí mật bế quan, ngoại trừ một số người đặc thù ra, tỷ như mấy người huynh đệ của hắn ra thì không ai biết được hắn từ lúc nào đã trở về đế đô Thiên Phong cả. Hắn theo pháp quyết Địa ngục đạo, có sự chỉ điểm của hắc hồn Trấn hồn đỉnh, tu luyện Bất tử chi thân bây giờ đã có bước đột phá lớn, tiến vào đệ tứ trọng Đoạn đầu bất tử. Đệ tứ trọng này, cho dù Trịnh Thần Khôn có bị kẻ khác chém đầu đi nữa thì hắn cũng sẽ không bị chết, trên lý thuyết có thể nói hắn là kẻ bất tử rồi. Tu vi của Trịnh Thần Không, sau một khoảng thời gian không ngờ đã bước vào hàng ngũ cường giả đỉnh phong Thần hoàng cảnh.

Trịnh Thần Không năm nay bất quá chỉ mới tròn ba mươi tuổi, tạm thời không tính vị Thiên Long thánh tử thần bí của Thiên Long thần điện, còn những thiên tài trẻ tuổi khác, tỷ như Đệ nhất công tử của Ngạo Kiếm sơn trang, hay thái tử Bạo tuyết đế quốc cũng không thể so sánh được với hắn. Quả thực thiên phú của Trịnh Thần Không này quá mức biến thái rồi.

Đạt đến thực lực như thế này, Tinh Hồn mặc dù có thể áp chế được Trịnh Thần Không, đánh bại được Trịnh Thần Không, nhưng tuyệt đối không thể giết chết được hắn. Sau khi đột phá Bất tử chi thân đệ tứ trọng Đoạn đầu trọng sinh thì Trịnh Thần Không cũng xuất quan. Bởi vì có một chuyện hắn cần phải làm, và nhất định phải làm.

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Chẳng bao lâu sau khi Lý Tinh Vân được an táng ở Hàn tịch đại lăng, Thiên Phong thành cũng từ từ trở lại không khí như bình thường, náo nhiệt và phồn hoa thường ngày.

Đông cung, viện phủ thái tử, tại cánh cổng to lớn được điêu khắc hình rồng, uy thế khiến cho người ta chấn kinh, có lẽ là được tạo nên bởi một vị cường giả cái thế nào đó của hoàng tộc Trịnh gia. Bình thường, phủ thái tử có rất ít người xuất hiện qua lại, ngoại trừ thủ hộ giả và hạ nhân ra thì bình thường có rất ít người đến đây.

Thế nhưng không ngờ, ngày hôm nay lại có một nữ nhân xuất hiện, đặc biệt khiến cho người ta bất ngờ hơn, nữ nhân này lại chính Yến Ngọc Lan. Nhớ lại vài hôm trước, Yến Ngọc Lan tại Lý gia tham dự tang lễ của Lý Tinh Vân, bất ngờ nàng nhận được một bức thư của nhị vương tử Trịnh Minh Không.

Trong bức thư viết rằng, sau khi Lý Tinh Vân được an tán xong thì nàng liền đến gặp thái tử điện hạ. Mặc dù không biết vì sao Trịnh Thần Không lại muốn gặp mình, nhưng trong lòng nàng lại xuất hiện một cảm giác bất an. Tựa hồ chuyến đi đến phủ thái tử rất nguy hiểm. Chỉ là, đối với thân phận của Trịnh Thần Không, nàng không dám kháng lại mệnh lệnh của hắn. Vì vậy hôm nay mới có mặt ở đây.

Nhìn thấy Yến Ngọc Lan ngự giá đến, thủ hộ giả bảo vệ phủ thái tử được căn dặn từ trước, lập tức mở rộng cửa để cho Yến Ngọc Lan tiến vào. Phủ thái tử quả nhiên không hề tầm thường chút nào. Một nơi phi thường rộng lớn, xa hoa, lộng lẫy... so với Lý gia trang chỉ sợ còn muốn lớn hơn rất nhiều.

Linh khí ở đây so với những nơi khác, mật độ tinh thuần gấp mấy lần, khẳng định đã phong ấn một dòng linh mạch phẩm chất rất cao. Đi được một lúc, bỗng Yến Ngọc Lan trong lòng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Càng đến gần chỗ mà Trịnh Thần Không đang đợi này, dường như không khí trở nên âm trầm và lạnh lẽo. Con đường mà nàng đang đi, giống như một con đường tăm tối đang câu dẫn người ta vậy.

Nàng định muốn hỏi vị cao thủ đang dẫn đường, nhưng rốt cuộc lại thôi. Có lẽ nàng tự đoán được, người này khẳng định sẽ không trả lời câu hỏi của nàng. Tại phủ thái tử không nên nói những điều xằng bậy, nếu không sẽ bị trừng phạt rất nặng. Hiểu rõ điều này nên nàng mới nuốt lại câu nói.

Còn tưởng rằng, nơi mà Trịnh Thần Không đang chờ sẽ là một tòa đình cạnh một bờ hồ nào đó. Nhưng không ngờ, vị cao thủ nọ lại dẫn Yến Ngọc Lan đến thẳng phòng của Trịnh Thần Không. Nó càng khiến cho sự bất an trong lòng Yến Ngọc Lan mỗi lúc một lớn hơn. Cảm giác như bản thân là một con thỏ nhỏ sắp rơi vào miệng cọp. Cái cảm giác này thật khiến cho người ta khó chịu.

- Thái tử điện hạ, Yến tiểu thư đã tới.

- Cho vào!

Bên trong truyền ra một giọng nói âm trầm lạnh lẽo, tựa hồ từ dưới chốn cửu u vang lên, khiến cho Yến Ngọc Lan không kiềm được mà sóng lưng chạy dọc hàn khí. Còn vị cao thủ kia, tuy rằng trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi, nhưng nhìn chung đã quen với chuyện này nên không có biểu hiện giống như Yến Ngọc Lan. Hắn cúi người hành lễ với Trịnh Thần Không, sau đó từ từ rời đi.

Không gian chỉ còn lại một mình Yến Ngọc Lan mà thôi. Nàng đứng trước cánh cửa, bước chân ngập ngừng không muốn bước vào trong một chút nào cả. Bất giác ánh mắt liếc nhìn xung quanh, một nơi như thế này lại chẳng thấy bóng dáng của bất kỳ người nào. Thật kỳ lạ.

- Nàng đang sợ hãi sao?

Lại giọng nói đó từ bên trong vang vọng ra. Yến Ngọc Lan giật mình một cái, lập tức hành lễ rồi đáp lại:

- Tiểu nữ không dám. Thái tử có việc gì cần gặp tiểu nữ, thỉnh thái tử hãy nói.

- Nàng đứng bên ngoài, còn bổn thái tử ngồi trong này, thực sự có chút bất tiện. Nàng mau vào đi!

Yến Ngọc Lan chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng mở cửa đi vào. Không gian bên trong căn phòng này cực kỳ rộng so với những căn phòng thông thường, hơn nữa càng được trang trí lộng lẫy, thật có khí chất của vương giả. Đứng chính giữa căn phòng, có một bóng người vận tử dụ long bào, mái tóc đen bóng được chải chuốt kỹ lưỡng không gió mà bay, lưng đai đeo lưng tử long ngọc bội, chân xuyên long ngoa, đứng quay lưng về phía Yến Ngọc Lan.

Kẻ này đương nhiên chính là thái tử Thiên Phong quốc – Trịnh Thần Không. Yến Ngọc Lan đã có một số lần ngẫu nhiên bắt gặp hắn. Nhưng trong ký ức của nàng, so với quá khứ, dường như trên người Trịnh Thần Không xuất hiện một loại khí chất khác lạ. Mặc dù vẫn là uy thế của bậc đế giả, đỉnh thiên lập địa khiến cho chúng nhân sùng bái, nhưng đâu đó có một lực lượng hắc ám, âm trầm, ngoan lệ bao phủ lấy người hắn.

- Tiểu nữ Yến Ngọc Lan bái kiến thái tử điện hạ.

Nàng vừa bước vào phòng thì lập tức hành lễ. Trịnh Thần Không khóe môi bỗng nhếch lên một nụ cười âm lệ, từ từ chậm rãi xoay người lại. Khuôn mặt hắn vẫn giống như trước anh tuấn xuất chúng, nhưng giữa trán lại xuất hiện một dấu ấn dị thường, khiến cho Trịnh Thần Không có chút mị hoặc âm độc.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-661)