← Ch.0210 | Ch.0212 → |
Dưới tia sáng mờ ảo trong đại điện, một bóng người đang nhẹ nhàng cử động dường như đang muốn giãy dụa bò lên. Nhưng mà, chưa bò lên đến một nửa, hắn chợt nhô ra một ngụm máu, chiếc áo choàng màu trắng tuyết hắn đang mặc phút chốc bị biến thành màu đỏ.
- Ái chà chà, Mộ Dung Giáo chủ... Ngươi lại muốn bò lên theo cách này sao?
Thân hình Lý Dật nhoáng lên, hắn đã đến trước mặt Mộ Dung Vô Địch, ánh mắt cười cợt nhìn hắn, khóe miệng cũng có chút gì đó quỷ dị.
- Lý... Lý Dật...
Mộ Dung Vô Địch giãy dụa chốc lát, nhưng vẫn không bỏ lên được. Sau khi lại nhổ ra một bụm máu, hắn mới ngã gục xuống đất, trong ánh mắt hơi thâm độc, kèm theo một giọng nói nghiến răng:
- Ngươi hay lắm... ngươi rất hay... không ngờ Mộ Dung Vô Địch ta, lại bại trong tay ngươi...
Lý Dật mỉm cười:
- Bại trong tay Lý Dật này, khiến ngươi không cam tâm sao?
Mộ Dung Vô Địch cười nhạt, thấp giọng nói:
- Không can tâm? Có gì không can tâm? Thế giới này vốn dĩ đã như vậy... Yếu thua mạnh thắng, người mạnh là chân lý! Ngươi có thể đánh bại ta, ta chỉ có thể nói một câu, ngươi có bản lĩnh... Nhưng Lý Dật à! Đắc tội với Mị Ảnh Ma Tông ta rồi... Người nghĩ sau này ngươi có thể sống thoải mái được không?
Lý Dật chậm rãi lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng cười, nói:
- Ta lại không nghĩ, Mị Ảnh Ma Tông sẽ vì anh em sư huynh đệ các ngươi mà làm nên điều gì... Huống chi, ta nghĩ, tin các ngươi chết đến khi nào mới được truyền ra? Người có quyền phát ngôn của Mị Ảnh Ma Tông các ngươi trong Đế Quốc Thiên Phong này, suy cho cùng là La Bản, chứ không phải các ngươi...
- Ha ha ha...
Mộ Dung Vô Địch càng cười càng cổ quái:
- La Bản... hắn... hắn chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi! Lý Dật à Lý Dật... Ngươi sẽ hiểu nhanh thôi, Mị Ảnh Ma Tông của ta, rốt cuộc đang cần cái gì! Lần này ngươi có thể ngăn cản chúng ta, nhưng lần sau... Ha ha ha... Ha ha ha..
Tiếng cười cổ quái không ngừng nhộn nhạo lên, khiến con ngươi Lý Dật hơi co rút lại. Nhưng một lúc sau, đầu của Mộ Dung Vô Địch run lên cổ quái, lại có một ngụm máu đen loãng từ trong miệng mũi hắn trào ra, thân thể hắn mềm nhũn, rồi lại ngã xuống.
Ánh mắt Lý Dật hơi co rút lại, đặt tay lên ngực Mộ Dung Vô Địch xoa bóp một chút, rồi thở dài một hơi, nói với một chút cổ quái:
- Đã chết?
Đúng vậy! Một nhân vật kiêu ngạo không gì sánh nổi mới đây, một sát na đã bị thất bại. Nếu lúc sắp chết, hắn có ý định đánh lại, hoặc quỳ xuống đất cầu xin, Lý Dật sẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng mà, hắn lại chết như vậy?
Hơn nữa, hắn đã tự cắt đứt kinh mạch cả người?
Trong lòng Lý Dật không hiểu nổi, hắn đặt tay lên mạch môn của Mộ Dung Vô Địch, đấu khí chậm rãi lộ ra.
Một lúc sau, hắn lại nhịn không được thở dài một hơi.
Mộ Dung Vô Địch không chỉ đã chết, hơn nữa lại chết vô cùng sạch sẽ. Hắn không chỉ cắt đứt kinh mạch của mình, ngay cả những mầm móng đấu khí suốt đời tu luyện hắn cũng không tha.
Nói cách khác, thi thể của hắn lúc này, đối với bất kỳ một người nào, cũng không còn tác dụng gì nữa. Dù đó là những người chuyên tìm kiếm bí mật trên cơ thể những người đã chết chuyên nghiệp nhất.
Bởi vì, kinh mạch của hắn bị chấn cho đứt đoạn, muốn dựa vào những cái này để suy đoán Công pháp và Đấu kỹ mà hắn dùng cũng không thể được nữa.
Lại quét mắt một lần nữa trên cơ thể của Mộ Dung Vô Địch, rồi dừng lại trên một cái Dung giới màu bạc trên tay phải của hắn.
Lý Dật cẩn thận cắt nhanh cái Dung giới đó xuống nhét vào trong Dung giới của mình, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, hắn không còn chú ý đến thi thể của Mộ Dung Vô Địch nữa.
Mặc kệ hắn nói gì, cũng không quan tâm đến mối quan hệ của hắn và Mị Ảnh Ma Tông nữa, càng không quan tâm rốt cuộc Mị Ảnh Ma Tông muốn làm gì...
Việc này, đối với Lý Dật hiện nay mà nói, không có ý nghĩa gì...
Mà điều duy nhất có ý nghĩa là, cái Lý Minh kia...
Thấy ánh mắt Lý Dật lại đảo qua một lượt, đám người Lý Minh đứng phía sau đều có sắc mặt thật là cổ quái. Đặc biệt là những Gia chủ gia tộc, lúc này ai nấy cũng đều lo lắng, ánh mắt đều quay sang nhìn đi đâu đó, không dám đối diện với Lý Dật.
Trận đại chiến hôm nay, bọn họ vốn nghĩ rằng Lý Dật sẽ cho bọn họ động thủ, hoặc sẽ trực tiếp để cho Đấu Hoàng cường giả kia xuất thủ...
Nhưng mà, không ngờ, Lý Dật lại không làm vậy, nhưng lại chính tay mình xuất thủ. Lúc trước giết một loạt các cường giả Đấu Sư không nói, chỉ là một Mộ Dung Vô Địch, rất nhiều người đều biết rõ, cứ coi như một nhân vật nào đó trong lịch đại tổ tông của mình ra tay, cũng không chắc đã là đối thủ của người ta...
Huống hồ, sự cường hãn cùng với thân thủ của Mộ Dung Vô Địch, ai cũng nhìn thấy rõ.
Thế nhưng nghĩ không ra được, một nhân vật như vậy, lại bại trong tay của Lý Dật.
Mà Lý Dật, thậm chí không hề có một vết thương nào trên người?
Đây là cảnh giới như thế nào cơ chứ?
- Vẫn may... lần này chúng ta đã đứng đúng phe, nếu không...
Không ít người đang trộm lau mồ hôi lạnh, trong lòng đang vui mừng vì sự lựa chọn may mắn của mình.
Lý Gia có một Đấu Hoàng cường giả như vậy làm hậu thuẫn, lại có một gã biến thái như Lý Dật... Như vậy, có thể có một hậu đại cường thế như vậy cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Đổi lại với bất kỳ một gia tộc nào mà có một thực lực như vậy, gia tộc đó cũng không thể nào chỉ hài lòng tọa trấn một tòa thành mà thôi.
Có thể nói, tới rồi giờ khắc này, những người vốn chỉ vì áp lực mà không thể không gia nhập vào trong Lý Minh, lúc này trong lòng rốt cuộc cũng đã hoàn toàn bị thuyết phục...
Đơn giản là vì, tên Lý Dật này lợi hại đến nỗi có chút biến thái rồi!
Ánh mắt Lý Dật chậm rãi đảo qua đám người này, những ánh mắt bất định kia khiến hắn cười nhạt trong lòng. Nhưng mà, sau một lúc, ánh mắt của hắn lại dừng lại ở trên người Mạc Dịch, nhàn nhạt nói:
- Mạc Phó Minh chủ... Việc hôm nay, khi tuyên bố ra bên ngoài, thì nói do các vị liên thủ, đã giết Mộ Dung Vô Địch cùng những người trong Tiệt Giáo......
Mạc Dịch hơi sửng sốt, sắc mặt cổ quái, nói:
- Thiểu Minh chủ, như thế này dường như không tốt... Đây...
- Cứ làm như vậy đi!
Lý Dật khoát tay áo, dáng tươi cười trên mặt có vài phần cổ quái:
- Còn nữa, tuy thủ lĩnh của Tiệt Giáo đã chết, nhưng chắc chắn, các nơi khác vẫn còn người của Tiệt Giáo. Cùng với ba người vừa rồi chạy thoát được... làm phiền chư vị rồi! Ta cho các ngươi thời gian hai ngày, hy vọng trong hai ngày, người của Tiệt Giáo đều chết hết, chắc chắn... Chư vị có thể làm được việc nhỏ này không?
Giọng nói nhàn nhạt của Lý Dật khiến khóe mắt mỗi người đều nheo lại. Bởi vì, những người ở đây cũng có chút thông minh, tự nhiên biết, Tư Đồ Thông Thiên và Mộ Dung Vô Địch bản lĩnh như vậy, sau lưng chắc chắn sẽ có những nhân vật kiệt xuất ủng hộ. Vừa rồi, khi Lý Dật đem danh nghĩa giết Mộ Dung Vô Địch đặt lên người, bọn họ cũng đã dự liệu được vài phần.
Lúc này, Lý Dật lại hạ lệnh bảo bọn họ tuy sát, càng khiến bọn họ hiểu rõ thêm ý định của Lý Dật...
Đầu danh trạng!
Chỉ khi nào bọn họ chặn giết hết người của Tiệt Giáo còn sót lại, Lý Dật mới bỏ qua chuyện cũ...
Chỉ vì như vậy, mọi người mới được coi như những con châu chấu cùng đậu trên một ngọn cỏ! Cứ cho rằng sau này trong bọn họ sẽ có người muốn phản bội, nhưng chỉ vì mỗi quan hệ này, bọn họ lại phải suy nghĩ thêm vài phần. Thậm chí theo nhiều cách nghĩ khác, chỉ cần bọn họ làm việc này, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đứng về phía Lý Minh!
Dù cho sau này sư môn của Tư Đồ Thông Thiên và Mộ Dung Vô Địch có tra thì đi nữa thì bọn họ cũng không thể nào tránh khỏi liên lụy, nên cũng không dám đứng ra mà phản bội!
Nhưng mà nếu như lúc này bọn họ không chịu làm việc này, như vậy thì bọn họ cũng sẽ thê thảm rồi. Bởi vì, nếu lúc này bọn họ không làm việc này, sợ rằng kết cục của Mộ Dung Vô Địch, cũng chính là kết cục của bọn họ!
Nghĩ thông điều này, tuy trong lòng mỗi người đều mang chút cổ quái, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ tươi cười, chắp tay nói:
- Nếu Thiếu Minh chủ có lệnh, chúng tôi sao dám bất tòng
Lý Dật khẽ gật đầu, khoát tay áo:
- Vậy, các ngươi đi đi!
Những người đó liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt đều khom người, sau đó thân hình thối lui về phía sau, biến mất trong bóng tối.
Trong đại điện, chỉ còn mười mấy người của Lý Gia.
Đối với mười mấy người Lý Gia này, Lý Dật có phần khách khí cười cười, rồi nói:
- Các ngươi phân thành hai nhóm, một đi giám sát những lão cáo già kia. Nếu ai làm việc hai mặt, thì bẩm báo với phụ thân đại nhân, người sẽ có cách xử lý. Những người còn lại... Đi the ta!
Mang theo đoàn người quét mắt một vòng quanh Hư Thiên Điện, Lý Dật mới kinh ngạc phát hiện, nơi đây có lẽ là một phế tích cổ đại, cũng không biết những người trong Liên minh Tiệt Giáo vì sao lại có thể tìm ra nơi này, và dùng nơi này làm Tổng bộ.
Trong lúc tìm tòi, đoàn người Lý Dật mới phát hiện ra khố phòng. Nơi này đều bày biện một ít binh khí, trang bị và những vật vàng bạc châu báu...
Có thể thấy, tuy Tiệt Giáo thành lập chưa lâu, nhưng những đồ cướp đoạt được lại không ít. Đối với những vật này, Lý Dật tự nhiên cũng không khách khí. Nhưng mà, những vật này hắn lại có phần khó mà chiếm làm của riêng. Lúc đó hắn dặn những người trong Lý Gia kiêm kể lại những vật này, đồng thời hạ lệnh cho người quay về Vạn Triều Thành, dẫn người đến xử lý những thứ này. Còn hắn cùng với Cung Vô Song thì tiếp tục tìm kiếm trong Hư Thiên Điện...
Dù nói thế nào, Lý Dật trong một lúc nhiệt huyết dâng trào mà thành lập nên Lý Minh này, đương nhiên cũng không phải là muốn chơi đùa. Như vậy, sự phát triển sau này chắc chắn là cần đến khá nhiều tài vật. Mà lần này tìm đến tận sào huyệt của Tiệt Giáo, lại có thể giải quyết được vấn đề đang khiến người ta đau đầu!
Lại đi một vòng quanh Hư Thiên Điện, nhưng không thấy được thử Lý Dật quan tâm nhất... Đó chính là Công pháp và Đấu kỹ Quyển trục!
Vốn dĩ theo cách nghĩ của Lý Dật, nếu Lý Minh thành lập rồi, chỉ dựa vào công pháp và Đấu kỹ từ các gia tộc cướp đoạt tới, thì sẽ không đủ. Còn Tư Đồ Thông Thiên và Mộ Dung Vô Địch lợi hại như vậy, có được Công pháp và Đấu kỹ của bọn họ trong tay, cũng là một lựa chọn không tồi.
Chỉ tiếc, hai vị này dường như đã dự đoán trước được ngày này, nên không giấu những thứnày trong Hư Thiên Điện, điều này khiến Lý Dật có vài phần phiền muộn.
Sau khi xới tung cả Hư Thiên Điện, Lý Dật mới chấp nhận buông tha, không thể không từ bỏ. Suy cho cùng, muốn tìm ra một thứ vốn không hề tồn tại, dường như... là chuyện không thể...
Nhưng Cung Vô Song thấy Lý Dật tìm kiếm khắp nơi, lại có phần vui mừng, đợi đến lúc hắn tìm đến nỗi cả người lên men, mới thản nhiên cười, nói:
- Tiệt Giáo tuy thành lập thời gian không ngắn, nhưng nếu ta nhớ không nhầm, Giáo chủ trước đây của Tiệt Giáo không phải là Tư Đồ Thông Thiên. Tiệt Giáo trước đây, chẳng qua cũng chỉ là một thể lực nhỏ mà thôi, sao lại có thể cất dấu được nhiều như vậy? Nếu có, chắc chắn với tâm tính của Tư Đồ Thông Thiên và Mộ Dung Vô Địch, cũng không thể để chúng dễ dàng cất giấu tại Hư Thiên Điện. Suy cho cùng, Công pháp và Đấu kỹ không giống với các thứ khác. Những thứ này, không thể so được với tiền bạc... Vì vậy ta nghĩ, bọn họ có thể mang theo mấy thứ này trong người...
Nghe vậy Lý Dật mới sửng sốt, cười khổ:
- Vẫn là Cung tỷ tỷ thông minh, ta thật không nghĩ đến điểm này...
Đang nói chuyện, hắn chợt vỗ tay, hai cái ngân sắc Dung giới có hình thù giống nhau đã hiện lên trong lòng bàn tay.
Nhìn hai cái Dung giới, một lát sau Lý Dật mới thì thào nói:
- Hy vọng... những vật này không làm ta thất vọng!
Dứt lời, hắn đã chậm rãi nhắm hai mắt, thần niệm nhanh chóng bay vào bên trong.
Do chủ nhân của Dung giới đã chết, nên trong Dung giới này không có dấu vết linh hồn, muốn đi vào vô cùng dễ dàng.
Sau khi nhắm mắt, Lý Dật mới vội vàng mở ra, chỉ trong chớp mắt, trong tay hắn đã có thêm ba Quyển trục.
Lý Dật và Cung Vô Song cùng nhìn nhau, mở quyển thứ nhất ra xem. Sau đó, những từ tối nghĩa không ngừng kích thích nhãn cầu.
- Công pháp Chu Tước Cao cấp, Thông Thiên Đại Pháp! Cái tên này...
Khẽ chạm vào Quyển trục mang khí tức cổ đại, Lý Dật lại lật xem nhiều lần, mới nói:
- Thứ này quá cổ quái, mọi người cho dù có bất cứ thuộc tính gì cũng có thể tu luyện Công pháp này được... Nếu vậy, thứ trước đây Tiệt Giáo lưu lại, đối với cả ta và ngươi mà nói, tác dụng không lớn, có thể đem cho Lý Minh sử dụng... để xem thứ còn lại là cái gì...
← Ch. 0210 | Ch. 0212 → |