← Ch.0345 | Ch.0347 → |
Bộp bộp bộp
Trường thương trong tay Vạn Phong không biết biến mất từ lúc nào, hắn vỗ tay mấy lần, vẻ mặt tán tụng nói:
- Không tồi! Có bản lĩnh như vậy... Lý Dật các hạ, ngươi thật ngoài dự liệu của ta. Nói chung Đấu Sư cường giả thông thường không tiếp nồi mấy chiếu của ta, dù là Đấu Vương cường giả, nếu không có bản lĩnh gì trong tay ta cũng sẽ chết rất nhanh... Không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy! Không bằng... Người quỳ xuống cầu xin, ta sẽ cho người nhập vào Phong Hỏa Các của ta, thế nào?
- Phong Hỏa Các là cái gì... Bản Thiếu gia ta không biết.
Lý Dật cười:
- Nhưng mà, Vạn Phong ngươi nếu quỳ xuống làm chó cho ta, ta sẽ suy nghĩ đến việc không cắt chân của ngươi... Thế nào?
- Hừ!
Nghe vậy, sắc mặt Vạn Phong hơi đồi, nói:
- Thứ không biết sống chết, ta đã nề mặt ngươi, ngươi lại không đếm xỉa đến... Nói cho cùng, người tuy có thể chặn được mấy chiếu của ta, nhưng mà, ngươi thật sự cho rằng trước mặt Bồn Thiếu gia, ngươi có thể thoát được sao?
- Thử mới biết...
Lý Dật cười nhạt, tay phải vung lên, Đoạt Hồn Nhận trong nháy mắt thu về trong tay áo hắn. Hắn vỗ nhẹ tay, sau đó quay đầu nhìn.
Không thể không nói, ba người đi theo Vạn Phong đều là những người có thân thủ bất phàm, hơn nữa dường như ba người này có một loại Đấu kỹ tương hỗ nào đó, khiến bọn họ khi đối mặt với bảy người bọn Lý Hạo vẫn chiếm thế thượng phong... Chỉ là, dù chiếm thế thượng phong nhất thời ý định như thế nào, cũng không thể đạt được.
Thấy vậy, Lý Dật bĩu môi, quay đầu nhìn Vạn Phong.
- Ngươi yên tâm đi, hôm nay người thua ở đây, bọn người đi theo ngươi, suốt đời cũng sẽ lại đây, các ngươi sẽ có thời gian thoải mái ở lại đây nhìn nhau, bây giờ vội gì chứ?
Dường như hiểu được cách nghĩ của Lý Dật, Vạn Phong cười lạnh, khi tay trái vung nhẹ, trường thương hoa hồng sắc lại vung lên trong tay hắn...
- Chỉ dựa vào người thôi sao? Còn không xứng! Lý Dật lạnh lùng nhìn hắn, lắc đầu, thản nhiên nói.
- Bây giờ, ta sẽ cho ngươi biết, xứng hay không!
Vạn Phong cười, tay phải chầm chậm lùi về, đề ở sau lưng, tay phải run lên, trường thương trong tay hắn, đã nhanh chóng xoay tròn.
Cùng với động tác của hắn, một thanh trường thương hoa hồng sắc nhất thời xoay tròn, như một Phong Hỏa Luận vậy. Tiếng gió cuồng thét và lửa rừng rực như trong chốc lát khiến xung quanh cháy đen...
- Lẽ nào, tên tiểu tử này chính là tên Hầu tử (Tôn Ngộ Không) cộng thêm Tam Thái tử (Na Tra kia hợp thế?
Lý Dật chau mày, trong lòng lẩm bẩm, nhưng hắn cũng không dám sơ suất, mà chỉ lặng lẽ nhìn một màn này.
Chi thấy bên ngoài cơ thể Vạn Phong hỏa lưu sôi trào nhanh chóng bạo phát, giống như từng con rắn lửa vậy, không ngừng vươn ra... Còn khí tức hỏa diễm trên người hắn, dường như cũng có thể đốt cháy mọi thứ xung quanh!
- Dường như có chút thú vị... Nhưng mà, người cho rằng chỉ có người biết nghịch lửa thôi sao?
Nheo mắt nhìn Vạn Phong Lý Dật không khỏi cười lạnh trong lòng.
Nói đến đấu khí Hóa thuộc tính, Nam Minh Lưu Hỏa Quyết tuy không phải công pháp đỉnh phong trên thế giới, nhưng so với Nam Minh Lưu Hỏa một trong Thất Đại Chân Hòa, đấu khíHỏa thuộc tính Vạn Phong tu luyện, dường như không là gì...
- Lý Dật, ngươi chắc chắn sẽ hối hận vì không hợp tác với ta!
Lúc hỏa lưu sôi trào, tiếng cười lạnh của Vạn Phong truyền đến, sau đó, chỉ thấy trường thương đang xoay tròn, đột nhiên tuột khỏi tay, mang theo khí thế như lôi đình vạn quân, lao về phía Lý Dật.
- Hừ! Thương binh trong chốc lát có thể tiến thủ sao? Làm bừa à!
Trong lòng Lý Dật kinh dị một tiếng, chân cũng bước lên, thân hình đã xát lên mặt đất lùi về sau.
Nhưng mà, đúng lúc này, hỏa diễm trường thương vuột tay mà ra, đã như một con trường xà bằng lửa, mang theo khí tức không buông tha bổ về phía Lý Dật!
- Chịu chết đi! Lý Dật! Thiên Quang Phong Hỏa Luân!
Lúc tiếng hát này vang ra, tốc độ của trường thương hỏa diễm như nhanh hơn bội phần, dường như trong chốc lát đã bao trùm lấy Lý Dật trong phạm vi công kích của hắn, sau đó, là một tiếng nổ lớn...
Bum
Cùng với tiếng nổ đó, một hỏa tụ lan ra bốn phía, dường như trong chốc lát nuốt lấy không gian vào bên trong. Mặt đất với những phiến đá kiên cố vô cùng, cũng bị biến thành nham thạch nóng chảy... Chỉ là từ màn này có thể thấy, uy lực ở trong đó cực kỳ kinh người!
Uy lực như vậy, e là dù là một Đấu Vương cường giả nếu không cần thận, đều phải chịu oan ức?
Hỏa quang dần tan a, lộ ra mặt đất có vài phần gồ ghề. Nhưng bên trong lại không thấy bất kỳ một người nào, giống như Lý Dật đã bị biến thành tro bụi rồi vậy.
Còn ở chỗ Lý Dật vừa đứng, chỉ thấy một thanh trường thương đang chập chờn ở đó...
- Hừ!
Hừ một tiếng, Vạn Phong bấm tay, liền thấy trường thương đó run rẩy một lát, quay trở lại tay hắn. Lúc hắn cầm lấy trường thương sắc mặt hắn chợt biến đổi, mồ hôi lạnh tuôn ra trên lưng.
Hít một hơi thật sâu, nhìn vào nơi không có một nhân ảnh nào, Vạn Phong không khỏi lộ ra nụ cười lạnh. Một chiều Đấu kỹ của hắn, đã là tuyệt học của Tông môn, Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp. Nếu hắn không phải sớm đã được sắp xếp đã vào Đấu Thần Điện, dựa vào cấp bậc của hắn vốn không thể tu luyện loại Đấu kỹ này.
Hơn nữa dựa vào Đấu kỹ này, năm đó khi lịch luyện, hắn cũng đã từng đánh lén một nữ tử cấp bậc Đấu Vương, hơn nữa sau khi thành công, còn giết đối phương. Tuy việc này không phải vinh dự gì, nhưng đã khiến hắn rất tự hào về chiêu này!
Lý Dật dù là Đấu Sư Đinh phong thì đã sao? Chẳng phải cũng chỉ thảm hại trong tay ta mà thôi...
Cười nhạt một lát, Vạn Phong chầm chậm quay người, nhìn lướt qua vòng chiến còn đang hỗn loạn, mắng một câu xong đang định chạy đi giúp sức.
Nhưng mà, đúng lúc này, thân hình hắn chợt cứng đờ, sau đó, không khỏi phí lực quay đầu lại...
Bộp bộp bộp>
Tiếng vỗ tay vang lên, sau đó là một tiếng cười lạnh:
- Không tồi, Đấu kỹ rất sắc bén... Chỉ là, ngươi đừng nên cho rằng dựa vào Đấu kỹ này đã có thể khiến ta điêu đứng chứ?
Đang nói, chợt nghe thấy một tiếng "bộp, thân hình Lý Dật đã rơi xuống mặt đất, khiến mặt đất đều nứt ra những vết nứt hình mạng nhện.
Nhẹ nhàng vỗ tay, ánh mắt như cười của Lý Dật nhìn Vạn Phong trong ánh mắt, sát khí sôi trào.
Ánh mắt âm trầm của Vạn Phong cũng chợt cứng đờ, sau đó sắc mặt nhất biến, vì hắn phát hiện, Lý Dật không những không bị thương ngay cả Say Đấu khí cũng không bị gì... Mà vừa rồi rõ ràng hắn cảm nhận được, hắn đã bắn trúng đối phương... Rốt cuộc là thế nào?
- Còn có chiều số nào nữa, Vạn Phong các hạ, nếu không phiền cứ dùng hết ra đi, thế nào?
Lý Dật cười nói.
- Sao... Sao có thể... Sao ngươi có thể làm được?
Cả người rung lên, Vạn Phong không khỏi mở miệng.
Lý Dật ngoáy tai, cười cười:
- Cũng không phải chiêu thức đáng nói gì, chỉ là một Đấu kỹ thân pháp không hợp thời mà thôi, nó không thể so với uy lực cường đại Đấu kỹ của Vạn Phong các hạ... Thế nào, Vạn Phong các hạ phí lời như vậy, không muốn đánh tiếp nữa sao?
Sắc mặt Vạn Phong trầm xuống nhưng không nói gì.
- Người đã không muốn đánh, vậy đến lượt ta được chứ?
Lý Dật cười nhạt, hai tay vung lên nhẹ nhàng nhất thời lội quang lóe ra, bàn chân bước một bước...
Nhìn chằm chằm vào động tác của Lý Dật, sắc mặt Vạn Phong không biết biến hóa bao nhiều lần, lúc thân hình hắn cử động Vạn Phong cũng nhanh chóng lùi lại. Nhưng đúng lúc này...
- Vân Bộ...
Thanh âm nhàn nhạt từ miệng Lý Dật phát ra, thân hình hắn đi đến nửa đường, chợt hư huyễn.
Còn Vạn Phong vừa lùi lại được mấy bước, nhất thời đã cảm thấy sát ý sắc bén từ sau lưng truyền tới. Hắn quay đầu lại, khóe mắt nháy lên, lại nhìn thấy Lý Dật không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đó, tay phải nắm lại, sau đó đấm mạnh xuống!
Trên quyền phong lội quang tử sắc không ngừng lóe lên, mang theo một cảm giác khiến người khác tê dại. Vạn Phong vẫn có nhãn lực, tự nhiên biết rõ, nếu quyền này rơi xuống trên người hắn, e là hắn muốn cử động cũng khó!
- Khốn kiếp!
Tiếng quát nặng nề từ miệng Vạn Phong thoát ra, thân hình hắn rung lên, trường thương trong tay đã hung hăng quăng ra ngoài.
Bộp
Lý Dật thấy Vạn Phong xuất thương vẫn không có ý định tránh, mà quyền đánh lại rơi vào trường thương trên tay Vạn Phong nhất thời một trận kim thiết giao nhau, hợp thanh phát ra.
Sau khi ngăn được trường thương của Vạn Phong thân hình Lý Dật lóe lên, trong chốc lát không biết mang theo bao nhiêu tàn ảnh, nắm tay giống như một giọt nước mưa, bay đến chỗ Vạn Phong.
Phốc chốc chốc"
Từng đợt quyền rơi xuống, thân hình Vạn Phong như bị vô số người công kích, vì bị công kích mà bò từ dưới đất lên. Tuy nhiên, mỗi lần Lý Dật công kích đều mang theo không nhiều lực sát thương nhưng hiệu quả của sự tê liệt trong đấu khí Lôi thuộc tính, khiến Vạn Phong ngay cả lực giãy dụa cũng không có, chỉ là cùng với thế tiến công của Lý Dật, không ngừng di động...
Chiêu Huyễn Sát này của Lý Dật, cũng đã rất lâu rồi chưa dùng đến. Dù sao gặp những người mạnh hơn mình, hiệu quả Huyễn Sát cũng không lớn, nhưng với hạng người phế vật như thế này, Huyễn Sát chính là thân pháp và thủ đoạn sắc bén nhất!
Xuy~~
Lúc này Vạn Phong dù muốn giãy dụa cũng không thể được, chỉ đành nhìn một cước của Lý Dật đá vào mặt hắn, sau cùng thân hình của hắn như một con chó chết rơi xuống mặt đất!
Bộp
Một tiếng vang nhỏ, thân hình Vạn Phong rơi xuống cũng không biết lăn mấy vòng mới dừng lại được. Do đấu khí Lôi thuộc tính, nên thân hình hắn đen nhẻm, ngay cả mái tóc dài cũng bị đốt cháy, khi hắn chậm rãi đứng lên, một ngụm máu phun ra.
Ánh mắt oán độc nhìn Lý Dật, Vạn Phong mới móc ra một viên đan từ trong Dung Giới nhét vào miệng. Cùng với việc nuốt đan dược này, sắc mặt Vạn Phong cũng dần tốt hơn, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt, lần nữa lại hồng hào lên.
- Đạn dược... Người này không sợ sau này ảnh hưởng đến tu vi sao?
Trong lòng Lý Dật cười lạnh, đối với loại thủ đoạn này của Van Phong hắn cũng có chút bất tòng. Dù hắn hồi phục đấu khí thì sao? Lẽ nào cá chết còn có thể xoay mình sao?
- Người giỏi... Người giỏi... Người giỏi lắm...
Vạn Phong sắc mặt oán độc, nghiến răng nói:
- Lý Dật, ta chắc chắn sẽ khiến người hối hận! Ta chắc chắn phải khiến người biết rõ, đắc tội với Vạn Phong ta sẽ có kết cục như thế nào?
Lý Dật cười cười, thản nhiên nói:
- Kết cục như thế nào ta không biết, nhưng mà, nếu lúc này ngươi không cầu cứu, ta có thề sẽ giết người... Đây chính là kết cục của ngươi!
- Hừ!
Sắc mặt Vạn Phong nhăn lại, hai chân đã bước lên, thân hình như gió xoáy hướng về một góc đại điện phóng đi. Đúng lúc Lý Dật nghĩ hắn rời đi, thân hình hắn đột ngột ngừng lại, đáp xuống trước mặt một nhóm khác.
Thấy vậy, sắc mặt Lý Dật hơi đồi, hắn nhíu mày...
← Ch. 0345 | Ch. 0347 → |