← Ch.1315 | Ch.1317 → |
Lời nói truyền ra, Băng Linh Hổ Giao cả người run lên, hung tàn trong con mắt bắt đầu lặng lẽ tiêu tán...
Trong hư không, tựa hồ bởi vì Tử Huyên nhắc tới một lần mà khiến cho bão tuyết đầy trời đều tiêu tan, khiến cho nơi này trở nên phi thường im lặng.
Ánh mắt Thần Dạ, cũng là nhìn chăm chú lạnh lùng vào Băng Linh Hổ Giao. Nếu mà nó không muốn, vậy thì cũng chỉ có thể nhanh chóng thu nó vào Thiên Địa Hồng Hoang Tháp. Tính mạng của Tử Huyên, không thể để bị bất cứ thứ gì quấy rầy.
Chỉ có điều là, những lời Tử Huyên đã nói, Thần Dạ nghe mà có hơi không hiểu!
Có lẽ lực lượng của Thiên Địa Huyền Hoàng Quả, một mình Tử Huyên một người không chịu đựng nổi cho nên muốn phân chia một chút. Nếu như Băng Linh Hổ Giao chịu quy thuận thì cũng có thể thu được một chút lợi ích. Thần Dạ và Tử Huyên ra tay ác độc vô tình với kẻ đối địch, nhưng chỉ cần là bằng hữu thì cũng sẽ không phân biệt bên nọ với bên kia.
Tuy nhiên, Tử Huyên nói, cho dù sẽ không phân Thiên Địa Huyền Hoàng Quả cho Băng Linh Hổ Giao, nhưng nó mà quy thuận với nàng thì cũng có thể thu được nhiều lợi ích hơn, đây là tại sao?
Băng Linh Hổ Giao có thể tiếp thu, tại sao chính mình không tiếp thu được?
Thần Dạ không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Tử Huyên. Tựa hồ như nàng có một ít chuyện đang gạt chính mình....
Tử Huyên không hề để ý tới Thần Dạ, có lẽ là nàng không nhìn thấy ánh mắt Thần Dạ bắt đầu trở nên nghi hoặc. Hoặc là có nhìn thấy, nhưng nàng cũng không muốn nói ra lời giải thích, vì vậy trở thành coi như không hề nhìn thấy.
- Băng Linh Hổ Giao, cơ hội chỉ có một lần. Nếu như ngươi không lấy được, ngươi liền không có tương lai. Tự mình hãy ngẫm nghĩ thật rõ ràng!
Cao thủ Thiên Huyền, đặc biệt khi bản thể của hắn là mãnh thú. Một khi để cho Băng Linh Hổ Giao vượt qua Thiên Kiếp thì tu vi cùng thực lực của nó, cùng với tốc độ tu luyện nhất định sẽ tăng lên rất nhiều. Nếu có thể thu phục, đối với Dạ Minh sẽ là lợi ích lớn lao.
Nếu không phải như thế thì với tính tình của Tử Huyên, cũng sẽ không có tâm tư đi chiêu mộ Băng Linh Hổ Giao.
Băng Linh Hổ Giao trầm lặng một hồi. Cao thủ Thiên Huyền đã là cao cao tại thượng, đặc biệt mãnh thú có tính tình cao ngạo nên cũng không cho phép nó đi thần phục một nhân loại, nhưng....
Băng Linh Hổ Giao tuyệt đối không phải sợ chết. Nếu như nó sợ chết thì cũng sẽ không có dũng khí để thi triển ra thủ đoạn huyết sát. Dẫu huyết sát này tất nhiên không phải tự bạo, nhưng mà hậu quả có thể tạo thành cũng tuyệt không kém gì so với tự bạo.
Băng Linh Hổ Giao không từ bỏ được, là vì tương lai của nó!
Ẩn cư trong Tuyết Sơn, cư ngụ một mạch hơn một ngàn năm. Trong đó tình nguyện từ bỏ cơ hội hóa thân thành hình người, do đó thu được hoàn cảnh tu luyện cùng điều kiện càng thích hợp hơn. Nó làm những điều này, tất cả đều là vì sự thần kỳ ở nơi này có thể mang cho nó lợi ích trong tương lai, cùng với sự cường đại kia trong truyền thuyết.
Đợi nhiều năm như vậy, mắt thấy sẽ thu hoạch thành quả, mà lại thất bại trong gang tấc. Đối với Thần Dạ bọn họ, hẳn trong lòng Băng Linh Hổ Giao tự nhiên có mối hận ngút trời.
Nhưng mà những lời Tử Huyên đã nói, khiến cho Băng Linh Hổ Giao thấy được hy vọng mới. Tử Huyên nói không sai, bởi vì sự đặc biệt này, hơn nữa Băng Linh Hổ Giao tu luyện ở chỗ này trong thời gian dài. Cho nên cảm giác nhạy bén của nó không phải những người khác có khả năng so sánh được, kể cả là Thần Dạ đều không so sánh hơn được.
Sau một hồi đại chiến, từ trên người Tử Huyên, nó cảm ứng được sự đặc biệt không giống tầm thường. Loại đặc biệt, thậm chí khiến cho Băng Linh Hổ Giao cho rằng, nếu so với vật thần kỳ kia ở trong Tuyết Sơn này thì đều phải quí giá hơn. Nếu mà chính mình có được thời gian dài tiếp xúc, hơn nữa lĩnh hội được thì lợi ích thu hoạch được nhất định ra ngoài dự đoán của bản thân.
Phát hiện này, và lời mời chào của Tử Huyên khiến cho tâm trạng liều mạng của Băng Linh Hổ Giao lập tức bị dao động. Nếu như đã chịu từ bỏ, chính là vì có tương lai càng tốt hơn. Mà nay cơ hội liền bày ở trước mắt mình, muốn buông tha sao?
Cũng không cần phải im lặng bao lâu, Băng Linh Hổ Giao dứt khoát nói với Tử Huyên:
- Thuộc hạ, ra mắt chủ nhân!
Vừa nói dứt lời thì từ trên trán Băng Linh Hổ Giao có một vệt sáng đỏ từ từ xuất hiện. Bao bọc trong vệt sáng đỏ đó, mơ hồ có thể thấy được có một đạo bóng dáng hư ảo. Bóng dáng kia giống nhau như đúc với Băng Linh Hổ Giao, chỉ là co nhỏ đi rất nhiều lần.
Tử Huyên vừa lòng cười cười, thu hồi Lôi Kình Diệt Thế Thương. Nàng cũng làm như không thấy bóng dáng ở trong vệt sáng đỏ kia, tiếp theo liền nói:
- Từ nay về sau, chỉ cần là ngươi thành tâm. Còn trong Dạ Minh chúng ta không có cái gì là chủ nhân thuộc hạ, tất cả mọi người là người một nhà!
Thân hình Băng Linh Hổ Giao lập tức run lên. Nó ngừng lại chỉ chốc lát, vệt sáng đỏ kia tuy đã được thu hồi, nhưng sự kiên quyết trong trong ánh mắt của nó càng tỏ ra nồng đậm hơn.
- Nhưng xin chủ nhân yên tâm, suốt một đời này ta sẽ trung thành và tận tâm, tuyệt không hai lòng. Nếu có vi phạm, thiên địa bất dung!
Bóng dáng trong vệt sáng đỏ, nếu mà bị Tử Huyên lấy đi thì cả đời này, Băng Linh Hổ Giao sẽ bị Tử Huyên khống chế đích thực. Nếu nó có sự khác lòng thì bất kể xa ngàn vạn dặm, chỉ cần Tử Huyên có một ý niệm trong đầu, Băng Linh Hổ Giao hẳn phải chết không nghi ngờ.
Giữa người và yêu thú trước sau vẫn là có một chút ngăn cách. Mặc dù quy thuận, Băng Linh Hổ Giao cũng biết, bọn họ nhất định là có phòng bị đối với chính mình. Mà phương pháp duy nhất để tiêu trừ sự đề phòng này là giao ra sinh mạng của chính mình.
Đây là sự bảo đảm hoàn toàn nhất!
Thế nhưng Băng Linh Hổ Giao không nghĩ tới, Tử Huyên lại không có đón nhận phần đại lễ này. Ở trong trí nhớ của Băng Linh Hổ Giao, từ xưa đến nay không từng có.
Đều nói yêu thú hung tàn, mãnh thú càng là cực kỳ tàn nhẫn hơn. Chính là so với lòng người mà nói thì những cái này đều không coi là gì, cái đáng sợ đích thực không phải yêu thú, mà là lòng người.
Tử Huyên cũng có thể không chút động tâm đối với những việc này. Điều đó khiến cho Băng Linh Hổ Giao trong lúc cảm thấy bất ngờ, thì trong lòng cũng có chút xúc động.
- Ha ha, giới thiệu một phen. Đây là minh chủ Tử Huyên nhà ta, kia là Thần Dạ công tử, ta tên là Trạc Ly!
Trạc Ly cười lớn một tiếng, đi ra phía trước. Nó vỗ vỗ vào thân hình khổng lồ của Băng Linh Hổ Giao kia mà nói:
- Công tử và minh chủ đều là người tốt, chúng ta chỉ cần cư xử thành thật liền có thể đổi lấy việc không hề giao tính mạng ra. Còn mặt khác, không cần!
← Ch. 1315 | Ch. 1317 → |