← Ch.1364 | Ch.1366 → |
- Tiện nhân.
Liễu Triêu Dương không khỏi mắng to. Người bị ép buộc rơi từ bầu trời đúng là cao thủ Thiên Huyền của tộc Liễu lão. Mà chủ nhân trường thương đuổi giết theo lại không phải ai khác, đúng là chủ nhân Dạ Minh Tử Huyên
Mắt nhìn trạng thái đồng bạn, Liễu Triêu Dương đã biết người đó sẽ không có khả năng giữ được tính mạng ở trong tay Tử Huyên.
Lại là một vị cao thủ Thiên Huyền ngã xuống
Đại chiến mới liên tục chưa được bao lâu liền có hai vị đồng bạn cấp bậc ngang mình lần lượt bị giết. Trong lòng Liễu Triêu Dương đột nhiên có ý hối hận, sớm biết rằng sẽ giống hôm nay thì ban đầu không nên lựa chọn đối địch với Dạ Minh.
Chỉ là hiện tại tình thế đã hình thành....
- Liễu Triêu Dương, mắng đủ rồi.
Ở trên bầu trời khí lạnh đột nhiên tuôn trào vô cùng dữ dội. Nhiệt độ cả thiên địa vào lúc này đều trở nên vô cùng lạnh lẽo. Bóng dáng của Thần Dạ cũng biến mất trong nháy mắt.
Liền vào lúc Thần Dạ biến mất, một đạo hào quang lóng lánh màu tím phô thiên cái địa bắn ra dữ dội. Chỉ sau nháy mắt liền rơi tại chỗ không gian có Thiết Dịch Thiên và Phong Ma.
Có Cổ Đế Điện trợ giúp, tình thế hai người hai thú liên thủ ngăn cản có vẻ càng vững chắc hơn vài phần
- Đến đây thật là tốt.
Mắt thấy không biết bóng dáng Thần Dạ ở đâu, hai mắt lạnh lẽo cũng muốn bước ra một bước để xuất một quyền nguy nga như quả núi nặng nề nện về hướng một chỗ nào đó trong hư không.
Trong lòng Liễu Triêu Dương biết rõ ràng. Sau khi một người đồng bạn trong đó ngã xuống, mặc dù bảy người đối phương đều cũng có chỗ bị thương khiến ba người mình cũng càng cẩn thận coi chừng hơn. Chính là đối phó nếu so với trước đây đã nhất định trở thành càng cố hết sức hơn. Chỉ một người không tốt thì đều việc phải táng thân ở chỗ này đều không phải không có khả năng
Nếu muốn cứu vãn kết cục chiến thắng, liền chỉ có thể xuống tay từ Thần Dạ. Hiện tại hắn chủ động tấn công lại đây thì đó là không thể tốt hơn
- Ngâm! Ngâm! Ngâm! Ngâm!
Khi mà một quyền kia sắp sửa chặn đánh trúng hư không phía trước, thì một tiếng Long Ngâm động trời lập tức vang vọng. Tức thì một thân hình khổng lồ to chừng ngàn trượng từ trong không gian kia bắn ra dữ dội như tia chớp. Sau đó nó nặng nề đánh trực diện cùng một quyền kia.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Rung động đáng sợ như bão táp tức thì nện thẳng vào trung tâm. Chỉ trong một cái chớp mắt, long thân khổng lồ dưới một quyền kia liền như là thủy tinh mà lập tức bắt đầu vỡ vụn tiến tới bị nện thành Hư Vô.
Mà Liễu Triêu Dương xuất một quyền này bất kể là tốc độ hay lực lượng hình như cũng không yếu bớt bao nhiêu, xu thế như chẻ tre liền tiếp tục nện vào trong hư không kia.
- Thần Dạ cút đi cho ta.
- Như ngươi mong muốn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một chốn không gian kia liền bùng nổ như vậy, những đợt sóng xung kích của năng lượng đáng sợ như nước lũ mà điên cuồng thổi quét đã trực tiếp khuấy đảo không gian kia thành một vùng chân không.
Nhưng đúng vào lúc này hai mắt Liễu Triêu Dương gắt gao nheo lại chợt hiện ra một vẻ kinh ngạc.
Ở trong tầm mắt của hắn giữa một chốn cực kì hỗn loạn khiến ngay cả Liễu Triêu Dương hắn cũng không dám cam đoan có khả năng toàn thân lui ra. Vậy mà ở trong hỗn loạn đó, bóng dáng của Thần Dạ vững vàng đạp trên cơn hỗn loạn điên cuồng thịnh nộ đáng sợ mà bước dài đi.
- Làm sao có thể.
Liễu Triêu Dương phi thường kinh ngạc. Đối với thực lực của mình thì lão vẫn còn là phi thường có tự tin. Vậy mà Thần Dạ vẻn vẹn chỉ đang là cảnh giới Thánh Huyền Thất Trọng vẫn cứ đối đầu một kích chính diện vừa rồi kia. Cho dù hắn có thủ đoạn phòng ngự kinh người thì sao có thể lông tóc không bị tổn thương.
Nhưng trước mắt Thần Dạ đích thật là hoàn hảo không tổn hao gì....
- Thần Dạ hắn, không ngờ lại chắn được một kích toàn lực của mình?
Liễu Triêu Dương mặc dù là cao thủ Thiên Huyền, mà trong đại chiến cũng không tránh khỏi có một chút hoảng hốt.
Chẳng trách hắn lại như vậy. Đổi thành bất cứ người nào, nếu như thấy tận mắt chuyện rất khó có thể tin nổi thì đều sẽ có dáng vẻ và trạng thái như thế.
Người bình thường đều có thể biết, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất cứ thủ đoạn gì đều không thể thu lại nhỏ hơn sự chênh lệch thực lực. Đám người Thần Dạ quả là đáng sợ. Khi liên thủ thì không chỉ có ngăn cản được ba đại cao thủ Thiên Huyền, đồng thời còn nghĩ đến việc giết chết một vị cao thủ Thiên Huyền. Nếu nói ra, chỉ sợ cũng sẽ không có người tin tưởng.
Thế mà hiện tại thì lại xuất hiện tình cảnh như vậy...
Liễu Triêu Dương tất nhiên không biết được rằng, một kích cường đại kinh người vừa rồi, sở dĩ Thần Dạ có thể đối phó mà lông tóc không hề chịu thương tổn, thực sự không phải là thực lực của bản thân hắn, mà là mượn lực lượng của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, Thiên Đao, cùng với Hồn Biến. Ba thứ chung sức phòng ngự, Thần Dạ lại còn thúc dục Thiên Đao đến trình độ cao nhất, hơn nữa thân thể bản thân hắn cũng có mức độ dũng mãnh lớn nên mới có được hiệu quả như thế.
Hơn nữa tất cả điều này, đều là trong điều kiện một quyền của Liễu Triêu Dương trước đó đã bị khung xương của Ngọc Long tiêu hao đi một chút.
Mặc dù là như vậy, bản thân Thần Dạ cũng là bị thương không nhẹ. Chỉ có điều là mới rồi ở trong hỗn loạn, những vết thương này được giấu đi hoàn mỹ, khiến cho Liễu Triêu Dương tuyệt đối không nhận thấy được.
Tinh thần của Liễu Triêu Dương có chỗ hoảng hốt, lại đúng là kết quả Thần Dạ mong muốn kiến tạo ra. Đối mặt một vị cao thủ Thiên Huyền, trong tình huống thực lực không bằng, nếu mà không thể nắm chắc những cơ hội nhỏ thật vất vả mới xuất hiện, vậy thì không thể nghĩ tới chiến thắng.
- Xoạt!
Đứng trước hỗn loạn, thân thể Thần Dạ bắn ra dữ dội như tia chớp. Trên Thiên Đao, đao mang bá đạo không gì sánh nổi dài trên trăm trượng gào thét phóng ra, rồi từ trên trời giáng xuống, hung hăng chém về phía Liễu Triêu Dương.
Thần Dạ có thể hiểu được chuyện nắm chắc thời cơ tốt nhất, U Nhi cùng Huyền Lăng cũng nắm được trong tay. Trong thời gian Thần Dạ xuất kích, ở trước người Huyền Lăng có vạn đạo kiếm quang, giống như dòng nước lũ tập kích mà đến. Nó xẹt qua phía chân trời, nhằm thẳng phía sau lưng của Liễu Triêu Dương.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trên bầu trời, trong lúc nương theo xu thế Kình Thiên được hai tay U Nhi làm ra, vô số linh khí thiên địa nhanh chóng hội tụ đến. Chúng hình thành một vòng xoáy linh khí vô cùng khổng lồ.
- Đại Bi Diệt Thế!
- Rầm rầm!
Đúng lúc U Nhi vừa nói dứt lời, ở trong vòng xoáy linh khí khổng lồ, những linh khí thiên địa phảng phất đã được luyện hóa điên cuồng trào ra từ bên trong.
- Ngưng!
U Nhi lạnh lùng quát một tiếng, vô số linh khí thiên địa thuần khiết ở trong ấn quyết do hai tay nàng kết thành liền hóa ra một Cự Chưởng to ước chừng đến ngàn trượng.
← Ch. 1364 | Ch. 1366 → |