← Ch.390 | Ch.392 → |
Nếu là người bình thường, hơn vạn năm bị Đại ca của mình áp chế không nhận được tình thương và quan tâm của phụ thân, tâm lý đã sớm biến thái, hận Đại ca không sớm chết đi cho rảnh. Nhưng Thiết Hùng Bá không như vậy, hắn tình nguyện hy sinh tính mạng của mình, chính là không muốn nhìn thấy phụ thân đau khổ khi mất đi trường tử!
Vũ La ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Người như vậy, nếu ta không cứu, thiên lý không tha...
- Gia gia ngươi là người bảo thủ, ta thực sự không thích.
Vũ La nói thẳng:
- Nhưng phụ thân ngươi là người tốt. Cầm đi!
Hắn tiện tay lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra một khối Bạch Khẩu Ngưng Đồng lớn bằng đầu người, nặng nề đặt ở trên bàn.
- Cộp!
Một tiếng kêu trầm muộn, Thiết Sư Lan cả người ngây dại, hắn lúc trước phụ trách thu thập Bạch Khẩu Ngưng Đồng trong toàn Thiết gia, đối với loại kim loại quý hiếm này vô cùng quen thuộc, liếc mắt một là có thể nhìn ra đây tuyệt đối là Bạch Khẩu Ngưng Đồng hàng thật giá thật, một khối lớn như vậy, ít nhất cũng có hơn hai mươi cân. Thiết Sư Lan chỉ sửng sốt như vậy trong chốc lát, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, lệ nóng đã từ khóe mắt chảy xuống.
Cúi người xuống, Thiết Sư Lan hướng về phía Vũ La dập đầu nhanh ba cái:
- Vũ La huynh đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau nếu có điều sai phái, Thiết Sư Lan dù tan xương nát thịt, muôn thác cũng không chối từ!
Hắn không hề nhiều lời, cứu người như cứu hỏa, cầm khối Bạch Khẩu Ngưng Đồng kia lên, chạy ra ngoài giống như một trận gió.
Vũ La nhìn theo bóng dáng của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Chuyện của Thiết gia chắc hẳn không đơn giản như vậy, trải qua thời gian dài như vậy đều do Thiết Sư Lan thu xếp, người trong Thiết Hùng Hồn nhất mạch thậm chí cũng không có lộ mặt...
Hai ngày sau, Thiết Hoành Giang mặt trầm như nước, kéo lê thân thể mệt mỏi về tới Huyền Nhạc uyên.
Đúng như Thiết Sư Lan dự đoán, trong lúc gấp gáp, lão không biết tìm Bạch Khẩu Ngưng Đồng ở địa phương nào, chỉ có thể bôn ba trong Bát Đại Thần Trủng, mặc dù Bát Đại Thần Trủng từ Thanh Khâu đoạt được rất nhiều ích, thế nhưng lão cũng chỉ lấy được bảy cân Bạch Khẩu Ngưng Đồng, còn thiếu ba cân so với yêu cầu của Lỗ đại sư.
Mấy ngày liền bôn ba, hơn nữa gánh nặng tâm lý cực lớn, Thiết Hoành Giang vốn thương thế chưa khỏi hẳn lại họa vô đơn chí, thế nhưng đau đớn trên thân thể làm sao có thể so sánh được với tra tấn trong lòng?
Chuyện lần này làm cho Thiết Hoành Giang hoàn toàn nghĩ lại bản thân, lão Nhị Thiết Hùng Bá trước đây, nhiều lần mang khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến tìm mình, biểu hiện cho mình xem tiến bộ của hắn, mình lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.
Lão thê khi qua đời đã nhắc nhở mình, mình đối với lão Nhị chỉ là tăng cung ứng lên gấp đôi, đối với lão Đại lại càng thêm quan tâm che chở.
Khi lão Đại thành hôn, lão Nhị uống say như chết, ánh mắt đau khổ nhìn nữ tử kia, mình lại ngồi ở trên cao đường, chỉ lo vui mừng cho lão Đại...
- Cha, con vô dụng, không thể theo người ra trận giết địch, nhưng ít nhất con có thể sử dụng mạng của con giúp người đổi lại mạng của Đại ca...
Thiết Hoành Giang tim đau như dao cắt, đôi mắt đẫm lệ, đứng ở bên ngoài Cương Nha Thủy phủ thật lâu, không có can đảm đi vào.
Hai mươi bảy cân, cũng đã gần đủ, hẳn là miễn cưỡng có thể thành công... Thiết Hoành Giang tự an ủi, tiến vào trong thủy phủ, dọc trên đường đi đối với bất luận kẻ nào ân cần chào hỏi cũng tuyệt không quan tâm, đi thẳng tới Thiên Thủ Các.
Từ xa nhìn lại, Thiết Hoành Giang chợt thấy bầu trời trên Thiên Thủ Các có một đường lửa màu đỏ sẫm.
Lão vô cùng sửng sốt, lão cùng Lỗ đại sư giao tình nhiều năm, tự nhiên nhận ra đây là hiện tượng đặc biệt khi Lỗ đại sư luyện khí: Hỏa Thiêu Thiên, chính là linh hỏa của bản thân Lỗ đại sư biến thành.
- Sao lại thế này, đã bắt đầu rồi ư? Nhưng Bạch Khẩu Ngưng Đồng còn chưa đủ kia mà...
Lão bước nhanh đến, chỉ thấy Thiết Sư Lan đang quỳ gối dưới Thiên Thủ Các, hai tay chắp thành chữ thập ở trước ngực, nhắm mắt không ngừng cầu nguyện.
- Sư L, đây là có chuyện gì?
Thiết Sư Lan nhìn thấy hắn, vội vàng đứng dậy, vui vẻ nói:- Gia gia, phụ thân được cứu rồi, Vũ La huynh đệ tặng cho chúng ta ba mươi sáu cân Bạch Khẩu Ngưng Đồng, Lỗ đại sư đã nói, có nhiều Bạch Khẩu Ngưng Đồng như vậy, luyện thành Hồn Khí tuyệt đối không thành vấn đề!
Thiết Hoành Giang chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ bỗng, cả người lập tức trở nên mềm nhũn. Thiết Sư Lan thấy lão dường như có chút lảo đảo, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Thiết Hoành Giang lúc này đã hoàn toàn không còn khái niệm uy nghiêm của gia chủ gia tộc nữa, lộ vẻ có chút tuổi cao sức yếu, mấy ngày gần đây, áp lực tâm lý thật sự là quá lớn rồi.
Lão đi lên hai bước, ngồi xuống ở ngay bậc thang của Thiên Thủ Các.
Im lặng một lát, đột nhiên lệ già tung hoành. Thiết Sư Lan mắt lại đỏ ngầu, quỳ gối dưới Thiên Thủ Các, Thiết Hoành Giang bên cạnh, hai ông cháu không ai nói gì, chỉ là từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Hồi lâu sau, Thiết Hoành Giang cuối cùng ổn định cảm xúc, hít sâu một hơi:
- Lần này, thể diện già nua của ta xem như mất hết. Bắt người ta đến, người ta cũng không tính toán hiềm khích lúc trước, lấy vật quý trọng như vậy ra cứu con ta. Sư Lan, nhớ kỹ đại ân của người ta, Thiết gia chúng ta từ trước tới nay là có cừu trả gấp mười, có ân cũng báo gấp mười!
Thiết Sư Lan còn cần lão nói sao, hắn liên tục gật đầu:
- Gia gia yên tâm, tôn nhi nhớ kỹ.
Thiết Sư Lan yên lặng gật đầu, trong lòng lại có chút khó xử, Thiết gia so với Thanh Khâu và Nộ Long Đảo thực lực yếu một chút, Vũ La có hai chỗ dựa vững chắc như vậy, còn có chuyện gì cần mình hỗ trợ? Nếu nói báo ân, đừng nói gấp mười, chỉ sợ gấp đôi cũng không có cơ hội.
Thiết Hoành Giang bên này thở dài nhẹ nhõm, vỗ đầu gối một đứng lên:
- Ngươi thủ ở nơi này, ta đi thăm Đại bá của ngươi.
Mấy ngày sau, đường lửa màu đỏ sẫm phía trên Thiên Thủ Các kia chậm rãi thu hồi, cũng biểu thị Lỗ đại sư kết thúc luyện khí, Hồn Khí luyện thành!
Thiết Sư Lan phụng mệnh đến mời Vũ La xem lễ.
Vũ La mấy ngày nay ở Cương Nha Thủy Phủ cũng không có chuyện gì, chỉ là mỗi ngày tu luyện. Cương Nha Thủy Phủ này ở chỗ sâu dưới nước, linh nguyên hệ Thủy phong phú, thật là bổ sung lớn đối với Linh Long.
Thiết Sư Lan đến mời hắn, hắn vừa cân nhắc, cũng chưa từng thấy qua Hồn Khí, vừa hay mượn lần này kiến thức một chút, cũng lập tức đi theo.
Lẽ ra lần này chuyện nguyên hồn ký sinh Hồn Khí thật sự là rất riêng tư bí mật, nếu không phải là người có quan hệ mật thiết với Thiết gia không tiện ở đây.
Vũ La trước bán Tử Kim Ngọc Tinh, sau lại tặng Bạch Khẩu Ngưng Đồng, chính là đại ân nhân của Thiết Hùng Bá, Thiết gia mời hắn xem lễ thật ra cũng không có gì bất ngờ.
Trong Thiên Thủ Các, Lỗ đại sư ngồi ngay ngắn chính giữa, Thiết Hoành Giang ngồi bên cạnh, mặt khác còn có ba cái bàn, một chiếc bàn đã có một người trẻ tuổi diện mạo có ba phần giống với Thiết Sư Lan đang ngồi.
Ở chính giữa phòng bày một chiếc bàn vuông nước sơn đen kịt, mặt trên trải một tấm lụa màu đỏ sậm, bày một hạt châu kim loại màu đen, trên mặt hạt châu có tất cả tám mươi tám lỗ, một tia thần quang kỳ lạ như có như không chui qua chui lại trong các lỗ nhỏ đó, đây là Hồn Khí của Lỗ đại sư luyện chế.
Lỗ đại sư chờ có chút không kiên nhẫn:
- Thiết huynh, Sư Lan hài tử kia đi đâu vậy, vì sao còn chưa tới?
Thiết Hoành Giang nói:
- Ta bảo nó đi mời Vũ La.
Lỗ đại sư sửng sốt:
- Thiết huynh, nguyên hồn của lệnh công tử tiến vào Hồn Khí, loại chuyện này không tiện có người ngoài ở đây...
Lỗ đại sư bản thân chính là người luyện chế Hồn Khí, nhất định phải ở đây, vạn nhất có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Thiếu niên bên cạnh kia chính là Thiết Sư Công trưởng tử của Thiết Hùng Hồn, ở đây cũng là hợp lẽ thường tình, mời Vũ La tới đây, Lỗ đại sư lập tức cảm thấy không ổn.
Huống chi, Lỗ đại sư vốn không thích tiểu tử kia.
← Ch. 390 | Ch. 392 → |