← Ch.423 | Ch.425 → |
Kiều Thiên Quỷ chỉ Vũ La:
- Sau này Vũ La tiên sinh chính là trưởng lão tộc ta, nếu tương lai ta chết đi, hắn tới Thiên Hoang hải chúng ta, bất kể có chuyện gì, ngươi nhất định phải giúp hắn làm cho bằng được.
Từ trước tới nay, đối với Kiều Thiên Quỷ, Vũ Thiên Khôi luôn luôn nói gì nghe nấy, chưa bao giờ hỏi tại sao, lúc này lập tức đáp:
- Tuân lệnh.
Vũ La không có từ chối, đây không phải là Kiều Thiên Quỷ cho hắn đãi ngộ vinh dự gì, mà là Kiều Thiên Quỷ an bài hậu sự, lo rằng mình không chịu được tới ngày Vũ La thu thập đầy đủ Lực Bạt Sơn.
Hành trình Thiên Hoang hải lần này, trong lòng Vũ La nặng trĩu.
Cự Yêu tộc dùng một phương thức gần như là tuẫn táng, bảo vệ Thiên Hoang hải, cũng bảo vệ toàn thế giới.
Thế nhưng trên thế giới này, ngoại trừ Cự Yêu tộc ra, những người khác không còn ai biết chuyện này. Cự Yêu tộc không ngừng xâm nhập Thần Hoang hải thật sự là vì bất đắc dĩ. Lực lượng Cửu U Minh Ngục quá mức hùng mạnh, bọn họ có thể ngăn cản nhiều năm như vậy quả thật là không dễ chút nào.
Đáng tiếc những chuyện này, Vũ La cũng không có cách nào nói với Bán Yêu tộc. Không ai tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin được trên thế giới này còn có một chiến trường như vậy?
Mà Cự Yêu tộc kiêu ngạo cơ hồ không cần người khác hiểu, cũng không có khả năng vì chuyện này mà giải hòa cùng Bán Yêu tộc vốn có mối thù truyền kiếp.
Vũ La không nghi ngờ chút nào, nếu để cho Cự Yêu tộc lựa chọn, bọn họ thà rằng chết trận cho tới tên chiến sĩ cuối cùng, quyết không chịu thỏa hiệp cùng Bán Yêu tộc.
Ngoài ra, lực lượng Cửu U Minh Ngục xuất hiện cũng làm cho Vũ La cảm nhận được áp lực nặng nề.
Đúng như lời Kiều Thiên Quỷ, cũng chỉ có chiến sĩ Cự Yêu tộc hùng mạnh mới có thể ngăn cản Ma Binh Cửu U Minh Ngục. Nếu Cự Yêu tộc thất bại, với Ma Binh hùng mạnh như vậy, Bán Yêu tộc không có cách nào ngăn cản, Đông Thổ Yêu tộc e rằng cũng rất khó ngăn cản. Nếu thật sự kết quả cuối cùng không thể thu thập, vậy quyết định cuối cùng chỉ còn là rời khỏi thế giới này.
Vòng tới vòng lui, cũng trở lại ước nguyện ban đầu của mình.
Kiều Thiên Quỷ nghỉ ngơi mười ngày, sau đó vận dụng pháp môn Thiên Địa Na Di đưa Vũ La rời đi. Vũ La vẫn không trở lại Tịch Diệt đảo, vì chuyện Nam Vinh Ẩm, hắn rất sợ Nam Vinh Ngọc Hồng sẽ bám lấy mình không tha, mặc dù khả năng này không lớn.
Vì vậy hắn bảo Kiều Thiên Quỷ đưa thẳng mình về Đông Thổ.
Sau đó Vũ La hóa Ngọc Ấn Linh phù thành cụm mây trắng, chạy tới Lạc Nhật hoang nguyên.
Trong Thiên Phủ Chi Quốc, Chu Nghiên đã tỉnh lại từ lâu. Trước đó Vũ La không chú ý tới nàng, sau khi rời khỏi Thiên Hoang hải mới đưa nàng ra ngoài. Khi đó Chu Nghiên đang chơi đùa vui vẻ cùng Động Động trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Vũ La nhìn thấy nàng, câu đầu tiên chính là: Rốt cục chúng ta đã có thể trở về, Chu Nghiên nghe vậy mùn cười.
Hành trình tới Đông Thổ lần này, Chu Nghiên chịu đả kích không nhỏ. Nàng đường đường cũng là Thống Lĩnh Ám Vệ, thiết huyết nương tử người người sợ hãi. Nhưng tới Đông Thổ bởi vì ngôn ngữ không thông, không dám sử dụng linh lực, nàng cũng như Dịch Long, trở thành gánh nặng cho Vũ La, còn gặp nạn mấy lần khiến cho Vũ La phải ra tay giải cứu.
Mặc dù Chu Nghiên không phải là nữ nhân tục khí được nam nhân cứu mạng, lập tức muốn lấy thân báo đáp, nhưng cũng biết mình thiếu nợ Vũ La không ít. Khoan nói tới chuyện khác, sau khi trở về, thế nào cũng phải tán dương vị muội phu này mấy câu trước mặt Chu Cẩn mới được.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, mình tỏ ra hết sức coi thường Vũ La, Chu Nghiên chợt cảm thấy mặt nóng bừng, vô cùng xấu hổ.
Hai người bay ngang qua Đòng Thổ, trở lại Lạc Nhật hoang nguyên, Vũ La không khỏi cảm thấy buôn bã không vui. Nếu không phải vì mình, người Mộc Thần Trủng cũng sẽ
Không gặp phải kiếp nạn này. Mặc dù kẻ thủ ác đã đền tội, nhưng kẻ giật dây sau màn là Địch Thiên Vũ vẫn còn sống.
Vũ La đứng trước phế tích Mộc Thần Trủng, trầm ngâm rất lâu không nói nên lời.
Chu Nghiên không có cảm tình sâu nặng với người Mộc Thần Trủng, chợt lên tiếng hỏi:
- Dịch Long cũng đã chết rồi sao?
Vũ La đang muốn trả lời, bỗng nhiên trong đám cỏ gần đó thoáng động, một bóng người lôi thôi lếch thếch chui ra, thấy hai người giống như thấy được thân nhân vậy, cất tiếng gào khóc:- Cuối cùng ta cũng chờ được các ngươi trở lại, thời gian gần đây các ngươi đi đâu vậy?
Người nọ vén lên đầu tóc vô cùng dơ bẩn rối bời, không phải là Dịch Long còn có thể là ai? Chu Nghiên trợn mắt hốc mồm, Vũ La thầm mắng xui xẻo, thật đúng là người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm!
- Đi, lập tức đi, chúng ta lập tức rời đi địa phương quỷ quái này, sau này đánh chết ta cũng không tới đây nữa!
Cuộc sống của Dịch Long ở Đông Thổ so ra còn thê thảm hơn cả Chu Nghiên. Sau khi theo Kỳ Nguyên tới Mộc Thần Trủng, xung quanh không có một người nào có thể nói chuyện, y cũng chỉ có thể giả vờ câm điếc, như vậy hết nửa năm.
Sau đó Khoái Tông và Lôi Tiên Đạt liên thủ tiêu diệt Mộc Thần Trủng, hai tên này có thực lực Đại Năng, chẳng những Mộc Thần Trủng không chịu nổi một đòn, mà Dịch Long cũng không dám đối kháng. Y nấp trong đống xác người giả chết, lúc Khoái Tông phóng hỏa cũng không dám cử động, bị cháy da thịt khét lẹt. Chờ sau khi Khoái Tông và Lôi Tiên Đạt rời đi, y mới mang theo thương tích nặng nề trốn vào Lạc Nhật hoang nguyên.
Lần trước lúc Vũ La trở lại, y vẫn chưa dưỡng thương xong.
Thời gian gần đây, y hái thảo dược trên Lạc Nhật hoang nguyên, dựa vào tài luyện đan nửa mùa của mình, miễn cưỡng phân biệt thứ dược thảo nào có thể ăn được những dược thảo nào có độc. Trong lúc đó còn phán đoán sai hết mấy lần, có lần sưng phù toàn thân giống như một con heo mập, có khi nóng lạnh cả ngày, tóm lại khổ không thể tả.
Hiện tại đối với Dịch Long, Đông Thổ chính là địa ngục.
Chu Nghiên cũng muốn trở về sớm một chút. Nhiệm vụ của bọn họ vốn là rất đơn giản, khảo sát một chút phong cảnh nhân tình của Đông Thổ Yêu tộc, hiện tại đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ vượt mức. Hơn nữa đi ra ngoài hơn một năm rồi, cũng không biết Trung Châu có xảy ra chuyện gì không.
- Vũ La, bớt đau buồn đi...
Nàng an ủi Vũ La một câu, sau đó mới nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vũ La đứng trên phế tích vẫn không nhúc nhích, xuyên qua những đống hoang tàn đổ nát thê lương, dường như hắn phảng phất nhìn thấy Mộc Thần Trủng đang ầm ầm sụp đổ trong biển lửa rừng rực cháy, vô số sinh linh tan thành tro bụi trong biển lửa.
Kỳ Nguyên hiếu chiến, Kỳ Hằng cơ trí, còn có Đại Tế Ti, Cung Thập Nhị... Lần lượt từng gương mặt, từng nụ cười hiện ra trước mắt hắn...
Trên hoang nguyên này, mai táng quá nhiều oan hồn!
Vũ La xoay người lại, trong đôi mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực cừu hận:
- Ta vẫn không thể đi, các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta làm xong một việc, lập tức sẽ trở lại.
Chu Nghiên nghe vậy sửng sốt, Dịch Long bên cạnh cũng không nhịn được, giơ chân thét lớn:
- Còn chưa đi nữa sao, ở lại địa phương xui xẻo này làm gì? Ngươi không đi, nhưng ta phải đi, đưa nhẫn cho ta, ta muốn trở về...
Y xông lên định đoạt lấy nhẫn trong tay Vũ La. Vũ La vung tay lên, Dịch Long ngã lăn ra. Y căm giận bò dậy, thấy Vũ La đang trợn mắt nhìn mình, nhất thời sợ tới mức run rẩy, cũng không dám làm càn nữa.
- Hừ!
Vũ La hừ một tiếng, giọng kiên định nói:
- Ở chỗ này chờ ta.
Ngọc Ấn Linh Phù hóa thành một cụm mây trắng, chờ Vũ La bay đi.
Nếu rời khỏi Đông Thổ vào lúc này, tuy rằng tương lai rất có khả năng sẽ quay lại, nhưng rốt cục tương lai sẽ thế nào, ai dám nói rõ ràng? Nói không chừng Cửu Đại Thiên Môn muốn giao dịch kiếm chác thật nhiều lợi ích cùng Đông Thổ, dùng hết thủ đoạn buộc Vũ La giao nhẫn ra, không cho hắn nhúng tay vào chuyện Đông Thổ nữa thì sao?
Có chuyện gì mà Cửu Đại Thiên Môn không làm được, chắc chắn Vũ La sẽ không tin tưởng bọn chúng.
Bởi vậy trước khi trở về, Vũ La quyết phải đòi lại món nợ cuối cùng, nợ máu!Vân Mông sơn chính là một ngọn núi nhỏ bên bờ Thần Hoang hải, bất quá đám thợ săn từ Thần Hoang hải trở về thường phải ghé qua nơi này bổ sung tiếp tế tiếp viện.
Một con thuyền bằng sắt cũ nát không chịu nổi chao đảo giữa sóng biển không ngừng, từ trên thuyền có bốn tên thợ săn bước xuống. Người cầm đầu vóc dáng không to, nhưng cường tráng khỏe mạnh, mái tóc ngắn đen nhánh lởm chởm như kim châm. Trán y buộc một mảnh vải màu đỏ, dưới mắt trái có một vết sẹo đao thật sâu.
Tên mặt sẹo hung hăng nhổ một bãi trên bờ cát, lên tiếng thóa mạ:
- Đám Bán Yêu tộc đáng chết này làm sao vậy, gần đây bọn chúng toàn là co rút một chỗ, không chịu ra ngoài...
Một tên thợ săn trong đội cũng tỏ ra bất đắc dĩ:
- Đầu nhi, tinh trạng như vậy kéo dài đã mấy tháng qua, nếu còn tiếp tục, chúng ta làm sao kiếm sống?
Tên mặt sẹo cũng không có cách nào, bằng vào thực lực của tiểu đội thợ săn bọn họ, muốn tiến vào nơi Bán Yêu tộc tụ tập bắt nô lệ, hoàn toàn không có khả năng.
Đúng lúc này, tên mặt sẹo bỗng nhiên cảm thấy có chuyện khác thường. Y quay phắt người lại, chỉ thấy phía sau một khối đá ngầm thật lớn có một thanh niên sắc mặt tái nhợt đang đứng.
Tiểu đội thợ săn thấy vậy giật mình kinh hãi, tên mặt sẹo không nói nửa lời xông tới, một món dị bảo như chủy thủ bằng sừng mang theo một đạo hắc quang đâm về phía thanh niên nọ.
- Tiểu tử, ngươi lén lút trốn ở chỗ này làm gì?
Tiếng quát hỏi của y còn chưa dứt, thanh niên nọ đã vung quyền lên, đầu quyền bọc một lớp thần quang thật dày, đánh một quyền văng dị bảo y ra xa. Theo đó thân hình lướt tới, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, mỗi một quyền đánh ra là một thợ săn ngã xuống. Tên mặt sẹo là đầu lĩnh hứng đòn trước tiên, mũi trúng một quyền, lập tức cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng, trước mắt đầy sao, ngã quỵ xuống.
Thanh niên sắc mặt tái nhợt dễ dàng đánh ngã cả tiểu đội thợ săn, sau đó chậm rãi đi tới gần tên mặt sẹo. Tên mặt sẹo chảy máu mũi ròng ròng, bất quá đã khôi phục một ít thần trí.
- Mua bán không tốt ư?
Thanh niên bất động thanh sắc hỏi.
Tên mặt sẹo không biết người kia có ý gì, chỉ gật gật đầu theo bản năng. Thanh niên tiện tay lấy ra một mầm ngọc:
- Cho ngươi một mối làm ăn, tới phụ cận mua linh dược giúp ta...
Vân Mông sơn ở gần Thần Hoang hải, mấy năm nay Bán Yêu tộc trở nên mạnh mẽ. Mặc dù có Hồng Phá Hải ngăn cản, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những đám phỉ quân Bán Yêu tộc tập kích quấy rối vùng ven biển, cho nên gần vùng ven biển đã không còn thành trấn như truyền thống.
Nhưng trong Vân Mông sơn có một cái chợ dành cho thợ săn mua bán, tuy rằng giá cả không rẻ, nhưng thuận lợi tiếp tế tiếp viện.
Tên mặt sẹo cầm mầm ngọc trúc lên, y có thể làm được nghề thợ săn này, nhãn quang lão luyện là một trong những điều kiện bắt buộc, nhìn qua đã biết mầm ngọc trúc này là vật bất phàm.
- Ngài... Ngài cần linh dược gì vậy?
Thanh niên nọ thuận miệng nói vài loại, ngoại trừ bổ sung thần lực chính là trị liệu nội thương. Tên mặt sẹo thầm kinh hãi, xem ra vị này hao tốn thần lực không ít, hơn nữa cũng bị trọng thương, nhưng vẫn còn lợi hại như vậy, chỉ giơ tay nhấc chân vài cái đã thu thập được chúng ta...
- Nhớ kỹ chưa?
Thanh niên thấy y thất thần, lạnh lùng hỏi.
Tên mặt sẹo vội vàng gật đầu:
- Nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Sau đó nhanh chóng thuật lại các thứ linh dược mà thanh niên yêu cầu một lần, quả nhiên là không thiếu thứ nào.
Thanh niên nọ gật gật đầu, tiện tay chỉ một nữ Yêu tộc trong bốn người:
- Để nàng lại đây làm con tin, đi nhanh về nhanh.
Tuy rằng ba tên nam nhân Yêu tộc có chút luyến tiếc mỹ nhân, nhưng cũng không dám nói thêm gì, nhanh chóng rời đi.
Chợ Vân Mông sơn nằm trong một sơn cốc, nếu người chưa tới lần nào quả thật không thể tìm thấy. Nói là chợ, nhưng cũng chỉ có một con phố dài bất quá mấy chục trượng, có tất cả bảy, tám cửa hàng. Bản thân chủ nhân cửa hàng có thực lực hùng mạnh, cũng có thể xung hùng trong đám thợ săn, bằng không cũng không dám mua bán ở đây.
Ba người lau vết máu trên mặt đi. Yêu tộc vốn trời sinh diện mạo quá nửa kinh khủng, tuy rằng không tới nỗi mặt xanh nanh vàng, nhưng cũng không dễ nhìn chút nào, cho nên thương tích trên mặt cũng khó nhìn ra.
Ba người bắt đầu mua dược liệu theo yêu cầu của thanh niên nọ.
Gần đây tiểu đội thợ săn nọ không thu hoạch được gì, tự nhiên ba người cũng trở thành kẻ nghèo hèn, mua thuốc tự nhiên là dùng mầm ngọc trúc nọ gán nợ.
Bọn họ thật cẩn thận, tự thấy không có chỗ nào khả nghi có thể khiến cho người khác chú ý, nhưng mầm ngọc trúc nọ đã làm cho bọn họ bại lộ.
Giữa thợ săn với nhau cũng là lừa gạt đấu trí với nhau, tên mặt sẹo lăn lộn nhiều năm, đương nhiên cũng có lòng cảnh giác cao độ. Thanh niên nọ bị thương nhưng không dám ra mặt mua linh dược cũng đã nói rõ vấn đề. Nếu ba người bọn họ khiến cho kẻ có lòng nghi ngờ, theo ba người mình tra tới thanh niên nọ, mình còn một đồng bọn trong tay người ta, khả năng thanh niên nọ sẽ chết, đồng bạn mình cũng phải xong đời. Nói không chừng ba người mình cũng phải chôn theo.
Tên mặt sẹo cảm thấy mình không để lại dấu vết gì, trên đường trở về lại không ngừng xem xét phía sau, sau khi xác định không có ai theo dõi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng y không phát hiện, trên bầu trời cao mấy ngàn trượng, có một con Lam Dực Hùng Ưng vẫn đang lặng lẽ theo dõi.
Tên mặt sẹo đi về phía trước giao linh dược cho thanh niên nọ. Thanh niên cũng tỏ ra thủ tín, chẳng những thả đồng bạn của y, lại cho y thêm một mầm ngọc trúc nữa.
Sau khi thanh niên nọ được linh dược, thả một cụm mây trắng ra bay lên, từ nay về sau không còn xuất hiện lần nào nữa.
Mấy ngày sau, thanh niên cưỡi cụm mây trắng xuất hiện trên Lạc Nhật hoang nguyên. Hắn quan sát xung quanh vô cùng cẩn thận, lúc này mới đáp xuống.
- Ha ha ha!
Một tiếng cười điên cuồng đột ngột vang lên, cuồng phong gào thét, cỏ hoang trên mặt đất thình lình hóa thành vô số lông chim sắt màu đen, bay về phía thanh niên nọ.
Sắc mặt thanh niên vô cùng lạnh lẽo, một ngọn huyết sắc cự tháp từ trên trời giáng xuống, bao phủ hắn vào trong.
Trong mỗi cánh cửa của cự tháp đều có một đạo huyết quang bắn ra, tuy rằng lông chim sắt của Địch Thiên Vũ sắc bén thật, nhưng vẫn không chiếm được chút ưu thế nào trước đám thượng cổ hung khí của huyết sắc cự tháp bắn ra, tất cả lông chim đều bị huyết quang hất ngược trở về.
- Giỏi cho tiểu tử, biết lão nhân gia ta sẽ phái người chờ đợi ở cửa của ba lão bất tử kia, cho nên không chạy tới đó cầu viện, lại chạy trở về Lạc Nhật hoang nguyên này...
Thân hình Địch Thiên Vũ thình lình xuất hiện giữa không trung, đôi cánh khổng lồ sau lưng vỗ liên hồi, gây ra những trận cuồng phong thật lớn.
Vũ La không chút hoang mang nhìn lão:
- Từ ngoài Vân Mông sơn ba trăm dặm, lão đã bắt đầu đi theo ta. Vi giết lão nên ta đã mạo hiểm, dẫn dụ lão tới nơi này. Rốt cục lão đã không nhịn được nữa, cũng phải xuất hiện, ta làm như vậy xem như xứng đáng.
- Giết ta ư?
Địch Thiên Vũ cười to một tiếng:
- Ngươi đã biết ta đã theo ngươi từ Vân Mông sơn, vậy ngươi làm gì, ta còn không biết hay sao? Nếu ngươi liên lạc được với ba lão bất tử bọn Nhan Chi Tây, ta còn sợ ngươi ba phần. Nhưng hành động của ngươi dọc trên đường đi, ta biết rõ như lòng bàn tay, chỉ bằng vào mình ngươi mà muốn giết ta ư, ta thấy ngươi chịu chết đi thôi.
Vũ La buông tiếng than dài:
- Nếu không làm như vậy, làm sao có thể dẫn dụ lão mắc câu? Nếu không làm như vậy, làm sao ta có thể báo thù, làm sao an ủi những oan hồn mãi lượn lờ không tiêu tán trên Lạc Nhật hoang nguyên này?
Địch Thiên Vũ mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp, vì sao Vũ La tỏ ra tự tin như vậy... Nhưng quả thật mình đã bắt đầu đi theo hắn từ ngoài Vân Mông sơn, không phát hiện hắn liên lạc với bọn Nhan Chi Tây kia mà...
Đôi mắt ưng màu vàng của lão cảnh giác nhìn quanh, chợt một giọng nói vang lên:
- Không cần nhìn nữa, chúng ta đã tới rồi. Địch Thiên Vũ, Đông Thổ Yêu tộc có một tên bại hoại như ngươi, lão tử thật lấy làm xấu hố vì ở chung hàng ngũ với ngươi.
Người lên tiếng chính là kẻ kém kiên nhẫn nhất, Thiết Hoành Giang. Lão ngạc ngư trừng mắt, đùng đùng nổi giận:
- Ngươi biết Vũ La là huynh đệ vong niên với lão tử, còn dám động tới hắn, quả thật không coi lão tử ra gì.
Thiết Hoành Giang xuất hiện bên cạnh Địch Thiên Vũ, Nhan Chi Tây ở một bên khác. Còn có một cỗ lực lượng hùng mạnh ngăn chặn chặt chẽ sau lưng Địch Thiên Vũ, chính là Thất Thủ Giao Long Hồng Phá Hải.
Địch Thiên Vũ toát mồ hôi lạnh toàn thân, đừng nói là ba người, cho dù một mình Thiết Hoành Giang tới đây, lão cũng chỉ có thể vắt giò lên cổ mà chạy. Thiết Hoành Giang cộng thêm Vũ La, hai người thừa sức đánh cho lão phải bỏ chạy trối chết. Lão đã nhìn thấy thực lực Vũ La trong Thần Hoang hải, có thể xé xác được Khương Tu Đà.
Cũng vì trọng thương chưa khôi phục, cho nên hôm nay Khương Tu Đà mới không theo lão tới đây.
Hiện tại ba đại Yêu Thánh tới đủ, trong lòng Địch Thiên Vũ hiểu rất rõ ràng, biết rằng lần này mình có thể chạy thoát hay không cũng còn chưa chắc. Hung quang lóe lên trong đôi mắt màu vàng của lão, nghiến răng nói:
- Hừ, Thiết Hoành Giang lão là cái thá gì, tưởng rằng mình là nhân vật lớn hay sao?
Thiết Hoành Giang giận dữ, Địch Thiên Vũ cũng tranh thủ cơ hội, quay đầu lại đánh về phía lão. Đầy trời toàn là lông chim sắt màu đen, sắc bén như dao bay ào ào về phía lão.
Thiết Hoành Giang nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân trên dưới xuất hiện vảy cứng che kín. Lớp vảy này đã có từ lúc Thiết Hoành Giang sinh ra vào mấy vạn năm trước, bảo vệ lão ngạc ngư này, sau bao nhiêu năm rèn luyện, hiện tại còn cứng rắn hơn cả pháp bảo nhất phẩm.
Những tiếng leng keng chói tai vang lên, lông chim sắt va chạm cùng lớp vảy. Thiết Hoành Giang giận dữ gầm lên, nhìn chằm chằm đám lông chim nọ, lập tức xông lên.
Trong đám lông chim sắt đầy trời, thình lình thò ra một ưng trảo khổng lồ, nhắm ngay đầu Thiết Hoành Giang chộp xuống. Thiết Hoành Giang đột ngột dừng lại, đánh ra một quyền trúng vào ung trảo.
Một làn sóng xung kích màu xám nhạt bạo phát, Thiết Hoành Giang lui về phía sau một bước, thân hình Địch Thiên Vũ co rút lại, bay ngược về phía sau.
Thiết Hoành Giang động thủ cùng Địch Thiên Vũ, tự nhiên Nhan Chi Tây và Hồng Phá Hải khoanh tay đứng bàng quan. Đây là danh dự của Đại Thánh Yêu tộc, bất kể quan hệ thế nào, nếu hai người bọn họ nhúng tay, chắc chắn Thiết Hoành Giang không chịu.
Một bóng màu xám từ trong đám lông chim sắt đầy trời thình lình bắn thẳng về phía Vũ La.
Nhan Chi Tây biến sắc:
- Không xong!
Lão không ngờ Địch Thiên Vũ lại giảo hoạt như vậy, ngoài sáng công kích Thiết Hoành Giang, nhưng thực tế mục tiêu lại là Vũ La. Không thể nghi ngờ gì, trong bốn người ở đây, thực lực Vũ La là yếu nhất. Nếu Địch Thiên Vũ muốn đào tẩu, đột phá từ phía Vũ La là dễ dàng nhất.
Lúc trước Vũ La xuất ra huyết sắc cự tháp, tuy rằng món pháp bảo này chưa chịu nghe theo hắn điều khiển hoàn toàn, nhưng cũng là pháp bảo phòng ngự hùng mạnh hiếm có của Vũ La.
Bảo vật này vô cùng hao tổn với bản thân hắn, bất quá Vũ La cảm thấy rất xứng đáng.
Địch Thiên Vũ đã nhanh chóng bay tới, nét mặt tỏ ra hung tợn vô cùng, trong đôi mắt màu vàng của lão lộ vẻ đắc ý. Chỉ cần đột phá được tiểu tử ngươi, bằng vào tốc độ của Kim Mục Vân Bằng ta, trên đời này còn ai có thể đuổi kịp?
Trong đôi mắt màu vàng của lão, Vũ La nhìn thấy giết chóc vô hạn. Hắn thấy từng sinh mạng vô tội chết dưới dao đồ tể, bọn họ kêu thảm thiết, cầu xin tha thứ, đào tẩu, cũng không thể thay đổi được số phận đáng thương này. Mộc Thần Trủng tan thành tro bụi bên trong biện lửa, Kỳ Nguyên, Kỳ Hằng, Cung Thập Nhị... Bọn họ đều là bằng hữu của mình, tử chiến đến cùng, rốt cục ngã gục trong vũng máu.
Vũ La đau khổ nhắm mắt lại, hai tay khẽ động, huyết sắc cự tháp bay lên cao. Hắn quyết định bỏ pháp bảo có lực phòng ngự hùng mạnh này, quyết một trận tử chiến cùng Địch Thiên Vũ.
- Vũ La, trăm ngàn lần đừng...
Hiển nhiên Nhan Chi Tây hiểu rõ suy nghĩ của Vũ La, lão nhanh chóng bay tới. Chín chiếc đuôi bạch hồ trắng như tuyết sau lưng hóa thành chín luồng mây trắng quét tới, lớn tiếng kêu gọi Vũ La.
Hồng Phá Hải tức giận vô cùng, không ngờ trước mặt mình, Địch Thiên Vũ lại dám giở trò như vậy. Thất Thủ Giao Long gầm lên, khiến cho cả hoang nguyên hơi chấn động, bảy chiếc đầu rồng khổng lồ xuất hiện, một cỗ khí thế đáng sợ nháy mắt tràn ngập thiên địa. Lão xông lên rất nhanh, hai tay hóa thành trảo giao long, lực lượng đã đẩy lên tới đỉnh phong.
Thiết Hoành Giang cũng đùng đùng nổi giận, hiện tại lão chịu trách nhiệm trực tiếp trận này. Lão tới đây hỗ trọ, lão còn thiếu nợ Vũ La rất nhiều. Nếu sự việc trở nên xấu đi, lão nhân gia hẳn sẽ áy náy cả đời.
Ba đại Yêu Thánh chạy vội tới cứu viện, tốc độ Địch Thiên Vũ thủy chung vẫn nhanh hơn bọn họ một nhịp, đã tới sát bên người Vũ La, cất tiếng cười điên cuồng:
- Tiểu tử, ngươi ngu ngốc muốn chết, không thể trách người khác được.
Mưa lông chim đầy trời hóa thành hai thanh trđao màu xám đen có hình cánh chim. Sát khí ngưng kết trên đao, khiến cho hai thanh trường đao như khoác thêm một lớp áo giáp trong suốt, giống như vừa được rút ra khỏi ngọn núi băng, bề ngoài còn bao phủ một lớp băng sương.
Địch Thiên Vũ phất tay chém ra một đao, một cỗ sát khí đánh tan không khí, bay thẳng tới đầu Vũ La. Lúc này Vũ La đang đứng sừng sững giữa hoang nguyên, hai mắt nhắm nghiền, chỉ có hai tai như đang muốn nghe hết những lời tố cáo của các oan hồn.
Lúc trường đao giáng xuống, không gian trên đầu Vũ La thình lình nứt ra một khe nứt không gian. Thần kiếm Thiên Tinh nhảy lên một cái, tự động xuất kiếm. Chỉ nghe một tiếng keng trong trẻo vang lên, đã ngăn thanh trường đao lại.
Địch Thiên Vũ cũng không chút bất ngờ, thanh trường đao còn lại đã chém nhanh tới ngay sau đó.
Không gian trên đầu Vũ La lại nứt ra một khe nứt không gian, lần này hung quang của Bách Vạn Nhân Đồ chiếu rọi, đao này của Địch Thiên Vũ cũng thất bại.
Địch Thiên Vũ gầm lên một tiếng, hai tay đẩy mạnh, hai thanh trường đao rời tay mà ra, vừa bay tới thật nhanh vừa chém loạn xạ về phía Vũ La, giống như một bánh xe đao.
Thần kiếm Thiên Tinh cùng Bách Vạn Nhân Đồ không hề tỏ ra yếu thế, xông lên ác chiến một phen.
Song chưởng Địch Thiên Vũ vỗ mạnh, hóa thành đôi ưng trảo thật lớn, từ trên trời giáng xuống đầu Vũ La.
Huyết sắc cự tháp ầm ầm bay lên, hung hăng đánh bay một chiếc ưng trảo. Trảo còn lại vẫn chộp tới Vũ La, Địch Thiên Vũ cười gằn một tiếng:
- Tiểu tử, chết đi.
Hư ảnh cự hùng gào thét một tiếng, phóng vút lên cao, đôi tay cường tráng của nó ôm lấy ung trảo.
Ưng trảo là do cánh tay Địch Thiên Vũ hóa thành, bị hào quang cự hùng ôm lấy nhất thời không thể thoát thân. Địch Thiên Vũ nóng nảy, ra sức vung mạnh, đáng tiếc hư ảnh cự hùng cũng là thượng cổ Thần Thú, tuy rằng không thể phát huy hết thực lực, nhưng cũng khiến cho trong lúc nhất thời Địch Thiên Vũ không thể giãy ra.
Mắt thấy ba đại Yêu Thánh đã đuổi tới sau lưng, chỉ cần bọn họ ra tay, Địch Thiên Vũ chỉ còn đường chết!
Lão vô cùng nóng nảy, thu hồi ung trảo kia, chém mạnh vào vai mình một cái.
Ưng trảo bị hư ảnh cự hùng ôm lấy bị chặt gãy tận gốc.
Địch Thiên Vũ đau tới nỗi sắc mặt tái nhợt, tự chặt một tay tranh được cơ hội đào tẩu. Lão lướt qua sát bên cạnh Vũ La, đã không kịp giết chết Vũ La, chỉ có thể hung hăng bỏ lại một câu:
- Tiểu tử ngươi chờ đó, trừ phi cả đời này của ngươi trốn bên người ba lão bất tử này, bằng không một ngày nào đó lão phu sẽ có cơ hội giết ngươi...
Vũ La bỗng nhiên mở mắt ra, đồng tử bắn tinh quang ra bốn phía:
- Lão không đi được!
Bích Ngọc Đẳng, Bồng Kinh Thần Mộc, rừng ngọc trúc, Lực Bạt Sơn, Kỳ Lân Tý, Ngọc Ấn Linh phù... Tất cả thủ đoạn mà Vũ La có được xuất ra hết một lần.
Một lần vận dụng nhiều thủ đoạn như vậy, thân thể Vũ La gánh vác áp lực quá lớn. Chỉ trong thoáng chốc, nội tạng hắn bị thương nặng, máu tươi trào ra thất khiếu.
Lúc này nhìn qua dáng vẻ của Vũ La vô cùng kinh khủng, nhưng hắn cũng lộ ra một nụ cười vui mừng. Bởi vì hắn đã nhìn thấy, ba đại Yêu Thánh đã xông tới kịp.
← Ch. 423 | Ch. 425 → |