← Ch.604 | Ch.606 → |
Nhưng không ngờ rằng vừa tới bên ngoài hồng quang, thình lình một bóng bay ra rơi vào lòng Vũ La. Hắn vội vàng lui nhanh về phía sau, lăn tròn vài vòng hóa giải lực đánh tới.
Chính là Bạc trưởng lão toàn thân đầy máu.
A...
Hai đại cao thủ liên thủ, không ngờ rằng cả hai đều trọng thương lui ra ngoài, một người suýt chút nữa mất mạng, chuyện này làm cho những đệ tử phía sau càng thêm tuyệt vọng.
Giữa hồng quang đột nhiên lại vang lên mấy tiếng rống giận... Tiếng gầm cuồn cuộn, chấn động tới nỗi hồng quang không ngừng run rẩy, dường như đang thị uy với mọi người bên trong địa cung.
Những đệ tử lại càng bị làm cho sợ đến nỗi mặt vàng như đất, không ngừng hỏi:
- Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ?
Vũ La trong lòng lo lắng, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Tất cả im miệng cho ta! Các ngươi chính là các đệ tử tinh anh của đại môn phái, cũng chỉ có chút tu vi tâm tính vậy sao!
Bị hắn rống to như vậy, mọi người ngược lại trấn định trở lại: Đúng vậy, chiến lực mọi người ở đây cũng không tầm thường, cũng không tin đoàn kết với nhau cùng một chỗ, lại không làm gì được một con súc sinh.
Lưu Thư Lương vung tay lên:
- Trước tiên đem người bị thương tới đây.
Mọi người ùa lên, ba chân bốn cẳng mang Tào Long Báo cùng Bạc trưởng lão tới thạch thất.
Tào Long Báo đỡ hơn một chút, sau khi phục dụng linh đan có thể tự mình vận công chữa thương.
Vết thương trên người Bạc trưởng lão khiến cho ai nấy nhìn thấy phải giật mình. Y phục của lão đã bị xé thành một đống vải rách bươm, mặt trước từ đầu đến chân là một loạt mấy chục vết thương nho nhỏ, cũng không biết gây ra như thế nào. Chết người chính là mặc dù những vết thương này rất nhỏ, nhưng cũng rất sâu, kinh mạch cùng nội tạng cũng bị thương nặng, ngay cả trên đầu cũng có vết cắt rất sâu.
Có một tấm thuẫn linh quang chắc chắn như vậy bảo vệ, nhưng bị đả thương ngay trước mặt thành bộ dạng thế này, tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình, không biết rốt cục nơi cửa động kia ẩn nấp quái vật gì.
Lúc này trong đám người vây xem cũng không biết người nào nói một câu:
- Bây giờ xem ra tiểu tử Lý Phong Mậu kia vẫn là may mắn, không ngờ có thể đi ra ngoài trước.
Trước đây Lý Phong Mậu bị Vũ La dạy dỗ, ném ra bên ngoài, lúc ấy tất cả mọi người đều vui mừng trước tai họa của kẻ khác, hiện tại ngược lại là hàm mộ.
Lưu Thư Lương không nói gì, Thương Điệp Lệ bên cạnh nói thay lão:
- E rằng lúc ấy Lý Phong Mậu cũng đã trở thành mồi ngon trong bụng quái vật!
Mọi người sửng sốt, nghĩ lại chuyện này cũng rất có khả năng, ai nấy ủ rũ không nói gì nữa.
Lưu trưởng lão vất vả thoa thuốc cho Bạc trưởng lão, sau đó lại dùng linh lực giúp lão chữa thương, sau khi xong việc cũng có chút mỏi mệt.
Vất vả một phen, sắc trời dần tối. Không còn nguồn ánh sáng tự nhiên, đạo hồng quang nơi cửa ra lộ vẻ vô cùng nổi bật. Dường như nó muốn nhắc nhở mọi người, cái chết có thể buông xuống nơi này bất cứ lúc nào, cũng không ai dám bảo đảm mình có thể còn sống đến ngày mai.
Vũ La để cho Lưu Thư Lương nghỉ ngơi trước, hắn chia chúng đệ tử làm bốn đội, thay phiên trực đêm. Một khi có biến, lập tức đánh thức mọi người.
Nhưng đạo hồng quang kia dường như vô cùng lười biếng, chỉ muốn ôm cây đợi thò, chỉ canh giữ ở cửa động, chết sống cũng không chịu tiến vào. Một đêm này đã trôi qua hơn nửa, thế nhưng vẫn bình an vô sự.
Đến sau nửa đêm Tào Long Báo chữa thương xong, đi ra ngoài gặp gỡ các đệ tử trực đêm, liền sai bọn họ mời Vũ La cùng Lưu Thư Lương tới.
Lưu Thư Lương rất nhanh đã tới, nhưng đệ tử đi mời Vũ La trở về bẩm báo:
- Tào Đại nhân, dường như Vũ Đại nhân đang bế quan, gọi thế nào cũng không nghe trả lời. - Bế quan?
Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương ngơ ngác nhìn nhau, lúc này còn bế quan cái rắm gì nữa? Đoán chừng cũng chỉ có Vũ La mới có thể trấn định như vậy, kiên trì công khóa mỗi ngày không bỏ lỡ.
Lưu Thư Lương sửng sốt một hồi, chợt buông lời khen ngợi:
- Khó trách Vũ Đại nhân tuổi còn trẻ như vậy đã danh chấn thiên hạ, bình tĩnh như vậy, Lưu mỗ quả thật không bằng.
Tào Long Báo cũng gật đầu, nói:
- Được rồi, dù sao ta cũng cảm thấy tâm thần không yên, ta với lão cùng tới cửa chờ hắn đi thôi.
Trong lòng hai người đều có cảm giác cổ quái, dường như không có Vũ La ở đây sẽ không có người tâm phúc, cho nên phải chờ hắn ra ngoài thương lượng đối sách. Nhưng hai người bọn họ cũng là tiền bối cao nhân, lời như thế làm sao có thể nói ra mà không biết xấu hổ. Cho nên hai người rất ăn ý, mạnh ai nấy mang một chiếc ghế đá tới ngồi trước cửa thạch thất Vũ La, giống như là hai con quỷ đòi nợ.
Thật ra Lưu Thư Lương cùng Tào Long Báo đã đánh giá quá cao Vũ La, hắn cũng không trấn định, nhưng hắn không giống như người khác. Người khác cho dù tu luyện khắc khổ tới mức nào, trong thời gian một đêm tu vi tăng trưởng cũng không đáng kể. Nhưng Vũ La có Thần Huyết Thạch nơi tay, dù chỉ một đêm cũng có thể gia tăng tu vi không ít.
Hiện tại ở Đông Hồ địa cung không thể sử dụng pháp bảo cùng linh phù, tu vi chính là thực lực chân chính, cho nên hắn mới tranh thủ từng khắc thời gian như vậy.
Lại nói Lưu Thư Lương cùng Tào Long Báo chờ ngoài cửa, thấy sắc trời đang dần dần sáng, hai người tán gẫu với nhau, càng nói càng cảm thấy thân thiết hơn. Hoàn cảnh cùng chung hoạn nạn như vậy dường như có thể rút ngắn khoảng cách giữa mọi người với nhau. Hai người từ lúc ban đầu đề phòng lẫn nhau, lúc này nhanh chóng trở thành hảo hữu tri giao.
Nói chuyện với nhau một hồi, Tào Long Báo mới phát hiện không ngờ rằng Lưu Thư Lương mà mình vẫn không xem ra gì, lại có rất nhiều chỗ tương tự với mình. Nếu như không phải hiện tại thân trong tuyệt cảnh, Tào Long Báo chắc chắn sẽ đánh chén một trận say sưa cùng lão.
Hai người đang nói đến lúc cao hứng, bỗng nhiên từ trong thạch thất Vũ La có một cỗ khí thế cường hãn xông ra, gào thét một tiếng quét ngang cả địa cung, ngay cả hồng quang nơi cửa ra không nhịn được cũng phải run lên một lúc.
Nhưng khí thế kia tới nhanh đi càng nhanh hơn, dường như không muốn bị người phát hiện, chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh đã ẩn đi.
Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương ngây ngẩn cả người, Tào Long Báo lên tiếng nói trước:
- Lão Lưu, chẳng lẽ ta cảm giác sai sao?
Lưu Thư Lương cũng tỏ ra kinh ngạc:
- Ta còn tưởng rằng ta cảm giác sai chứ, Đan Thành đỉnh phong!
- Quả thật là Đan Thành đỉnh phong!
Tào Long Báo không nhịn được run lên:
- Tiểu tử này thật là đáng sợ, lúc vừa tới đây hắn vẫn còn là Đan Thành sơ cấp, mấy ngày qua cơ hồ hai ngày tăng lên một cấp. Lần trước tỷ võ vẫn còn là Đan Thành trung cấp, hiện tại đã là Đan Thành đỉnh phong, nếu như hắn muốn, e rằng ngày mai sẽ tiến vào cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng.
Lưu Thư Lương buông lời cảm thán:
- Lão Lưu ta năm nay cũng đã tám trăm sáu mươi bảy tuổi, cả đời này gặp qua không ít thiên tài tu luyện. Mặc dù chưa từng thấy qua tốc độ như vậy, nhưng cũng đã từng nghe qua.
- Nhưng đó cũng là vào lúc đầu tu hành. Đến cảnh giới Đạo Cảnh, tốc độ này tuyệt đối là chưa từng có ai!
Tào Long Báo nhìn cửa đá còn phong bế, thậm chí có chút kính sợ, theo bản năng gật đầu nói:
- Đúng vậy, không ít người lúc đầu tu hành tiến cảnh rất nhanh, bước vào Đạo Cảnh dù ba năm thăng tiến một cảnh giới cũng là tuyệt đỉnh thiên tài. Tiểu tử này lại chưa tới ba ngày, chậc chậc... Chẳng trách nào Lâm Tuyệt Phong cũng phải chết trong tay hắn...
Hai người còn đang nói, phiến đá che thạch thất thình lình mở ra từ bên trong, Vũ La tiến ra. Tào Long cùng Lưu Thu Lương vội vàng dời ghế đá mà mình đang ngồi sang bên, nhường lối cho Vũ La.
Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này e rằng sẽ phải giật mình: Phiến đá cao bằng hai người, dày bằng bàn tay, ghế đá to như vại nước, tất cả đều nặng mấy ngàn cân. Thế nhưng trong tay ba người cũng chỉ như gia cụ thông thường, xoay trở hết sức nhẹ nhàng.
Vũ La cũng biết hai người chờ ở bên ngoài từ sớm, chẳng qua là hành công đến thời khắc mấu chốt, không tiện đi ra.
Thần Huyết Thạch tiếp tục kéo dài thần dũng lần trước, cùng lúc lặng lẽ tẩm bổ huyết mạch, cũng nhanh chóng gia tăng tu vi của hắn. Hắn thành công bước vào cảnh giới Đan Thành đỉnh phong, một tay đã chạm vào cảnh giới Đạo Cảnh tối cao: ĐaĐằng.
- Phiền hai vị tiền bối đợi lâu.
Vũ La chắp tay nói.
Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương lại càng không dám lên mặt, vội vàng đáp lễ:
- Vũ Đại nhân khách sáo rồi, chúng ta tới đây là muốn tìm ngươi thương lượng một chút, xem kế tiếp phải làm gì...
Vũ La còn chưa kịp nói, chợt nghe thấy trong một gian thạch thất cách đó không xa, có người hoan hô một tiếng:
- Ta nghĩ ra rồi, ha ha ha!
Sau đó một bóng người vọt ra như chim én xuyên rèm, chính là đệ tử Chung Nam sơn Hồ Thiên Trảm.
Lúc Hồ Thiên Trảm tới đây vô cùng tự phụ, tự cho rằng Vũ La vào trong Đông Hồ địa cung sẽ trở thành phế vật, thành tích Chung Nam sơn chỉ có thể dựa vào mình mà thôi.
Không ngờ rằng Vũ La đã dẫm nát giấc mộng đẹp của y, chiếm danh hiệu đệ nhất thăm dò mê cung.
Sau đó dù y đã nỗ lực tranh đua, nhưng trận tỷ võ đầu tiên đã thất bại. Sau đó Vũ La lại càng đại phát thần uy, một mình đánh ngã tất cả, không ai địch nổi.
Hồ Thiên Trảm ủ rũ mất mấy ngày trời, mãi tới hôm nay mới phục hồi trở lại. Lúc nghe Vũ La quả quyết nơi này có nguy hiểm, y tỏ ra hết sức khinh thường. Nguy hiểm ư, bao nhiêu tiền bối cao nhân lục soát bao nhiêu lượt cũng không có phát hiện nguy hiểm gì, tới phiên Vũ La ngươi lại phát hiện ra... Ngươi lợi hại thật, nhưng trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình ngươi là cường giả, ngươi cho rằng ngươi là ai, chẳng lẽ tất cả tiền bối cao nhân so ra cũng phải kém ngươi?
Nhưng chuyện xảy ra nơi cửa ra sau đó giống như một tát tai mạnh mẽ giáng thật nặng vào mặt y.
Hôm ấy y mất hết mặt mũi, cũng muốn tìm cách lấy lại. Y mất thời gian cả ngày trời suy nghĩ, nếu hiện tại mình trở về tệ hại như vậy, sau này nhất mạch chưởng môn Chung Nam sơn làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt nhất mạch của Đại Trưởng lão? Nhưng phải làm thế nào mới có thể đè ép được Vũ La đây?
Hiện tại mọi người lâm vào hiểm cảnh, mặc dù mối nguy hiểm này là do Vũ La phát hiện, nhưng nếu như mình nghĩ được biện pháp cứu tất cả ra, vậy công lao của mình càng lớn hơn, ngược lại sẽ đè ép danh tiếng Vũ La xuống.
Nhưng nói nghe thật dễ dàng, Hồ Thiên Trảm suy nghĩ suốt một ngày cũng không nghĩ ra biện pháp, buổi tối lại ngủ không được, quyết định tiếp tục suy tư.
Dường như là công phu không phụ lòng người, rốt cục y cũng đã nghĩ ra.
Y gào thét một tiếng vọt ra, nháy mắt đã xông tới trước mặt ba người Vũ La. Y sợ rằng vạn nhất có người tranh trước, công lao của mình rất có thể bị mất:
- Tào Đại nhân, ta nghĩ ra rồi, ta nghĩ ra rồi!
Tào Long kỳ quái:
- Ngươi nghĩ ra được chuyện gì rồi?
Hồ Thiên Trảm kiêu ngạo vô cùng, có chút khiêu khích liếc nhìn Vũ La một, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Ta đã nghĩ ra phương pháp cứu thoát chúng ta ra ngoài rồi.
- Thật sao?
Tào Long Báo và Lưu Thư Lương cùng nhau kinh hô.
Hồ Thiên Trảm gật đầu:
- Ngàn vạn lần là thật.
- Nói mau!
Hồ Thiên Trảm dương dương đắc ý:
- Ha ha, Tào Đại nhân, Lưu trưởng lão, không biết các vị có chú ý hay không, quái vật gác ở cửa ra kia dường như không muốn đi vào.
Y cố ý không đề cập tới Vũ La, chính là muốn cho Vũ La hiểu: Bản thiếu hiệp cũng không xem ngươi ra gì.
Tào Long Báo có vẻ không nhịn được:
- Chuyện này còn cần ngươi phải nói hay sao, nếu nó chịu đi vào, chúng ta còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện được sao?
- Ý của vãn bối là, có lẽ cũng không phải là nó không muốn đi vào, mà nó không thể vào, hoặc không dám vào.
Ánh mắt Tào Long Báo sáng lên:
- Nói tiếp đi.
Hồ Thiên Trảm được khích lệ, càng hưng phấn hơn nữa:
- Bất kể là nguyên nhân nào, chúng ta cũng sẽ làm ngược lại, cố ý dẫn dụ nó tiến vào. Hoặc dứt khoát hơn một chút, làm như câu cá vậy, kéo nó vào trong.
Câu cá... Lần này Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương không hiểu.
Hồ Thiên Trảm nhìn xung quanh một lượt, hạ giọng nói:
- Các ngài đừng quên, Hoàng trưởng lão chính là bị quái vật kia ăn thịt.
Sắc mặt Tào Long Báo chợt biến, hiển nhiên tao ngộ hôm qua vẫn còn mới mẻ trong ký ức y, yêu ma kinh khủng giữa hồng quang kia, hiện tại y nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Vũ La chen lời nói:
- Đúng rồi Tào Đại nhân, ta vẫn chưa có cơ hội hỏi, các vị tiến vào hồng quang có nhìn thấy rõ ràng vật kia là gì hay không?
Tào Long Báo tiếc nuối lắc đầu:
- Căn bản không nhìn thấy là thứ gì, ta chỉ cảm nhận được có một cỗ lực lượng đánh tới, không đợi ta kịp phản ứng, một bóng đen đã vỗ thật mạnh vào người ta, áo giáp linh nguyên của ta nháy mắt đã vỡ tan tành.
Y cố gắng nhớ lại:
- Bóng đen kia rất giống một đuôi cá, nhưng vô cùng to lớn.
- Đuôi cá ư, vậy có nghĩa là hung thú dưới nước rồi, tức là cùng loại với quái vật tập kích chúng ta trước kia...
Vũ La tỏ vẻ nghi hoặc:
- Nhưng thương thế trên người Bạc trưởng lão, có loại hung thú dưới nước nào có thể tạo thành?
Hồ Thiên Trảm tỏ ra bất mãn vì Vũ La lái câu chuyện sang hướng khác, bèn đẳng hắng một tiếng:
- Ta còn chưa nói hết, ngươi không thể chờ ta nói hết rồi hỏi hay sao?
Vũ La khoát khoát tay, ý bảo y cứ nói tiếp.
- Có lẽ quái vật kia thích ăn thịt người, vậy chúng ta dùng thịt người làm mồi nhử. Chúng ta đông người như vậy, gom góp tài liệu trong tay lại, làm một sợi xích thật chắc chắn hẳn là không thành vấn đề.
Chỉ cần không luyện chế pháp bảo, trận pháp Đông Hồ địa cung cũng sẽ không hạn chế chế tạo xiềng xích.
Nhưng vấn đề là, dùng thịt người làm mồi nhử theo lời Tào Long Báo khiến cho ba người không khỏi cau mày.
Dường như Hồ Thiên Trảm cũng hiểu, y nhìn Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương một:
- Dù sao Triệu Dực Tông cũng đã chết...
- Đừng nói nữa!
Vũ La ngắt lời y. Triệu Dực Tông bị giết là một chuyện, nhưng làm nhục thi thể y như vậy lại là một chuyện khác. Người chết hết chuyện, vạn sự thành không, cho dù Triệu Dực Tông khi còn sống đối nghịch với Vũ La tới mức nào, nhưng hiện tại y đã chết, còn muốn dùng thi thể y làm mồi nhử, chuyện này thật sự có hơi quá đáng.
Hồ Thiên Trảm trợn mắt nhìn hắn:
- Ngươi có tư cách gì quát tháo ta? Nếu không nhờ chúng ta tăng viện, Chu gia sơn trang đã sớm thành một mảnh phế tích rồi, hiện tại đâu còn ngươi ở đây quát tháo ta như vậy?
Những lời này chôn sâu trong lòng đệ tử phe chưởng môn đã từ lâu, rốt cục hôm nay Hồ Thiên Trảm cũng thốt lên. Vũ La nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng chuyện này Hồ Thiên Trảm còn chưa đủ tư cách biết, huống chi ở đây còn quá nhiều người ngoài.
Hắn khoát khoát tay:
- Ta không đồng ý.
- Hừ, ngươi không đồng ý, hay thật...
Hồ Thiên Trảm cười lạnh:
- Là ai giết Triệu Dực Tông, trong lòng mọi người cũng hiểu rất rõ ràng, hiện tại ngươi còn giả vờ thanh cao...
Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương cũng có chút do dự.
Hồ Thiên Trảm tiếp tục nói:
- Hai vị tiền bối, chuyện gấp phải tòng quyền, chúng ta cũng không có cách nào khác.
- Đây là lối ra duy nhất của chúng ta, bằng không chúng ta cũng chỉ có thể chờ chết ở chỗ này.
Y trợn mắt nhìn Vũ La:
- Có một vài người tiếc rẻ danh tiếng của mình, nhưng ta không tiếc. Vì mọi người có thể còn sống ra ngoài, ta sẽ gánh lấy trách nhiệm mang thi thể Triệu Dực Tông làm mồi nhử.
Vũ La chỉ cau mày, từ lúc Hồ Thiên Trảm nói ra biện pháp này, hắn cảm thấy ghét cay ghét đắng từ tận đáy lòng. Nhưng mãi đến lúc này hắn bỗng nhiên hiểu rõ, mình ghét không chỉ là vì không muốn làm nhục thi thể Triệu Dực Tông, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn, chính là bản năng của mình kháng cự biện pháp này.
Đây là vì sao?
Bản năng này phát ra từ nội tâm của mình, cũng có liên quan tới linh cảm nguy hiểm xuất hiện mà không có dấu hiệu gì báo trước. Vũ La lập tức hiểu ra: E rằng biện pháp này là không dùng được.
← Ch. 604 | Ch. 606 → |