← Ch.616 | Ch.618 → |
Chưởng môn mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, trong chiếc nhẫn kia đã bay ra vô số đốm đỏ như lửa.
Rất nhanh mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đã bao vây trọn Độc Tú phong. Mãi đến lúc này, Huyền Tiên môn mới cảm thấy sự tình không ổn.
- Tà ma đột kích, cấp tốc mời ra trấn phái tiên bảo...
Hộ sơn đại trận của Huyền Tiên môn hết sức nổi danh trên Tu Chân Giới, mặc dù còn kém Cửu Đại Thiên Môn một chút, nhưng cũng kém không nhiều. Nhưng dưới mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, sơn môn chỉ chịu được trong khoảng thời gian uống cạn chén trà đã bắt đầu sụp đổ.
Bên trong sơn môn, mấy trăm đệ tử Huyền Tiên môn nghiêm trận sẵn sàng đón địch nhân. Hộ sơn đại trận vừa vỡ, Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ như nước thủy triều ùa vào một loạt. Vô số pháp bảo bay lên không, ra sức chiến đấu cùng bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ.
Đáng tiếc Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ chính là thượng cổ dị chủng, những thứ pháp bảo này căn bản không thể đả thương được chúng. Mấy vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ ùa lên một lượt, vây lấy một tên tu sĩ, tên tu sĩ kia chỉ có thể phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Khi Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ lui xuống, chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu lạnh lùng.
- Ừm...
Người nọ phát ra những tiếng ngâm khoái chí, lộ ra vẻ cực kỳ hưởng thụ.
Độc Tú phong, Huyền Tiên môn trở nên hoang tàn hỗn độn, biển lửa đầy trời, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Thỉnh thoảng có thể thấy một đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ nhào tới một tên tu sĩ, lập tức tên tu sĩ đáng thương nọ biến thành một bộ xương khô.
Chưởng môn thân khoác đạo bào màu vàng đỏ, Thái Cực đồ trên ngực, Bát Quái trên tay áo, vạt áo cũng lóe lên linh quang nồng đậm. Bảo quang bùng lên sau lưng, đã phát huy một thân tu vi đến cực hạn.
Hai tay y không ngừng huy động, từng đạo pháp quyết bay ra, cố gắng khống chế trấn phái tiên bảo trên trời.
Pháp bảo này là một thanh trường côn có khắc chín con Thần Long. Thần Long trông rất sống động, chín đôi mắt rồng vô cùng linh động, đuôi rồng dường như đang vẫy trong gió. Toàn thân trường côn vàng óng, rực rỡ lập lòe, chính là pháp bảo nhất phẩm thượng.
Nghe nói năm xưa tổ sư sáng lập ra Huyền Tiên môn cầm trong tay thanh Cửu Long Côn này, vung một côn ba vạn trượng đập tan tành một ngọn sơn phong, uy thế không người nào có thể ngăn chặn.
Truyền thừa đến hiện tại, Huyền Tiên môn đã trải qua mười chín đời, mỗi một đời chưởng giáo, chuyện lớn nhất chính là tế luyện Cửu Long Côn này. Đến đời chưởng môn hiện tại, Cửu Long Côn đã rất có linh tính, mắt thấy sắp sửa vượt qua cảnh giới nhất phẩm thượng của pháp bảo, trở thành Thần khí.
Cửu Long Côn không ngừng quay cuồng, chín con Thần Long trên đó giương nanh múa vuốt, tựa hồ muốn nhảy ra xé xác địch nhân.
Dưới tay chưởng môn điều khiển, Cửu Long Côn hóa thành một cự bổng dài đến ba nghìn trượng, to như núi. Trong lúc huy động mang theo kình phong kinh người, chẳng khác nào dời non lấp bể.
Ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn kia cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào, chỉ cất tiếng cười ha hả:
- Chính là vật đại bổ!
Chưởng môn Huyền Tiên môn còn chưa hiểu chuyện gì, đã có mấy chục vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ tranh nhau xông tới, cự bổng kia lập tức bị quấn lấy mấy lớp.
Chưởng môn Huyền Tiên môn kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi. Đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này chuyên môn ăn kim loại, gặp được Cửu Long Côn này quả thật là vật đại bổ.
Càng ngày càng nhiều Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ xông tới, mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ chỉ mất khoảng thời gian uống cạn chén trà, đã ăn sạch sẽ pháp bảo đạt tới cảnh giới sắp sửa tiến lên Thần khí.
Chưởng môn Huyền Tiên môn liên tiếp phun ra vài ngụm máu tươi, đã kiệt lực tới mức không chịu nổi.
Ma đầu kia cười ha hả:
- Lên, lên, lên! Các huynh đệ, có cái gì có thể ăn được cứ việc ăn hết cho ta!
Sơn môn cẩm tú của Huyền Tiên môn gặp hạo kiếp, hết thảy bị mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ ăn sạch sẽ.
Trước khi chưởng môn bị một đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vây kín, ý nghĩ cuối cùng nảy ra trong đầu là: Rốt cục đám quái vật này từ đâu ra, vì sao mình chưa từng nghe qua như vậy? Cho dù là Đế Quân Thôi Xán năm xưa cũng không lợi hại tới mức này...
Lấy Trường Bạch, La Phù, Long Hổ Sơn cầm đầu, sáu đại Thiên Môn liên thủ bức bách, bắt Chu Thanh Giang bãi miễn Vũ La. Chưởng môn Long Hổ Sơn Trương Thiên Tuyệt còn cảm thấy chưa đủ phân lượng, lại lôi kéo chín môn phái trong thập đại môn phái.
Môn phái duy nhất không chịu đứng vào hàng ngũ của bọn họ là Ngũ Trang Quan của Mạnh Liên Ân.
Chín đại môn phái kia cũng thấy rõ ràng, tương lai ai có thể được chọn vào Cửu Đại Thiên Môn, nhất định là phải trải qua bỏ phiếu. Có sáu đại Thiên Môn ủng hộ, chuyện trúng cử là không nghi ngờ chút nào. Mà Chung Nam sơn gần đây đúng là quá sức mạnh mẽ, cơ hồ tất cả môn phái cũng không hy vọng trong Cửu Đại Thiên Môn có một thế lực hùng mạnh như vậy tồn tại.
Chẳng qua là Trương Thiên Tuyệt ngàn vạn lần không ngờ rằng, trong lúc mình đang dương dương đắc ý nhận định Chu Thanh Giang nhất định phải nhường bước, một trong những đồng minh mà lão vừa lôi kéo, Huyền Tiên môn, đã bị người diệt môn rồi. Vũ La hoàn toàn không biết những chuyện lộn xộn này, hắn mang theo ba người Tào Long Báo chạy thẳng về Nhược Lô Ngục.
Hắn không thèm để ý tới Thiên Môn diễn võ gì cả. Chuyện này đi đến tình trạng như hiện tại, làm hại hắn suýt chút nữa mất đi tính mạng, trong lòng Vũ La tự nhiên là oán khí ngất trời.
Hắn trở về Nhược Lô Ngục, đầu tiên là biểu hiện mình bất mãn, thứ hai là Lư Niệm Vũ ở gần Nhược Lô Ngục, tiện việc trị thương cho bọn Vương Cầm Hổ.
Cũng may Lư Niệm Vũ không bế quan, bốn người vừa vào tay lão, lão lập tức ra hiệu trấn an Vũ La:
- Yên tâm đi, không chết được.
Vũ La thở phào nhẹ nhõm.
Hắn để bốn người ở lại chỗ Lư Niệm Vũ, còn mình trở về Nhược Lô Ngục.
Mới vừa vào đại môn Nhược Lô Ngục, Vũ La đã cảm thấy không khí có chút cổ quái. Tất cả ngục tốt bất luận nam nữ gặp hắn đều cung kính hỏi thăm như trước, nhưng Vũ La rõ ràng cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút khác thường.
Hắn không nói gì, sau khi về Vọng Sơn các của mình bèn lập tức phái người đi tìm Kiều Hổ cùng Mã Hồng tới.
Người phái đi vừa ra khỏi cửa, Kiều Hổ cùng Mã Hồng đã vội vàng chạy đến:
- Đại nhân, ngài cũng biết rồi chứ gì? Ngài nói phải làm sao bây giờ, chúng ta cũng sẽ nghe theo ngài.
Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Cái gì mà phải làm sao bây giờ, xảy ra chuyện gì vậy, vì sao ta có cảm giác mọi người có chút là lạ?
Hai người bất ngờ:
- Ngài không biết ư?
Vũ La ngơ ngác lắc đầu. Hai người nhìn thoáng qua nhau, Kiều Hổ kể lại chuyện Trương Thiên Tuyệt liên kết sáu đại Thiên Môn, cửu đại môn phái yêu cầu trục xuất hắn. Vũ La nghe xong sửng sốt, lửa giận trong lòng nháy mắt bùng lên.
Long Hổ sơn cùng Chung Nam sơn vốn là đồng minh, hiện tại đi tới tình trạng này, Vũ La cơ hồ không cần nghĩ cũng biết Trương Thiên Tuyệt điển hình cho loại người có thể chung hoạn nạn mà không thể cùng phú quý. Tội nghiệp cho mình chăm sóc Đại Trưởng lão của lão tận tình trong kiếp nạn Đông Hồ.
Vũ La cao giọng cười lạnh:
- Thì còn có chuyện thế này, hừ! Vậy tình huống hiện tại như thế nào, bọn họ có thành công không?
Hai người lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm, dường như hai phe còn đang tranh đấu...
Lời này còn chưa nói hết, ngoài cửa chợt có ngục tốt chạy nhanh mà đến:
- Đại nhân, Đại nhân, thượng sai Trưởng lão hội tới, đã đến ngoài đại môn rồi, ngài mau ra ngoài nghênh đón.
Vũ La cười lạnh một tiếng, nghênh ngang ngồi bất động:
- Ta không nghênh đón, cứ để cho y đi vào, ta muốn nhìn xem trong Trưởng lão hội, ai dám bắt ta ra cửa nghênh đón.
Tên ngục tốt kia tỏ vẻ khó xử, Vũ La giận tím mặt:
- Hừ! Hiện tại ta còn là Giám Ngục Nhược Lô Ngục, sao hả, mệnh lệnh của ta không có tác dụng gì nữa sao?
Tên ngục tốt run lên:
- Tiểu nhân không dám! Y vội vàng đi ra ngoài.
← Ch. 616 | Ch. 618 → |