← Ch.0407 | Ch.0409 → |
Mặc Vũ Hề kinh sợ kêu lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói:
- Đây là do Thánh chủ giao phó, bảo ta điều tra về Diêm Xuyên. Nhưng đáng tiếc, Diêm Xuyên có thể che giấu rất tốt. Căn bản có rất nhiều thứ đều không tra được. Cho nên, ta mới cố ý để Lam U Chân Quân trở lại. Các ngươi còn muốn ngăn cản?
Thánh chủ yêu cầu?
Sắc mặt mọi người trở nên nghiêm nghị. Nhất thời, oán giận lúc trước lập tức tan đi. Chỉ có Mặc Vũ Hề vẫn canh cánh trong lòng!
- Thượng Quan cô nương, cô nương làm như vậy, có phải hơi quá hay không? Lam U Chân Quân là tu vi thượng Hư Cảnh! Hơn nữa, cô nương căn bản không căn dặn hắn, hắn sẽ không để ý tới hậu quả!
Mặc Vũ Hề vẫn lo lắng nói.
- Không để ý hậu quả? Ta muốn xem, tất nhiên là dưới tình huống hắn không để ý hậu quả, Diêm Xuyên rốt cuộc sẽ làm thế nào! Nha đầu, ngươi không cần quá lo lắng. Từ trước tới nay, con mắt của Thượng Quan Uyển Nhi ta chưa bao giờ nhìn nhầm. Diêm Xuyên chỉ có thể mạnh hơn sự tưởng tượng của ta, quyết không thể yếu hơn được!
Ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi lập tức nheo lại nói.
Mặc Vũ Hề vẫn vô cùng lo lắng. Nhưng việc đã đến nước này, nàng lại không thể ra sức. Trong lòng có phần buồn bực, Mặc Vũ Hề nhìn vào trong Thiên Tượng Trì!
Mão Nhật Đạo Quân đứng bên cạnh thoảng nở một nụ cười lạnh lùng! Trong khi đó, những người khác đều chìm trong suy tư.
Thánh chủ giao phó? Còn ai dám phản bác?
Dưới sự ngầm đồng ý của Lam U Chân Quân, một lão già mặc áo đỏ cầm kiếm xông thẳng đến chỗ Diêm Xuyên! Trường kiếm vung lên, mang theo sát khí vô tận.
- Hừ!
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Bịch!
Trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện một sợi mây màu đen.
- Hả?
Sắc mặt lão già mặc áo bỏ lập tức biến đổi. Hắn muốn vung kiếm chém tới.
Vút.
Tốc độ của sợi mây cực nhanh. Trong chớp mắt, khi lão già áo đỏ còn chưa kịp phản ứng lại, sợi mây dã cuốn lấy hai tay của lão già áo đỏ.
- Khốn kiếp, mở ra cho ta!
Quanh thân lão già áo đỏ phóng ra lam quang chói mắt.
Đáng tiếc, sợi mây còn rắn chắc hơn sự tưởng tượng của hắn rất nhiều. Hắn căn bản không thoát ra được.
- Ta nhớ ra ngươi rồi. Lần trước ta tha cho ngươi một lần, ngươi vẫn không biết sống chết?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Vèo.
Sợi mây vung lên một cái, ầm ầm đập vào đại địa.
Bịch!
Lão già nhất thời bị đập xuống đất, choáng váng.
- Khốn kiếp!
Lão già đau khổ lên kêu sợ hãi.
Tuy rằng choáng váng, nhưng dù nói thế nào lão già này cũng là cường giả hạ Hư Cảnh. Hắn không thể nào vừa bị ngã một chút, đã trọng thương.
Nhưng sự trừng phạt của Diêm Xuyên vẫn chưa kết thúc.
- A?
Ầm ầm!
Trong chớp mắt lão già áo đỏ bị sợi mây kéo vào trong lòng đất.
Ầm ầm ầm!
Có thể thấy được, trên mặt đất chồi lên. Sau đó nhanh chóng điên cuồng di chuyển khắp dãy núi thiên kiếp.
- A!
Trên đường đi không ngừng có tiếng kêu thảm thiết từ sâu dưới lòng đất vọng ra, di chuyển xung quanh dãy núi thiên kiếp.
Vô số tu giả xung quanh đều cảm thấy trái tim lạnh giá.
Có thể tưởng tượng cảnh tượng di chuyển dưới lòng đất nhanh chóng va chạm với đất đá trên đường đi. Đó không phải là âm hồn, quỷ vật. Đối với đại địa chính là sự va chạm thực sự!
- A! A!
Sâu trong lòng đất truyền đến tiếng kêu gào đau đớn của lão già kia.
- Khốn kiếp, Diêm Xuyên, ngươi muốn chết!
Sắc mặt Lam U Chân Quân trầm xuống nói.
- Trả lại cho ngươi!
Bịch!
Một bóng người thoát ra khỏi lòng đất, bay vút lên trời.
Mọi người nhanh chóng tiếp được.
Đó chính là lão già áo đỏ đã khiêu khích lúc trước. Quần áo toàn thân của lão già này đều bị mài mỏng. Trên người là vô số vết máu do bị va chạm kéo đi dưới đại địa. Thậm chí toàn thân hắn đã mềm nhũn.
- Tông chủ, nửa phần xương dưới của hắn đã bị mặt đất mài vỡ! Nội tạng đã vỡ nát!
Một người đứng bên cạnh lập tức giải thích.
Nhìn lão già áo đỏ hấp hối, một đám tu giả đau lòng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
- Sư tôn, khẩn cầu sư tôn đồng ý, để chúng ta tiêu diệt hắn!
Một tu giả bỗng nhiên kêu lên.
- Khẩn cầu Tông chủ đồng ý!
- Khẩn cầu Tông chủ đồng ý!
Gần vạn tu giả đều căm phẫn sục sôi, đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên đầy thù hận.
- Chuẩn!
Lam U Chân Quân lạnh lùng nói.
- Vâng!
Gần vạn tu giả nhất thời kêu lên.
Vù vù!
Trong lúc nhất thời, gần vạn tu giả cầm trường kiếm chỉ về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cười lạnh.
- Trẫm không gây sự, không có nghĩa là trẫm sợ phiền phức!
Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Diêm Xuyên.
Đang lúc nói chuyện, vô số khí độc trên mặt đất trong vòng mười dặm xung quanh đột nhiên thu lại. Thật giống như nó bị hút vào đại địa vậy.
Tất cả mọi người thoáng chậm lại. Nhưng bọn họ vẫn quyết giết chết Diêm Xuyên!
- Giết! Giết!
Một đám tu giả nhất thời quát lên. Trong lúc nhất thời nhóm ba mươi tu giả đầu tiên dẫn đầu nhanh chóng đánh về phía Diêm Xuyên.
Trong lúc Diêm Xuyên trừng mắt, đại địa lại rung chuyển.
- Bịch! Bịch!
Trong nháy mắt, đại địa trong vòng mười dặm giống như nổ tung. Một mảnh đất đá bay vút lên trời.
Cùng với đất đá bay lên trời, còn có gần vạn sợi mây màu đen cũng bay lên theo.
Vù vù! Vù vù! Vù vù!
Ba mươi tu giả xông lên trước, căn bản không kịp phản ứng đã bị những sợi mây quấn quanh. Không chỉ có như vậy, những tu giả còn chưa kịp động thủ lập tức bị hàng ngàn hàng vạn sợi mây đuổi bắt. Tiếp theo bọn họ nhanh chóng bị quấn quanh.
- A!
- Tông chủ, cứu ta!
- Sư tôn, cứu ta!
- Cứu mạng!
Thời khắc vô số tu giả hoảng sợ, chỉ có bốn ngàn tu giả kịp trốn chạy. Còn có sáu ngàn tu giả khác đều bị những sợi mây kia quấn quanh. Không, hẳn phải nói là biển sợi mây.
Đại địa trong vòng mười dặm có vô tận sợi mây xuất hiện. Ở phía dưới mặt đất, từng sợi mây không ngừng lặn ngụp, giống như những con Giao Long vậy.
Trong nháy mắt sáu ngàn tu giả bị kéo vào trong biển sợi mây kia lập tức không còn hình bóng.
Trong biển sợi mây là gần vạn sợi mây không ngừng phóng về phía những tu giả đang trốn chạy. Chúng thật giống như hàng ngàn hàng vạn con Giao Long, há mồm chờ thức ăn vậy.
- A! A!
Trong biển sợi mây truyền đến vô số tiếng kêu gào thảm thiết. Rõ ràng, cảnh tượng lúc trước lại bắt đầu tái diễn. Tuy nhiên lúc trước chỉ là một người. Mà bây giờ lại là sáu ngàn người chịu đựng sự dặt vặt ở dưới lòng đất.
Tu giả đang bay trên không trung cả người phát lạnh.
Phía dưới, dây leo lớn mọc khắp phạm vi trăm dặm. Khung cảnh này thật sự quá khoa trương! Nó giống như một cự xà há cái miệng lớn như chậu máu, chờ nuốt mọi người.
Vô số tu giả khắp cả người phát lạnh. Chỉ có năm người đứng phía sau Lam U Chân Quân bất động. Trong mắt năm người này đều phát ra tinh quang.
Năm người đều là tu vi trung Hư Cảnh, bởi vậy. Đối với này Đằng Hải, bọn họ không quá sợ hãi. Nhưng năm người dường như đều ý thức được cái gì.
- Đây chính là Tiên khí sao?
Một trung Hư Cảnh trong mắt sáng ngời.
- Tiên khí tốt, bản tôn tu hành nhiều năm còn chưa từng nhìn thấy loại tiên khí này!
← Ch. 0407 | Ch. 0409 → |