Vay nóng Tima

Truyện:Già Thiên - Chương 0590

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0590: Tiên nhân?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


Chủ yếu là cường giả Trung Châu, có một ít người của Tây Mạc và Nam Lĩnh, mỗi người bằng thủ đoạn của mình đi lên ngọc thai vạn trượng, ai cũng là đầu sỏ một phương!

Mà lúc này mấy người Diệp Phàm lại khá đột ngột. Vỉ mấy người dù tính thể nào cũng không coi là cường giả, lại bằng một cái bát vỡ mà lên đây.

- Cái bát này không tồi!

Tiêu Vân Thăng xuýt xoa, vươn một bàn tay tới, muốn cướp lấy cái bát.

Nơi đây có áp lực rất lớn, nếu chiếc bát vỡ này bị cướp đi thỉ mấy người chắc chắn sẽ hóã thành bụi phấn, hình thần câu diệt.

Trên đỉnh đầu mấy người Tiêu Vân Thăng đều có mười mấy kiện cấm khí tổ hợp cùng một chỗ, ngăn chặn thiên uy cho nên không có sợ hãi.

Tay phải Diệp Phàm khẽ huơ, điểm về phía trước, Nhân Vương Ấn tự nhiên hiện ra, như vạn nhạc cùng hiện, đẩy về phía trước, chống đỡ pháp lực vô tận, đánh về phía bàn tay kia.

Ầm!

Một tiếng động mãnh liệt vang lên, hai người đồng thời rút lui. Mọi người kinh dị, cường độ thân thể của Phong Duyên vượt xa phán đoán của bọn họ.

Trên ngọc thai vạn trượng này, pháp lực của bất cứ kẻ nào đều bị phong cấm, thân thể cường đại sẽ chiếm được ưu thế tuyệt đối.

- Chư vị, đây đúng là một kiện bảo bối, không chừng có Thánh nhân lưu lạc pháp tấc lạc ấn bên trong!

Ánh mất Tiêu Vân Thăng hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm chiếc bát vỡ.

Những lời này vừa ra, mấy người Diệp Phàm lập tức trở thành tiêu điểm, ai ai cũng nhìn lại, không ít người còn lộ ra dị sắc.

Không hề nghi ngờ điều này không có lợi gì cho mấy người Diệp Phàm, chỉ lát nữa nếu có hỗn chiến phát sinh thì không ít người đã chú ý tới bọn họ, có ý đồ cướp đoạt cái bát này.

Một khi mất đi sự che chở của chiếc bát vỡ, mấy người chắc chắn sẽ hình thần câu diệt nơi này. Tiêu Vân Thăng đang muốn mượn tay người khác để dồn bọn họ vào chỗ chết.

Mấy người Diệp Phàm, Đông Phương Dã rất tức giận, nhìn chằm chằm mấy người kia, rất muốn phá tan cấm khí trên đầu bọn họ, để cho bọn họ cảm thụ loại tư vị đó.

Đáng tiếc, nơi Tiêu Vân Thăng, lão Giáo chủ Âm Dương Giáo có mấy vị đại năng tụ tập, nếu muốn động thủ thì mấy người quá nhỏ bé.

- Trước khi mất chiếc bát này, ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi!

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Tiêu Vân Thăng, bình thản nói.

Hắn vừa tiến nhập Hóa Long Bí Cảnh không lâu, đối diện với những người này căn bản không thấm vào đâu nhưng nơi này lại đặc thù khiến lời nói của hắn rất có trọng lượng.

Uy hiếp một vị đại năng như vậy khiến không ít người cảm thấy buồn cười nhưng trong lòng cũng nghiêm nghị. Nếu là bị hắn giết chết thì đúng là quá oan uổng.

Tiêu Vân Thăng hiện ra vẻ cười lạnh, không nói gì nữa. Một khi rời khỏi ngọc thai vạn trượng này, hắn nhất định dùng thủ đoạn lôi đình gạt bỏ Diệp Phàm.

Lúc này, ánh mất mọi người làn nữa nhìn về phía quan tài, đây mới là tiêu điểm tranh đoạt của bọn họ, là tiên trận vô thượng.

- Sao lại không động đậy được nắp quan?!

Đoạn Đức lo lắng. Hắn đứng trong chiếc bát, sớm bày ra khóa quan thuật nhưng lại không có hiệu quả gì.

- Đây là cổ quan của thần linh, phàm lực có thể lay chuyển được sao?! Ngươi không dùng tới mộ táng học căn bản thì đừng cổ sức làm gì cho phí công!

Lão người mù nói.

Quan tài cũ kỹ này lơ lửng giữa hư không, có tiên khí hóa thành Chân Long, Thần Hoàng... nhìn rất sống động, ngàn vạn điều đang vờn quanh.

Ti

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, cẩn thận quan sát.

Cổ quan này đột nhiên bừng bừng sinh cơ, tràn ngập sức sống, còn đầy đủ tinh khí hơn mọi người.

- Có chuyện gì xảy ra?! Thần linh cỗ còn chưa chết sao?!

Quan tài nặng nề di động, cũng không quá ổn định. Khi nó rơi xuống, mọi người phát hiện ra dị thường, trên nấp quan tài không ngờ sinh ra một chiếc lá non nớt.

- Không phải thần linh chưa chết mà quan tài còn chưa khô héo!

Trên quan tài có một cành cây xanh tươi dài hơn một thước, trên đó có mấy phiến lá. Tinh khí tràn ngập chính là do nó phát ra.

- Điều này sao có thể?! Quan tài hơn trăm vạn năm không ngờ còn có thể dựng dục ra chồi non?

- Đây... Đây chính là quan tài được khắc từ một cây thần mộc!

Yêu chủ Nam Lĩnh phỏng đoán.

Lúc này, không ai không rục rịch, trong lòng rung động. Thần thụ, Bất Tử Thần Dược đều là những thứ khả ngộ bất khả cầu, từ sau thời thái cổ gàn như đã tuyệt diệt.

Đã có người dùng một gốc Thần thụ khắc thành một quan tài, trong mắt bọn họ đúng là phung phí của trời, thật sự vô cùng lãng phí.

- Ta đã biết, thần linh không cam lòng, muốn được bất tử!

Có đại năng hiện ra vẻ sợ hãi, nghĩ tới một ít truyền thuyết cổ xưa.

Thời khắc này, tất cả mọi người chấn động, bọn họ cũng đang nghĩ tới một ít bí tân.

Tương truyền, Thiên Thần dùng bất tử mộc làm quan tài, có thể muôn đời bất hủ, có lẽ sẽ có ngày hồi sinh!

Trên thế gian này chỉ có Bất Tử Dược và Bất Tử Thụ là có thể trường tồn cùng thế gian, không bị năm tháng ma diệt. Mà quan tài được tạo nên từ chúng tất nhiên cũng bảo trì một ít đặc tính.

Trong một ít cổ tịch còn lưu lại có ghi chép rằng vì muốn bất hủ, thần linh đã tìm Bất Tử Thụ để mình táng thân.

Nhưng trên đời này có được mấy gốc Bất Tử Thụ đây?! Chỉ có một hai thần linh là làm được chuyện như vậy, bởi vỉ căn bản không thể tìm thấy.

Đương nhiên, không ai tin tưởng những điều đó, từ xưa tới nay đều chỉ là truyền thuyết, không thấy thần linh lâm trần, đại đa số thể nhân đều cho ràng không có Tiên!

Nhưng mà hôm nay gặp được quan tài do Bất Tử Thụ khắc thành, ai ai cũng chấn động.

Không hề nghi ngờ, đây là một chứng cứ đảo điên thế nhân, chứng minh có lẽ những điều ghi lại trong cổ tịch là thật. Trong năm tháng vô tận, trước thời thái cổ có lẽ thật sự có Tiên!

- Đây là... Ngộ Đạo cổ Trà Thụ!

Rốt cục có người nhận ra chất liệu của quan tài. Mấy phiến lá trên quan tài kia trong suốt như mã não, nhan sẳc và hình dạng không chiếc nào giống nhau.

- Quá xa xỉ!

Mọi người đồng thời kêu lên, cũng thở phào một hơi. Ngộ Đạo cổ Trà Thụ hiện giờ còn sống, ở ngay trong Bất Tử Sơn, chưa bị diệt tuyệt.

Có thể nhận ra ở thời đại trước thái cổ, có người cất Bất Tử Thụ cho mình dùng nhưng vẫn để lại thần căn.

Trong năm tháng dài dòng, Ngộ Đạo cổ Trà Thụ đã khôi phục, mà quan tài này cũng không bị mục nát, còn giữ lại một tia sinh cơ.

- Ngay cả chiếc quan tài cũng là bảo bối a!

Mọi người nghĩ tới việc này. Khối quan tài này sau khi bị mở ra không chỉ có thể là thần vật luyện khí mà còn là báu vật để ngộ đạo tu luyện.

Khối cổ quan này đúng là quá xa hoa, từ xưa đến nay e ràng cũng chỉ có một hai người là làm được, những người khác dù nghĩ cũng không dám.

Xoát!

Có người ra tay. Một mảnh lụa bay ra muốn tiên hạ thủ vi cường, kéo quan tài xuống.

-Ồ?

Mọi người giật mình, cũng không có khí cơ khủng bố, không có dao động mênh mông mang tính hủy diệt như trong tưởng tượng. Điều này có chút không thích hợp với lẽ thường.

Chiếc quan tài tạo thành từ Bất Tử Thụ rơi xuống ngọc thai, thần thánh mà tường hòa, vô cùng yên lặng.

- Không đúng, áp lực cường đại, khí tóc khủng bố không phải do nó phát ra, chẳng lẽ còn có thứ gì khác sao?

Ngọc thai này rất lớn, có tiên vụ và hỗn độn khí lượn lờ, mọi người vẫn chỉ ở chỗ này, căn bản chưa tìm thêm những chỗ khác.

Lúc này, một vị Thần tăng của Tây Mạc ánh mất sáng như đuốc, nhìn thẳng vào một mảnh sương mù nói:

- A Di Đà Phật!

- Một cỗ thi thê!

Mọi người kinh hãi phát hiện ra nguồn gốc của sự khủng bố không liên quan gì tới chiếc quan tài mà là từ bên kia.

Nơi đó có ánh sáng ngũ sắc lưu động, một khối băng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, bên trong cũng phong ấn một khối cổ thi.

Khối băng này rất đặc biệt, tuy có hàn khí nhưng không lạnh tới thấu xương, có ánh sáng ngũ sắc lưu động, tản mát ra sinh cơ và sức sống kinh người.

Nhưng mà loại khí tức tường hòa lại bị thi thể trong khối băng phá vỡ. Hắn như một tuyệt đỉnh cổ kinh, ngạo thị muôn đời, tất thảy đều phải phủ phục dưới chân hắn.

- Đây là một khối tiên thi sao?!

Mọi người ngây ra, không đi đoạt quan tài mà chỉ nhìn chằm chằm vào khối thi thể đó.

Trên ngọc thai vạn trượng, dao động tràn ra và thiên uy vô thượng đều là do hắn, là nguyên nhân của hết thảy các loại lực lượng.

Đồng thời, mọi người chú ý tới một điều dị thường. Khối băng kia có hình dáng rất giống chiếc cổ quan, như vốn được đặt trong cổ quan vậy!

Trong lòng mọi người khẽ động, đúng là không thể lý giải, có lẽ thật sự vốn ở trong cổ quan này. Mọi người rất nhanh nghĩ tới một loại khả năng.

Trong sương mù mênh mông, mọi người dùng các loại cấm khí tuyệt thế hộ thể, chống lại áp lực lớn lao, cùng đi về phía trước quan khán thần linh đã ngã xuống.

- Không phải di thể, không có cốt nhục!

Mọi người cứng họng. Khi đi tới gàn, mọi người rốt cục nhìn rõ thân ảnh trong khối băng, đều hiện ra vẻ khó hiểu, vô cùng rung động.

Đây cũng không phải là một khối thi thể đầy đủ mà chỉ là một tấm da người, lây dính máu có màu ngũ sắc, lưu động dao động đáng sợ vô cùng.

- Sao lại như vậy?!

Tóc dài màu tím, làn da bóng nhẩy, lóe lên bảo quang, vẫn còn sáng bóng. Trên lưng bị vỡ ra, cốt nhục bị lấy ra từ đó, vẫn còn một ít máu rất huyền ảo, khác Nhân tộc rất lớn, có năm màu, quang hoa sáng lạn.

- Đây là thần linh trước thời thái cổ sao?! Huyết nhục của hắn đã đi đâu, sao chỉ còn lại một tầng da bên ngoài?!

- Cổ Tiên... Cổ Tiên... Đây là minh chứng sao?!

Mọi người vây quanh, ai ai cũng chấn động.

Mặc kệ hắn có phải là thần linh hay không, tấm da này cũng có thể nói là vô giá, có thể sánh ngang với thánh vật của Đại đế, vỉ dao động nó tràn ra quá đáng sợ!

Nhưng mà không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Tấm da này có khí cơ đáng sợ như vũ khí Cực Đạo, đủ khiến người ta bị ép thành phấn vụn.

Mặc dù bọn họ có đủ loại thần vật hộ thể nhưng cũng có cảm giác không thể kiên trì nổi.

- Đây thật sự là Tiên da sao?

- Có phải là da của Đại đế hay không?

Ồ, nơi này còn có một hàng cổ tự!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1822)