Vay nóng Tima

Truyện:Già Thiên - Chương 0594

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0594: Lưỡng trọng kiếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


- Không phải Đế binh Cực Đạo, như là một tấm bản đồ...

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Khi khí tức lưu động của Bất Tử Thiên Hoàng rót vào trong tiên trân này, trên đó xuất hiện một ít tinh vực mơ hồ.

Ầm!

Nhưng mà hắn không có thời gian suy nghĩ những điều này, thiên kiếp đã đánh xuống, mãnh liệt mà cuồn cuộn, nháy mất bao phủ toàn bộ đài cao.

Diệp Phàm đi ra khỏi cổ quan, ngồi xếp bằng bên trên, nhìn chằm chằm dấu vết lưu lại dưới đáy quan, ánh mắt không hề chớp động, Bồ Đề Tử trong tay vô cùng nóng bỏng, trợ giúp hắn ngộ đạo.

Lá thần trà trong miệng hắn khiến trong lòng hắn là một mảnh Thầnh tĩnh, tinh khí thần tập trung cao độ, cơ thể và thần thức đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Lúc này hắn lâm vào ngộ đạo, rõ ràng gặp được Thái Hoàng Kinh. Dưới đáy cổ quan, một dấu vết hình người như sống lại, là Nhân hoàng nghịch thiên từ muôn đời trở về.

Trên lưng hắn, xương cột sống hắn như một đại long, ngẩng cao đầu rống lớn, trông rất sống động, như xuyên việt cổ kim.

Bức đạo đồ này đều là đạo ngân nhưng Diệp Phàm chỉ nhìn thẳng vào con đại long. Đây mới là thứ hắn cần nhất, đối ứng với huyền pháp Hóa Long Bí Cảnh.

Cũng giống như Tây Hoàng Kinh năm đó, hắn chỉ thấy được năm đạo ngân, cũng không thấy một câu một chữ nào, ghi lại tâm pháp căn nguyên nhất.

Trước mắt cũng như vậy, đây là một bộ cổ kinh, là Thái Hoàng lúc về già đúc kết cả đời, cải biến nó, cuối cùng lưu lại trong quan tài.

Ầm!

Lôi hải vận trượng đánh xuống, Diệp Phàm ngồi yên bất động, tắm rửa trong lôi kiếp, tìm hiểu Cổ kinh Hóa Long, vô ngã vô vội, chỉ có một con đại long, trong lòng là một mảnh không linh.

Điện thiểm lôi minh, lôi hải vạn trượng, trắng xóa một mảnh, sau đó lại là một mảnh tử mang đánh xuống, rồi lại một mảnh xích mang. Đủ loại lôi quang với các màu sắc khác nhau liên tiếp dội xuống.

Từ xa nhìn lại, nơi đó hoàn toàn bị bao phủ, là một mảnh hải dương thiên kiệp, lôi hải mênh mông cuồn cuộn, phá hủy hết thảy.

Những đại nhân vật kia đứng xa xa, ai cũng kinh hãi khó hiểu, một tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh sao lại dẫn động thiên kiếp đáng sợ như vậy, vô cùng khó tin.

- Cuối cùng cũng may không có Thánh binh viễn cổ, càng không có Đế binh Cực Đạo tham dự vào, bằng không chúng ta cũng không còn tồn tại nữa!

Trên ngọc thai vạn trượng, Diệp Phàm tế Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra, cùng nhau nhận lôi kiếp Thầnh tẩy như thế mới có thể đan vào pháp tắc, diễn biến trở thành Thánh binh.

Mặc kệ ngoại giới có người nào đang nhìn vào lôi hải này hay không hắn cũng mặc kệ. Hắn nếu muốn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh tiến hóa thì mỗi lần đều phải cùng hắn vượt qua thiên kiếp.

Lần này không xuất hiện tám mươi mốt đạo thiên long viễn cổ khủng bố nhưng cũng khá đáng sợ, các loại tia chớp thật lớn không ngừng đánh xuống, thiên lôi hỗn độn hỗn loạn.

Lôi quang dày đặc, thiên địa chấn động, quang hoa thước không. Nếu nơi này không phải có cổ đế ngủ yên chỉ sợ đã sớm bị đánh thành một mảng bụi phấn.

Tâm thần Diệp Phàm yên lặng, nhìn chằm chằm đại long dưới đáy cổ quan, hai mẳt bắn ra hai đạo tia sáng long hình lên đạo ngân kia.

Hai mắt hắn chốc lát tràn ngập sương mù, trở nên trống rỗng. Một con thiên long không ngừng bay múa, liên tiếp tiêu tan rồi tái sinh trong mắt hắn.

Cuối cùng, trong hai mắt hắn sáng chói hai con đại long, không còn thứ gì khác. Lúc này, xương cột sống của hắn nổ vang, như tiếng rồng ngầm động thiên.

Quá trình này giằng co mấy canh giờ, thiên kiếp không ngừng, Diệp Phàm cực lực kháng cự, cũng cố sức tìm hiểu cổ kinh.

Ầm!

Cuối cùng một tiếng sấm vang lên, thiên địa rốt cục khôi phục Thầnh minh, thiên kiếp dừng lại.

Lôi kiếp tiểu cảnh giới không đáng sợ như tấn chức đại Bí Cảnh nhưng cũng khiến người ta sợ hãi, lớn hơn nhiều lần so với thiên kiếp người khác.

Xa xa, mọi người không còn sợ hãi nữa, mắt thấy hết thảy đã chấm dứt đều lao lên phía trước, muốn lần nữa đi lên đài cao vạn trượng.

Nhưng mà, càn khôn lãng lãng lại đánh xuống lôi bạo, một mảnh lôi hải lần nữa bao phủ nơi đó.

Ầm!

Thiên kiếp lại hiện, phá hủy vạn vật.

- Đây là chuyện gì xảy ra?! Sao lại tiếp tục bất đầu?

- Trời ạ, đây đúng là một tên yêu nghiệt, dù là thời thượng cổ cũng không được vài người như hắn. hắn lại tấn chức đột phá tiểu cảnh giới, tiếp tục độ kiếp.

Mọi người giật mình phát hiện ra sự thật này, Diệp Phàm đúng là đang độ kiếp lầu thứ hai liên tiếp, khiến người ta vô cùng rung động.

- Vừa rồi khi thiên kiếp ngắt quãng, các ngươi có thấy gì không?! Đó chính là Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh!

- Đúng thể, đó là căn nguyên Vạn Vật Mẫu Khí, Huyền Hoàng Khí vạn trượng buông xuống! Nói như vậy hắn chính là tiểu tử Đông Hoang kia sao?

Tất cả mọi người ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh. Cũng chỉ có hắn mới tạo ra thiên kiếp khủng bố như vậy.

- Diệp Già Thiên... Diệp Phàm!

Vương Dương Chiến rống giận, nộ phát trùng quan, râu tóc bạc trắng bay múa. Thánh tử và Thánh nữ Âm Dương Giáo đều bị Diệp Phàm chém giết khiến đại giáo này gần như mất hết mặt mũi.

Ngoài ra, ở sự kiện Bàn Đào, Diệp Phàm dẫn động chư hùng tiến vào Vạn Long Sào, kết quả khiến người kể thừa của hắn Phó Giáo chủ Âm Dương Giáo cũng chết oan uổng.

- Đông Hoang Diệp Phàm...

Trong mất Tiêu Vân Thăng hiện lên vẻ tàn khốc, nắm tay cũng kêu răng rắc.

- Thì ra là tiểu tử này!

Đoạn Đức xoa xoa mũi, không thể tránh khỏi phải nghĩ tới một ít chuyện cũ.

Đương nhiên, sâu sắc nhất chính là chuyện xưa bị chó càn, cuối cùng cũng chỉ biết chửi một câu:

-*&*%!

Diệp Phàm tìm hiểu chương Hóa Long của Thái Hoàng Kinh, liên tiếp hai lần độ kiếp, lúc này điểm thiểm lôi minh nhưng hắn vô cùng trầm tĩnh.

Lần độ kiếp này, hắn lập tức tấn chức tới Hóa Long biến thứ ba, thực lực gia tăng một mảng lớn.

Rốt cục, qua thêm ba canh giờ, hắn hoàn toàn lạc ấn chương Hóa Long vào trong đầu, hoàn toàn ngộ đạo, khiến nó biến thành huyền pháp của hắn.

Đến tậu lúc này, hắn nắm giữ cổ kinh Hóa Long Bí Cảnh mạnh nhất.

- Hóa Long biến thứ ba!

Diệp Phàm đứng lên, trong lòng mênh mông, cảm nhận lực lượng cường đại không gì sánh nổi.

Thiên kiếp vẫn chưa dừng lại, không ngừng dội xuống, đánh lên người hắn nhưng khó có thể xuất hiện dấu vết. Nhưng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh lại xuất hiện rất nhiều văn lạc.

Đó là tiên thiên thần văn, pháp tắc đan vào của chính nó, diễn biến ra đạo ngân Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, là một loại lột xác.

Ở mi tâm Diệp Phàm, có một tiểu nhân màu vàng như thần linh đang khoanh chân ngồi, bảo tướng nghiêm trang, trong miệng không ngừng phun ra nuốt vào lôi quang.

Đó chính là do tiểu hồ màu vàng của hắn hóa hình mà thành, có hình người, trải qua thiên kiếp cùng nhận Thầnh tẩy.

Cuối cùng, tiểu nhân màu vàng này há mồm hút một cái, nuốt Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh vào, sau đó theo hô hấp của hắn mà vào ra, vô cùng thần bí.

Tiểu đỉnh nhỏ lại, chỉ lớn bằng đốt ngón tay nhưng càng thêm rực rỡ, cứ phun ra nuốt vào theo hô hấp của tiểu nhân màu vàng.

Lôi quang lượn lờ, không ngừng rèn luyện tiểu đỉnh, mà thân thể Diệp Phàm lại như đang giao hòa với lôi hải.

Thật lâu sau, Diệp Phàm thở ra một hơi, phun ra lôi quang vạn trượng, nhìn về bốn phía.

Cổ quan vẫn chưa bị thiên lôi đánh vỡ. Nó vô cùng cứng rắn, bởi vì đây chính là do Bất Tử Thụ khách thành, có đặc tính bất hủ.

- Thần Chi Niệm!

Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, ánh mắt quét về bốn phía, phát hiện tôn ma kia đang đứng ở trên đài cao này, đôi mắt như đao, lạnh lùng nhìn hắn.

- Hắn tập trung ta...

Tuy nhiên, Diệp Phàm nghĩ một chút lại nở nụ cười. Ma đầu này e sợ thiên kiếp, bằng không chỉ sợ đã sớm lao tới đây.

Đứng lại nhìn thần băng ngũ sắc cách đó không xa, rất muốn lấy đi tiên trân này nhưng khí tức da của Bất Tử Thiên Hoàng quá nồng liệt, không có Đế binh Cực Đạo thì rất khó thu hồi.

Cũng không biết vượt qua bao nhiêu vạn năm, từ thời kỳ trước thái cổ mà tấm da này vẫn trong suốt sáng bóng, sợi tóc màu tím, rất sống động, trên da có dính một ít máu nhiều màu.

Cuối cùng, Diệp Phàm nhìn về phía dãy núi xa xa. Nơi đó có rất nhiều đạo nhân ảnh. Dùng Thần Nhãn, hắn rất nhanh đã nhận ra biểu tình của bọn họ.

Vẻ mặt Vương Dương Chiến xanh mét, người của Âm Dương Giáo hiển lộ sát khí, ai cũng nhìn chằm chằm về phía này.

Ngoài ra, Tiêu Vân Thăng đang nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Chí cũng vô cùng oán độc, trong miệng không ngừng nguyền rủa.

Diệp Phàm thậm chí thông qua khẩu hình còn hiểu rõ những người đó đang nói cái gì.

- Hắn không ngờ liên tiếp vượt qua hai lần thiên kiếp, thật khiến người ta sợ hãi. Tuy nhiên hắn không sống nổi đâu, khi đi xuống, ta phải nghiền hắn thành mảnh nhỏ

- Hôm nay, ta muốn bóp chết thiên tài, khiến hắn hình thần câu diệt.

- Tiểu tử họ Diệp, ta muốn rút cân, đoạn cốt, lột da ngươi!

- Đốt hắn trong thiên đăng!

Đây là những lời nguyền rủa của Âm Dương Giáo và Tiêu gia đối với hắn.

Diệp Phàm suy nghĩ, ôm lấy quan tài, kéo theo lôi kiếp đầy trời lao về phía dưới.

Thần Chi Niệm là người đầu tiên cảm thấy không thích hợp. Hắn chưa bao giờ thấy người nào độ kiếp mà còn kiêu ngạo chạy loạn như hắn. Rất nhanh hắn hiểu ra đối phương đang nhằm về phía hắn.

Tôn ma này lần đầu tiên có hành động, vội vàng bỏ chạy, không còn vẻ oai hùng đáng sợ, đứng trên thiên hạ như lúc đầu nữa.

Hắn cường đại như vậy, nếu phải độ thiên kiếp thì nhất định sẽ kinh thiên động địa, cả thế giới này cũng bị đánh nát!

Sau đó đám người Âm Dương Giáo, Tiêu gia cũng sợ hãi, bất đầu co chân chạy trốn. Những người khác thấy thế cũng thầm kêu không ổn, lập tóc viễn độn. Tiểu tử này thật thiếu đạo đức, muốn dẫn động lôi kiếp đánh chúng ta!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1822)