← Ch.559 | Ch.561 → |
- Yêu quái?
- Điện chủ không nói đùa chứ?
- Trên thế giới thật sự có yêu quái sao?
Trên chiến thuyền rất nhiều người cũng ôm thái độ hoài nghi, bởi vì Trái Đất xuất hiện người tiến hóa, thậm chí xuất hiện thực vật tiến hóa...
Chuyện những thực vật tiến hóa kia ăn thịt người, cũng chỉ là thực vật bị biến dị, lại không tính là yêu quái.
Cho nên khi Đường Tăng nói có yêu quái, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là, nơi nầy có thể cũng có cái loại thực vật biến dị hoặc là thú tiến hóa quỷ dị.
Đường Tăng không giải thích quá nhiều, hắn trực tiếp điều khiển chiến thuyền đến gần tinh cầu màu đỏ kia.
Mặt trước của tinh cầu màu đỏ là một hằng tinh có từng mảng từng mảng màu đỏ, đằng sau có một hằng tinh lại tràn ngập màu đỏ nhạt, khiến cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị.
Chủ yếu nhất là khi đối mặt với tinh cầu này luôn có một loại cảm giác kinh hãi run sợ, giống như bên trong có cái ma quỷ kinh khủng gì đó.
Đây là cảnh tượng mà đứng từ xa xa nhìn lại, sau khi nhích tới gần thì sẽ phát hiện màu đỏ kia trên thực tế chỉ là tầng khí quyển của tinh cầu này.
Tầng khí quyển màu đỏ thật dày còn có tầng mây huyết sắc, khiến cho cái tinh cầu này bị bao trùm bởi bầu không khí quỷ dị.
Lúc này sau khi tới gần hằng tinh, thì lại không thấy bóng dáng trước kia nữa, đám người Lăng Phỉ Phỉ đều rất nghi ngờ.
Đường Tăng rất rõ ràng, bóng dáng kia chỉ là huyết khí của một tồn tại siêu cấp, trong lúc vô tình phát ra, mà hình thành hư ảnh.
Cùng một tình huống, chỉ cần thân xác đạt tới cấp bậc Tiên Đế, thì huyết khí có thể tạo thành hình chiếu, phản chiếu một bầu trời.
Mà huyết khí của Đạo Tổ, lại có thể phản chiếu cả lãnh thổ.
Đây đều tính trong phạm vi nhỏ, còn lớn thì như Thánh Nhân, huyết khí của Thánh Nhân đã được dung hợp với ý chí, ý niệm động là có được hình chiếu trong tinh không, ở khoảng cách vô tận rất xa cũng có thể thấy.
Bây giờ Đường Tăng cũng có thể có hình chiếu tinh không, nhưng thân xác hắn vô cùng ngưng tụ nên huyết khí cũng vậy, không dễ dàng phát ra, cho nên mới không tạo thành cái loại dị tượng đó.
Thậm chí người bình thường nhìn thấy Đường Tăng, cũng không cảm giác được khí tức cường đại trên người của hắn, chính là bởi vì khí tức của hắn quá nội liễm, căn cơ đã vô cùng vững chắc.
Huyết khí của Tôn Ngộ Không có thể tạo hình chiếu trên toàn bộ hằng tinh, chứng minh rằng mặc dù hắn vẫn lâm vào ngủ say, nhưng thực lực không hạ xuống.
Nhưng kỳ quái là, sau khi Đường Tăng tiến vào hệ hằng tinh này, vẫn không cảm ứng được khí tức của Tôn Ngộ Không, giống như Tôn Ngộ Không hoàn toàn không ở nơi này.
"Toàn bộ hệ hằng tinh, cũng chỉ có trên tinh cầu này có khí tức sinh mệnh, nếu như Ngộ Không thật sự ở hệ hằng tinh này, vậy thì ở nơi này có tỷ lệ cao nhất."
Nghĩ như vậy, Đường Tăng điều khiển chiến thuyền, nhanh chóng đến gần tinh cầu màu đỏ.
Càng tới gần, tinh cầu màu đỏ càng ngày càng lớn, từ trên không xa nhìn xuống, màu đỏ bao trùm, mênh mông như biển, khí tức tràn đầy.
Sau khi chiến thuyền tiến vào tầng khí quyển, cơn gió đã lâu không thấy rốt cuộc xuất hiện lần nữa.
Đồng thời đám người Lăng Phỉ Phỉ cũng cảm thấy một chút đè nén trong bầu không khí, giống như tinh cầu này có thứ gì cực kỳ kinh khủng.
- Điện chủ, tầng khí quyển màu đỏ này không có độc chứ?
- Trên tinh cầu này có dưỡng khí sao?
Đám người Lăng Phỉ Phỉ rất lo lắng, cũng rất thấp thỏm, dù sao cũng là lần đầu tiên tới tinh cầu khác, loại cảm giác này quá mới, không ai có chút kinh nghiệm nào.
Nhắc tới những người này cũng thật to gan, dám thật sự đi theo Đường Tăng ra khỏi Trái Đất. Chuyện này phải cần dũng khí cực lớn, không phải là người nào cũng có thể làm được.
- Yên tâm, khí quyển không có độc, dưỡng khí cũng có.
Đường Tăng nhìn khí quyển màu đỏ bên ngoài, nói:
- Khí quyển nơi này, không phải là khí quyển bình thường.
- Khí quyển còn phân bình thường và không bình thường?
Tất cả mọi người đều khó hiểu.
- Trong khí quyển này có chứa máu.
Đường Tăng nói:
- Nơi này đã từng bị máu tươi nhuộm đỏ, cả cái tinh cầu này đều bị nhuộm đỏ bằng máu tươi, máu chảy thành sông, hài cốt thành núi. Cho nên, tinh cầu này mới có thể là màu đỏ.
Hittttt....
Tất cả mọi người hít ngược một hơi, chỉ cảm thấy sống lưng phát rét.
- Cả... Cả tinh cầu đều bị máu tươi nhuộm đỏ, đó là bao nhiêu máu?
- Là máu nhân loại sao?
- Thứ gì có nhiều máu như vậy?
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không dám tin tưởng.
Đường Tăng không giải thích, mảnh tinh không này hình như cũng hàm chứa một tia khí tức máu tanh mịt mờ, rất có thể là tràng đại chiến mấy ngàn năm trước lưu lại.
Năm đó Thiên Đình cũng xuất binh, vô số thiên binh thiên tướng xuất chinh, chiến thuyền dày đặc không trung, nghiên chiến đại quân Thượng Thương.
Trận chiến ấy, đánh tới long trời lở đất, máu chảy thành biển, phạm vi bao trùm quá lớn.
Nếu không phải tới cuối cùng tam giới bể nát, thì chiến tranh sẽ còn tiếp tục.
Lúc này tốc độ của chiến thuyền đã giảm xuống, tiến vào tầng khí quyển.
Mặc dù tốc độ đã giảm xuống, nhưng tốc độ vẫn là mấy chục ngàn thước một giây, ma sát khí quyển tới bốc cháy, không gian hỗn loạn.
Lúc này một con quái thú dài hơn ba mươi thước, từ viễn không bay tới, quái thú kia tựa như mãnh hổ nhưng mọc một thân lông dài huyết sắc, một đôi cánh thịt rộng lớn trải ra, lúc đập cánh khiến tầng mây cuồn cuộn.
- Yêu thú.
Đường Tăng nhàn nhạt nói.
- Yêu thú? Không phải sinh vật biến dị sao?
Những người còn lại đều sửng sốt một chút.
- Không phải, loại sinh vật này bản thân đã là vậy, không phải do động thực vật bình thường biến dị ra, khí tức của bọn chúng sẽ làm cho người phàm bị bệnh, huyết dịch sẽ làm cho người phàm trúng độc.
Đường Tăng nói:
- Bởi vì bọn họ có yêu khí.
- Lại thật sự có yêu quái?
Ánh mắt Ngô Kiều Kiều sáng lên:
- Điện chủ, thần điện Tạo Hóa có thu yêu thú hay không?
Yêu thú và yêu quái chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, là chỉ số thông minh của yêu thú thấp hơn, không thể thay đổi, còn yêu quái lại có thuật Biến Hóa.
Yêu quái có thể nói là một chủng tộc đặc thù, huyết mạch của bọn chúng khác biệt với loài người, thậm chí khác biệt với rất nhiều động vật, rất bá đạo, có tính lây nhiễm, giống như vi khuẩn.
- Thu.
Đường Tăng cười nói.
Ngô Kiều Kiều lập tức lao ra khỏi chiến thuyền, chủ động nghênh đón yêu thú to lớn kia.
Những người còn lại cũng nhao nhao muốn thử, nhưng không làm gì được vì bọn họ còn không biết bay, muốn phi hành, ít nhất phải đạt tới cấp mười.
Nhưng tốc độ chiến thuyền cũng không giảm xuống, tiếp tục lao xuống đất.
Graoooo...
Trong tầng mây truyền tới từng trận tiếng rống giận, chiến đấu bộc phát, có thể thấy tầng mây huyết sắc hỗn loạn, một bóng dáng khổng lồ gầm thét lăn lộn.
- Học trưởng, nàng đánh thắng được yêu thú đó sao?
Lăng Phỉ Phỉ có chút bận tâm, bởi vì con yêu thú kia dáng vẻ hình như rất cường đại.
- Không đánh lại.
Đường Tăng bình tĩnh trả lời.
- A?
Lăng Phỉ Phỉ ngạc nhiên:
- Vậy sao ngươi lại không nhắc nhở nàng?
- Nàng không chết được.
Đường Tăng nói:
- Thực lực các ngươi tăng lên, đều là do thuốc viên tạo ra, các ngươi đều thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
- Vậy làm sao bây giờ?
Lăng Phỉ Phỉ lo lắng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta ăn đan dược rồi cũng phải liều mạng đi rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu sao?
Đường Tăng trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu thần điện Tạo Hóa đã xuất thế, mục tiêu chính của thần điện Tạo Hóa chính là "Chỉ cần có tiền là có thể trở nên mạnh mẽ", đương nhiên không thể vi phạm điểm này. Vậy đi, sau này ta tạo một viên "Chiến Ý Đan", viên đan dược này có thể khiến cho người ta nhanh chóng lĩnh ngộ bản năng chiến đấu, cho dù có khác biệt với sinh tử đánh giết rèn luyện ra được, nhưng chỉ cần ngươi có tiền, là có thể làm cho bản năng chiến đấu của bản thân tăng lên tới trình độ kinh khủng, nghiền ép những người rèn luyện kia.
- Chiến Ý Đan...
Ánh mắt Lăng Phỉ Phỉ sáng lên.
Lúc này chiến thuyền đã xuyên qua tầng mây, đã có thể thấy được đất đai màu máu đỏ phía dưới.
Ầm...
Đột nhiên một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ phía dưới truyền tới, cùng lúc đó một cây trường côn màu vàng bay ngược tới.
Ở bầu trời cách đó mấy ngàn dặm, một sinh linh hình người đầu mọc một cái sừng chấn nộ điên cuồng hét lên:
- Cái gậy thối kia, bản tọa nhịn ngươi rất lâu rồi!!
← Ch. 559 | Ch. 561 → |