Vay nóng Homecredit

Truyện:Già Thiên - Chương 0615

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0615: Mười tám
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


Tường đổ, không một ngọn đèn. Cả vực sâu dài tới hơn trăm dặm tối om, nhìn không thấy đầu ngón tay lại là dấu một ngón tay.

Diệp Phàm sững sờ ngơ ngác. Thiên dã sử kia ghi lại là thật sao? Một người đứng ngoài vạn dặm, điểm một ngón tay ra có thể tiêu diệt một gia tộc cổ lâu đời có thể so được với Thần triều.

Thanh đế.

Người có thể chứng đạo duy nhất sau thái cổ, lai lịch thần bí, tu vi không thể lường nổi, tràn ngập mê hoặc giống như Đại đế, vang dội cổ kim.

Diệp Phàm cảm nhận được sự đáng sợ của Yêu đế. Đứng ngoài vạn dặm, bắn nhẹ một chỉ liền khiến cả một gia tộc kể thừa bất hủ bị hủy diệt thành tro bụi. Đây là loại thần uy lớn tới mức nào chứ?

- Ta nghĩ hắn nếu muốn thì có thể đánh ra vết tay dài cả vạn dặm cũng không thành vấn đề...

Vực sâu hơn trăm trượng rất chuẩn xác, vừa đủ phá hủy tịnh thổ của Thái tộc nhưng lại không lan ra ngoài, khả năng khống chế lực lượng tinh chuẩn tới đỉnh điểm.

- Đại đế cổ quả nhiên lợi hại, giơ tay lên một cái là có thể xóa cả một Thần triều.

Thanh đế, đó là nhân vật thế nào chứ? Là Đại đế duy nhất sau thời thái cổ, một trong những nhân vật kinh diễm nhất, lại vì Cửu Bí mà gạt bỏ một thế gia cổ sao?

Cửu Bí là thần thuật cao nhất của đạo giáo, đúng là rất động lòng nhưng cũng không tới mức khiến một vị Đại đế làm việc diệt tuyệt như vậy chứ? Diệp Phàm suy nghĩ rất lâu mà không hiểu nổi.

- Chẳng lẽ còn có bí mật gì không muốn người biết tới sao? Cũng có khi là bí mật có liên quan tới tiên...

Diệp Phàm càng nghĩ càng cảm thấy lý do khiến một vị Đại đế ra tay là quá ít.

Cảm thấy Thái tộc nhất định có rất nhiều bí mật, nếu không thì Thanh đế sẽ không ra tay. Nếu có thể tìm được tộc nhân còn lại thì có lẽ có thể vạch trần đám sương mù trong lịch sử này.

Đương thời không ai ngoài người của gia tộc này hiểu rõ nhân quả năm xưa.

Diệp Phàm đi trong vùng phế tích này nhưng không phát hiện ra điều gì.

Nghĩ tới vạn năm qua cũng không biết có bao nhiêu người từng đi tới nơi này, muốn tìm manh mối để lại.

Hắn chìm vào đáy vực, cảm nhận uy lực của một chỉ này. Vực sâu tới vạn trượng, nền đất cứng rắn hay nham thạch cũng đều bị san bằng.

Diệp Phàm mang theo sự buồn bã và kính sợ rời khỏi nơi này. Một gia tộc huy hoàng, truyền thừa rất lâu cuối cùng cũng không ngăn nổi một chỉ của Thanh đế, khiến người ta phải than thở.

Dựa theo tư liệu mà Bàng Bác đưa cho hắn xem thì Thái tộc cũng không hoàn toàn bị diệt. Lúc đó có một số người ra ngoài, khẳng định tránh được một kiếp nạn.

Vạn năm qua có mấy môn phái bị hoài nghi là người sống sót của Thái tộc, thay hình đổi dạng, tiếp tục kể thừa sự huy hoàng của gia tộc.

Diệp Phàm cũng tin rằng tộc này không bị diệt toàn bộ, bằng không sao có thể có một lão Thánh nhân, trước khi chết còn nhìn xa về phương Tây, hóa đạo tự nhiên.

Cuộc sống tiếp đó, hắn bất đầu chặng đường tìm kiếm lê thê.

Chu Tước Giáo, một đại giáo mới nổi lên tám ngần năm, chiếm một vùng núi non đẹp đẽ rộng lớn ở phía tây Trung Châu.

Diệp Phàm lần này xuyên qua hư không bởi khoảng cách rất xa. Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi. Gần hai tháng này hắn đi qua rất nhiều địa phương nhưng đều không thu hoạch được gì.

Vùng núi non này hầu hết là đất đỏ, dù được vô số cây cỏ che dấu nhưng vẫn bừng bừng như bị lửa thiêu đốt. Chu Tước Giáo cường thịnh tới mấy ngần năm, trong giáo cao thủ như mây.

Đây gần như đã là mục tiêu cuối cùng của Diệp Phàm. Nếu vẫn không tìm được hậu nhân của Thái tộc thì hắn thật sự cũng chẳng còn cách nào nữa.

Mấy ngày sau, Diệp Phàm hóa thân thành một Địa Sư, đi quanh quẩn nơi này, tìm hiểu tỉ mỉ tìỉnh hình cụ thể. Giáo phái này có bảy mươi hai ngọn núi, đệ tử môn đồ trên vạn người.

Nhưng khiến hắn thất vọng chính là chưa từng nghe nói nó có thần thuật đặc biệt gì, không biết là che dấu tốt hay là tìm sai địa phương.

Lại qua mấy ngày nữa. Diệp Phàm biết nơi này là chỗ Phượng Hoàng ngã xuống, tiên huyết nhuốm đỏ cả dãy núi cho nên đất đai cũng có màu đỏ. Mà tuyệt học mạnh nhất của giáo phái này là Thiếu Dương chân kinh.

- Là tàn thiên của Thái Dương Chân Kinh diễn biến ra.

Hắn thực kinh ngạc. Thảo nào giáo phái này lại cường đại như vậy, nắm giữ một thiên tàn kinh, lại lịch rất lớn.

Một phần năm Thái Dương Chân Kinh cũng khiến một đại giáo sống yên một phương, đủ để nói lên điển tịch tối cao của Nhân tộc thời thái cỗ là Thái Âm và Thái Dương bác đại tinh thâm tới mức nào.

Nửa tháng sau Diệp Phàm lại tốn một khối Thần Nguyên, từ một vị đệ tử gọi là vạn sự thông trong giáo này biết một bí mật. Tổ sư khai phái đúng là họ Thái nhưng chưa lâu sau khi sáng lập liền rời đi, tất cả đều giao cho đệ tử quản lý.

- Huynh đệ, ngươi tới vì Cửu Bí phải không? Tám ngần năm qua cũng có không biết bao nhiêu người hỏi rồi. Đừng lãng phí thời gian nữa, căn bản không có đâu.

Vạn sự thông này vỗ vỗ vai Diệp Phàm, ý vị thâm trường nói.

Diệp Phàm cũng cười. Xem ra biện pháp này chắc không thông rồi. Rất nhiều người đều đã từng dùng qua.

- Vậy thì nói cho ngươi biết, tổ sư của chúng ta thực có thể là người của Thái tộc sống sót, nhưng không truyền lại Cửu Bí mà chỉ truyền lại một bộ tàn kinh thôi.

Vạn sự thông nói rất nhiều. Tám ngần năm qua đã có không ít nhân vật kinh diễm tới thẩm tra, cuối cùng đều bất đắc dĩ rời đi, căn bản không có khả năng tìm được.

Cửu Bí là thần thuật mạnh nhất của đạo giáo, ẩn chứa rất nhiều bí mật, bị trời đố kị, không thể hợp nhất. Mà nay nó còn mất mát bốn phương, mất đi vài loại rồi.

Tìm kiếm như vậy không khác gì mò kim đáy bể, căn bản không có khả năng thấy được manh mối.

- Ngươi dùng một khối Thần Nguyên mua tin tức, xem ra cũng hào phóng. Ta miễn phí nhắc nhở ngươi một câu. Vị thủy tổ kia của chúng ta đi về phía nam, nghe nói tên là Hán Xuyên cổ địa.

Diệp Phàm cười khổ. Đã qua đi tám ngần năm, muốn tìm manh mối một người thật quá gian nan. Hắn thậm chí còn hoài nghi vị tổ sư của giáo phái này có phải là lão Thánh nhân hóa đạo kia không.

Tuy nhiên vì lấy được Cửu Bí thì hắn chỉ còn cách tiếp tục tìm kiếm, mặc dù biết rất nhiều người đã đi qua con đường này nhưng vẫn hy vọng có thể phát hiện manh mối quý báu.

Hắn đang ở hướng tây, mà giờ lại chuẩn bị đi về phía nam Trung Châu, đường xá cực kỳ xa xôi, vẫn chỉ có thể vượt qua không gian.

May mà cái gọi là phía nam kia chỉ là vùng giáp với phía tây Trung Châu, không phải là cực nam, bằng không thì hắn đúng là chỉ còn nước trợn trắng mắt.

Đài Huyền Ngọc trên người hắn cũng đủ, đến giờ đều là tự hắn khấc lấy, đương nhiên rất đơn giản, mỗi lần chỉ có thể vượt qua mấy vạn dặm.

Dọc đường đi Diệp Phàm vượt qua hư không, cũng không biết vứt bỏ bao nhiêu đài Huyền Ngọc, căn bản khó có thể đếm hết, rốt cục cũng tới được Hán Xuyên tại phía nam Trung Châu.

Vùng đất này rộng tới trăm vạn dặm nhưng so với phía nam rộng lớn của Trung Châu thì chỉ là một góc mà thôi.

Hán Xuyên là một vùng bình nguyên. Nơi này có mười tòa thành lớn rất nổi danh, tụ nạp long khí trong thiên địa, mỗi tòa thành đều cực kỳ cổ xưa, vận mạng cường thịnh vô cùng.

Mỗi một cổ thành đều có một thế lực lớn. Diệp Phàm cảm thấy đau đầu từng cơn, tra xét nửa tháng cũng chưa có chút manh mối nào. Người của Thái tộc đúng là đã tới nhưng sau đó lại không biết tung tích.

Cuối cùng hắn dùng hết thủ đoạn, rốt cục cũng biết người của Thái tộc lúc này giống như phượng hoàng hồi sinh trong lửa đỏ, trở lại huy hoàng nhưng lại vẫn rời đi, không rõ nguyên nhân.

Sao đó hắn đi tới phía đông Trung Châu, đã gần tới Đông Hoang. Từ nam sang đông đã hơn nửa Trung Châu, vô cùng xa xôi.

Diệp Phàm muốn tiếp tục đi thì đài Huyền Ngọc khẳng định là không đủ. Trừ phi hắn đeo trên lưng một đống to như quả núi thì mới đủ dùng. Mà nay hắn cần đại trận rất lớn, di chuyển khoảng cách cực xa xôi.

- Người của Thái tộc cố ý gây sức ép với người ta sao, tới phía tây rồi lại sang phía nam, sau đó đi về đông, có phải tiếp nữa là tới phía bắc không?

Diệp Phàm cảm thấy tìm kiếm thế này khẳng định không xong. Vạn năm nay có không biết bao nhiêu người tìm kiếm Cửu Bí của Thái tộc, nếu chưa truyền được cho hậu thế thì chứng tỏ là những người này phân nửa đều thất bại.

Nếu vậy thì hắn có tiếp tục đi dọc theo con đường này cũng khó có thể thành công.

- Không thể suy nghĩ giống như tiền nhân, cần phải nhìn theo một góc độ khác.

Sau đó hắn bất đầu hao phí Thần Nguyên trong tay, mua tin tức từ ba đại cổ giáo trong Trung Châu, phỏng đoán Cửu Bí ở nơi nào.

Bách Hiểu Môn, Thiên Cơ Các, Hồng Trần Hiên, ba đại cổ giáo đều nằm trong chư tử bách giá Trung Châu, bắt nguồn từ cổ xưa, có thể ngược dòng tới thời hoang cổ, tin tức thông linh nhất, bán ra bên ngoài đều là một chữ ngàn vàng, cực kỳ chính xác.

- Chỉ có thể đợi Hoa Vân Phi nhanh chóng tìm được manh mối.

Diệp Phàm thực không hy vọng những người này tìm được Cửu Bí nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể dùng cách này. Hoa Vân Phi đi trước hắn, hơn phân nửa là có nhiều manh mối hơn hắn, không chừng còn có được thứ gì lão Thánh nhân kia để lại cũng nên.

Hắn không tìm kiếm Thái tộc nữa mà bất đầu dùng một lượng Nguyên lớn để mượn lực lượng ba cổ giáo này tìm tung tích Hoa Van Phi.

Đầu tiên Diệp Phàm tuyên bố một nhiệm vụ uy thác, thống kê những địa phương mà nhân vật cấp Thánh tử trong thiên hạ ngã xuống nhiều nhất.

Hắn biết rõ Hoa Vân Phi có Thôn Thiên Ma Công, cần cắn nuốt những căn nguyên siêu tuyệt. Những nhân vật cấp Thánh tử kia tuyệt đối là mục tiêu của hắn.

Rất nhanh sau đó, Bách Hiểu Môn đưa tới một phong thư mật, cung cấp thông tin tương quan nhưng vừa nhìn liền khiến hắn dở khóc dở cười.

Trên đó viết rất đơn giản. Khu vực Thánh thể Diệp Phàm thường lui tới chính là nơi mà những nhân vật cấp Thánh tử chết nhiều nhất, đánh dấu là Hỏa Ma Lĩnh, Kỳ Sĩ Phủ, thế giới Tiên Phủ.

- Sao lại thành ra là mình chứ...

May mà Bách Hiểu Môn còn đưa thêm một phần tư liệu tường tận hơn. Ở phía tây Trung Châu có một số đệ tử kiệt xuất của đại giáo chết đi. Phía nam Trung Châu cũng có vài nhân vật kiệt xuất biến mất. Phía đông Trung Châu có một số thiên tài có thiên phú siêu tuyệt mất tích thần bí.

Diệp Phàm chấn động trong lòng. Hai năm gần đầu một số nhân vật kinh diễm của Trung Châu biến mất bí ẩn, lưu lại không ít nghi án. Tuy nhiên bởi vì địa vực quá lớn cho nên can bản không ai phát hiện được gì.

- Là Hoa Vân Phi làm sao? Nhưng lại rất phân tán, không thể nào phỏng đoán được vị trí của hắn...

Diệp Phàm vẽ vài vòng tròn nhỏ trên bản đồ, phân ra thành mười mấy khu vực, đều có thể là nơi đối phương thường lui tới.

Hắn hao phí không ít thời gian, xâu chuỗi lại địa điểm và thời gian những người tử vong, cuối cùng tạo thành một bản vẽ quỹ tích.

- Nêu dùng nó để đoán quỹ tích nơi Hoa Vân Phi thường lui tới thì còn hơi chưa đáng tin lắm.

Sau đó hắn lại tốn một lượng lớn Nguyên ủy thác ba đại cổ giáo điều tra một điểm mấu chốt nhất, xem những địa phương nào trong hai năm nay phát sinh thiên kiếp.

Độ khó của nhiệm vụ này rất lớn. Người bình thường độ kiếp sẽ tìm tới những nơi không người, không ai có thể phát giác được.

Nhưng mà ba đại cổ giáo lại không giống người bình thường, thật sự đưa tới tin tức rất giá trị, đánh dấu một ít địa vực, lời nói vô cùng xác thực là có người từng độ kiếp.

Diệp Phàm nhờ đó mà vẽ ra một bức bản đồ nhưng vẫn chưa thể chính xác như cũ. Hắn còn phải suy tính một thời gian rất lâu.

Nhưng thế vẫn còn xa mới đủ. Thiên hạ quá lớn, những tin tức này tổng hợp lại cũng chưa đủ để đoán ra vị trí của Hoa Vân Phi.

Diệp Phàm và Hắc Hoàng khi ở cùng nhau đã tìm hiểu kỹ càng tính đặc biệt của Thôn Thiên Ma Công, khi tu luyện sẽ xuất hiện đủ vấn đề khó khăn.

Công pháp này nghịch thiên, là Ma đạo cửu tử nhất sinh, khi cắn nuốt căn nguyên của người khác sẽ dễ bị trời phạt, cần phải dùng một số phương thuốc cổ xưa để điều hòa.

Những phương thuốc này ngoài Hắc Hoàng ra thì may ra có các Thần triều biết, đương thời không có mấy người hiểu được.

Diệp Phàm liệt ra vài loại linh dược thật quý hiếm là chủ dược của những phương thuốc cổ kia, thế gian khó tìm, nếu bán ra thì có thể để lại dấu vết.

Tin tức này quá quan trọng. Sau đó không lâu Diệp Phàm có được một phần tư liệu do Hồng Trần Hiên đưa tới. Hắn căn cứ vào địa điểm và thời gian một số thế gian bán linh dược ra để vẽ thêm một biểu đồ.

- Thôn Thiên Ma Công một khi tiểu thành thì trong quá trình thí luyện có thể cắn nuốt núi sông, dùng hắc động đập tan tất thảy.

Hắn căn cứ vào những mô tả của Hắc Hoàng, tuyên bố nhiệm vụ nữa là điều tra động tĩnh của sông núi, xem có vùng nào vừa có những dãy núi bị biến mất không.

Cứ như vậy, Diệp Phàm căn cứ vào đủ loại chi tiết, tuyên bố tổng cộng mười tám nhiệm vụ, mỗi cái đều tốn một lượng Nguyên lớn, căn cứ vào tin tức tổ hợp mà vẽ ra mười tám tấm bản đồ.

Sau đó hắn tập hợp lại làm một, trở thành một bức vẽ quỹ tích, đại biểu cho tung tích của Hoa Vân Phi.

- Năm nơi này là khả nghi nhất.

Đêm hôm đó Diệp Phàm dựa theo bản đồ mà cẩn thận xác định được năm nơi.

- Hoa Vân Phi, ta tới đây!

Ngày hôm sau, Diệp Phàm ra đi, bất đầu tìm kiếm trong năm vùng đất kia.

Đây là một quá trình buồn tẻ. Hắn hao phí thời gian một tháng mới loại trừ được bốn trong năm nơi, cuối cùng đi tới phía tây Trung Châu, tuy nhiên cũng không phải là Chu Tước Giáo mà là một nơi tên là Tần Lĩnh.

Lần này Diệp Phàm càng tốn thời gian hơn, mất hơn một tháng rốt cục vẫn chỉ phát hiện chút manh mối chứ không tìm được vị trí chính xác.

Tần Lĩnh là một địa phương thần bí, không hề ít cổ giáo, cường đại cực độ nhưng lại không có liên hệ với Thái tộc, phần lớn đều tồn tại nhiều vạn năm rồi.

Nhưng Diệp Phàm phát hiện ra dấu vết Hoa Vân Phi để lại ở đây, ăn khớp với mười tám bản đồ của hắn.

- Ta tin rằng ngươi ở ngay tại nơi này. Nhưng Tần Lĩnh rất lớn, ta chỉ có thể từ từ tìm kiếm, nhất định sẽ tìm ra được ngươi.

Nửa tháng sau Diệp Phàm đi ngang qua một môn phái đang xuống dốc. Nơi này không có cổ thành ngưng tụ long khí mà chỉ có vài ngọn núi không thanh tà, không đẹp đẽ gì.

Đột nhiên hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng ngay trên một ngọn núi, đồng hành với một vài đệ tử của tiểu phái này.

- Lý Tiểu Mạn...

Đứng là cố nhân đi tới từ một tinh không khác. Gần ba năm không gặp, nàng vẫn thanh lệ như xưa, áo trắng phiêu động, mang theo một tia khí tức xuất trần.

Trong phút chốt Diệp Phàm bỗng nghĩ tới, Hoa Vân Phi tất nhiên ở đây rồi. Hắn đã tìm đúng nơi rồi.

- Nói vậy thì Cửu Bí cũng ở nơi này rồi. Không đơn giản. Hoa Vân Phi dùng thời gian hai năm đã có thể tìm thấy Cửu Bí mà người khác gian khổ tìm cả tám ngàn năm không thấy.

Một tiểu giáo xuống dốc chỉ có mấy chục đệ tử. Cửu Bí thật sự ở đây sao? Diệp Phàm đứng trên không trung xa xa nhìn Lý Tiểu Mạn, lẳng lặng suy tính.

- Nàng trở thành đệ tử của giáo này. Chỉ sợ tiểu giáo xuống dốc cũng không như tưởng tượng thôi...

Phạm vi Tần Lĩnh không dưới trăm vạn dặm, được coi là rộng lớn khôn cùng nhưng nói một cách tương đối thì nó cũng chỉ là một góc ở phía tây của Trung Châu mà thôi.

Đây là một vùng đất cổ thần bí, bên ngoài rất khó hiểu hết, có rất nhiều truyền thuyết. Từ xưa nơi này đã có những cường giả rất mạnh nhưng lại ít người biết tới.

Có người nói trước đây có một vị Thánh nhân viễn cổ vô địch thiên hạ, đi khắp ngũ đại vực khó gặp được đối thủ, kết quả là đi vào Tần Lĩnh lại bị một lão nhân chăn dê đánh lăn quay ra đất.

Dù là thời cổ cách đây hai vạn năm cũng từng có chuyện tương tự phát sinh. Tám vị đại năng đi vào Tần Linh lại bị một vị ngư nông ném hết vào trong hồ.

Đây là một vùng đất cổ, có kế thừa độc đáo của chính mình, đối với người bên ngoài mà nói thì thực thần bí, bị bao phủ bởi một tàng sương mù.

Tần Lĩnh trăm vạn dặm, nơi nơi đều là núi non, trong lòng đất có rất nhiều lăng mộ cổ. Có người từng đào được lăng mộ của mười hai vị Hoàng chủ trong này.

Vùng đất này rất bất phàm, Hoàng chủ của Thần triều viễn cổ sau khi chết đi đều chôn cất ở đây, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Có người nói đây là một vùng đất thông với tiên giới, tương truyền xa xưa từng nhìn thấy có người phi thăng tại đây.

Cũng có người nói đây là một vùng đất không thể lý giải nổi, trong lòng đất có rất nhiều nghĩa địa, có người tu luyện, chứng đạo mà ngoại giới không biết được.

Có rất nhiều bí ẩn về Tần Lĩnh, thậm chí còn có lời đồn là Thanh đế kinh diễm cổ kim cũng là sinh ra ở nơi này, sau đó mới tới Đông Hoang.

Nguyên nhân đầu có truyền thuyết này là bởi Tần Lĩnh có một Hóa Tiên Trì, ba vạn năm trước có một gốc Thanh Liên có linh trí, không lâu sau đó đắc đạo thành hình, lại từng bước trưởng thành, sau này trở thành Thanh đế vâng dội cổ kim.

- Tần Lĩnh có rất nhiều cao thủ lánh đời, rất nhiều lăng mộ cổ xưa...

Đây là kết luận Diệp Phàm đưa ra sau một thời gian, có hơi than thở.

Hắn tuy rằng rằng thấy Lý Tiểu Mạn nhưng cũng không thể tới chào hỏi mà ẩn bên trong vùng cổ địa này yên lặng quan sát, muốn tìm ra tung tích của Hoa Vân Phi.

Người trong tiểu giáo xuống dốc tổng cộng chỉ có hai mươi người mà thôi, có thể nói là ít tới đáng thương. Lý Tiểu Mạn là một đệ tử trên một ngọn núi thấp kia.

Diệp Phàm từ xa nhìn lại, cảm thấy hơi cổ quái. Tiêu Vân Thăng của những người này lệch lạc không đồng đều, kẻ yếu thì mới chỉ là Luân Hải Bí Cảnh, cường giả lại có thực lực Tiên Thai tàng đầu tiên.

- Không đúng. Một tiểu giáo xuống dốc như vậy sao lại có nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão của Thánh địa chứ...

Hắn phát hiện ra hai ba đệ tử cực kỳ cường đại, tu vi đạt tới Hóa Long Bí Cảnh, không hề yếu hơn so với cường giả trẻ tuổi của Kỳ Sĩ Phủ. Điều này thực sự kỳ quái.

Những người này đều che dấu tu vi, người bình thường căn bản không thể nhận ra nhưng Diệp Phàm lại tu thành Nguyên Thiên Thần Nhãn mới có thể khám phá ra, nhìn thấu tu vi của bọn họ.

- Thực không đơn giản. Trong đó khẳng định có bí ẩn rồi. Ta phải cẩn thận một chút.

Diệp Phàm cẩn thận điều tra mọi chuyện. Hắn biết giao phái xuống dốc này tên là Tần Môn. Nơi đây chỉ là một chi nhánh, coi như ngoại môn.

- Một cái ngoại môn nho nhỏ như vậy lại có cao thủ Tiên Thai tàng thứ nhất...

Hắn cảm thấy rất khó tin.

Tần Môn có quy mô không lớn, tổng cộng chỉ có hơn trăm người mà thôi, cộng bốn chi đông tây nam bắc lại là thành ngoại môn.

Tổng môn ở trung tâm của vùng núi này, cách bốn chi đông tây nam bắc hai ba mươi dặm mà thôi, có thể nói là rất gần nhau.

Vùng đất này có một số sơn thôn, đều là những người dân bình thường, rất thân cận với Tần Môn. Một số đứa trẻ bướng bình còn thường xuyên chạy lên núi đùa bỡn, cũng không có ai quản.

Có thể nói tiểu giáo xuống dốc có hơn trăm người này thật sự không có môn quy gì nghiêm khắc, thoạt nhìn rất rời rạc, tuyệt đối không giống như một bí giáo lánh đời.

Cửu Bí ở trong môn phái nhỏ này sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1822)