← Ch.206 | Ch.208 → |
Khống chế hoàn mỹ linh lực gồm hai mặt, một là lượng và hai là chất. Lượng chính là khống chế chính xác số lượng cần đánh ra còn chất là không để cho linh lực bị rò rỉ ra ngoài. So sánh hai cái thì cái sau khó hơn cái trước, bất quá cả hai cái Lâm Phong đều làm được từ khi còn là Trúc Cơ kì.
Về phần nhị nữ hai nàng chỉ khống chế tốt lượng chứ chưa làm được khống chế chất hoàn toàn đến mức không để linh lực bị rò rỉ, đây cũng là điểm mà tu sĩ cấp thấp thường gặp phải nếu không có thủ đoạn đặc biệt, chỉ có Hóa Thần kì tu sĩ trở lên mới có thể điều động hoàn mỹ linh lực mà không cần thủ đoạn phụ trợ, bất quá số người như vậy cũng rất hiếm.
Sở dĩ Lâm Phong tại Trúc Cơ kì đã làm được khống chế hoàn mỹ công lớn nhất thuộc về Thiên Biến Vạn Hóa Pháp và hỗn độn chi tâm, có hai loại bảo vật tối thượng trợ giúp tu luyện mà còn không làm được thì Lâm Phong quá vô dụng rồi.
Ngay khi vừa hoàn thành trắc thí Lâm Phong liền nhảy xuống đài thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhanh tay lấy ra mấy viên linh đan trị thương nuốt vào nhưng không ngồi xuống điều tức mà chỉ đứng đó tiêu hóa dược lực, người nào tinh ý sẽ nhận ra khí tức Lâm Phong hơi dao động một chút, đây là dấu hiệu bị nội thương.
Bất quá hành động của Lâm Phong chỉ là đang diễn cho đám Nguyên Anh kì xem thôi chứ Lâm Phong không bị thương chút nào.
Quả nhiên động thái "ngầm trị liệu" của Lâm Phong được cao tầng học viện thấy hết, điều này khiến cao tầng học viện nghĩ Lâm Phong phải liều mạng thôi động bí pháp đổi lấy một chiêu hoàn mỹ mới đạt được tám mươi tư điểm, nếu nói một tu sĩ tu chân quốc cấp hai có cách tu luyện khống chế linh lực hoàn mỹ đánh chết bọn họ cũng không tin, họ còn không làm được đấy.
Còn lí do tại sao Lâm Phong lén lút tám chín phần mười là do Lâm Phong muốn thể hiện ngạo khí của thiên tài, hắn không muốn người khác biết hắn bị thương để đẩy danh vọng của bản thân lên cao, ý tứ ta là đệ nhất, khảo hạch không làm khó được ta. Kết hợp với phong cách hành sự đối đầu với Lục trưởng lão đã cho thấy Lâm Phong là người rất ương ngạnh.
Chỉ có Thái trưởng lão vẫn nghi ngờ Lâm Phong nhưng nàng mãi không nhìn ra cái gì khác thường từ Lâm Phong nên đành phải tin tưởng thuyết pháp này, nàng dùng thần thức thăm dò thì thấy Lâm Phong đích thực bị thương không nhẹ, khí tức bất ổn.
Nếu có người biết ý nghĩ của Lâm Phong và cao tầng học viện người đó sẽ nói với cao tầng học viện thế này:
-Các ngươi đoán đúng rồi, bất quá là đoán đúng ý định của Lâm Phong dẫn đường cho các ngươi đoán, còn sự thực thì các ngươi sai hết rồi.
Đúng vậy, chỉ ban đầu Lâm Phong đánh vào Đại Phản Thạch hắn dùng linh lực bị rò rỉ giống người khác nhưng chỉ cuối cùng hóa giải Cửu Dương Chỉ bản phản lại Lâm Phong phải điều động linh lực gần như hoàn mỹ mới chống nổi, do đó Lâm Phong giả vờ bị thương để che dấu việc bản thân có thể khống chế linh lực một cách hoàn mỹ.
Nếu biết Đại Phản Thạch phản lại là hoàn mỹ linh lực thì Lâm Phong sẽ lựa chọn chỉ đánh năm thành chứ không phải sáu thành sáu thực lực, uy lực linh lực hoàn mỹ so với linh lực thông thường phải cao gần gấp rưỡi, tính ra đánh vào sáu thành sáu thì đòn phản lại chính là một kích của Giả Anh, Kết Đan viên mãn không bỏ ra cái giá nhất định muốn chống lại Giả Anh được sao? (Sáu thành sáu linh lực bình thường thông qua Đại Phản Thạch trở thành mười thành hoàn mỹ linh lực, gấp rưỡi uy lực lần nữa là mười lăm thành).
Đương nhiên Lâm Phong làm được nhưng như vậy chẳng khác nào rêu rao ta có bí mật vô cùng to lớn mời người khác tới nghiên cứu, phải bị thương một chút mới "hợp tình hợp lí".
Lục Minh Hiền lên tiếng chê bai Lâm Phong:
-Người này rất giỏi nhưng tâm tính không đủ thành thục, vì không muốn mất mặt sử dụng bí pháp dẫn tới phản phệ mà còn không thèm trị thương, sợ rằng vòng thứ ba hắn không còn dư lực để hoàn thành.
Thái trưởng lão tùy ý nói:
-Lục trưởng lão còn đang tức giận sao, cách nghĩ của Lâm Phong đúng là bồng bột nhưng ta nghĩ vòng thứ ba không làm khó được hắn.
-Hừ, để xem.
Lục Minh Hiền hừ lạnh không nói nữa, hiện tại lão đang ở thế yếu, nói tâm tính không đủ thành thục là vì lão không tìm ra điểm trừ nào khác từ Lâm Phong để nói chứ tâm tính chẳng liên quan gì đến khảo hạch hết, người trẻ tuổi ai mà không muốn thể hiện, đặc biệt là thiên tài trẻ tuổi càng như vậy.
Nói thật cho dù Lâm Phong không thông qua vòng thứ ba vì thương thế quá nặng thì Học Viện cũng đặc cách nhận Lâm Phong vào, ngu sao mà không nhận, Lâm Phong là một bộ áo cưới đáng giá nhất của học viện, bán đi có lời là được rồi quan trọng tâm tính làm cái gì.
Mấy vị trưởng lão còn lại thờ ơ không nghe không thấy mâu thuẫn giữa hai người này, Thái trưởng lão và Lục trưởng lão lục đục với nhau không phải một ngày hai ngày.
Sau Lâm Phong là hai người Mộ Dung Tuyết và Liễu Phượng lần lượt lên trắc thí.
Hai nàng nhục thân không mạnh nên thực lực bị Đại Phản Thạch áp chế một thành, cộng thêm hai nàng rất quen thuộc với hoàn mỹ linh lực nên hai nàng nhìn ra khó khăn mà người khác cho là dễ dàng, suy tính kỹ càng hai nàng quyết định đánh vào Đại Phản Thạch bốn thành rưỡi thực lực.
Kết quả cuối cùng Mộ Dung Tuyết đạt được năm mươi tám điểm còn Liễu Phượng được năm mươi chín điểm. Trong mắt người khác số điểm này hơi thấp không thích hợp với cụm từ thiên tài, không thấy Lâm Phong đạt tới tám mươi tư điểm sao, bất quá trong mắt học viện trên năm mươi sáu điểm là thiên tài rồi.
Nhìn điểm thì có vẻ Liễu Phượng xuất sắc hơn nhưng chỉ có ba người Lâm Phong biết trong đợt so tài ngầm giữa nhị nữ thì Liễu Phượng thua, Liễu Phượng khống chế lệch hai phần trăm so với mốc bốn thành rưỡi (47%), Mộ Dung Tuyết chỉ khống chế lệch một phần trăm (46%).
Thiên Minh lần này nội tâm cân bằng hơn một chút công bố kết quả:
-Liễu Phượng, Mộ Dung Tuyết thông qua.
Nhìn ba người dễ dàng thông qua lại một lần nữa mọi người cho rằng vòng này không khó, khống chế chiêu thức chính xác sáu thành sáu uy lực như Lâm Phong đúng là rất khó nhưng khống chế xấp xỉ năm thành giống nhị nữ vẫn là làm được, trên năm mươi điểm là thông qua rồi a.
-Người tiếp theo, Liêu Quân lên trắc thí.
Trải qua quan sát ba người Lâm Phong trắc thí Liêu Quân đã biết thêm hai quy tắc ngầm của khảo hạch.
Một là đối mặt với Đại Phản Thạch sẽ có áp lực không nhỏ, tu vi càng cao áp lực càng lớn, khoảng cách càng gần áp lực cũng càng lớn nên Liêu Quân không vội vàng nhảy tới trước Đại Phản Thạch mà bước từng bước tới gần Đại Phản Thạch, hắn muốn quen với áp lực trước để phát huy ra tối đa thực lực của mình.
Còn hai là khoảng cách ra chiêu càng xa thì uy lực pháp thuật đánh vào Đại Phản Thạch càng nhỏ nhưng đòn phản lại vẫn dựa theo uy lực ban đầu ngươi đánh ra, như vậy nghĩa là đứng xa hay đứng gần đều không dễ dàng, tính toán thì đứng gần dễ đạt được điểm cao hơn.
Lâm Phong chính là ở khoảng cách một trượng xuất chiêu, nhị nữ ở khoảng cách xa hơn một chút, ba trượng.
Hiện tại Liêu Quân chọn vị trí ra chiêu giống nhị nữ vì theo hắn ba trượng chính là khoảng cách thích hợp nhất, ở vị trí ba trượng thực lực không bị áp chế quá nhiều, chỉ giảm một thành và có đủ thời gian chuẩn bị cho phần hóa giải đòn phản lại, gần hơn nữa rất khó để phản ứng.
Vừa vào vị trí Liêu Quân hít một hơi thật sâu ổn định trạng thái, sau đó Liêu Quân vận chuyển linh lực đánh ra một quyền xấp xỉ năm thành rưỡi uy lực của Kết Đan trung kì, Liêu Quân muốn cao điểm hơn nhị nữ để chứng minh giá trị của mình.
-Minh Hỏa Quyền.
-Ầm.
Một cái quyền ấn màu đỏ đường kính ba thước đánh vào Đại Phản Thạch.
Vẫn là quy tắc cũ, Đại Phản Thạch phản lại một quyền ấn Minh Hỏa Quyền gấp rưỡi linh lực đánh tới Liêu Quân, theo lí thuyết thì Liêu Quân sẽ tiếp được, một thành dùng để chống lại Đại Phản Thạch áp chế thì hắn còn tới chín thành thực lực.
Bất quá... lí thuyết này là Liêu Quân tự mình đa tình mà thôi, lí thuyết của Đại Phản Thạch là hoàn mỹ lí thuyết, uy lực tám thành hoàn mỹ linh lực từ Đại Phản Thạch tương đương với mười hai thành thực lực của Liêu Quân, làm sao đỡ.
Minh Hỏa Quyền bản phản lại vừa xuất hiện Liêu Quân liền biết hắn sai lầm rồi, khi ở dưới đài hắn căn bản là không cảm nhận sự đáng sợ của đòn phản lại, lượng linh lực Đại Phản Thạch xuất chiêu đúng là gấp rưỡi của hắn nhưng khi đối mặt mới biết... uy lực là gấp hai lần có hơn.
Chuyện này giống như Liêu Quân đang phải đối mặt với một thiên tài tu vi thua hắn một điểm nhưng người kia lại có năng lực vượt cấp chiến đấu, và hắn nằm trong phạm vi bị vượt cấp chiến đấu.
Khảo hạch này không phải không khó... mà là quá khó.
Không có thời gian để ý khó hay không khó, tình huống hiện tại chỉ có chết hay không chết, Liêu Quân điên cuồng thiêu đốt tinh huyết đẩy thực lực lên một điểm nhưng khoảng cách quá ngắn, thực lực chưa bạo tăng bao nhiêu Minh Hỏa Quyền bản phản lại đã tới rồi, Liêu Quân buộc phải đánh ra một cái Minh Hỏa Quyền mười một thành uy lực cản lại.
-Oanh, phốc.
Minh Hỏa Quyền vội vàng của Liêu Quân không chống đỡ nổi Minh Hỏa Quyền bản phản lại, Liêu Quân như diều đứt dây bị đánh bay mấy chục trượng phun ra mấy ngụm máu tươi mới dừng lại được, phần ngực Liêu Quân huyết nhục tán loạn, đoán chừng bị thương không nhẹ.
Bên trên Đại Phản Thạch hiện lên con số năm mươi ba.
-Liêu Quân, năm mươi ba điểm, thông qua.
Mấy giây sau Liêu Quân chật vật đứng dậy ôm quyền với Thiên Minh đi xuống tìm một góc tranh thủ trị thương chờ đợi vòng thứ ba, ánh mắt liếc qua nhìn Lâm Phong kinh dị không dứt.
Nói thật trước đó với kết quả chấm điểm từ vòng thứ nhất Liêu Quân có chút không phục ba người Lâm Phong chiếm mất vinh quang đệ nhất của hắn nhưng bây giờ hắn đã phục, hoàn toàn phục, tám mươi tư điểm... quá đáng sợ rồi.
Mặt khác Liêu Quân thầm nghĩ may mắn, nếu hắn chiếm được đệ nhất vòng đầu tiên thì giờ phút này không còn Liêu Quân hắn tồn tại trên thế giới này nữa, hắn mà đi lên đầu tiên sẽ lựa chọn sáu thành sáu như Lâm Phong để lấy điểm vì Thiên Minh không nói rõ cách chấm điểm, nghĩ đến đòn phản lại của sáu thành sáu Liêu Quân liền rùng mình sợ hãi.
Cảnh tượng Liêu Quân bị đánh bay đánh vỡ ấn tượng dễ dàng của mọi người về vòng khảo hạch, tất cả hít vào một hơi lãnh khí thật sâu, bởi vì ai cũng nhận ra Liêu Quân đã thiêu đốt cả tinh huyết mà vẫn bị đánh bay, lại nói Minh Hỏa Quyền bản phản lại không có ăn gian, lượng linh lực gia trì Minh Hỏa Quyền đúng là gấp rưỡi so với Liêu Quân thi triển.
Như vậy chỉ có một giải thích duy nhất hợp lí cho chuyện này, "lực đạo gấp rưỡi" trong lời Thiên Minh không phải nói về uy lực mà là lượng linh lực, linh lực gia trì gấp rưỡi nhưng uy lực thì không, uy lực của đòn phản lại ít nhất phải cao gấp hai lần đòn đánh vào (chính xác là gấp 2, 25 lần, hai lần gấp rưỡi a).
Cộng thêm bị áp chế một thành thực lực khi đối mặt với Đại Phản Thạch thì mốc năm mươi điểm tương ứng với đánh vào bốn thành uy lực và nhận lại chín thành uy lực, cao hơn một chút liền bị thương ảnh hưởng đến vòng thứ ba, mà thấp hơn một chút liền bị loại ngay vòng thứ hai.
Quá khó, khó ngoài mức tưởng tượng.
Lực chú ý tất cả mọi người lại dồn vào Lâm Phong nhìn Lâm Phong như quái vật, tuy khí tức của Lâm Phong không được như lúc đầu nghĩa là hắn có bị thương nhưng tám mươi tư điểm quá kinh khủng rồi, những người được coi là thiên tài tại quốc gia của mình hiện tại mới biết thiên tài là như thế nào, cái danh thiên tài của họ ở trước mặt Lâm Phong không đáng giá nhắc tới.
Còn có nhị nữ nữa, điểm không cao bằng Lâm Phong nhưng thắng ở chỗ vô cùng thong dong, Lâm Phong bị thương còn hai người không bị thương chút nào.
-Người thứ năm... năm mươi mốt điểm, thông qua.
-Người thứ sáu... bốn mươi tám điểm, loại.
....
-Người cuối cùng.... bốn mươi chín điểm, loại.
Chín trăm người, ba trăm người bị loại, còn lại sáu trăm người, trong đó gần năm trăm người bị thương nhẹ và không một ai trên sáu mươi điểm. Nếu thiêu đốt tinh huyết như Liêu Quân có lẽ sẽ đạt được trên sáu mươi điểm nhưng còn vòng thứ ba a, vì vài điểm mà bị thương nặng cuối cùng không thông qua được vòng thứ ba là không khôn ngoan.
Từ đó Lâm Phong chính là ngôi sao sáng chói nhất trong kỳ tuyển sinh này, tám mươi tư điểm, cách biệt so với người thứ hai là Liễu Phượng tới 25 điểm, con số này gần như không thể vượt qua.
Đáng nói là ba người đứng đầu Lâm Phong, Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết lại đi chung với nhau, suy nghĩ sâu xa hơn thì ba người này chắc chắn có cùng một sư phụ hay ít nhất có xuất thân giống nhau, từ đó nhiều người cho rằng ba người Lâm Phong là tay trong học viện ném vào để làm giảm ngạo khí của bọn họ.
Nghĩ vậy nhiều người quyết định không thèm so sánh với Lâm Phong nữa, người so với người tức chết người a.
Thiên Minh bắt quyết thu Đại Phản Thạch xuống đất để lộ ra tấm bia đá thứ ba một lần nữa tuyên bố:
-Vòng thứ hai kết thúc, vòng thứ ba sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Vòng thứ ba không cần lần lượt khảo hạch mà sáu trăm người các ngươi sẽ cùng một lúc khảo hạch.
-Tấm bia đá này gọi là Huyễn Minh Thạch, bên trên Huyễn Minh Thạch có khắc một trăm trận đồ, một trận đồ tương đương với một điểm. Các ngươi dùng thần thức thăm dò rồi vẽ lại trận đồ là được, thời gian hạn định tại một canh giờ, bắt đầu tính giờ.
Lâm Phong thầm nghĩ "lại là phương pháp kiểm tra này", có vẻ những thứ liên quan tới thần thức không có nhiều biến hóa cho lắm, nói thật chính Lâm Phong sau nhiều lần nghiên cứu cũng chẳng tìm được cách nào rèn luyện sự tỉ mỉ của thần thức tốt hơn cách này.
Phương pháp luyện tập này dựa trên lí luận quen tay dễ làm, cứ liên tục thử vô số lần đến khi quen thuộc chỉ cần nhìn một chút sẽ nắm được điểm mấu chốt, lại thử vô số lần ở điểm mấu chốt sẽ hình thành thói quen điều động thần thức một lượng chính xác.
Nhìn chung quy tắc nhìn thấu Huyễn Minh Thạch khá giống với nhìn thấu thẻ bài nhiệm vụ ở Tiếp Dẫn Điện, chỉ khác ở chỗ trên thẻ bài nhiệm vụ Tiếp Dẫn Điện được bao phủ một tầng năng lượng không rõ tên còn trên Huyễn Minh Thạch là một tầng trận pháp tạo bởi một trăm cái huyễn trận có khe hở, chỉ cần thần thức đủ tỉ mỉ thì không cần hiểu trận pháp cũng có thể nhìn ra được trận đồ bên trong huyễn trận.
Không sai, là tỉ mỉ chứ không phải mạnh hay yếu, cho nên thần thức của ngươi mạnh cũng không nhất định là lợi thế ở vòng thứ ba, học viện đã tính cả rồi.
Theo một nghĩa nào đó nhìn thấu Huyễn Minh Thạch dễ hơn nhìn thấu thẻ bài nhiệm vụ Tiếp Dẫn Điện và dễ hơn vòng thứ hai nhiều, bất quá yêu cầu số lượng nhiều hơn nên độ khó vẫn không nhỏ, trong một canh giờ phải nhìn được tới năm mươi trận đồ mới thông qua đấy.
Trong vòng này Lâm Phong quyết định chỉ ghi ra năm mươi mốt trận đồ thể hiện hắn bị thương không nhẹ, Liễu Phượng ghi được bảy mươi tám cái, Mộ Dung Tuyết ghi được tám mươi hai cái.
Sau một canh giờ chỉ có ba mươi người bị loại.
Thiên Minh tuyên bố kết quả cuối cùng của đợt khảo hạch đầu tiên:
-Chúc mừng những người nào thông qua vòng thứ ba này, tuy chỉ có ba trăm người đầu tiên được trở thành đệ tử chính thức của Học Viện nhưng hai trăm bảy mươi người còn lại sẽ được Học Viện thu làm đệ tử kí danh, sau này các ngươi vẫn còn cơ hội gia nhập Học Viện.
-Các ngươi đã biết điểm số của mình nên ta không nói nhiều nữa, những ai trên một trăm bảy mươi điểm đi về phía Chu Tước thần trụ kiểm tra cốt linh làm thủ tục gia nhập chính thức, dưới một trăm bảy mươi điểm đi về phía Thanh Long thần trụ làm thủ tục làm đệ tử kí danh. Những người không đủ tiêu chuẩn theo sự sắp xếp của học viện rời khỏi.
-Ngoài ra ba người cao điểm nhất sẽ trở thành đệ tử chân truyền còn bảy người tiếp theo sẽ trở thành đệ tử trung tâm. Sau đây là danh sách mười người đứng đầu.
-Người đứng đầu là Mộ Dung Tuyết 220 điểm, thứ hai là Liễu Phượng 217 điểm, thứ ba là Lâm Phong 215 điểm... thứ mười là Liêu Quân 199 điểm.
Đối với chuyện Lâm Phong không phải quán quân mọi người đều hiểu, xem ra Lâm Phong ở vòng thứ hai bị thương rất nặng chứ không yên ổn như vẻ ngoài, vòng thứ ba hắn chỉ được năm mươi mốt điểm, kém chút còn nằm dưới chỉ tiêu năm mươi điểm.
Quá trình kiểm tra cốt linh không có gì đặc sắc, tất cả đều đạt chuẩn dưới trăm tuổi.
Lời tác giả: Cụm từ "thực lực" ở chương trước và chương này khi đánh vào Đại Phản Thạch ý của ta là nó đại biểu cho lượng linh lực gia trì để pháp thuật có uy lực đạt tới mức độ "thực lực" được nhắc tới, cụ thể là cùng một lượng linh lực ra chiêu nhưng uy lực lại khác nhau vì cách điều động khác nhau, ở đây Đại Phản Thạch phản lại mạnh hơn vì là hoãn mỹ linh lực.
← Ch. 206 | Ch. 208 → |