← Ch.219 | Ch.221 → |
Trên đường đi Thái Phiêu Phiêu vừa đi vừa giới thiệu về Hắc Ma Quật.
Hắc Ma Quật có diện tích rất lớn nằm ở vị trí khá nhạy cảm – biên giới của hai tu chân quốc cấp ba Cực Pháp Quốc và Đại Tiên Quốc, hai bên không bên nào muốn bên còn lại chiếm lĩnh Hắc Ma Quật nên Hắc Ma Quật không thuộc quản lí của bất kì quốc gia nào.
Ngoài ra còn một lí do khiến Hắc Ma Quật nằm ngoài tầm kiểm soát của hai tu chân quốc là vì bên trong Hắc Ma Quật có lực lượng hạn chế tầm nhìn và áp chế thần thức, càng vào sâu lực lượng áp chế lại càng lớn, nghe nói nơi sâu nhất trong Hắc Ma Quật ánh mắt cùng thần thức chỉ quan sát được phạm vi chưa tới mười trượng.
Một địa phương thần thức cùng tầm nhìn bị hạn chế thông thường sẽ tồn tại "mối nguy hiểm không rõ", xây dựng thành thị hay phát triển quân đội ở đây là quá mạo hiểm, từ đó Hắc Ma Quật liền trở thành khu vực vô cùng thích hợp cho lẩn trốn thù nhân.
Thử nghĩ xem trong Hắc Ma Quật thần thức bị áp chế rất nhiều, tối đa chỉ dò xét được phạm vi một trăm hai trăm trượng, đối với tu sĩ một trăm hai trăm trượng là quá ngắn, người ngươi muốn truy bắt vừa lọt vào phạm vi quan sát của ngươi thì người ta chỉ cần nhảy một cái đã đi tới mấy trăm trượng, cứ như vậy làm sao truy?
Đây là chưa nói đến trung tâm Hắc Ma Quật, chỉ có mười trượng tầm nhìn, chạy vào đó là không ai biết ngươi đi đâu luôn, đương nhiên trong đó có nguy hiểm hay không thì không biết, chỉ biết từng có vài người bị bức bách chạy vào trung tâm vẫn không chết và chưa từng có người nào tự nhiên chết ở Hắc Ma Quật.
Điều này khiến Hắc Ma Quật được coi là "không có nguy hiểm".
Lâu dần người bên trong Hắc Ma Quật toàn bộ đều là những kẻ bị truy nã, khái niệm "người tốt" bên trong Hắc Ma Quật cùng khái niệm "tài nguyên" không có gì khác nhau, ngươi tốt ngươi sẽ không sống nổi, sau khi ngươi chết tài nguyên của ngươi là của ta, người mang tài nguyên tới cho người khác không phải người tốt thì là cái gì.
Muốn sinh tồn trong Hắc Ma Quật ngươi phải chặt đứt bản tính tốt của mình, tại đây chỉ có hai loại người, hung ác và cực kì hung ác, đã có rất nhiều tên hung ác bị truy nã khi tới Hắc Ma Quật vẫn phải chạy ngược chạy xuôi tránh bị những tên cực kì hung ác để mắt tới, một con sói sống chung với một bầy sư tử, hổ, báo rất không dễ dàng.
Có thể nói Hắc Ma Quật là một nơi người ăn thịt người, cứ mười người đi tới Hắc Ma Quật chỉ có hai người sinh tồn được trong Hắc Ma Quật, một người may mắn chạy ra ngoài rồi chết dưới lệnh truy nã, bảy người còn lại trở thành tài nguyên cho người khác, quá khốc liệt.
Bởi vậy Hồng Hoang Tông đã biết chính xác vị trí Trần Đại Khôi dừng chân là Hắc Ma Quật từ tám chục năm trước lúc Trần Đại Khôi chỉ là Kết Đan trung kì vẫn không bắt được người này, ngược lại có rất nhiều người nhận nhiệm vụ tới đây bị Trần Đại Khôi phản sát, hoặc chưa kịp gặp được Trần Đại Khôi đã chết rồi, cứ như vậy tám mươi năm trôi qua Trần Đại Khôi đã leo tới Nguyên Anh kì.
Đừng nhìn Trần Đại Khôi sinh tồn trong Hắc Ma Quật mấy chục năm từ Kết Đan trung kì đột phá lên Nguyên Anh sơ kì liền cho rằng bên trong Hắc Ma Quật có nhiều Nguyên Anh kì, thực chất số lượng Nguyên Anh kì trong Hắc Ma Quật không quá năm người.
Bởi vì tài nguyên tu luyện trong Hắc Ma Quật quá ít, linh khí thiếu thốn, linh dược không có, ở đây mọi người tu luyện chủ yếu bằng cách chém giết lẫn nhau tranh đoạt tài nguyên của người sống, muốn ra một cái Nguyên Anh kì không biết phải có bao nhiêu người ngã xuống, người đến đây nhiều thật đấy nhưng chưa nhiều đến mức có thể đắp nên quá nhiều Nguyên Anh kì.
Còn những người ngay từ đầu đã là Nguyên Anh kì đều là trưởng lão trong tông môn hưởng số lớn tài nguyên cần gì phải đi làm ác bá, chỉ có ngu ngốc hoặc bất khả kháng mới lựa chọn trở thành ác bá trốn vào Hắc Ma Quật, mấy trăm năm gần đây chưa nghe qua có vị trưởng lão nào bị bức bách đến mức phản bội tông môn.
Từ hoàn cảnh ác liệt này nên những người sinh tồn được trong Hắc Ma Quật đều vô cùng đáng sợ, ở bên ngoài có lẽ họ đánh không lại ngươi nhưng nếu giao đấu trong Hắc Ma Quật chưa biết hươu chết về tay ai đâu, có không ít Kết Đan trung kì hậu kì tới làm nhiệm vụ chết dưới tay Kết Đan sơ kì ở Hắc Ma Quật rồi.
Tóm lại bình thường rất ít người tự nguyện chạy tới Hắc Ma Quật, vậy mà hôm nay lại có bốn Kết Đan hậu kì một Kết Đan viên mãn mặt mày sáng sủa không giống người bị truy nã muốn vào Hắc Ma Quật, năm người này không phải năm người Lâm Phong thì là ai.
Gần mười ngày đi đường năm người Lâm Phong đã đến bên ngoài Hắc Ma Quật, Lâm Phong không vội đi vào mà thử xem lực lượng áp chế thần thức mạnh như nào thì phát hiện hắn vẫn có thể vận dụng thần thức ở mức tối đa, bốn nữ không bá đạo như Lâm Phong nhưng vẫn tản thần thức ra được gấp hai gấp ba lần người khác, đây là một lợi thế rất lớn trong Hắc Ma Quật.
Đồng thời cảnh báo nguy hiểm của Lâm Phong không nhảy lên khiến hắn yên tâm hơn một điểm quyết định đi vào Hắc Ma Quật tìm Trần Đại Khôi, xem ra đúng như lời Thái Phiêu Phiêu nói, Hắc Ma Quật "không có nguy hiểm tự nhiên", hoặc là nói hiện tại Hắc Ma Quật "không có nguy hiểm tự nhiên".
Đoàn người bước vào Hắc Ma Quật thu hút rất nhiều ánh nhìn "ưu ái" từ những tên ác bá ẩn nấp xung quanh, bốn nữ xinh đẹp xuất hiện ở nơi toàn kẻ xấu không bắt mắt mới là chuyện lạ.
Mấy tên này ẩn nấp rất tốt có thể qua mặt Nguyên Anh sơ kì bình thường nhưng dưới thần thức ẩn chứa linh hồn chi lực lại không che giấu được chút nào hiện ra rõ ràng trong mắt năm người, những ánh nhìn kia khiến bốn nữ vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên mục tiêu chính của lần này là Trần Đại Khôi nên năm người giả vờ không phát hiện ra đám cắc ké đang ẩn núp vẫn cứ tiến vào Hắc Ma Quật, bây giờ mà ra tay chẳng khác nào bứt dây động rừng, nếu Trần Đại Khôi biết năm người có thần thức biến dị Trần Đại Khôi chắc chắn sẽ chuồn mất.
Hiện tại cứ để đó đợi xử lí xong Trần Đại Khôi lại tính sổ với những thằng này sau, mấy tên cùi bắp cũng dám chiếm tiện nghi từ các nàng? Mơ tưởng.
Hai ngày trôi qua đoàn người thuận lợi đi vào trung vi Hắc Ma Quật không bị ai ngăn cản, Hiên Phượng nói với Thái Phiêu Phiêu:
-Sư tỷ, tên Trần Đại Khôi kia ở đây thật sao? Muội nghe nói Trần Đại Khôi đã là Nguyên Anh kì rồi.
Thái Phiêu Phiêu gật đầu:
-Tình báo chắc hẳn không sai, Trần Đại Khôi là Nguyên Anh sơ kì nhưng chúng ta xuất thân từ học viện, năm người chúng ta đánh giết một mình Trần Đại Khôi không phải không được, mười vạn cống hiến làm sao có thể bỏ qua. Hơn nữa đánh không lại chúng ta chạy còn không được sao, ở đây không phải chỉ có mình chúng ta bị áp chế thần thức.
Lâm Phong vẻ mặt hưng phấn phụ họa:
-Đúng đúng, sư tỷ nói rất đúng, một cái vừa mới đột phá Nguyên Anh sơ kì quê mùa mà thôi, so với các trưởng lão trong học viện tên này quá yếu, nếu không phải các trưởng lão không có hứng thú thì Trần Đại Khôi đã chết mấy chục lần rồi.
Mộ Dung Tuyết nói:
-Ngươi đừng quá chủ quan, chúng ta chạy được thì Trần Đại Khôi cũng chạy được, Nguyên Anh kì không phải loại người đơn giản.
Lâm Phong không cho là đúng phản bác:
-Chúng ta có thượng phẩm pháp bảo thậm chí là cực phẩm pháp bảo, Trần Đại Khôi có sao, sư tỷ tuy là Kết Đan viên mãn nhưng lực chiến của sư tỷ chúng ta không phải không biết, cộng thêm bốn người chúng ta nữa Trần Đại Khôi kia chết chắc rồi.
Lâm Phong chưa nói xong một giọng nói tràn đầy trào phúng đã vang lên:
-Ha hả, mới mười mấy năm không đi ra ngoài mà Trần Đại Khôi ta đã bị người khác coi thường đến mức này rồi sao, xem ra đệ tử học viện càng ngày càng giỏi nha.
Không cần đoán cũng biết người lên tiếng là Trần Đại Khôi, bất quá Trần Đại Khôi không có hiện thân, hắn đâu phải kẻ ngu, một đội ngũ không có Nguyên Anh kì có dũng khí tới bắt hắn sao, trong năm người này ít nhất có một người là Nguyên Anh kì, hắn phải dò xét kĩ lưỡng mới quyết định đánh hay chạy.
Nghe lời Trần Đại Khôi nói năm người chụm lưng vào nhau tạo thành thế trận phòng thủ vì ngoại trừ Lâm Phong ra bốn nữ không ai phát hiện được Trần Đại Khôi đang ở đâu, bản lĩnh ẩn nấp hình thành do mấy trăm năm trốn tránh truy sát đâu phải chuyện đùa, bốn nữ không nhìn ra không có gì lạ.
Lâm Phong nhìn thấy Trần Đại Khôi đang núp trong một trận pháp ẩn nấp khá thú vị, trận pháp này phối hợp với lực lượng áp chế tại Hắc Ma Quật hình thành hiện tượng "bẻ cong thần thức", linh hồn chi lực của bốn nữ chưa nhiều nên không nhìn ra được mánh khóe của Trần Đại Khôi.
Ngoài Trần Đại Khôi ra Lâm Phong còn thấy có thêm mười lăm Kết Đan hậu kì viên mãn bao vây năm người, tất cả đều được che giấu bởi trận pháp, trong đó Lâm Phong khá hứng thú với một người Kết Đan viên mãn thoạt nhìn giống thư sinh hơn là ác bá, trận pháp ẩn nấp bọn chúng đang sử dụng chính là do tên này bố trí ra.
Đáng nói là những tên này quá cẩn thận, có Nguyên Anh kì đi đầu mà không ai chịu hiện thân vẫn lựa chọn đánh lén, chẳng trách bọn chúng trốn thoát khỏi lệnh truy nã trong thời gian dài như vậy, nói thật với kiểu ẩn nấp này dù có Nguyên Anh hậu kì đến đây cũng khó mà bắt được Trần Đại Khôi, nói không chừng còn bị phản sát.
Thái Phiêu Phiêu hừ lạnh:
-Hừ, giả thần giả quỷ, mau cút ra đây cho ta.
-Nga, tiểu nương tử không cần nóng, từ từ rồi chúng ta sẽ bàn chuyện sau, còn bây giờ... xem chiêu. Cổ Hắc Kiếm.
Lời nói vừa dứt một thanh cự đại cổ kiếm đen tuyền đột ngột xuất hiện trong hư không đánh tới năm người, mục tiêu cổ kiếm khóa lại là Lâm Phong, bốn nữ chỉ bị ảnh hưởng một chút, cái này gọi là nam nhân không được trọng dụng, chết thì thôi.
Lâm Phong thầm mắng Trần Đại Khôi đã đánh lén rồi mà cả đám vẫn không ai hiện thân làm tốn thời gian quý báu của hắn, nói thật Lâm Phong muốn đánh nhanh rút gọn tránh lắm chuyện chứ hắn không thích ở trong Hắc Ma Quật quá lâu.
Chẳng qua Thái Phiêu Phiêu nói muốn thử ra tay toàn lực xem pháp thuật mới mạnh mẽ tới mức nào và Lâm Phong cũng muốn biết uy lực chính xác của Cực Băng Ngưng Sát để sau này tiện bề sắp xếp hắn mới phải diễn trò trước mặt đám người Trần Đại Khôi, nếu không Lâm Phong đã tiến tới cho mỗi tên một tát chết tươi vì dám dùng ánh mắt bất thiện nhìn nữ nhân của hắn.
Hiện tại tốt rồi, Phiêu Phiêu không biết Trần Đại Khôi ở đâu nên Lâm Phong đành phải giả vờ luống cuống tay chân với mục đích kéo Trần Đại Khôi ra ngoài làm bia thử chiêu.
Thấy Lâm Phong luống cuống Thái Phiêu Phiêu kéo Lâm Phong lại đổi chỗ cho nhau, trên tay nàng lấy ra một thanh thượng phẩm pháp bảo Băng Linh Kiếm chống đỡ Cổ Hắc Kiếm, tam nữ còn lại đồng thời đánh ra pháp thuật trợ uy cho Thái Phiêu Phiêu.
-Ầm ầm ầm.... răng rắc.
Bốn người đồng loạt ra tay vẫn bị Cổ Hắc Kiếm chấn lui, trên thân Băng Linh Kiếm xuất hiện đầy vết nứt, trong mắt năm người lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng trong lòng kinh ngạc không thôi, mọi người chỉ đang diễn kéo Trần Đại Khôi ra nên xuất chiêu không mạnh nhưng bốn chiêu trùng điệp lại không cản được một kiếm của Trần Đại Khôi, thanh cổ kiếm này... không đơn giản.
Nhìn năm người bị đánh lui người thư sinh lập tức bắt quyết, ngay tại vị trí năm người vừa lui lại đột nhiên bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt, đây là dấu hiệu kích phát trận pháp, khốn trận cấp ba đỉnh cấp, sát trận cấp ba đỉnh cấp, song trận cùng khai. Thái Phiêu Phiêu hét lên:
-Không ổn, mọi người toàn lực phòng ngự.
Không cho năm người cơ hội thở dốc, hai đại trận pháp vừa ra Trần Đại Khôi không do dự nữa hiện thân, thông qua đợt giao phong vừa rồi Trần Đại Khôi đã xác định trong năm người không có ai che giấu tu vi, Cổ Hắc Kiếm thu nhỏ lại chui vào tay Trần Đại Khôi, lại thêm một trảm.
-Hắc Thiên Trảm.
Cùng lúc đó ngoại trừ người Kết Đan viên mãn gia trì trận pháp ra mười bốn tên cắc ké Kết Đan kì cũng bay ra, mỗi người một chiêu công kích năm người Lâm Phong.
Mười mấy đạo quang mang pháp thuật nối đuôi nhau mà tới, khí thế như hồng, một kiếm của Trần Đại Khôi càng đáng sợ hơn kiếm trước đó mấy lần, một đợt công kích này Nguyên Anh trung kì không chết cũng phải bị lột da chứ đừng nói năm cái Kết Đan kì, trong mắt Trần Đại Khôi đang tưởng tượng tới cảnh hưởng thụ bốn nữ, cực kì sảng khoái.
Kế hoạch của Trần Đại Khôi vô cùng tuyệt vời, đáng tiếc... pháp bảo thăm dò tu vi của hắn đã bị Lâm Phong đoán được dẫn tới phán đoán sai lầm.
Năm người Lâm Phong đâu có ai là hạng đơn giản, nhị nữ có thể so với Nguyên Anh sơ kì, Lâm Phong bá đạo khỏi nói tới, Thái Phiêu Phiêu sau khi được Vũ Trụ Chân Tủy tẩy rửa linh căn thực lực tăng tiến mấy phần, yếu nhất là Hiên Phượng bây giờ cũng có thể sánh ngang với Giả Anh tu sĩ rồi.
Đối mặt với thế công tạo thành từ mười mấy người Thái Phiêu Phiêu hờ hững mở miệng, tu vi Nguyên Anh trung kì cực phẩm băng linh căn không che giấu chút nào bộc phát, hai cái trận pháp không tạo được bao nhiêu tác dụng đã vỡ nát hoàn toàn.
-Cực Băng Ngưng Sát.
Theo tu vi bộc phát một cỗ hàn khí cực kì bá đạo từ trên người Thái Phiêu Phiêu dũng mãnh tràn ra, trong nháy mắt hàn khí phô thiên cái địa đã bao phủ phạm vi trăm trượng, mười mấy luồng quang mang pháp thuật đang đánh tới tiêu tán trong không trung, bầu trời u ám của Hắc Ma Quật đã bị một màu xanh lam thay thế, từ trên bầu trời xuất hiện vô số đóa băng hoa lục giác lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống, ngoại trừ mấy người Lâm Phong ra toàn bộ ác bá đều bị băng hoa nhắm tới.
-Nguyên... Nguyên Anh Trung Kì, tại sao Trắc Linh Bàn lại không nhìn ra được có người ẩn giấu tu vi.
Trần Đại Khôi không thể tin nổi thốt lên, hắn không hề do dự thiêu đốt tinh huyết muốn tránh đi băng hoa, thế nhưng chênh lệch Trần Đại Khôi với Thái Phiêu Phiêu quá lớn, hàn khí vừa ra không gian đã bị phong tỏa không cho hắn có cơ hội thuấn di.
Đáng sợ hơn Cực Băng Ngưng Sát không phải chỉ đơn giản là một chiêu thức công kích bằng băng hoa, trước đó đám người đã trúng một chiêu chí mạng khác từ Cực Băng Ngưng Sát, đó là hàn khí thâm nhậm vào kinh mạch thông qua tiếp xúc cơ thể và hít thở, giờ phút này cả đám vận chuyển công pháp khiến cho hàn khí trong kinh mạch bị kích phát, kinh mạch đóng băng, sau đó... nứt vỡ.
-Bang bang bang.
Mười sáu người giống như chôn chân tại chỗ ngắm nhìn băng hoa rơi xuống, hoa tới mệnh tan, mười lăm tiếng vỡ vụn vang lên, ngoại trừ người người thư sinh bố trí trận pháp tất cả đều bị diệt sát, một chiêu này, quá mạnh mẽ.
Nhìn cảnh tượng Cực Băng Ngưng Sát gây ra Thái Phiêu Phiêu hít vào một hơi rung động, nàng không ngờ Cực Băng Ngưng Sát lại mạnh đến như vậy, tuy Trần Đại Khôi chỉ là Nguyên Anh sơ kì nhưng qua lần này Thái Phiêu Phiêu đã biết Cực Băng Ngưng Sát có thể quần công miểu sát ít nhất hai mấy ba mươi cái Nguyên Anh sơ kì, Nguyên Anh viên mãn cũng chưa chắc làm được điều này đâu.
Nói vậy khi nàng một lần nữa leo tới Nguyên Anh hậu kì chẳng phải nàng sẽ có tư cách đối đầu với Hóa Thần sơ kì sao, cái này quá mức đáng sợ.
Trước đây Thái Phiêu Phiêu có thể vượt cấp chiến đấu nhưng chỉ trong cùng cảnh giới mà thôi, chuyện vượt qua sự chênh lệch giữa đại cảnh giới với nhau nàng tự nhận bản thân không cách nào làm được, dù cho nàng có là Nguyên Anh viên mãn khi đấu với Hóa Thần sơ kì nàng vẫn không có bất kì hy vọng nào chiến thắng.
Còn bây giờ thì sao, chỉ đi theo Lâm Phong chưa tới một năm nàng đã làm được chuyện mà nàng không bao giờ làm được, Lâm Phong... là người thay đổi cuộc đời nàng, chính hắn nhặt mạng của nàng trở về, chính hắn ban cho nàng lực lượng, cả đời này... nàng muốn đi theo trợ giúp cho Lâm Phong, không được làm thê tử thì đã sao, chỉ cần được ra sức vì Lâm Phong nàng đã mãn nguyện rồi.
← Ch. 219 | Ch. 221 → |