← Ch.312 | Ch.314 → |
Tuy không hiểu tại sao khi Lâm Phong nghe đến cái tên Thanh Ngọc lại tỏ ra thống khổ tận cùng nhưng hai người Tuyết, Phượng cảm nhận rất rõ cảm xúc của Lâm Phong, hai nàng biết hắn đổ huyết lệ là do trong lòng hắn đang nổi lên một cỗ hận ý cực kì mãnh liệt.
Và hai nàng cũng biết người mà cỗ hận ý này hướng tới là ai, người đó chính là... Thanh Ngọc, người Lâm Phong yêu nhất, bởi vì bên trong cỗ hận ý đó có đan xen một thứ tình cảm gọi là yêu.
Yêu hận đan xen, yêu vô cùng, hận... cũng vô cùng, rốt cuộc Lâm Phong đã phát hiện ra chuyện gì mới trở nên như vậy?
Câu hỏi này cứ văng vẳng mãi trong đầu Tuyết, Phượng, nhưng hai nàng biết bây giờ không phải lúc thích hợp để hỏi, hai nàng chỉ yên lặng nắm chặt lấy bàn tay Lâm Phong, lúc này... hắn đang rất cần một chốn bình yên để dựa vào, hai nàng sẽ trở thành chỗ dựa cho hắn.
Dù cho hắn có trở nên điên loạn, dù cho hắn có không nhận ra hai nàng, dù cho hắn có trở thành đại ma đầu chỉ biết đến thù hận, thì hai nàng cũng sẽ lựa chọn vĩnh viễn nắm lấy tay hắn để hắn không phải cô độc, để hắn biết trên thế giới này có hai người vĩnh viễn không phản bội hắn.
May mắn Lâm Phong không có hành động gì bất thường ngoài khóc ra những giọt nước mắt bằng máu, cứ như vậy một người khóc, hai người ở bên cạnh nắm chặt tay tựa như an ủi, tựa như xoa dịu đi nỗi đau tột cùng của người đang khóc.
Mười phút sau, Lâm Phong kiềm chế lại cảm xúc nhẹ nhàng nói:
-Ta không sao, để hai nàng lo lắng rồi.
Lần này Tuyết, Phượng không tin Lâm Phong, hai nàng vươn tay lau đi vệt huyết lệ trên gương mặt hắn, Tuyết nói:
-Huynh có thể cho muội biết đã xảy ra chuyện gì không?
Bên còn lại, Phượng không lên tiếng nhưng có thể thấy ý của nàng cũng giống Tuyết, nàng rất muốn biết Lâm Phong đang gặp phải chuyện gì để có thể chia sẻ với Lâm Phong, có một số chuyện chỉ cần nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thấy vậy Lâm Phong gật đầu đồng ý, trên thực tế không cần hai người đề nghị Lâm Phong cũng muốn kể, hắn không muốn giấu diếm nữa, có một số chuyện nhất định phải đối mặt, hắn không thể trốn tránh mãi được, đó là vì chính mình, cũng là vì những người bên cạnh.
Lâm Phong kiếm một chỗ cùng hai nàng ngồi xuống rồi bắt đầu kể:
-Qua ba kiếp sống, trải qua nhiều chuyện, ta đã có suy đoán nhất định về những gì từng xảy ra trong quá khứ, dường như tất cả những chuyện đó... đều có dính dáng tới Thanh Ngọc, và ta.... mắc nợ nàng ấy quá nhiều.
-Ngày ở địa cầu, Thanh Ngọc hiện diện dưới con mắt trái của ta, có lẽ nàng ấy muốn ta nhìn thấy cái gì đó, nhưng ta đã chối bỏ nàng ấy, đây là lần thứ nhất trong trí nhớ ta mắc nợ nàng ấy, ta đã để nàng ấy cô độc một mình.
-Kiếp thứ hai, ta lại một lần nữa để Thanh Ngọc chịu cảnh cô độc, ta biết nàng ấy lựa chọn không tỉnh lại là để ta có thể buông tay hủy đi Tu Nghệ Cầu, để ta có thể chắc chắn chuyển kiếp thành công, có thể nói... nàng ấy một lần nữa vì ta mà chết.
-Cho đến kiếp này, trên con đường tu luyện ta càng không phải chỉ mắc nợ Thanh Ngọc một lần, dường như nàng ấy vẫn luôn lo lắng cho ta, vẫn luôn đồng hành bên cạnh ta, nhưng ta không tìm thấy nàng ấy, ta vẫn để nàng ấy phải cô độc.
-Thế nhưng mà, ở một kiếp nào đó nàng ấy lại chính là người huyết tế cả Lâm gia của ta, mối thù diệt tộc này... đã khiến Thanh Ngọc trở thành tâm ma của ta, ta bắt buộc phải trảm nàng ấy nếu muốn đột phá Hóa Thần kì. Có lẽ... đây mới là mục đích Thanh Ngọc xuất hiện trong cuộc đời ta.
-Nhưng ta không dám đối mặt với sự thật, ta đã tự lừa mình dối người phong ấn kí ức về Thanh Ngọc đồng thời dùng lối suy nghĩ ta đã giết nguyên chủ thân thể này để tạo ra một tâm ma khác, "tâm ma đoạt xá", điều đó khiến ta có cách hành xử như người địa cầu.
-Có điều ta biết rõ ta không phải đoạt xá, ta vẫn là ta, là một Lâm Phong được chuyển kiếp từ địa cầu sang Tu Nghệ Cầu, và từ Tu Nghệ Cầu sang thế giới này, tâm ma đoạt xá căn bản không thể tồn tại.
-Cho nên nghe hai nàng nhắc đến Thanh Ngọc thì tâm ma vốn đang được phong ấn một lần nữa bộc phát, thậm chí càng trở nên lớn mạnh hơn, ta... đã không thể quên cảnh tượng đó, cũng không còn cách nào khác để đột phá Hóa Thần ngoài trảm tâm ma.
-Ta... thực sự không biết phải làm như thế nào.
Nói đến câu cuối cùng trong giọng nói của Lâm Phong đã mang theo một tia tuyệt vọng, bởi vì mục đích hắn cố gắng tu luyện là để đi tìm Thanh Ngọc, nhưng hiện tại thì sao, nàng chính là người đã huyết tế cả Lâm gia của hắn và là người tính kế hắn, gặp lại nàng sau đó hắn phải làm gì?
Hỏi nàng tại sao lại làm như vậy?
Nhưng có câu trả lời rồi sẽ thế nào, hắn có thể tha thứ cho nàng sao, điều đó có thể thay đổi được sự thật rằng nàng chính là người huyết tế cả nhà hắn sao?
Hay hắn sẽ không nghe nàng giải thích ra tay giết chết nàng?
Hắn... thực sự không biết, hoặc nói đúng hơn là hắn vẫn muốn trốn tránh việc này, trong thâm tâm hắn đã nhen nhóm lên "hy vọng" sẽ không gặp lại Thanh Ngọc nữa.
Về phần Tuyết, Phượng nghe Lâm Phong kể xong cũng không biết nói gì, hai nàng không nói "những gì huynh thấy chưa chắc đã là sự thật" vì câu nói này không có ý nghĩa gì cả, Lâm Phong là chủ nhân của thần đồng chứng kiến được hết thảy hư ảo làm sao lại bị đánh lừa bởi một cái kí ức không có thật.
Nói cách khác cảnh tượng Thanh Ngọc huyết tế Lâm gia chắc chắn là sự thật trăm phần trăm.
Người mình yêu nhất đột nhiên lại là người huyết tế cả gia tộc của mình, nỗi đau ấy, mấy người có thể thấu?
Sau một lúc im lặng, Tuyết lên tiếng hỏi:
-Lí do để huynh nói ra mấy từ "trảm tâm ma" là để đủ sức bảo vệ bọn muội hay trong lòng huynh thực sự không muốn dính dáng gì với Thanh Ngọc tỷ nữa?
Lâm Phong thành thật trả lời:
-Cả hai đều là lí do để ta trở nên mạnh hơn, nhưng phần lớn có lẽ là.... trong lòng ta thực sự đã có một loại hy vọng không muốn gặp lại Thanh Ngọc.
Lần này tới lượt Phượng lên tiếng:
-Ngươi thực sự cam lòng sao? Ngươi thực sự muốn tiếp tục bỏ rơi Thanh Ngọc sao? Nếu quả thật như vậy thì ngươi cứ việc trảm, ta không có ý kiến, nhưng đây không phải Lâm Phong mà ta từng biết.
Nghe vậy Lâm Phong rơi vào trầm tư, đúng là hắn thực sự có hy vọng không muốn gặp lại Thanh Ngọc, nhưng hắn cũng thực sự không cam lòng trảm Thanh Ngọc, nếu không hắn đã không cố chấp chế tạo tâm ma để rồi hậu quả là tâm ma trở nên lớn mạnh hơn.
Đương nhiên nói vậy không có nghĩa đây là lỗi của Tuyết khi gợi lên chuyện Thanh Ngọc mà đây là hậu quả thiết yếu chắc chắn sẽ xảy ra, hiện tại sớm xảy ra cũng là một chuyện tốt chứ để trở về mới xảy ra Lâm Phong sẽ không có thời gian chuẩn bị.
Qua một lúc nữa, Phượng cười hì hì:
-Ngươi còn nhớ ngày trước ngươi đã nói chết cùng nhau cũng là một loại hạnh phúc không, nói thật ta không sợ chết nếu đó là chết cùng ngươi, ta chỉ sợ ngươi trảm Thanh Ngọc rồi ngươi sẽ hối hận, dù sao... tình cảm ngươi dành cho nàng ấy là thật lòng.
Hai lần được Phượng cảnh tỉnh, Lâm Phong giống như nghĩ thông suốt cái gì đó ôm nhị nữ vào lòng nói:
-Ta thật may mắn khi có hai nàng bên cạnh.
Cảm nhận được tâm tình Lâm Phong đã bình tĩnh lại, nhị nữ không hỏi Lâm Phong sẽ quyết định như thế nào, điều đó đã không quan trọng nữa. Hai nàng cùng nở nụ cười trêu chọc Lâm Phong:
-Giờ mới biết là có hơi trễ nha, đáng phạt.
Lâm Phong phối hợp diễn theo:
-Hai vị lão bà đại nhân bớt giận, đợi xong việc ở đây người làm lão công ta nhất định sẽ tạ tội.
.......................
Mọi chuyện đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ mất thêm một lát nữa Lâm Phong đã tập trung ba người Vũ Ngưng, Thiên Minh Hạo, Lưu Linh lại cùng nhau lên đường.
Vừa gặp lại Lâm Phong, Thiên Minh Hạo liền hỏi:
-Lâm huynh, có phải do ta cảm giác sai hay không mà ta thấy huynh hơi khác lạ a.
Thật, không chỉ Thiên Minh Hạo mà cả hai người Lưu Linh và Vũ Ngưng cũng nhận ra điểm này, đặc biệt là Vũ Ngưng, nàng cảm thấy con người trước đó của Lâm Phong rất tốt nhưng Lâm Phong bây giờ mới là Lâm Phong nàng biết.
Hơn nữa trong lúc tránh mặt Vũ Ngưng có một loại dự cảm rất lạ, trong lòng nàng cứ bồn chồn không thôi, giống như có một loại thôi thúc nào đó muốn nàng tới gặp Lâm Phong ngay lập tức, nhưng đến cuối cùng nàng vẫn kiềm chế lại được.
Đối với câu hỏi này Lâm Phong chỉ trả lời qua loa:
-Ta vẫn là ta, không có gì khác lạ.
Nghe vậy Thiên Minh Hạo không hỏi nhiều, có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi.
Bất quá vào lúc này, có một người truyền âm cho Lâm Phong, đó là Tang Thụ:
-Cô nương tên Phong Vũ Ngưng kia, không còn nhiều thời gian.
Lâm Phong nhíu mày truyền âm hỏi lại:
-Không phải nàng đang sống rất tốt sao? Ngươi nói không còn nhiều thời gian là ý tứ gì?
Tang Thụ trả lời:
-Trong nửa năm vừa qua ta đã một mực chú ý tới nàng, cộng thêm vừa rồi ta đã khẳng định thể chất của nàng là Không Linh Chi Thể.
-Đây là một loại thể chất đặc thù giúp chủ nhân hấp thu linh khí nhanh gấp trăm gấp nghìn lần người bình thường, đồng thời Không Linh Chi Thể không cần nhìn loại linh khí hay thuộc tính công pháp, chỉ cần là linh khí nó đều có thể hấp thu rồi chuyển hóa thành linh lực cho chủ nhân sử dụng.
-Có thể nói Không Linh Chi Thể là thể chất thích hợp nhất để tu luyện, trong một kỉ nguyên chỉ xuất hiện một lần, và người nào có được Không Linh Chi Thể liền có tư cách tranh đoạt tạo hóa với chủ nhân của các món Hỗn Độn Bảo Vật.
-Bất quá đó là trong kỉ nguyên bình thường, còn ở kỉ nguyên này Thiên Đạo có vấn đề, mà Không Linh Chi Thể là thứ có thể tạo ra được Không Linh Chi Hồn, lúc này nàng chưa hình thành Không Linh Chi Hồn nhưng một khi Không Linh Chi Hồn được sinh ra Thiên Đạo sẽ ra tay cướp đoạt.
Chuyện này chưa hết chuyện kia đã tới, Lâm Phong không thể bỏ mặc Vũ Ngưng được, hắn hỏi tiếp:
-Có cách nào ngăn chặn việc này không?
Tang Thụ lắc đầu:
-Có lẽ... đây là số phận sắp đặt, nếu ta đoán không nhầm ngươi chính là người ban cho nàng Không Linh Chi Thể để nàng có thể tu luyện, từ lúc đó kết cục đã được định sẵn rồi.
Lâm Phong lần nữa hỏi lại:
-Thật không có cách nào?
Lần này Tang Thụ trả lời hơi khác:
-Có, nhưng nàng vẫn phải chết, rồi đợi ngươi diệt Thiên Đạo hồi sinh nàng, có điều... chuyện này rất khó khăn, kể cả người ngươi có diệt được Thiên Đạo cũng chưa chắc hồi sinh nàng thành công. Bởi vì đến lúc đó nàng và Thiên Đạo là một thể, ngươi diệt Thiên Đạo chẳng khác nào diệt đi nàng.
-Bất quá ta có một phương pháp có thể gia tăng tỉ lệ thành công, đó là ngươi song tu với nàng, dùng năng lực của thần đồng và Hỗn Độn Chi Tâm tu bổ lại linh hồn của nàng để khi Không Linh Chi Hồn hình thành sẽ có ấn kí của ngươi trong đó giúp nàng tồn tại.
Nghe vậy Lâm Phong ngửi thấy có mùi âm mưu, hắn nói:
-Ngươi muốn làm gì khi thúc đẩy ta song tu cùng nàng.
Tang Thụ thẳng thắn nói luôn:
-Ta thừa nhận trước đó có tính kế ngươi để ngươi phát triển nhanh hơn, nhưng chứng kiến ngươi từng bước trưởng thành ta đã bỏ đi ý định thúc đẩy ngươi rồi, hơn nữa song tu không nhất thiết phải ân ái, mà song tu với Không Linh Chi Thể sẽ rất có lợi cho ngươi sau này.
-Lại nói ta cảm thấy cô bé này không tệ, thu thêm nàng có sao đâu.
Lâm Phong cổ quái nhìn Tang Thụ, tên này bình thường nói chuyện rất nghiêm túc luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, sao bây giờ có vẻ biết đùa rồi?
Mà thôi, ít ra Tang Thụ nói không sai, song tu không phải chuyện gì xấu, đợi qua được cửa ải ngày trở về rồi tính tiếp.
← Ch. 312 | Ch. 314 → |