← Ch.331 | Ch.333 → |
Ngày hôm sau, khi trời vừa rạng sáng Triệu Minh đã đứng trước cửa phòng Lâm Phong gọi ầm ĩ.
-Lâm Phong, ngươi có đó không, xảy ra chuyện không hay rồi.
Đương nhiên lúc này Lâm Phong đã trở về phòng, hắn nghe giọng điệu gấp gáp của Triệu Minh lập tức mở cửa đi ra với vẻ mặt khó hiểu hỏi:
-Giờ này ngươi không ở bên cạnh Lăng Ngưng Nhi còn chạy tới tìm ta làm gì?
Triệu Minh vội vàng nói:
-Ta... ta không được nữa rồi, loại đan dược tối qua ngươi còn không?
Lâm Phong nhìn Triệu Minh cổ quái nói:
-Ngươi có thời gian đứng ở đây nghĩa là Lăng Ngưng Nhi đã thấm mệt ngủ rồi đúng không, thế thì cần thêm đan dược làm gì nữa, đừng nói ngươi chưa thỏa mãn muốn tự xử a.
Ở đối diện, được Lâm Phong cảnh tỉnh Triệu Minh đưa tay vỗ trán một cái minh bạch nói:
-Nga, đều do ta quá lo lắng không nghĩ tới, nhưng chẳng phải tối qua ngươi nói phải mất tới ba ngày ba đêm mới giải hết được xuân dược sao, bây giờ chỉ sau nửa đêm nàng ấy đã ngủ liệu có để lại di chứng gì không.
Lâm Phong cười cười lắc đầu:
-Ba ngày ba đêm chỉ là suy đoán còn thực hư thế nào sao ta chắc chắn được, nhưng ta cam đoan Lăng Ngưng Nhi ngủ thiếp đi là do hiệu quả xuân dược đã hoàn toàn bị xóa bỏ, ngươi không cần nghĩ nhiều, thay vào đó ta khuyên ngươi nên nghỉ ngơi cho khỏe, nếu không sẽ thật sự mất đi bản lĩnh nam nhân a.
Thật, viên đan dược Lâm Phong đưa cho Triệu Minh là linh đan cấp hai trong khi Lăng Ngưng Nhi chỉ bị trúng xuân dược cấp một, cộng thêm tình trạng của Lăng Ngưng Nhi là "được" Lâm Phong sớm kích phát thì dù có gián tiếp chữa thông qua Triệu Minh cũng không cần ba ngày ba đêm.
Còn cái mốc thời gian "ba ngày ba đêm" Lâm Phong nói với Triệu Minh chẳng qua chỉ để xem Triệu Minh có hết lòng vì Ngưng Nhi hay không, dù sao Lâm Phong không quá rõ ràng chuyện giữa Triệu Minh với Lăng Ngưng Nhi, nếu cứ để Triệu Minh được thế làm loạn sẽ rất thua thiệt Lăng Ngưng Nhi.
Chỉ cần lúc đó Triệu Minh lộ ra vẻ do dự hắn sẽ cứu Lăng Ngưng Nhi bằng Hỗn Độn Chi Khí giống như làm với ba người Trương Triệu Hoan.
Về phần Triệu Minh đương nhiên không biết những chuyện này, nghe Lâm Phong nói làm hắn nhớ lại "tác dụng phụ của đan dược" liền không tự chủ được khẽ rùng mình một cái, tuy nói hắn không hối hận về quyết định đêm qua nhưng cái tác dụng phụ kia đối với nam nhân rất có lực chấn nhiếp.
Hiện tại tốt rồi, ý tứ của Lâm Phong là trong tương lai hắn vẫn có thể tiếp tục cùng vui vẻ với Lăng Ngưng Nhi, càng không bị mất đi khả năng làm cha, đối với Triệu Minh đây chính là tin tức tốt nhất trong cuộc đời hắn.
Bỏ qua chuyện đó, Triệu Minh nghiêm túc nói:
-Cám ơn, nếu không có ngươi giúp đỡ ta thật không biết phải làm sao, số phận Ngưng Nhi cũng không biết sẽ như thế nào.
Lâm Phong khoát khoát tay:
-Ta và ngươi là huynh đệ tốt còn cần khách sáo với nhau làm gì, sau này tổ chức hôn lễ nhớ mời ta là được.
Triệu Minh cười hắc hắc đáp lại:
-Không chỉ mời mà ta còn muốn nhờ ngươi chuẩn bị tiệc cưới nữa đây này. À đúng rồi, chuyện ngươi với Vũ Ngưng tiến triển cũng rất tốt phải không, nếu được hai huynh đệ chúng ta cùng tổ chức lễ cưới vào một ngày đi, đoán chừng sẽ rất đặc sắc a.
Đối với ý kiến này Lâm Phong ngẫm nghĩ một chút mới đưa ra lời hứa hẹn:
-Để ta hỏi Vũ Ngưng xem, nếu nàng ấy đồng ý thì chúng ta bàn tiếp.
Triệu Minh vỗ vai Lâm Phong sảng khoái nói:
-Quyết định vậy đi.
Nói thêm mấy câu nữa Triệu Minh quay người trở về phòng nghỉ ngơi cũng như chăm sóc cho Lăng Ngưng Nhi, còn Lâm Phong và Vũ Ngưng tiếp tục đi làm nhiệm vụ thu mua đồ đạc cần thiết cho việc sinh hoạt ở thôn, thời gian rảnh rỗi hai người được tự do vui chơi.
Cứ như vậy ba ngày trôi qua rất nhanh, sau ba ngày Đại Hỏa Thành thoạt nhìn không có gì thay đổi nhưng thực sự thì bản chất của Đại Hỏa Thành đã có những chuyển biến rất tích cực, điển hình là mấy người tu sĩ không phải muốn làm gì thì làm như trước đây.
Đến đêm ngày thứ tư, Lâm Phong lần nữa có mặt ở phủ thành chủ, và không ngạc nhiên lắm khi hai người Trương Triệu Hoan, Châu Nguyệt Linh cũng có mặt, dù sao mục đích Lâm Phong đến đây là để dạy cho hai nàng phương pháp tu luyện.
Nhìn hai đệ tử kí danh của mình tươi tỉnh hơn Lâm Phong khá yên lòng, bất quá hắn nhận ra dường như hai nàng có điều gì đó muốn hỏi lại không dám hỏi liền lên tiếng mở đường:
-Không cần sợ, hai ngươi muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi, vi sư sẽ trả lời hết.
Lâm Phong đã nói thế nhưng hai người Triệu Hoan, Nguyệt Linh vẫn chần chờ, sau một lúc hai mặt nhìn nhau Trương Triệu Hoan mới đứng ra nói:
-Ta biết ngài thương hại chúng ta mới nhận chúng ta làm đệ tử, nói thật lúc đó ta rất vui mừng nhưng hiện tại ta cảm thấy chúng ta không xứng để làm đệ tử của ngài, nếu sau này để người khác biết được ngài có hai đệ tử dơ bẩn như chúng ta sẽ không tốt cho thanh danh của ngài.
-Cho nên chúng ta đã quyết định chỉ sống như một người bình thường, hy vọng ngài đừng tức giận.
Nghe vậy Lâm Phong lắc đầu, hắn đổi cách xưng hô nhu hòa hơn nói:
-Hai đứa ngốc quá, ai nói ta nhận hai đứa làm đệ tử là vì thương hại? Ai nói ta cảm thấy hai đứa dơ bẩn? Theo cách nhìn của ta chỉ những kẻ không từ thủ đoạn hãm hại người khác mới là dơ bẩn, còn sự việc kia chẳng qua là hai đứa không may mà thôi.
-Ta hỏi lại một lần nữa, hai đứa có muốn trở thành đệ tử của ta hay không?
Từng câu từng chữ Lâm Phong nói ra đã hoàn toàn xóa tan được khúc mắc trong lòng hai người Triệu Hoan, Nguyệt Linh, nói thật trải qua sự việc kia hai nàng rất muốn tu luyện để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, hai nàng vừa khóc vừa quỳ xuống dập đầu nói:
-Đệ tử bái kiến sư phụ.
Lâm Phong khẽ gật đầu hài lòng, xem ra hắn đã không nhìn lầm bản tính của hai nàng, kể cả trong tình huống là người bị hại mà hai nàng vẫn biết nghĩ cho hắn chứng tỏ hai nàng rất thích hợp trở thành người lãnh đạo Đại Hỏa Thành trong tương lai.
Lâm Phong đỡ hai nàng đứng dậy nói:
-Hai đứa tập trung tinh thần, vi sư sẽ trực tiếp truyền thụ kiến thức tu chân cơ bản vào trí nhớ của hai đứa, quá trình này có thể sẽ hơi choáng váng nhưng đây coi như là bài khảo nghiệm nhập môn đầu tiên, ai làm tốt hơn vi sư sẽ ban cho người đó danh hiệu đại sư tỉ.
Có thứ để ganh đua, ánh mắt hai người Triệu Hoan, Nguyệt Linh bỗng lóe lên quang mang với ý tứ "ta sẽ là người chiến thắng", sau đó hai nàng nhắm mắt lại để Lâm Phong tùy ý điểm tay lên mi tâm.
Tuy đã có sự chuẩn bị nhưng khi Lâm Phong thi pháp hai người vẫn không nhịn được hơi lắc lư thân hình, nói gì thì nói trước đó hai nàng chỉ là người bình thường, một lúc tiếp nhận nhiều tin tức nào là linh căn, linh khí, các cấp bậc tu chân, ... và cả công pháp kèm theo đương nhiên không hề dễ dàng.
Mười giây trôi qua, Lâm Phong hoàn thành xong công đoạn truyền thụ kiến thức, hắn truyền thêm một câu cuối cùng:
-Hai đứa ngồi xuống sắp xếp lại những tin tức vừa nhận được, đặc biệt là phải xem kĩ phần công pháp, ai vận chuyển được chu thiên công pháp trước sẽ là người thắng cuộc.
Nghe vậy hai người Triệu Hoan, Nguyệt Linh không dám chậm trễ ngồi xuống, mà thực tế hai nàng đã sớm choáng váng đầu óc muốn ngồi rồi, chẳng qua do sự cạnh tranh chức vị đại sư tỉ hai nàng mới gắng gượng không chịu làm người yếu thế.
Đây cũng là mục đích của Lâm Phong, có ganh đua mới có áp lực, mà có áp lực mới dễ dàng kích phát tiềm năng của một người.
Cứ thế một canh giờ rất nhanh đã trôi qua, Châu Nguyệt Linh là người cử động trước với việc thay đổi phương thức hít thở thành thở ra ba hơi dài rồi hít vào hai hơi ngắn.
Đồng thời nàng không quên vận dụng những gì vừa học được vận chuyển Ngưng Thủy Quyết phối hợp với phương thức hít thở ba dài hai ngắn hấp thu linh khí từ thiên địa.
Có điều biết lí thuyết là một chuyện, thực hành thành công hay không lại là một chuyện khác, mấy chục lần thử đầu tiên Châu Nguyệt Linh đều thất bại dẫn tới cơ thể bị co rút rất nhức nhối, nhưng nàng cắn răng chịu đựng không phát ra âm thanh nào.
Bởi vì bên cạnh còn có Trương Triệu Hoan, tuy nàng không biết Trương Triệu Hoan thế nào nhưng nàng không nghe thấy tiếng Trương Triệu Hoan nên cũng không muốn kêu lên làm ảnh hưởng tới Trương Triệu Hoan, nàng muốn cạnh tranh một cách công bằng.
Mà Trương Triệu Hoan thì không được như Châu Nguyệt Linh, trong quá trình thử vận chuyển Cửu Dương Quyết đã kêu lên vài tiếng nho nhỏ, bất quá kết quả này phần lớn là do Cửu Dương Quyết không nhu hòa bằng Ngưng Thủy Quyết chứ không phải Trương Triệu Hoan cố ý gây rối.
Còn tại sao Châu Nguyệt Linh không nghe thấy gì đương nhiên là nhờ trận pháp cách âm của Lâm Phong, hắn biết tư chất của hai nàng không tốt, thậm chí nhờ Hỗn Độn Chi Khí cải tạo hai nàng mới miễn cưỡng đạt được linh căn trung phẩm, điều đó khiến bước đầu tu luyện không hề dễ chịu chút nào.
Lại qua mười lăm phút nữa, không ngoài dự đoán của Lâm Phong rằng Châu Nguyệt Linh là người vận chuyển được chu thiên công pháp trước, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó, lượng linh khí ít ỏi kia chưa kịp tích lũy tại đan điền đã chạy tán loạn ra ngoài.
Hoàn thành xong một chu thiên thiếu hụt bước tích lũy, Châu Nguyệt Linh thở phì phò mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm cả y phục, nhưng trên khóe môi lại hơi cong lên một nụ cười thỏa mãn, nàng... đã thành công rồi.
Sau đó Châu Nguyệt Linh nhìn qua thấy Trương Triệu Hoan vẫn đang nhắm mắt liền cắn răng muốn thử thêm nhưng đã bị Lâm Phong cản lại.
-Tu luyện không phải chuyện một sớm một chiều, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.
Nghe vậy Châu Nguyệt Linh ngoan ngoãn ngồi một chỗ nghỉ ngơi, trong lúc rảnh rỗi nàng đã được Lâm Phong giải thích về về trận pháp cách âm nên không ngại lên tiếng nói với Lâm Phong:
-Đệ tử có một câu hỏi không liên quan tới tu luyện, nếu sư phụ thấy tiện hãy trả lời giúp đệ tử nhé.
Lâm Phong cười cười nói:
-Có phải ngươi muốn hỏi ta tên gì, bao nhiêu tuổi hay không?
Ở bên cạnh, Châu Nguyệt Linh trợn mắt sửng sốt, trong đầu thầm nghĩ "dường như mình nghĩ cái gì sư phụ cũng biết cả", ba giây sau nàng mới gật đầu:
-Dạ.
Lâm Phong trả lời:
-Ta gọi Lâm Phong, tuổi tác rơi vào khoảng 60, bất quá ngươi không cần nhìn ta với ánh mắt hâm mộ như thế, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện thì dung mạo sẽ được bảo tồn rất lâu, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả thời điểm đẹp nhất của phàm nhân nữa kìa.
Chỉ với một câu nói Lâm Phong đã hoàn toàn kích thích niềm đam mê tu luyện trong Châu Nguyệt Linh, bởi vì nàng vẫn giữ lối suy nghĩ thường thấy của phàm nhân, đó là một nữ tử bình thường sẽ rất để ý tới vấn đề dung mạo.
Nói không quá chứ mục đích đầu tiên của hầu hết nữ nhân khi bắt đầu tu luyện là để giữ dung mạo xinh đẹp a, có nữ tử nào lại muốn bản thân mình xấu xí bao giờ đâu, có cách trở nên xinh đẹp không làm mới là lạ.
Qua thêm một lát nữa Trương Triệu Hoan cũng hoàn thành xong được một chu thiên Cửu Dương Quyết, kết quả không khác với Châu Nguyệt Linh là mấy đều không tích lũy được chút linh khí nào dẫn tới toàn thân mệt lả kém chút ngất xỉu.
Tới đây Lâm Phong truyền cho mỗi người một chút linh lực ôn hòa nói:
-Vi sư chỉ ở Đại Hỏa Thành một thời gian ngắn, những gì cần thiết vi sư đã dạy hai đứa hết rồi, sau này hai đứa nhớ cố gắng tu luyện không được lười biếng nghe không.
Những lời này... khá giống lời từ biệt, hai người Triệu Hoan, Nguyệt Linh bất chấp cơ thể mệt lả đứng bật dậy nắm lấy tay áo Lâm Phong níu kéo:
-Sư phụ...
Có điều... hai nàng không biết nói gì để níu kéo, hai nàng đã có hiểu biết sơ bộ về tu chân giới nên biết Lâm Phong không phải người bình thường, càng biết rõ Lâm Phong chỉ là tiện đường đi qua mảnh đất nghèo nàn này rồi tiện thể ra tay tương trợ mà thôi.
Cảm nhận được tâm tình không nỡ rời xa từ hai người, Lâm Phong nói tiếp:
-Không có bữa tiệc nào không tàn, ta có chuyện ta cần làm không thể dừng chân ở nơi đây quá lâu được, càng không thể mang theo hai người bên cạnh vì như thế chính là làm hại hai người, đó cũng là lí do ta chỉ nhận hai người làm đệ tử kí danh. Bất quá nếu tương lai hai người trở nên mạnh mẽ đến mức có thể giúp đỡ ta thì ta sẽ mặt dày đến tìm hai người nhờ vả a.
Tuy biết câu sau của Lâm Phong chỉ mang tính chất an ủi nhưng hai người Triệu Hoan, Nguyệt Linh rất nhiệt tình đáp lại:
-Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ khiến sư phụ phải tìm đến đệ tử.
Lâm Phong cười động viên:
-Phải vậy mới đúng chứ, mà ta nói một thời gian ngắn là khoảng 20 năm, nếu ta thấy hai ngươi lười biếng đừng trách ta thanh lí môn hộ.
Nghe vậy Châu Nguyệt Linh trợn mắt nói:
-Hai mươi năm mà ngắn? Sư phụ rất biết cách nói đùa a, uổng công đệ tử buồn hết mấy phút.
Thật, đối với người vẫn còn dư vị phàm nhân như Châu Nguyệt Linh thì 20 năm là một quãng thời gian khá dài, vừa rồi nàng tưởng hết đêm nay không còn cơ hội gặp được Lâm Phong nữa mới vội vã níu kéo.
Lâm Phong nghiêm túc giải thích:
-Hai mươi năm đối với tu sĩ không hề dài, đợi sau này hai người sẽ hiểu. Hơn nữa không phải mỗi ngày ta đều đến dạy hai người, chỉ khi nào hai người đạt tới bình cảnh hoặc rảnh rỗi ta mới đến xem thử tiến độ tu luyện của hai người thế nào thôi.
Mặc kệ Lâm Phong nói "số lần gặp không nhiều" Châu Nguyệt Linh vẫn cười hì hì:
-Miễn không phải ngày mai sư phụ bỏ chúng ta đi là chúng ta vui rồi.
Trương Triệu Hoan cũng cười hưởng ứng:
-Đại sư tỉ nói đúng, ít nhất vẫn còn 20 năm a.
Sau đó Lâm Phong bàn giao lại phủ thành cho cho hai người Triệu Hoan, Nguyệt Linh đồng thời nói luôn ý định xây dựng Đại Hỏa Thành để hai người chuẩn bị tâm lí rồi mới trở về thân phận phàm nhân.
Lời tác giả: tùy mục đích nói chuyện mà Lâm Phong dùng những cách xưng hô khác nhau, không phải tác ghi bậy a.
← Ch. 331 | Ch. 333 → |